Thời Vũ đứng nguyên tại chỗ băn khoăn hai giây, mặt dày lấy giấy ăn ra, lau hành trên răng đi, nhìn chấm nhỏ màu xanh trên giấy ăn, môi cô bặm chặt.
Sau đó cô và miếng hành nhỏ bé này tiến hành một cuộc trao đổi không ai biết.
Hành ơi là hành, em hại chị mất mặt rồi, em có biết không hả, em chắc chắn không biết, bởi vì em đã chết rồi, nhưng thi thể em vẫn còn đây, cho nên cũng phải có sự cống hiến nhất định, biết không?
Sau đó Thời Vũ ném cả giấy ăn cùng thi thể em hành vào thùng rác.
Thời Vũ bưng khay cơm của mình, rảo bước về phía Lâm Phong Dự. Lúc đó Lâm Phong Dự đang nói chuyện với người khác, hình như là đang bàn luận sâu về bài nào đó giáo viên giảng, Thời Vũ hoàn toàn nghe không hiểu.
Thời Vũ đứng trước mặt họ, nhìn chằm chặp vào chàng trai đối diện Lâm Phong Dự.
Sau một phút, cậu chàng đầu hàng, bưng khay cơm lên chuồn.
Thời Vũ vội ngồi xuống. “Bạn vừa rồi học chung với cậu à?”
Lâm Phong Dự không nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ cầm đũa tiếp tục ăn cơm, như hoàn toàn không biết phía đối diện đã đổi người, càng không biết người đối diện đang nói chuyện với mình.
Thời Vũ tiếp tục tiến lên. “Cậu xem cậu ta đi, ăn ít như thế, chẳng trách gầy vậy, cậu không được học theo đâu.”
Bấy giờ Lâm Phong Dự nhìn Thời Vũ với ánh mắt kỳ lạ.
Thời Vũ lập tức nở nụ cười, nháy mắt với anh. “Lâm Phong Dự, tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Lâm Phong Dự hiểu, gật đầu, có vẻ khẽ “ừ” một tiếng.
Thời Vũ lập tức nở rộng nụ cười, giữ năm giây. “Phát hiện chưa.”
Lâm Phong Dự bặm chặt môi, khóe mắt có vẻ giần giật, thở ra thật sâu. “Hành trên răng cậu biến mất rồi.”
“A a a, cậu thông minh quá đi.” Thời Vũ vội khen anh, anh thật sự hiểu được kìa.
“Chuyện này không liên quan đến thông minh.”
“Thế thì là cậu có con mắt tinh tường nhìn rõ mọi việc.”
Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ, tuy màn đối thoại này thông minh một cách kỳ lạ, còn có cảm giác kỳ quặc, nhưng kể ra thì cô không dùng sai từ.
Lâm Phong Dự tiếp tục ăn cơm, Thời Vũ nhìn anh một lúc, cũng bắt đầu ăn, nhưng cơm cũng chẳng thể bịt hoàn toàn cái miệng của cô. “Tôi nói cậu hay, tôi vốn chỉ muốn mời cậu ăn một bữa cơm vậy thôi, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy tôi phải mời câu lâu lắm ấy…”
“Tôi có thể từ chối không?”
“Không thể.” Đôi mắt Thời Vũ trợn trừng. “Cậu ngốc hả, có người mời cậu ăn cơm mà cậu còn không thích, nếu Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi mời tôi ăn cơm thì tôi vui cực kỳ, đó gọi là chiếm hời… Tôi nói cậu hay, làm người phải biết chiếm hời.”
Lâm Phong Dự có vẻ bị tà thuyết này làm cho hơi đờ đẫn, đương nhiên, phân tích tỉ mỉ thì nói là cạn lời cũng được.
Thời Vũ đơn phương cảm thấy ánh mắt Lâm Phong Dự nhìn mình có ý thỉnh giáo sâu sắc, nếu đã thế, cô đương nhiên phải vui lòng dạy bảo rồi. “Tôi nói cậu hay, làm người không thể quá cứng nhắc, đã từng xem phim chưa, tất cả những người cực kỳ chính trực cực kỳ có cốt cách trên phim đều là người chết đầu tiên, còn thường xuyên chết cực kỳ thê thảm, cho nên đừng học theo những người đó. Đương nhiên, nếu cậu muốn lưu danh thiên cổ thì vẫn phải chết như thế…”
Lâm Phong Dự lặng lẽ thở dài một hơi.
Thời Vũ nói tiếp: “Bây giờ cậu chắc chắn đang thầm coi thường tôi, cảm thấy lời tôi nói là sai. Khi cậu có suy nghĩ này, cậu sai hoàn toàn, bởi vì cậu chỉ nghe một nửa đã bắt đầu tiến hành đánh giá tôi, một người lịch sự tôn trọng người khác sẽ không như thế, mà sẽ nghe hết tất cả rồi mới tiến hành nhận xét người khác.”
Lâm Phong Dự gật đầu. “Lời này không sai.”
Thời Vũ rất hài lòng về thái độ của Lâm Phong Dự. “Đừng trở thành người chính trực có cốt cách, nhưng không có nghĩa là phải trở thành người chẳng có chút cốt cách nào, bởi người như vậy thường là người chết thứ hai, vì chết sớm mà còn phải bị người ta khinh bỉ một bận.”
“Cho nên phải trở thành người ở giữa?”
“Đó là đương nhiên. Cậu quả nhiên thông minh, bây giờ cậu đứng đầu khối mình, tôi phục rồi.”
Lâm Phong Dự rất tốt bụng uốn nắn cô. “Thứ này không xoay chuyển quanh ý chí của cậu, cậu có phục hay không, tôi đều là người thứ nhất khối, chuyện này chỉ liên quan đến bản thân tôi.”
“Tôi đang bày tỏ bản thân tôi, cậu chen miệng vào làm gì?”
Lâm Phong Dự: “…”
Thời Vũ hừ hừ hai tiếng. “Cậu vẫn không đủ thông minh, nếu thật sự thông minh thì nên biết điều tôi muốn nói không phải chuyện này. Điều tôi muốn nói chính là, chúng ta không thể chủ động chiếm hời của người khác, nhưng loại hời chủ động dâng đến, không chiếm thì thôi chứ đã chiếm thì vẫn phải chiếm, có cơ hội mà không chiếm là đồ ngốc.”
Lâm Phong Dự khẽ thở ra một hơi phiền muộn.
Thời Vũ vô cùng nghiêm túc dạy dỗ Lâm Phong Dự: “Biết tại sao cậu không được điểm tuyệt đối không? Đây chính là chênh lệch, vừa rồi nếu cậu có thể đoán đúng mục đích của tôi thì chắc chắn có thể được điểm tuyệt đối, đây chính là tấm bình phong… Hiểu không hả, chính là tấm bình phong phải phá bỏ để thăng cấp từ giai đoạn này lên giai đoạn kia trong truyện tu tiên ấy, từ trúc cơ đến kim đan từ kim đan đến nguyên anh, ngoài việc bản thân mình phải giỏi ra thì còn phải lĩnh hội… Bây giờ công phu của cậu đầy đủ rồi, giờ chính là vấn đề lĩnh lội, đây chính là lý do cậu không được điểm tuyệt đối.”
Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Tôi cảm thấy về mặt tư tưởng, cậu chắc chắn được điểm tuyệt đối, thế nên mới có thể dạy người khác đạt điểm tuyệt đối thế nào.”
Thời Vũ: “…”
Lâm Phong Dự khẽ cười. “Có biết một hiện tượng rất phổ biến trong giới học sinh không? Đó chính là, thông thường khi người khác hỏi bài thì sẽ bất giác tìm bạn có thành tích giỏi hơn mình, cho dù bài đó người có thành tích kém hơn mình biết làm, nhưng cũng sẽ vô thức lựa chọn như vậy. Hơn nữa, nếu hai người họ tranh cãi vì một bài tập, mọi người sẽ tin tưởng bạn có thành tích tốt hơn như một lẽ đương nhiên.”
“Cậu muốn nói… tôi không có tư cách dạy cậu đạt được điểm tuyệt đối thế nào?”
“Chi bằng… đợi ngày nào đó cậu đạt được điểm tuyệt đối rồi lại tới dạy tôi nhé?” Lâm Phong Dự đưa ra đề nghị một cách trịnh trọng.
Thời Vũ suýt thì phát khóc, mẹ ơi, cả đời này đều không thể, đến chép đáp án còn có thể chép sai, hoặc là phải trừ một nửa bài thi kìa.
“Nhưng tôi thật sự rất có giác ngộ.”
“Ừ, nhìn ra được.” Lâm Phong Dự khựng lại hai giây. “Nhưng bây giờ, có thể để tôi ăn cơm trước được không?”
Thời Vũ chép miệng, gật đầu một cách cực kỳ không vui.
Cho đến khi Lâm Phong Dự ăn cơm xong, Thời Vũ mới nói cho anh biết quyết định của mình. “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi là trên răng tôi có hành, nếu không tôi chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo, với lại những người đó còn cố ý cười nhạo tôi sau lưng không cho tôi phát hiện ra. Cho nên tôi bắt buộc phải cảm ơn cậu, bắt buộc phải mời cậu ăn cơm…”
Thời Vũ cảm thấy, chỉ có vậy, cọng hành kia mới có thể chết xứng đáng, chết rồi còn giúp cô một chuyện nhỏ.
Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật, có vẻ cực kỳ hối hận, sao mình phải nói câu đó chứ.
……
Vì thế khoảng thời gian tiếp theo, học sinh trường Trung học Trường Duệ đều có thể nhìn thấy Thời Vũ chạy đến nhà ăn từ sớm gọi cơm sẵn cho hai người, sau đó vẫy tay từ xa bảo Lâm Phong Dự qua ngồi.
Chỉ cần Thời Vũ vừa lên tiếng, người bên cạnh Lâm Phong Dự sẽ tự động rút lui, sau đó bảo Lâm Phong Dự đến ăn cơm bên cạnh Thời Vũ.
“Hôm nay có thịt hấp đó, tôi đã đoạt riêng cho cậu một bát rồi, ha ha, tôi giỏi quá đi.” Thời Vũ dương dương tự đắc. “Tôi còn gọi một phần sườn xào chua ngọt cho cậu, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp lắm đúng không.”
“Tôi không thích ăn thịt mỡ.” Lâm Phong Dự nhìn bát thịt hấp kia mà nhíu mày.
Sau đó Thời Vũ cảm nhận được hai ánh mắt nồng nhiệt, nó đến từ Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan. Hai người họ đang bực đây, Thời Vũ đoạt thịt hấp cho Lâm Phong Dự mà không lấy cho hai người họ.
Thịt hấp của Trường Duệ ngon hạng nhất, tiếng thơm bay xa, một tuần chỉ nấu một lần, khá tùy hứng, thực sự chứng minh cho câu: gặp được là duyên phận, không gặp được xin đợi lần sau.
Thời Vũ giải thích với Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi như sau:
“Có một câu nói nổi tiếng trên Weibo, bạn gửi tin nhắn cho mẹ bạn, mẹ bạn không trả lời, bạn sẽ không lo lắng, bởi vì bạn chắc chắn mẹ bạn yêu bạn. Nhưng bạn nhắn tin cho bạn trai, anh ấy không trả lời bạn, bạn lại lo lắng…”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi bị ví von thành mẹ tỏ ra không còn thiết tha gì với cuộc đời này nữa, chỉ trích Thời Vũ thẳng mặt, còn nhận định Thời Vũ có ý trọng nam khinh nữ, bổ sung thêm phẩm cách có dị tính không có nhân tính, càng có thêm thái độ tồi tệ trọng sắc khinh bạn.
Thời Vũ kêu gào oan uổng, cô và Lâm Phong Dự không có gì cả, cho dù trọng sắc khinh bạn thì cũng phải đợi cô theo đuổi được rồi hãy nói.
Vì thế Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi từ chối nói chuyện với Thời Vũ.
Thời Vũ cảm nhận được hai ánh mắt ấy, cảm thấy bát thịt hấp này rất có thể sẽ quyết định tình bạn về sau của cô.
Vì thế Thời Vũ bưng bát thịt hấp cho Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi. “Thực ra tôi lấy cho hai bà đấy, nhưng Lâm Phong Dự là khách mà, tụi mình nên thiết đãi khách trước, chứ thực ra tôi biết cậu ta sẽ không cần đâu, thịt này chắc chắn là của hai bà.”
Khóe miệng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi giần giật, lời thế này không thể nói riêng với nhau được à?
Kết quả, Lâm Phong Dự cũng ra chiêu không theo lẽ thường.
“Chắc là thật đấy.” Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Tôi từng nói là không ăn thịt hấp trước mặt bạn tôi rồi.”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi lập tức ném sự cảm kích về phía Thời Vũ, tình bạn lại quay về rồi.
Khuôn mặt Thời Vũ đầy mông lung, xảy ra chuyện gì sao, tại sao bản thân cô không biết?
————————
Lâm Phong Dự chiếm “hời” của Thời Vũ một tuần, được Thời Vũ khen ngợi sâu sắc, cảm thấy anh làm người linh hoạt, chẳng hề cứng nhắc một chút nào, cái hời nên chiếm thì phải chiếm.
Sau đó Thời Vũ lại dạy cho Lâm Phong Dự một bài, đó chính là chiếm hời thì không thể chiếm thành quen, như thế rất dễ bị người ta khống chế, cũng dễ dàng hình thành sự ỷ lại với đối phương, cho nên cơm sau này, cô không mời nữa, nhân tiện bảo anh tiếp tục tự thân vận động.
Thời Vũ đương nhiên không nói, đó là vì thẻ cơm của cô hết tiền rồi, cô đều phải nhờ vào Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nuôi, đâu thể không biết ngại mà bảo hai người họ nuôi Lâm Phong Dự chứ, dù rằng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi sẽ không bận tâm.
Trái tim Thời Vũ rất đau, cô không ngừng hối hận, việc gì mình phải tiêu tiền lung tung chứ, hu hu hu, sớm biết thì đã không mua quà thi cấp Ba cho thằng Thời Vũ rồi, so sánh giữa việc theo đuổi Lâm Phong Dự và chuyện thi cấp Ba của thằng Thời Vũ, rõ ràng Lâm Phong Dự quan trọng hơn nhiều.
Chủ yếu là vì thằng Thời Vũ sẽ không chạy, còn Lâm Phong Dự sẽ chạy.
Sau khi nghe, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cảm thấy nếu mình là em trai của Thời Vũ thì trong nhà có thể xảy ra sự cố chảy máu rồi.
Đương nhiên, lúc này Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chỉ đang ở đó thầm thì, cằn nhằn.
“Tôi vốn cảm thấy Thời Vũ và Lâm Phong Dự chẳng hề liên quan đến nhau một chút xíu nào, hoàn toàn là người của hai thế giới, bây giờ lại cảm thấy cũng không phải là không có chút xíu hy vọng nào.” Ngôn Nhan thở dài, mỗi lần họ không công nhận Thời Vũ, Thời Vũ luôn có thể biến tất cả những gì không thể thành có thể, đúng là kì lạ, Thời Vũ nên đi làm nghiên cứu mới phải, biến tất cả những thứ không thể thành có thể.
Liễu Phi Phi gật đầu. “Tôi cảm thấy cũng phải. Chủ yếu là khi hai người họ đứng cạnh nhau, cảnh tượng vô cùng, vô cùng hài hòa.”
Ngôn Nhan lắc đầu. “Không phải chuyện đó.”
“Thế bà muốn nói gì?”
“Đương nhiên là thái độ của Lâm Phong Dự rồi. Nếu Lâm Phong Dự thật sự không muốn tiếp xúc với Thời Vũ thì việc sự phải thật sự ăn cơm Thời Vũ mời? Đừng nói là bị Thời Vũ bắt ép, nếu cậu ta thật sự không ăn thì Thời Vũ có thể làm gì được cậu ta? Huống hồ, nếu cậu ta không muốn thì có thể không đến nhà ăn ăn cơm mà ra ngoài ăn. Nhưng cậu ta đến nhà ăn…”
Liễu Phi Phi trợn mắt, sau đó khó mà tin nổi. “Cho nên bạn trẻ Thời Vũ nhà mình có sức hút kinh người, ngay cả Lâm Phong Dự cũng trúng chiêu rồi, được đấy nhỉ, khá lắm.”
Ngôn Nhan xua tay. “Đương nhiên, còn có một khả năng nữa.”
“Gì?”
“Ngộ nhỡ Lâm Phong Dự thích xem trò hay thì sao? Chỉ là muốn xem Thời Vũ có thể bày ra trò gì…”
“Ặc… tại sao so với phán đoán trước, tôi cảm thấy đây mới là sự thật vậy?”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn nhau, khi lại nhìn Thời Vũ, đột nhiên cảm thấy, đừng tức giận với Thời Vũ nữa, Thời Vũ người ta cũng chẳng dễ dàng gì, họ nên quan tâm yêu thương Thời Vũ thêm mới phải.
————————-
Mà lúc này, Lâm Phong Dự cũng gặp phải câu hỏi giống thế.
Chu Tưởng Tưởng cầm một đề bài hỏi Lâm Phong Dự, sau khi Lâm Phong Dự nói xong, Chu Tưởng Tưởng không rời đi ngay.
Lâm Phong Dự ngẩng đầu, nhìn Chu Tưởng Tưởng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt này cũng cho người ta cảm giác áp bức rất mãnh liệt.
“Tại sao cậu ăn cơm do Thời Vũ gọi?” Chu Tưởng Tưởng nhíu mày, khó mà chấp nhận việc Lâm Phong Dự sẽ làm chuyện như thế, giống như vị thần cao xa vời vợi dính một vết bẩn trên quần áo vậy, khiến người ta không thể tiếp nhận.
“Có liên quan đến cậu à?” Giọng Lâm Phong Dự rất nhẹ, lời này đang bày tỏ đây là chuyện của bản thân anh, chứ không có ý châm chọc khác.
Nhưng Chu Tưởng Tưởng nghe mà thấy buồn. “Cậu biết mọi người nói cậu thế nào không? Nói nhà cậu nghèo đến nỗi chiếm hời ăn cơm của người khác… Nhưng mà…”
Lâm Phong Dự thật sự không biết người khác nói mình như thế, nghe thấy lời này, anh cười nhẹ. “Ồ, người khác nói vậy, không liên quan đến tôi.”
“Thế tại sao cậu phải làm như thế?”
“Không ăn sẽ lãng phí.”
“Gì cơ?”
“Cô ấy đã gọi cơm rồi, nếu tôi không ăn, cô ấy sẽ đổ vào thùng rác, không phải là lãng phí lắm sao?”
Trường Duệ hoàn toàn không có yêu cầu với việc ăn cơm của học sinh, chỉ là sẽ tuyên truyền ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, nhưng nếu không ăn hết thì sẽ đề nghị học sinh có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không cần gắng gượng, bởi vì ăn quá no không tốt cho dạ dày.
Song Chu Tưởng Tưởng lại không thể chấp nhận lý do này. “Cậu… chẳng lẽ cậu cũng ưng khuôn mặt của Thời Vũ giống những người đó? Cậu ta ngoài xinh đẹp thì hoàn toàn không có gì…”
Vì phẫn nộ mà khuôn mặt Chu Tưởng Tưởng hơi méo mó.
Theo quan điểm của kiểu con cưng như Chu Tưởng Tưởng, Thời Vũ có thể là gì chứ, bây giờ đang ở cấp Ba thôi, sau này ra ngoài xã hội, kiểu người muốn gì cũng không có như Thời Vũ, ngay cả đứng vững trong xã hội cũng không được, cho dù không đi sai đường thì cuộc sống sau này cũng sẽ chẳng ra sao.
Cũng không cần ra ngoài xa hội, có lẽ ở giai đoạn đại học đã có thể phân ra đẳng cấp rồi.
Mà thực ra Chu Tưởng Tưởng trông cũng ổn, chỉ là không mấy ăn vận trang điểm cho mình, thuộc vào kiểu chỉ cần hơi ăn vận vào là được coi như một cô gái đẹp, cô nàng rất tự tin, dù là về thành tích hay diện mạo.
Nghe thấy lời này, đôi mắt Lâm Phong Dự lóe lên vẻ khó chịu. “Có diện mạo xinh đẹp không có nghĩa là có tất cả, có tiền cũng không có nghĩa là có tất cả… Tương tự, thành tích tốt cũng không thể chứng minh gì cả!”
“Ý cậu là sao?”
“Lúc nói đến cô ấy, cậu rất khinh thường, dựa vào đâu, dựa vào việc cậu có thành tích tốt ư?”
“Tớ… người chỉ biết ham hưởng thụ như họ, tớ không thích, không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Lâm Phong Dự lắc đầu. “Thôi vậy, cậu về chỗ của cậu đi, tôi cảm thấy cậu cũng không có vấn đề tâm lý.”
“Lâm Phong Dự, chẳng lẽ cậu cũng công nhận, chỉ cần có tiền là có thể làm gì tùy thích?”
……
Lâm Phong Dự trầm mặc hồi lâu. “Trung học Minh Trí từng có một học sinh, vì ngày nào cũng đến muộn nên bị phạt tiền, ngày đầu tiên mười tệ, ngày thứ hai hai mươi, ngày thứ ba bốn mươi… Chỉ nửa tháng thôi mà lên đến một trăm mười mấy, hai trăm nghìn tệ…”
“Đó không phải tin đồn sao?”
“Thật đấy.” Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng. “Nếu tôi nói người đó chỉ đơn thuần là muốn bị phạt nên đến muộn, cậu tin không?”
Chu Tưởng Tưởng không nói chuyện, đương nhiên không tin, chẳng qua là để thể hiện mình giàu, vì khoe khoang mà thôi.
Lâm Phong Dự lắc đầu. “Nhưng đó lại là sự thực. Bởi vì thứ cậu thấy là mấy trăm nghìn, nhưng đối với anh ấy mà nói, mấy trăm nghìn mấy triệu mấy chục triệu tệ chẳng khác gì nhau, bởi vì anh ấy giàu có như thế nên không coi nó ra gì. Cho nên rốt cuộc là người khác muốn khoe khoang, hay là vì chúng ta có thành kiến một cách đương nhiên đây?”
……
Tiết tiếp theo là tiết Thể dục.
Tuy không đi chơi bóng nhưng Lâm Phong Dự cũng không về lớp.
Anh đến bức tường tỏ tình, đi tới một vị trí hơi quen thuộc, anh đứng yên, vươn tay sờ, trên đó có hai chữ Thời Vũ.
Nếu là người rất hiểu nét bút của anh, thì sẽ biết, đây là do anh viết. Nhưng trên bức tường tỏ tình có quá nhiều chữ, mà tần suất xuất hiện hai chữ Thời Vũ cao như thế, chẳng ai chú ý đến hai chữ đứng đơn độc này.
Tuy khi viết hai chữ này, anh không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Những nếu anh nói, anh rất hâm mộ cô, muốn sống như kiểu của cô, liệu có ai tin không?
Song, bản thân anh biết, đó chính là sự thực.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xinh Gái Có Gì Sai
Chương 26: Sự thực
Chương 26: Sự thực