TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xinh Gái Có Gì Sai
Chương 46: Ngoại truyện 1: Học bổng

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong Dự nếm mùi tự làm tự chịu.

Thời Vũ lựa chọn học chuyên ngành tài chính, ban đầu khi chọn chuyên ngành này, cô nói với Lâm Phong Dự như sau:

“Em muốn chọn chuyên ngành của anh, như thế thì sau này chúng mình mới có thể trò chuyện được, không đến nỗi không có gì để nói, với lại em còn có thể làm đàn em của anh một cách đường đường chính chính.”

Cho nên, Lâm Phong Dự tin.

Bây giờ thì sao…

“Lâm Phong Dự, mau lên, khoanh trọng tâm cho em. Anh xem bọn em sẽ thi gì đây? Em nghe mọi người nói rồi, năm nào cũng thi na ná nhau, kiểu bài tương tự nhau, anh đừng có nói là anh không biết đấy.” Thời Vũ giở sách ra, đưa luôn cho Lâm Phong Dự.

Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật. “Em chọn chuyên ngành này, là để chiếm hời khi thi cuối kỳ hả?”

“Bị sự thông minh tài trí của em chinh phục rồi chứ gì?” Thời Vũ dương dương tự đắc. “Em cũng cảm thấy em rất thông minh, thiếu nữ thiên tài thi đại học được sáu trăm điểm mà lị.”

“Thi ba lần…” Lâm Phong Dự nhắc nhở cô.

Thời Vũ vội bụm miệng Lâm Phong Dự. “Không được nói vớ vẩn, mọi người đều không nhìn ra em là học sinh thi lại, đều nói em trẻ trung lại đáng yêu, càng không biết em thi đại học ba lần.”

Lâm Phong Dự nghiêm túc quan sát cô hồi lâu. “Em có biết anh khá có tiếng ở trường không?”

“Biết chứ.”

“Thân phận rồi gì gì đó của anh đều bị bóc ra rồi, em cảm thấy em không bị bóc hả?”

Thời Vũ: “…”

Thời Vũ: “Cho nên mọi người đều biết em thi lại rồi hử? Còn thi lại hai lần? Ối trời ơi, sao họ có thể tốt bụng như thế chứ, rõ ràng biết mà còn khen em trẻ khen em thông minh… Vậy xem ra em thật sự trông trẻ hơn tuổi, và còn rất thông minh.”

Lâm Phong Dự bại trận, thôi vậy, việc gì phải nói những chuyện này với cô chứ!

Khoanh trọng tâm…

Lâm Phong Dự lật giở sách, khoanh ra tất cả những gì cần học, sau đó đưa cho Thời Vũ.

Thời Vũ nhìn nhiều thứ phải học thuộc như thế, mặt nhăn nhó. “Không thể khoanh ít đi à?”

Lâm Phong Dự: …

Thời Vũ: “Nhiều quá đi mất, học kiểu gì?”

Lâm Phong Dự: “Em có thể đề nghị giảng viên cho thi ít đi.”

“Đúng ha… Anh đi, anh là sinh viên có tiếng trong trường mình, thủ khoa đại học đầu tiên lựa chọn học ở đây, chắc chắn nhà trường sẽ đối xử khác biệt với anh.”

“Không.”

Thời Vũ quyết định thuyết phục anh bằng cái lý, cái tình. “Anh nói xem, em là bạn gái anh, nếu em thi không tốt thì anh mất mặt biết chừng nào…”

“Đổi sang cô khác không mất mặt.”

Thời Vũ khóc sụt sịt. “Sao anh có thể đối xử với em như thế?”

Lâm Phong Dự chỉ vào sách, trên đó sạch bong, chỗ duy nhất không sạch là trọng tâm mà anh khoanh. “Em tự nói xem, lên lớp em có nghiêm túc học không? Làm những gì hả? Em mà còn học hành với thái độ này thì anh rất thất vọng về em.”

Bấy giờ Thời Vũ khóc thật rồi, sau đó ngoan ngoãn ôn trọng tâm.

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Nếu không thể tốt nghiệp đúng thời gian, chúng ta không cần ở bên nhau nữa. Em học lại nhiều lần như thế mới đỗ Trường Minh, song lại không biết trân trọng, anh sẽ rất thất vọng về em.”

“Em nhất định sẽ nỗ lực lắm mà.”

……

Dưới sự uy hiếp của Lâm Phong Dự, bốn năm đại học của Thời Vũ trôi qua rất khổ sở, lên lớp chăm chú nghe giảng, tuyệt đối không trốn tiết, là sinh viên tốt một trăm phần trăm.

Sau đó, lên năm hai, vậy mà cô được học bổng.

Mẹ ơi, dọa chết cô rồi, kiểu người như cô vậy mà cũng được học bổng.

Bạn trẻ Thời Vũ bị dọa cho giật nảy mình cảm thấy, học bổng này không nên thuộc về bản thân cô mà nên thuộc về Lâm Phong Dự, vì thế cô ngoan ngoãn đưa tiền cho Lâm Phong Dự.

“Chỗ này đều là của anh.”

Lâm Phong Dự: …

Lâm Phong Dự: “Em cho anh tiền làm gì?”

“Tiền học bổng. Anh xem em đấy, em là người không nỗ lực học hành, là anh cổ vũ em học hành chăm chỉ nên em mới nỗ lực như thế… Cho nên món tiền này không nên thuộc về em, mà nên thuộc về anh.”

Sau khi Lâm Phong Dự cầm lấy tiền. “Nể mặt chỗ tiền này, cho phép em rớt môn một lần.”

Sau đó, Lâm Phong Dự liền hối hận vì mình đã vạ miệng…

“Anh nói xem em nên rớt môn nào đây nhỉ? Môn này em không muốn học thuộc, cứ là nó đi… Á, môn này khó lắm, em cũng muốn rớt môn này…”

Lâm Phong Dự giần giật khóe miệng trả tiền lại vào tay Thời Vũ.

Thời Vũ trợn mắt há mồm. “Làm gì đấy? Tại sao lại trả em? Em có tiền mà, mẹ em cho em nhiều tiền tiêu lắm.”

Đó là tiền tiêu vặt Thời Vũ lừa được…

Thời Vũ nói với mẹ già của cô: Con gái phải nuôi bằng tiền, nếu không sẽ bị đàn ông hơi giàu một chút lừa đi, và vì không có tiền nên rất dễ sinh ra thiện cảm với người đối xử với cô ấy chỉ hơi tốt một chút…

Với chuyện này, bà Đới Hân chỉ hỏi cô: Nói thẳng ra, cần bao nhiêu tiền?

Chà chà chà, cho nên bây giờ bạn trẻ Thời Vũ giàu lắm rồi, bởi vì không cần tìm lý do xin tiền nữa, mẹ cô đã bảo cô cứ nói thẳng, bây giờ cô đều xin thẳng luôn.

Lâm Phong Dự: “Anh thu hồi câu cho phép em rớt môn một lần.”

“Tại sao? Sao anh có thể nói lời không giữ lời hả?”

Lâm Phong Dự nghiêm túc ngẫm nghĩ. “Hình như anh thật sự hơi không được nói lời giữ lời.”

“Đúng đấy, anh không thể thế được, có biết không hả? Làm người phải thành thực và đáng tin cậy, lời đã nói thì nhất định phải chấp hành, nói đi đôi với làm…”

Lâm Phong Dự gật đầu. “Có phải anh từng nói sẽ không cho em cơ hội theo đuổi được anh không nhỉ?”

Thời Vũ biến sắc. “Em cảm thấy con người ta vẫn phải thi thoảng có một hai lần nói lời không giữ lời, nếu không sống chán ngắt, cổ hủ biết mấy… Anh nghĩ mà xem, lời nói khi ấy, dù sao cũng vì nguyên nhân gì đó về sau mà thay đổi chứ, chúng ta phải dành ra cơ hội sửa sai…”

Lâm Phong Dự: “Cũng chí lý.”

Thời Vũ lại một lần nữa dâng tặng tiền học bổng của mình. “Học bổng lần đầu tiên đó, để lại cho anh làm kỷ niệm. Mỗi lần anh trông thấy em gái xinh đẹp nào rồi muốn rung động thì anh sờ nó, để nhớ ra rằng, có một cô gái đã cố gắng học hành biết bao vì lời anh từng nói!”

Xem anh còn không biết xấu hổ mà thay lòng đổi dạ hay không.

Vì thế Lâm Phong Dự mặt dày nhận tiền học bổng của Thời Vũ.

————————-

Bây giờ Thời Vũ không chỉ kiếm học bổng cho Lâm Phong Dự mà còn muốn xin trợ cấp sinh viên nghèo, bởi vì cô muốn nuôi Lâm Phong Dự.

Khi Thời Vũ đưa ra quyết định này, Ngôn Nhan hết hồn đến mức ngã nhào.

Liễu Phi Phi lập tức đọc cho Thời Vũ biết nhà họ Lâm giàu có cỡ nào. Sản nghiệp nhà họ liên quan đến các lĩnh vực thời trang, trang sức, khu nghỉ dưỡng, vân vân. Có người từng phỏng vấn Lâm phu nhân, cũng chính là mẫu thân đại nhân của Lâm Phong Dự, rõ ràng có cơ hội làm về mảng khách sạn, sao lại từ bỏ.

Lâm phu nhân nói, bởi vì không muốn không có cơ hội tiêu tiền.

Người ta giàu đến độ đó có được không? Còn cần Thời Vũ nuôi hả? Đầu óc không bình thường.

Thời Vũ lắc đầu. “Mấy ông bà không hiểu.”

Tô Viễn Trạch nhìn Thời Vũ với vẻ đáng thương, ngày trước cảm thấy Lâm Phong Dự là một học sinh nghèo mà thắng mình thì rất mất mặt, bây giờ thấy điều kiện nhà Lâm Phong Dự thì thua phải gọi là triệt để, phương diện nào cũng bị đè xuống, càng khó chịu có được không?

Tô Viễn Trạch thật lòng muốn đánh Lâm Phong Dự một trận, đáng tiếc thay, bị phụ thân đại nhân và ông nội cậu ta cảnh cáo, nhà họ Tô họ không đắc tội nổi nhà họ Lâm.

Hu hu hu, Tô Viễn Trạch cũng muốn khóc, cậu ta vẫn luôn tưởng mình giàu có số một thế giới, sao còn có người giàu hơn nhà cậu ta chứ?

Thời Vũ truyền dạy kinh nghiệm cho hội chị em bạn dì của mình. “Mấy ông bà nghĩ mà xem, bây giờ Lâm Phong Dự giàu như thế, muốn gì mà không có? Tại sao tôi lại trở thành bạn gái anh ấy?”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cùng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi đặc biệt nhất đó, rõ ràng anh ấy giàu như thế, tôi còn chủ động nuôi anh ấy.”

Ngôn Nhan đã hiểu. “Bà muốn làm người đặc biệt nhất.”

Thời Vũ giơ ngón cái lên. “Đúng, đúng là thế. Mấy người bọn bà đều là con nhà giàu, có quyền có thế, nhưng trong mắt tôi, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi, tôi coi anh ấy như một người bình đẳng với mình, cho nên anh ấy có thể có được thứ khác từ chỗ tôi… Haizz, rốt cuộc mấy ông bà có hiểu không?”

Ngôn Nhan nhắm mắt, vừa nói rồi đó, hiểu rồi.

Thời Vũ tiếp tục. “Đây chính là lợi ích khi xem nhiều phim. Cái phim gì đó không phải đã nói rồi sao, hoàng đế kia thích cô gái ấy, chính vì chỉ có cô ấy không coi chàng ta là hoàng đế mà coi là trượng phu, ngay cả mỹ nhân số một cũng không cần, chỉ cần cô gái bình thường kia…”

Liễu Phi Phi: “Thụ giáo rồi. Nhưng mỗi người mỗi khác, có biết không?”

“Khác gì?”

Liễu Phi Phi hí hửng. “Tôi sẽ không nuôi Nghiêm Thư Lâm nhà tôi. Bọn tôi cùng về nhà lừa được chục triệu từ nhà anh ấy, đủ cho bọn tôi ăn chơi phè phỡn rồi.”

“Chục triệu?” Thời Vũ sững sờ. “Bà… bà làm thế nào vậy?”

“Bà dạy tụi tôi đó?”

Thời Vũ lắc đầu. “Chắc chắn là không mà.”

“Không phải bà bảo tôi giả làm sinh viên nghèo, sau đó cố ý quyến rũ Nghiêm Thư Lâm, khiến anh ấy như không thể sống thiếu tôi hay sao. Bà mẹ kế của anh ấy thật sự tìm tới tôi, hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời xa… Tôi liền tham lam đòi mười triệu, vậy mà bà ta cho tôi thật. Ha ha ha, mẹ kế anh ấy muốn khiến tôi rời xa rồi giới thiệu cho anh ấy con gái người họ hàng nào đó của bà ta, cười chết tôi mất… Sau đó tôi cầm món tiền đó cùng Nghiêm Thư Lâm ăn chơi phè phỡn, sướng vãi chưởng.”

Thời Vũ: “…”

Rõ là muốn nói – Có thể chia một chút cho tôi không.

Tiền cảm ơn cũng nên có một chút đúng không?

Liễu Phi Phi: “Thời Vũ, sao sắc mặt bà không tốt cho lắm vậy?”

“Tôi đang lo. Bà nói xem, mẹ của Lâm Phong Dự liệu có cho tiền bảo tôi rời xa anh ấy không? Mười triệu đấy, bà nói xem tôi lựa chọn Lâm Phong Dự hay chọn mười triệu thì tốt hơn?”

“Thời Vũ này, cái đó…”

“Haizz, khó chọn quá đi…”

“Thời Vũ, sau lưng bà…”

“Tôi quyết định rồi, tôi vẫn chọn Lâm Phong Dự.”

Mọi người cùng thở phào một hơi, cảm ơn trời đất là chuyện tương tự không xảy ra một lần nữa.

Thời Vũ: “Nếu tôi chọn Lâm Phong Dự, sao có thể chỉ có mười triệu chứ? Đó chính là vô số mười triệu…”

Mọi người cùng trầm mặc.

Lâm Phong Dự khẽ vỗ vai Thời Vũ. “Nói không sai.”

Thời Vũ run bắn. “Lâm Phong Dự, anh hiểu em nhất, đúng không? Khi anh là một tên nghèo rớt, em đã lựa chọn anh, từ bỏ người giàu có là Tô Viễn Trạch. Khi anh có giá trị nghìn tỉ, em vẫn lựa chọn anh. Thực ra em đâu có chọn tiền, em đều chọn anh mà.”

Mọi người: …

Lâm Phong Dự gật đầu. “Khá chí lý. Nếu em đã thích anh như thế, nhất định sẽ bằng lòng nỗ lực vì anh, đúng không?”

Thời Vũ đã có dự cảm không lành rồi. “Đúng. Anh xem, vì anh mà em thi đỗ Đại học Trường Minh, vì anh mà em được học bổng…”

“Vậy thì nỗ lực thêm một lần nữa.” Lâm Phong Dự lấy di động ra, bấm vào yêu cầu tuyển dụng của tập đoàn Lâm Thị. “Đây là yêu cầu thấp nhất của công ty nhà anh, em nỗ lực đạt được, hẳn là không vấn đề chứ?”

Thời Vũ thật sự rất muốn khóc, tại sao thi đại học xong rồi, cô còn phải nỗ lực như vậy…

Lâm Phong Dự cúi đầu, khẽ nói một câu bên tai cô, Thời Vũ lập tức sống lại.

“Em có muốn chơi trò yêu đương chốn công sở không?”

Muốn…

Muốn vô cùng.

Đọc truyện chữ Full