TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng
Chương 27


 
Thời Hạ đoán Lâm Vận sẽ không ngoan ngoãn đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đúng như cô dự đoán, hai hôm nay, Lâm Vận không hề có dấu hiệu gì là muốn đi.
 
Thời Hạ vờ như vô tình hỏi vài câu, Lâm Vận nói bệnh đau bao tử chỉ là bệnh cũ, bác sĩ ai cũng thích nói chuyện giật gân, mặc dù kiểm tra lại lần nữa cũng không tra ra được bệnh gì đâu, đơn giản là kê mấy đơn thuốc để bà uống một đống thuốc với mục đích dưỡng bệnh cho tốt mà thôi, bệnh bao tử nào có cách chữa khỏi.

 
 
Thời Hạ cũng hết cách, lần trước cô còn có thể mượn cớ để bản thân ‘uy hiếp’ Lâm Vận, bây giờ đã ra khỏi bệnh viện, có đi hay không là chuyện của Lâm Vận, cô đúng là không quản lý được.
 
Thời Hạ vốn không muốn nói quá sớm cho Thẩm Nhất Thành biết những việc này, nhưng xem ra bây giờ cần nói cho Thẩm Nhất Thành biết Lâm Vận vốn không muốn đi bệnh viện.
 
Khi Thời Hạ nói cho Thẩm Nhất Thành biết chuyện này là vào lúc tan học thứ Bảy.
 
“Sau khi cầm kết quả kiểm tra dạ dày, sắc mặt của bác sĩ kia có chút nghiêm trọng, ông ấy nói dì cần đi bệnh viện kiểm tra tỉ thêm một lần nữa, tôi cảm thấy bác sĩ cũng không có khả năng nói bậy, dì vẫn nên đi kiểm tra lại thì tốt hơn.”
 
Mới nói chưa được mấy câu mà sắc mặt của Thẩm Nhất Thành đã thay đổi.
 
Con người Thẩm Nhất Thành nói cao ngạo thì đặc biệt cao ngạo, nói không biết xấu hổ thì cũng đặc biệt không biết xấu hổ, nhưng khi cậu đã có tính toán trong lòng hay khi cần làm chuyện gì đó, từ trước đến nay cậu đều biết nắm bắt cơ hội.
 

Cậu chưa bao giờ đắn đo có nên hạ mình vì người cậu quan tâm hay không.
 

Thẩm Nhất Thành gọi điện thoại cho ông cụ Thẩm ở thành phố kế bên.
 
Sắp xếp cho Lâm Vận kiểm tra vào buổi sáng ngày Chủ Nhật.
 
Thẩm Nam Bình cho xe riêng qua đón để đích thân viện trưởng bệnh viện kiểm tra.
 
Viện trưởng bệnh viện quận vốn công tác tại quân y trong quân khu, rất nhiều năm về trước, bởi vì chút chuyện mà ông cụ Thẩm đã giúp đỡ rất nhiều, con người viện trưởng ghi nhớ ân tình, nên mấy năm nay chỉ cần chuyện có dính dáng đến nhà họ Thẩm thì đều đặt lên ưu tiên hàng đầu.
 
Chuyện của Lâm Vận vốn chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ lại thành chuyện lớn như vậy, bản thân bà cũng ngây ngốc, nhưng Thẩm Nhất Thành vẫn bình tĩnh, cậu chỉ nói rằng lần kiểm tra này cần phải tiến hành để an tâm hơn phần nào.
 
Tuy Thẩm Nhất Thành chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong mắt Lâm Vận thì đầu óc của con bà chẳng phải một đứa trẻ mười tám tuổi, thậm chí đôi khi bà còn cảm giác cậu còn trưởng thành hơn bà nhiều.
 
Hôm Chủ Nhật Thẩm Nhất Thành không đi học, vào tiết tự học thứ hai của buổi tối ngày hôm sau, Thời Hạ vì lo lắng về kết quả kiểm tra của Lâm Vận nên cúp học tiết thứ ba.
 
Bởi vì hôm nay Lâm Vận đi bệnh viện, dì phụ bán cũng có việc bận, cho nên hôm nay cửa hàng không mở cửa.
 
Thời Hạ tới trước cửa nhà Thẩm Nhất Thành, cô hít thật sâu mấy hơi mới giơ tay gõ cửa.
 
Khi cửa mở, mùi thuốc tây cực kỳ nồng ập vào mặt, Thẩm Nhất Thành đang cầm một cái muỗng gỗ đứng phía sau cửa.
 
“Sao sớm vậy?” Thẩm Nhất Thành nhường chỗ để cô đi vào.
 
Thời Hạ vừa vào cửa đã nhìn thấy hai bịch thuốc lớn trên bàn trà, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.
 
Lâm Vận nhìn thấy cô thì vội vẫy tay, “Tới đây, Hạ Hạ mau tới đây ngồi.”
 
Thời Hạ lo lắng đến mức tay đổ đầy mồ hôi, thật lâu mới tìm lại giọng nói của mình, “… Dì, hôm nay dì kiểm tra không sao đúng chứ?”
 
“Làm gì có chuyện gì chứ, chỉ là Nhất Thành lo lắng quá mức thôi.” Lâm Vận cầm một quả táo trên bàn đưa cho Thời Hạ.
 
“Còn nói không sao.” Thẩm Nhất Thành nghiêm mặt, “Viêm dạ dày mãn tính, bác sĩ nói không cẩn thận điều trị thì sau này sẽ biến thành ung thư dạ dày, vậy mà mẹ còn không thèm để ý.”
 
Lâm Vận cười, “Bác sĩ chỉ nói có khả năng sẽ biến thành ung thư dạ dày, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nói biến thành ung thư dạ dày thì biến thành ung thư dạ dày, làm gì có nhiều người dạ dày không tốt thì thành ung thư dạ dày như vậy chứ.”

 
Thời Hạ từ lúc vào cửa đã nghẹn ở cổ họng, lúc này nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con thì hơi lo lắng, “Viêm dạ dày mãn tính là gì? Có trị được không?”
 
Lâm Vận, “Còn tốt, chỉ là cường độ thấp chút nên cần uống thuốc tây để điều dưỡng, chuyện ăn uống ngày thường cũng cần đặc biệt chú ý, còn cần đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.”
 
Thời Hạ rốt cuộc cũng thở phào một hơi, cả người không cần hình tượng ngã xuống sô pha.
 
“Cảm ơn con, Hạ Hạ.” Lâm Vận cảm ơn Thời Hạ.
 
Tuy ngoài miệng bà nói không phải bệnh gì nặng, nhưng rốt cuộc nghĩ đến vẫn sợ hãi, từ trước đến nay bà chưa từng nghe qua cái tên viêm dạ dày mãn tính này, cho đến ngày hôm nay nghe viện trưởng nói bệnh này là điềm báo của bệnh ung thư, vì thế có khả năng chuyển biến thành ung thư dạ dày, hơn nữa còn rất khó trị liệu, nếu không phải vì Thời Hạ đòi đi khám bệnh thì e là bệnh này sẽ không kiểm tra ra.
 
Thẩm Nhất Thành bưng chén thuốc đưa cho Lâm Vận, “Mẹ uống thuốc đi, sau đó ăn cơm đàng hoàng, đừng bận đến mức bữa thì ăn bữa thì không.”
 
Hôm nay Thẩm Nhất Thành rất lo lắng, dưới góc nhìn của Thời Hạ thì đây đã là một kết quả tốt hơn trước kia, nhưng dưới góc nhìn của Thẩm Nhất Thành thì bệnh của mẹ cậu cũng được xem là rất nghiêm trọng, dù Lâm Vận không biết bệnh này, nhưng Thẩm Nhất Thành biết, từ đây về sau còn một khoảng thời gian rất dài, Lâm Vận đều phải làm bạn với thuốc tây.
 
Thẩm Nhất Thành đưa Thời Hạ về nhà, Thời Hạ móc chìa khóa mở cửa, trên hành lang tối tăm, Thẩm Nhất Thành đứng sau cô thấp giọng nói, “Thời Hạ, cảm ơn cậu.”
 
Bàn tay đang mở cửa của Thời Hạ chợt dừng một chút, không biết vì sao khóe mắt có chút ướt.
 
Cô sống lại một lần, không cầu danh cũng chẳng cầu lợi, chỉ cầu cho tất cả những người cô quan tâm đều bình bình an an.
 
*
 
Học kỳ 1 lớp 11 rất nhanh đã trôi qua một nửa, tất cả mọi người đang nghênh đón kỳ thi sắp tới.
 
Bởi vì lần phát sốt trước đã giúp Thời Hạ nhớ lại rất nhiều kiến thức, hơn nữa Thẩm Nhất Thành trong khoảng thời gian này còn cố ý vô tình giúp cô học bổ túc, ngược lại Thời Hạ chẳng lo nhiều cho lần thi này, mặc dù cô còn chưa đạt tới trình độ lý tưởng, nhưng cũng không kém cỏi như trước nữa.
 
Là một trong những kỳ thi toàn thành phố, trước kia là thi toàn quận, lần này là lần đầu tiên Nhất Trung thi toàn thành phố, cho nên từ hiệu trưởng đến giáo viên ai nấy đều xem trọng lần thi này.
 
Kỳ thi thi liên tục hai ngày, vừa thi xong cũng là lúc nghĩ nửa tháng.
 
Thời Gia Hoan rốt cuộc cũng kết thúc chuyến công tác, ông dự định sau khi trở về nhất định phải mời Lâm Vận ăn cơm để cảm ơn bà đã chăm sóc Thời Hạ trong khoảng thời gian dài như vậy.
 
Thời Gia Hoan nói muốn đến nhà hàng ăn cơm, nhưng Thời Hạ nói thân thể của Lâm Vận không thích hợp ăn đồ ăn bên ngoài, cô nói muốn tự mình xuống bếp.
 
Thời Gia Hoan giật mình mở to hai mắt nhìn cô, “Hạ Hạ, con biết nấu cơm? Sao ba không biết?”
 

Thời Hạ ôm bụng, ba đương nhiên không biết, bởi vì khi đó ba đã nhảy lầu.
 
Thời Hạ không thể nói là biết nấu cơm, những món phiền phức như thịt viên sốt tương đỏ, sườn xào chua ngọt, giò heo kho tàu, đầu cá hấp ngâm ớt, cá nấu dưa chua, … Mấy món đó đa phần cô không biết cách nấu.
 
Cô chỉ biết chút việc nhà như xào rau thôi.
 
Những năm đó vì để no bụng, cô không ngừng nghiên cứu làm thế nào để biến những món ăn giản đơn như dầu muối tương giấm thành món ngon, ngay cả mì ăn liền cô cũng có thể nghĩ ra năm sáu cách ăn, mục đích để bản thân không nôn ra sau khi ăn vào.
 
Thời Gia Hoan đứng trong phòng bếp giúp đỡ Thời Hạ, ông nhìn Thời Hạ thuần thục xắt rau xào rau thì nhịn không được cảm khái lần nữa, “Hạ Hạ, con học nấu cơm khi nào vậy?”
 
Thời Hạ cho gạo vào nồi cơm điện, cô nhàn nhạt nói, “Lúc ba vắng nhà.”
 
Thời Gia Hoan nghe vậy thì lập tức áy náy trong lòng, “Xin lỗi con Hạ Hạ, là ba bận quá không có thời gian chăm sóc con.”
 
Thời Hạ cúi đầu rửa rau, cô không nói nên lời mùi vị trong lòng, lúc cô không thấy Thời Gia Hoan thì sẽ nhớ ông, nhưng khi nhìn thấy ông thì luôn nhớ tới cuộc sống lúc ấy, mỗi khi nhớ đến trong lòng không có cách nào bình tĩnh.
 
Lâm Vận không thể ăn thức ăn dầu mỡ, cho nên Thời Hạ chỉ xào mấy món rau xanh rồi nấu cháo gạo kê.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn thấy một bàn đồ ăn này thì nhướng mày, “Cậu làm?”
 
Thời Hạ đắc ý nhìn cậu, “Sao nào, có phải lau mắt mà nhìn tôi không? Bắt đầu trở nên sùng bái tôi.”
 
Thẩm Nhất Thành gật đầu lại lắc đầu, “Tôi không phải từ bây giờ mới bắt đầu sùng bái cậu, tôi từ rất lâu trước kia đã bắt đầu sùng bái cậu rồi.”
 
Thời Hạ híp mắt, lời này không giống như lời Thẩm Nhất Thành sẽ nói.
 
Thẩm Nhất Thành nói tiếp, “Sùng bái sao da mặt cậu dày như vậy.”
 
Quả nhiên, đây mới là lời Thẩm Nhất Thành sẽ nói.
 


Đọc truyện chữ Full