Tống Vân Tang tỉnh lại từ trong hôn mê, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa lạ. Nàng đang nằm trêи một chiếc giường rất lớn, hai tay bị hai dây xích sắt nhỏ khóa trêи đầu giường. Nhớ lại lời Tào thị đã nói: "Nhị hoàng tử muốn thì con phải đến", Tống Vân Tang cảm thấy tâm trạng mình chìm xuống đáy cốc rồi!
Nơi này chắc chắn là biệt viện của Nhị hoàng tử. Vậy mà Tào thị lại quay lưng với nàng, thẳng tay làm nàng hôn mê rồi đưa đến cho Nhị hoàng tử!
Trong phòng không một bóng người, Tống Vân Tang cúi đầu đánh giá chính mình, trong lòng lại lạnh lẽo hơn. Áo bông của nàng đã bị thay đổi, hiện giờ nàng đang mặc một thân váy lụa mềm màu hồng nhạt, vải mỏng xuyên thấu, so với quần áo nàng đã mặc hôm nay càng không thể tưởng tượng nổi. Tư thế tắm rửa sạch sẽ bị đưa lên giường như thế này, tối nay phải đối mặt với chuyện gì Tống Vân Tang có thể không rõ sao?
Tống Vân Tang vẫn luôn cho rằng ngay cả một danh phận Nhị hoàng tử cũng không nguyện ý cho nàng, có nghĩa là muốn ăn bánh không trả tiền, căn bản sẽ không đi cứu phụ thân nàng. Nhưng đã bị đưa vào viện này có nghĩa là nàng đã trở thành miếng thịt trêи thớt, không phải nàng muốn chạy là có thể chạy. Nhìn ổ khóa sắt này có lẽ Nhị hoàng tử cũng không muốn từ từ nói chuyện cùng với nàng, không chừng đã biến nàng trở thành vật độc chiếm của gã ta. Tào thị sẽ màng đến sống chết của nàng sao, phụ thân lại bị nhốt trong Chiêu ngục, căn bản không có người nào đến cứu nàng...
Tống Vân Tang cắn chặt môi. Nàng phải tự mình trốn, nàng không thể ngồi chờ chết được. Nàng chống người ngồi dậy dùng sức kéo dây xích sắt kia, nhưng sức lực của nàng quá nhỏ, cố gắng kéo nửa ngày cũng chỉ phí công vô ích, còn làm cho cổ tay mình bị đỏ một mảnh. Tống Vân Tang nhìn khắp giường tìm kiếm, hy vọng có thể phát hiện ngăn kéo nào đó, bên trong đó có giấu chìa khóa của xiềng xích hoặc là dao cũng được. Nàng thực sự tìm được mấy cái ngắn kéo, nhưng những thứ bên trong đó... làm cho da đầu của Tống Vân Tang run lên.
Nàng vẫn đang lo sợ không yên, cửa phòng đã bị đẩy ra. Tống Vân Tang cả kinh quay đầu lại! Liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi tiến vào.
Nam tử khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tướng mạo rất được. Trêи đại điển Tống Vân Tang đã nhìn thoáng thấy gã ta ở xa xa một hai lần, lúc ấy còn cảm thấy người này khí độ dịu dàng, cao nhã bất phàm. Nhưng hiện tại, khí chất dịu dàng như nước kia không còn nữa. Trêи mặt nam nhân bày ra nụ cười không rõ ý tứ, đi tới bên giường, nhìn thấy ngắn kéo bị mở ra, lại nhướng mày nhìn về Tống Vân Tang: "Ồ, gấp như vậy sao, đã tự mình đi tìm rồi?"
Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch: "... Bái kiến Nhị Điện hạ."
Nhị hoàng tử Duẫn Tư Giác ngồi xuống bên cạnh Tống Vân Tang, ngón tay mơn trớn đồ vật ở trong ngăn kéo: "Có thích không? Tâm trạng của bổn vương rất tốt, tối nay cho ngươi chọn."
Để cho nàng chọn, sau đó thì sao? Sắc mặt của Tống Vân Tang càng trắng hơn, trông rất đáng thương. Nàng né tránh một chút, run giọng hỏi: "Điện hạ, ngài nói chỉ cần ta chịu làm người của ngài, ngài sẽ cứu phụ thân ta... Ngài định sẽ cứu như thế nào?"
Dưới tình cảnh này, ngoại trừ nói đạo lý kéo dài chút thời gian, Tống Vân Tang cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác. Nàng nghĩ tốt xấu gì Duẫn Tư Giác cũng sẽ có lệ với nàng vài câu, vậy nàng có thể phản bác cự tuyệt, không chừng sẽ chờ được thời cơ. Nhưng Duẫn Tư Giác lại một bộ như không nghe thấy gì, lẩm bẩm: "Ngươi có biết một năm trước ta đã gặp ngươi ở trong cung hay không."
Tống Vân Tang căng thẳng nhìn gã ta, không rõ vì sao gã ta lại nói đến chuyện này. Duẫn Tư Giác mỉm cười một cái, chậm rãi nói: "Ngày đó là hội ngắm hoa trong lúc Thái tử tuyển phi."
Thái tử tuyển phi? Ngày ấy là ngày nàng cùng Bùi Cô Cẩm gặp nhau lần đầu tiên. Tống Vân Tang không nhớ rõ khi đó có gặp Duẫn Tư Giác, có thể thấy được bọn họ chưa từng chạm mặt, cho nên cũng không có gì quan trọng phải không? Duẫn Tư Giác cố ý nhắc tới việc này rốt cuộc là có ý gì?
Duẫn Tư Giác cuối người ghé sát vào nàng, cười càng tươi hơn: "Thật nhiều cô nương tốt như vậy, đều là quý nữ của kinh thành, gia thế tốt lại xinh đẹp, đều đến nơi đó để Thái tử chọn lựa. Đương nhiên, ánh mắt đầu tiên của ta đã thấy được ngươi, ngươi thật sự rất đẹp. Ngươi có biết lúc ấy ta đã nghĩ như thế nào không?"
Tống Vân Tang không biết, cũng không muốn biết. Nàng có trực giác lời mà Duẫn Tư Giác muốn nói ra nàng không nên nghe, nghe được rồi, nàng sẽ trốn không thoát nơi này nữa. Nàng vội vàng che hai lỗ tai lại: "Điện hạ, Điện hạ! Ta chỉ là nữ nhân tầm thường, Điện hạ không cần thành thật với ta!"
Duẫn Tư Giác lại bị hành động che tai của nàng làm cho nở nụ cười. Tựa như tâm trạng của gã ta rất tốt, gã ta nắm lấy cổ tay của Tống Vân Tang lại, cố tình ghé sát bên tai nàng nói: "Lúc ấy ta nghĩ—— dựa vào cái gì."
Dựa vào cái gì? Đây, đây là có ý gì? Tống Vân Tang không rõ, thầm mong Duẫn Tư Giác đừng nói nữa. Nhưng Duẫn Tư Giác vẫn muốn tiếp tục: "Bất quá, không sao cả. Mặc kệ ngươi có thể trở thành Thái tử phi hay không, sớm hay muộn ta đều sẽ có được ngươi."
Lời này lại làm cho cả người Tống Vân Tang nháy mắt như rơi vào hầm băng! Dường như Duẫn Tư Giác đang biểu đạt ɖu͙ƈ vọng của gã ta đối với nàng, nhưng nếu nghĩ sâu hơn nữa, gã ta vừa nói cho dù nàng có làm Thái tử phi, gã ta cũng sẽ có được nàng...
Làm sao có được nàng? Nếu nàng thật sự là Thái tử phi... gã ta vẫn muốn chiếm đoạt nàng sao?
Tống Vân Tang dùng sức rút tay về, che cái hai tai lại cả người lùi ra sau, xác định Duẫn Tư Giác thật sự muốn nàng trở thành vật sở hữu của gã ta. Cho nên gã ta cũng lười bày ra vẻ lan chi ngọc thụ ôn văn nho nhã lừa nàng, cho nên gã ta vừa thấy nàng đã lộ ra bản tính thật sự, thậm chí còn dám ở nàng trước mặt nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Duẫn Tư Giác cũng thoải mái thở dài, đứng lên: "Thời gian cũng không sớm nữa, chuẩn bị đi." Gã ta nâng hai tay lên, ý bảo Tống Vân Tang cởi áo ra cho gã ta: "Hầu hạ cho tốt. Ta khá thích ngươi, chuyên của phụ thân ngươi, ta sẽ nghĩ biện pháp. Chờ thêm vài năm nữa thế cục ổn định, cũng sẽ cho ngươi một danh phận."
Cả người Tống Vân Tang cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích. Duẫn Tư Giác đợi lâu, sắc mặt gã ta hơi trầm xuống: "Tống Vân Tang, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Gã ta tự cởi đai lưng, tính toán đè nàng xuống!
Lại nói, sau khi Bùi Cô Cẩm hồi phủ, không bao lâu sau Tằng Nguyên Lương cũng trở về kinh. Hắn ta hội báo với Bùi Cô Cẩm không tìm được manh mối hữu dụng nào trong Thanh Tuyền sơn trang, lại hỏi Bùi Cô Cẩm tiến triển bên này như thế nào. Kỳ thật buổi chiều nay Bùi Cô Cẩm đã tìm được người mua Băng Xà noãn rồi, nhưng vẫn để cho Ngụy Hưng điều tra, có đúng là Tằng Nguyên Lương không, quay đầu nói với hắn ta không hề có tiến triển gì.
Lúc này Tằng Nguyên Lương mới cáo từ rời đi. Bùi Cô Cẩm thay đổi bộ bộ quần áo tiện hành động, lặng yên không một tiếng động đuổi theo hắn ta. Tằng Nguyên Lương đi vào một tửu lâu ăn một bữa, lúc trở ra đã cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn ta một đường cẩn thận cảnh giác, thường dừng bước nhìn xung quanh. Không thể không nói, năng lực phản truy tung của hắn ta rất mạnh, nhưng người theo dõi hắn ta lại là Bùi Cô Cẩm. Thẳng đến hắn ta nơi đã hẹn, vẫn không phát hiện có người đi theo mình.
Đây là một gian nhà nhìn rất bình thường, Tằng Nguyên Lương nói nhỏ vài câu với thị vệ ngoài cửa, thị vệ liền đưa hắn ta đi vào. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới từ trong góc đường âm u đi ra, nhìn cửa lớn màu đỏ thắm hắn lộ ra một nụ cười tối.
Gian nhà này là tư trạch của Nhị hoàng tử Duẫn Tư Giác. Kiếp trước Bùi Cô Cẩm làm tay sai của Nhị hoàng tử, đã nhiều lần tới này mật đàm. Nếu không được Nhị hoàng tử xem như người một nhà sẽ không có khả năng biết đến nơi này. Nhưng kiếp trước, cho đến khi Tằng Nguyên Lương hại chết Bùi Cô Cẩm, cũng không hề bại lộ hắn ta đã đầu quân cho Nhị hoàng tử.
Tống Vân Tang đoán không sai, Tằng Nguyên Lương có tâm tư khác thường. Kẻ mà Bùi Cô Cẩm cho là “huynh đệ” “trung thành” một tay đề bạt lên lại kẻ kiếp trước đã phản bội Bùi Cô Cẩm, hại chết Bùi Cô Cẩm.
Sau khi Bùi Cô Cẩm không có giết Tằng Nguyên Lương trước tiên, đó là vì biết điểm yếu hại của hắn ta, Tằng Nguyên Lương cũng không có đủ tư cách. Người này chỉ là quân cờ bị đẩy ra, chủ mưu sau màn lại là một người khác. Trong suốt ba tháng vừa rồi, Bùi Cô Cẩm vẫn âm thầm lưu ý Tằng Nguyên Lương, muốn tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra chủ tử của hắn ta, nhưng vẫn không thể nào tìm ra được.
Trước đây Tằng Nguyên Lương vẫn chưa đầu phục ai. Có thể là vì hiện giờ mạch nước ngầm trong triều đình đã bắt đầu khởi động cho nên chó cũng nghe tin lập tức hành động, vì tiền đồ sáng lạng mà nhận chủ.
Thì ra một đời trước, người chân chính hại chết hắn là Duẫn Tư Giác. Đáp án rốt cuộc cũng trồi lên mặt nước, Bùi Cô Cẩm cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Trêи thực tế một đời trước hắn đã có suy đoán này. Chỉ là hắn vẫn nghĩ không rõ, một đời trước vì cứu phụ thân của Tống Vân Tang, hắn mới đầu phục Duẫn Tư Giác. Trong thời gian năm năm, hắn đã làm không ít việc cho Duẫn Tư Giác, vì sao Duẫn Tư Giác lại phải hao tổn tâm cơ giết hắn?
Bùi Cô Cẩm không thể nghĩ ra được nguyên nhân là gì, nhưng đã xác định được kẻ thù đã là một chuyện tốt. Hắn đang chuẩn bị rời đi, lại thấy một chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa gian nhà kia, nhìn thấy một nhũ mẫu cõng theo một người trêи lưng, vội vàng vào cửa.
Bước chân của Bùi Cô Cẩm dừng lại, híp mắt nhìn kỹ. Hắn không nhìn lầm, đây là xe ngựa của Tống phủ, người vừa bước xuống xe ngựa cũng là người của Tống phủ. Nguời vừa rồi bị nhũ mẫu kia cõng trêи lưng, tuy rằng đã bị áo choàng bao kín, nhưng nhìn thân hình kia, Bùi Cô Cẩm liền biết đó là Tống Vân Tang.
Sao lại thế này? Vì sao Tống Vân Tang lại bị đưa tới này? Hơn nữa, nàng đã hôn mê. Một suy nghĩ toát lên trong đầu hắn, Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên trầm mặt.
——Rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao một đời trước Duẫn Tư Giác lại trăm phương ngàn kế muốn giết hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
Chương 10
Chương 10