TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
Chương 12

Tống Vân Tang chỉ cảm thấy sau gáy mình bị nhấn mạnh xuống, sau đó mặt của nàng liền "bụp" một tiếng, dán thật mạnh lên lồng ngực vững chắc của người nọ! Nàng đau đến mức thiếu chút nữa rơi nước mắt, cảm giác như cái mũi của mình bị đập lệch rồi, nàng giãy dụa muốn ngẩng đầu. Nhưng người nọ vẫn đè đầu nàng lại rồi bay nhanh đi, nhất quyết không cho nàng ngẩng đầu lên.

Tống Vân Tang đoán hắn không muốn mình la lên khiến cho mọi người chú ý, nên cố gắng phát ra tiếng: "Ta không hô, ngươi buông tay ra!" Nhưng không biết người nọ mặc loại quần áo gì toàn là lông nhung, mặt của Tống Vân Tang bị đè trong đó, chỉ có thể nghe thấy chính mình mơ hồ "ưm ưm" vài tiếng... nàng đành phải từ bỏ.

Chạy nhanh như vậy khoảng một nén nhang, những tiếng ồn ào bị bỏ lại xa xa phía sau, rốt ruộc người nọ cũng ngừng lại. Hắn buông Tống Vân Tang ra, động tác quá nhanh làm cho Tống Vân Tang suýt chút nữa ngã sấp xuống. Nàng lảo đảo một cái, người nọ vội vàng đỡ nàng rồi buông tay xuống rất nhanh.

Lúc này Tống Vân Tang mới thấy rõ, thì ra người này mặc một thân quần áo khoa trương của vũ sư, chắc chắn là người của đội vũ sư. Nói không chừng là vì nghe được nàng kêu lên "Cường đoạt dân nữ" cho nên mới gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Tống Vân Tang xoa xoa cái mũi, vành mắt hồng hồng nói: "Đa tạ vị... công tử này đã ra tay cứu giúp."

Người nọ nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, trông ánh mắt của hắn tựa như không vui vẻ lắm. Tống Vân Tang bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, vừa vặn một trận gió thổi bay một góc khăn che mặt, Tống Vân Tang nhịn không được cúi thấp đầu xuống, muốn nhìn xem dáng vẻ phía sau khăn che mặt của người nọ. Người nọ lại phản ứng rất nhanh, hắn lui ra phía sau từng bước, lạnh lùng nhìn nàng.

Tống Vân Tang lập tức phát hiện chính mình không ổn, không dám làm ra hành động mạo phạm nữa. Nàng thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi tính danh của công tử? Tương lai có cơ hội, nhất định sẽ đến cửa bái tạ."

Người nọ lại nhìn thoáng qua phía sau Tống Vân Tang, không nói một lời quay đầu nhanh chóng bay đi.

Tống Vân Tang vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Tống tiểu thư?"

Tống Vân Tang quay đầu lại liền nhìn thấy Ngụy Hưng. Ngụy Hưng không để ý vũ sư kỳ quái kia, chỉ hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tống Vân Tang bước đến góc đường nhìn ra, vũ sư kia đã biến mất tăm. Tống Vân Tang chỉ có thể kìm nén nghi hoặc của mình, nói chuyện tối nay Tào thị bắt nàng đưa cho Nhị hoàng tử cho Ngụy Hưng nghe, sau nó nàng khẩn cầu: "Ta biết người nọ là Nhị hoàng tử, Ngụy Đại nhân định rất khó xử. Ta chỉ cầu xin Đại nhân đưa ta đi..."

Ngụy Hưng cắt ngang lời của nàng: "Không khó xử, ta trực tiếp đưa ngươi hồi phủ, lại phái thêm vài người qua bảo vệ ngươi."

Tống Vân Tang sửng sốt nửa ngày mới nói ra một câu: "Việc này có liên quan đến Nhị hoàng tử, Ngụy Đại nhân không cần xin chỉ thị của Bùi Đại nhân?"

Ngụy Hưng đáp: "Không cần, Bùi Đại nhân đã sớm có tính toán."

Tống Vân Tang"... Sớm có tính toán?"

Tống Vân Tang thực sự không hiểu, loại chuyện này làm sao Bùi Cô Cẩm có thể đã sớm có tính toán. Ngụy Hưng lại nói chắc nịch: "Đừng hỏi nhiều, đi thôi."

Hắn ta xoay người, giày quan dẫm lên vùng sáng đổ xuống của ngọn bên đường, Tống Vân Tang ngẩn ra. Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc bị khiêng lên chạy trốn, hình như nàng thấy vũ sư kia cũng mang một đôi giày quan chuyên dụng của Cẩm Y vệ như vậy. Khuôn mặt phía sau chiếc khăn đen kia lần thứ hai hiện lên ở trong đầu, Tống Vân Tang cẩn thận nhớ lại, cảm thấy mình đã gặp qua ánh mắt kia rồi. Mà Ngụy Hưng lại vừa lúc xuất hiện ở nơi này... Chẳng lẽ vũ sư kia là Bùi Cô Cẩm?

Trong lòng Tống Vân Tang nảy sinh nghi ngờ, nhưng lập tức cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra. Nếu vũ sư kia thật sự là Bùi Cô Cẩm, hắn sẽ có trăm ngàn phương pháp để cứu nàng, tại sao phải che mặt lại làm bộ là người qua đường? Tống Vân Tang lắc đầu vứt ý tưởng này ra sau đầu, nhanh chân chạy theo.

Trở lại Hầu phủ đã là giờ Tuất. Tống Vân Tang từ biệt Ngụy Hưng, hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi đi vào trong phủ. Nàng cho Thu Miên triệu tập toàn bộ người trong phủ, còn mình ở trong đại sảnh chờ. Tống Vân Tang đã tham dự vào nội vụ của Hầu phủ từ mấy năm trước, bởi vậy chỉ tốn thời gian một nén nhang, toàn bộ người của Hầu phủ đã tập trung đông đủ. Nửa khắc sau, Tào thị cũng dẫn theo nhũ mẫu và nha hoàn vội vàng chạy đến.

Bởi vì đã lật mặt với nhau nên lúc Tào thị nhìn thấy Tống Vân Tang cũng không chột dạ chút nào, ngược lại còn tức giận chấp vấn: "Tống Vân Tang, tại sao con lại trở về?"

Tống Vân Tang nhìn bà ta, chỉ thấy trong lòng nổi lên từng trận tức giận. Nàng áp chế cảm xúc, nói: "Trước khi phu nhân hỏi ta vấn đề này, chi bằng trước tiên nói rõ với mọi người xem bà bày kế dùng mê hương làm ta hôn mê sau đó đưa ta đi nơi khác là chuyện gì?"

Tào thị biết việc này muốn giấu cũng không được nên bà ta ra vẻ đúng lý hợp tình nói: "Ta mang con đến chỗ Nhị hoàng tử. Thì thế nào, ta là chủ mẫu của Hầu phủ, chẳng lẽ còn không có quyền quyết định hôn sự của con? Ta gả con cho Nhị hoàng tử, chẳng lẽ lại thiệt thòi cho con?"

Tống Vân Tang cảm thấy cơn giận của mình xông thẳng lên ngực, mặt nàng đỏ lên: "Đúng, bà là chủ mẫu, bà có quyền sắp xếp hôn sự của ta. Nhưng ngươi nói đây là sắp xếp hôn sự sao? Vậy bà nói xem, ba thư sáu lễ ở nơi nào?"

Nàng nhấc áo ngoài lên, để lộ ra chiếc váy lụa mỏng manh bán xuyên thấu, run giọng nói: "Không có lễ thành hôn đàng hoàng, bà thẳng tay làm ta hôn mê, mặc cho ta thành như vậy, đưa đến tư trạch của Nhị hoàng tử—— ta đây ngay cả một ngoại thất cũng chẳng bằng! Nếu như bà cảm thấy chính mình làm như vậy không có vấn đề gì, vậy chi bằng hiện tại ta đến nhà khác mời vài vị phu nhân đến, nói chuyện này cho các nàng nghe xem xem?"

Nhóm nhũ mẫu nhìn thấy chiếc váy lụa mỏng xuyên thấu kia đều vô cùng khϊế͙p͙ sợ, cảm thấy hành động này của Tào thị thật sự không ổn. Một nhũ mẫu đau lòng cho Tống Vân Tang nói thẳng: "Phu nhân việc này thật sự cũng quá quá đáng rồi! Tốt xấu gì Vân Tang cũng là trưởng nữ của Hầu gia, là Đại Tiểu thư của Hầu phủ chúng ta, dù cho không có cách nào làm chính thê của Nhị hoàng tử nhưng cũng phải đường đường chính chính vào cửa làm tiểu thϊế͙p͙! Phu nhân người như vậy là khinh người quá đáng, cho dù người không sợ sau này Hầu gia sẽ truy cứu, chẳng lẽ cũng không sợ người ngoài lời ra tiếng vào đâm chọc sau lưng người sao?"

Một câu phụ họa này vừa dứt, sắc mặt của Tào thị lập tức trở nên khó coi. Đầu tiên bà ta mắng chửi nhũ mẫu đã lên tiếng kia: "Làm càn! Từ khi nào lúc chủ tử nói chuyện lại đến lượt tiện nô như ngươi xen mồm vào?" Sau đó bà ta lại nhìn về phía Tống Vân Tang: "Vân Tang, ta biết ta làm như vậy con sẽ không vui, nhưng còn không phải mọi chuyện đang gấp sao? Hiện tại Hầu gia còn đang bị nhốt trong Chiêu ngục, ngày ngày đêm đêm ta lo lắng cho ngài ấy, lo lắng đến độ sinh bệnh! Nhị hoàng tử còn nói chỉ cần ngươi chịu cùng gã ta, gã ta sẽ đi cứu Hầu gia, ta mới đưa ra hạ sách này. Hiện giờ tình thế đã như vậy, ta có muốn tổ chức hôn sự cho con, cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi!"

Bà ta đi tới trước người Tống Vân Tang, lấy tư thái trưởng bối ra vẻ nghĩa trọng tình thâm: "Ta biết ba thư sáu lễ rất quan trọng, nhưng con không thể vì Hầu gia, chịu ấm ức một chút hay sao?"

Tống Vân Tang vừa giận vừa hận vừa ghê tởm! Tay chân nàng đều bắt đầu run rẩy, nửa ngày mới cố gắng điều chỉnh giọng điệu lên tiếng: "Có nghĩa là phu nhân cảm thấy ta không quan trọng? Ta nên chịu nỗi nhục này?"

Tào thị thở dài: "Chuyện này phải xem ở trong lòng Đại Tiểu thư rốt cuộc Hầu gia quan trọng đến mức nào."

Câu nói mờ ám này của bà ta có ý muốn chụp cái danh "bất hiếu" lên đầu Tống Vân Tang. Tống Vân Tang cười một tiếng, nước mắt cũng giận dữ rơi xuống, "Được, được! Vậy phu nhân có biết vì sao hiện tại ta lại hồi phủ không?"

Tào thị có chút cảnh giác: "Ta không biết."

Tống Vân Tang nhìn về phía mọi người, vừa khóc vừa nói: "Bởi vì người Nhị hoàng tử muốn không phải là ta, mà là muội muội của ta, Tống Vân Bích!"

Tào thị há to miệng, choáng váng. Khóc thì khóc nhưng động tác của Tống Vân Tang không hề chậm trễ, nhân cơ hội đi ra phía sau bà ta kéo một cô nương ra, chính là con gái thân sinh của Tào thị, Tống Vân Bích. Thật ra cô nương này quá mức an phận thủ thường, vì bị Tào thị quản giáo nên lớn lên tính tình hơi nhát gan. Nàng ta bị Tống Vân Tang kéo tới giữa đại sảnh, trêи mặt mới dại ra: "Tỷ tỷ... Nhị hoàng tử, người muốn chính là ta?"

Tống Vân Tang rưng rưng gật đầu: "Đúng vậy, người gã ta muốn là muội! Vì cứu phụ thân, muội có bằng lòng làm người của Nhị hoàng tử hay không?"

Lúc này Tào thị mới phản ứng lại, giận dữ xông lên phía trước, quát: "Tống Vân Tang, ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Người mà Nhị hoàng tử muốn chính là ngươi! Lâm quản gia đã nói rất rõ ràng với ta, Đại Tiểu thư của Hầu phủ Tống Vân Tang ——chính tai ta nghe thấy!"

Tống Vân Tang cũng khóc lóc, rống lên với bà ta: "Lâm quản gia nói sai rồi! Người mà Nhị hoàng tử muốn chính là Vân Bích muội muội! Nhị hoàng tử nói rất rõ ràng với ta, Nhị Tiểu thư của Hầu phủ Tống Vân Bích ——chính tai ta nghe thấy!"

Nàng quay đầu nhìn sang mọi người, lại kép cổ tay áo lên: "Ta mặc loại quần áo này, nằm ở trêи giường Nhị hoàng tử nhưng Nhị hoàng tử không hề đụng vào ta, còn muốn ta đuổi về phủ, vậy có thể vì nguyên nhân gì? Bởi vì trong lòng Nhị hoàng tử chỉ có Vân Bích muội muội! Gã ta nhìn cũng không nguyện ý nhìn ta một cái, còn tức giận Hầu phủ đưa sai người đến, nói chúng ta không đủ thành tâm!"

Đọc truyện chữ Full