TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
Chương 17

Trong kinh thành, "uy danh" của Bùi Cô Cẩm thực sự truyền rất xa. Vị Chỉ huy sứ Đại nhân này là người được đem ra làm đề tài chính của tiểu nhị cùng người dân ở kinh kinh thành. Đồn đãi rằng hắn là yêu quái ăn tim người, uống máu người mang lớp mặt nạ da người kì thực vô cùng đáng sợ. Đương nhiên Tống Vân Tang không tin những tin đồn sai lệch này. Nhưng nàng lại biết, vài trước năm có một lời đồn được lưu truyền rộng rãi về cố sự Bùi Cô Cẩm kết thù với Thanh Lưu sĩ tử.

Vài năm trở lại đây, Hoàng Thượng tin vào thần tiên quá mức, nhóm triều thần đều lên tiếng khuyên can. Nhưng phần lớn thời điểm Hoàng Thượng đều giả câm vờ điếc, ngẫu nhiên cảm thấy bị mắng phiền, liền giao trách nhiệm cho Cẩm Y vệ đi phạt gậy một đám thần tử. Một lần nọ, người phụ trách phạt gậy là Bùi Cô Cẩm, lúc đó hắn còn là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y vệ. Lúc phạt gậy chúng thần đặc biệt lấy khăn vải nhét vào mồm bọn họ, thứ nhất để phòng ngừa người chịu hình đau đến cắn lưỡi, thứ hai vì phòng ngừa người chịu hình gọi bậy, quấy nhiễu đến quý nhân trong cung.

Nhóm sĩ tử thầm cảm tạ luật lệ nhỏ này, bọn họ cảm thấy đau đến khóc rống, thật sự làm nhục thanh danh của những người bọn họ vì nước vì dân như bọn họ. Không ngờ Bùi Cô Cẩm cố tình làm theo cách khác, hắn lấy miếng gỗ nhỏ chận lưỡi của bọn họ xuống, giúp bọn họ không cắn lưỡi, nhưng cũng không gây trở người chịu hình khóc la. Ngày đó người chịu hình kêu khóc than một mảnh, có người xương cứng cố nhịn không kêu to, Bùi Cô Cẩm liền tự mình đánh, sử dụng nội lực đánh một gậy lại tiếp một gậy, cuối cùng làm cho người ta khóc đến kêu cha gọi mẹ.

Lần phạt gậy này, tiếng gào khóc thảm thiết trong cung không dứt bên tai, trước nay nhóm sĩ tử chưa từng mất mặt như vậy. Hoàng Thượng lại vô cùng hài lòng, không lâu sau đã thăng quan cho Bùi Cô Cẩm, nhưng thanh danh "Nịnh thần" "Ác quan" của Bùi Cô Cẩm cũng bị lan truyền từ đó, lần kết thù của Bùi Cô Cẩm cùng Thanh Lưu sĩ tử cũng kết thúc ở đó.

Việc này xảy ra khoảng ba năm trước, Lưu Ngự Sử đã sớm trí sĩ. Nhưng ông ấy đã từng làm giám khảo khoa cử, có rất nhiều học trò, trong những người bị Bùi Cô Cẩm chính tay đánh cho khóc kia chắc chắn có học trò của ông ấy. Lưu Ngự Sử chán ghét Bùi Cô Cẩm, không tin không phối hợp với Bùi Cô Cẩm, cũng thật bình thường.

Tống Vân Tang nghe xong lời nói của Lưu Ngự Sử, trong lòng lộp bộp một tiếng. Bùi Cô Cẩm không phải người có tính tình tốt đẹp gì mấy, tựa như ngoại trừ Hoàng Thượng và đối với nàng trước kia, còn những người khác dám lên mặt với, hắn đều sẽ có biện pháp trả lại cho người ta. Tống Vân Tang không tin hắn có kiên nhẫn đi khuyên giải Lưu Ngự Sử. Quả nhiên, sắc mặt của Bùi Cô Cẩm bình thản nói: "Tằng Nguyên Lương, ngươi đến hỏi ông ấy."

Hôm qua Tống Vân Tang ở bên cạnh Bùi Cô Cẩm một ngày, biết lời này có ý gì. Lúc hỏi, nếu gặp phải kiểu người không phối hợp khai báo, bình thường Bùi Cô Cẩm sẽ không trực tiếp ra tay, đều để cho Tằng Nguyên Lương đi ép hỏi. Mà nhìn bề ngoài Tằng Nguyên Lương có vẻ là một người thân thiện, kỳ thật là một kẻ nham hiểm, lúc bức cung thủ đoạn rất ngoan độc. Tống Vân Tang bị Bùi Cô Cẩm cản trở tầm mắt, không thấy được lúc Tằng Nguyên Lương dụng hình, nhưng người sau khi bị tra tấn đến hấp hối, nàng cũng thấy qua rồi...

Tống Vân Tang quay đầu nhìn lại Lưu Ngự Sử. Một ông lão mà vợ và con gái đều đã qua đời, thật sự sẽ không để ý đến sống chết, quyết định không phối hợp. Nhân vật như vậy, Tống Vân Tang không cho rằng những thủ đoạn kia của Tằng Nguyên Lương có thể thành công. Nàng không muốn Lưu Ngự Sử chịu một hồi tra tấn không công, mà bọn họ lại tìm không được tin tức hữu dụng nào, cũng không có cách nào lật lại bản án cho Thái tử. Nhìn thấy Tằng Nguyên Lương cười hì hì nhận lệnh, còn Bùi Cô Cẩm xoay người định rời đi, Tống Vân Tang vội vàng kéo tay áo của hắn lại: "Bùi Đại nhân, xin hãy khoan đã."

Bùi Cô Cẩm dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng. Tống Vân Tang nở nụ cười nhìn hắn: "Tại sao phải phiền đến Tằng Đại nhân, chi bằng để cho ta tới hỏi ông ấy đi."

Bùi Cô Cẩm chăm chú nhìn nàng: "Tống Vân Tang, ngươi lại muốn làm gì?"

Tống Vân Tang tìm lý do: "Đại nhân mang ta theo, ta không thể không giúp ngài làm chút gì đó."

Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng, hiển nhiên không tin lý do này của nàng. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, gỡ tay áo trong tay nàng ra: "Không được."

Thật ra hắn đang đề phòng, ngay cả tay áo cũng không trực tiếp giật ra, không để cho Tống Vân Tang có cơ hội "ngã sấp xuống". Tống Vân Tang lại trở tay cầm lấy tay hắn: "Đại nhân, ngài để cho ta thử xem đi!" Nàng cũng không thể làm trò trước mặt Tằng Nguyên Lương rồi lại nói Tằng Nguyên Lương không phải người tốt, nhất thời không biết nên làm thế nào thuyết phục Bùi Cô Cẩm, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: "Huệ phi đã chết, Lưu Đại nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khó tránh khỏi tâm tình không tốt. Đại nhân, hay là để cho ta khuyên ông ấy..."

Tống Vân Tang nói xong, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Nàng phát hiện này lý do cũng không ổn, tâm trạng của Lưu Ngự Sử không tốt đó là chuyện của Lưu Ngự Sử, Bùi Cô Cẩm là loại người máu lạnh, chẳng lẽ sẽ để ý đến chuyện này?

Nhưng ngoài dự kiến của nàng, Bùi Cô Cẩm nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt dần dần lộ vẻ căm tức: "Ông ấy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có quan hệ gì với ngươi? Ngươi có quen biết ông ta không, sao ngươi lại khổ sở thay cho ông ấy như vậy? Tống Vân Tang, ngươi có mệt hay không!" Trong giọng nói của hắn không giấu được bực tức, nhưng lại nhìn về phía Tằng Nguyên Lương, vẫn bỏ lại bốn chữ: "Để cho nàng hỏi!"

Hắn bước nhanh đi khỏi phòng. Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng đuổi theo. Để Tống Vân Tang vẫn đứng tại chỗ, có chút không rõ nguyên cớ.

Tựa như Bùi Cô Cẩm đang hiểu lầm nàng cảm thấy khó chịu, cho nên mới đáp ứng thỉnh cầu của nàng. Nhưng làm sao có thể? Người này đã có đến mười thϊế͙p͙ thất, còn ác ý lừa gạt nàng một năm. Loại người vô sỉ lạm dụng tình người này, làm sao có thể cố kỵ nàng có buồn hay không buồn?

Cũng mặc kệ vì nguyên nhân gì, đạt được mục đích là tốt rồi. Trêи đường đến đây Tống Vân Tang cũng đã nghĩ rõ ràng, Bùi Cô Cẩm vô tình bỉ ổi với nàng trước, sau này nàng cũng không cần phải chính nhân quân tử với hắn, có thủ đoạn gì thì dùng thủ đoạn đó, không cần cảm thấy chột dạ.

Lưu Ngự Sử vẫn đứng trước bức trang hoa cỏ kia, cẩn thận nhìn chằm chằm Tống Vân Tang. Ông bỗng nhiên hỏi: "Ngươi là... thiên kim của Tống Hầu gia?"

Tống Vân Tang không ngờ ông sẽ nhận ra mình, vội vàng gật đầu: "Lưu Đại nhân nhận ra ta?"

Lưu Ngự Sử xác nhận: "Vài năm trước đã gặp ngươi ở Hầu phủ, khi đó ngươi còn nhỏ, có lẽ không nhớ rõ ta." Rồi lại giận dữ nói: "Tống Hầu gia được các sĩ tử vô cùng tôn sùng, sao ngươi lại... lại cùng một chỗ với Cẩm Y vệ?"

Tống Vân Tang ảm đạm nói: "Ta vì cứu phụ thân. Lưu Đại nhân, là như vậy..." Nàng nói rõ tình huống của phụ thân nàng cùng chuyện của Thái tử nói rõ một phen, cuối cùng nói: "Bùi Cô Cẩm thật sự theo lệnh của Hoàng Thượng, đến đây để điều tra xem chuyện của Huệ phi nương nương có ẩn tình gì hay không. Việc này không chỉ có liên quan đến con gái của ngài, mà còn liên quan đến Thái tử, hắn không có khả năng không tận tâm. Nếu như hắn không tận tâm, trong kinh thành có rất nhiều người còn chờ nghĩ cách cứu Thái tử, ta cũng có thể nhắn lại những lời này cho bọn họ. Cho nên nếu Đại nhân có manh mối gì, làm ơn hãy nói cho ta biết, không biết chừng sẽ có ích cho việc điều tra lật lại bản án này." Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Ngài cũng hy vọng trả lại sự trong sạch cho con gái ngài, đúng không?"

Lưu Ngự Sử trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng lên tiếng: "Ta không tin bọn họ, nhưng ta tin Tống Hầu gia. Ngươi muốn biết cái gì, hỏi đi."

Một khắc sau. Tâm trạng của Tống Vân Tang trầm trọng ra khỏi phòng. Nàng hỏi Lưu Ngự Sử trước đây Thái tử cùng Huệ phi có quen biết hay không, lại hỏi trước đây Huệ phi có hành động dị thường gì hay không, có đề cập đến những người hoặc những chuyện đặc biệt gì hay không... đáp án của Lưu Ngự Sử đều là phủ định.

Lưu Ngự Sử thật sự không biết cái gì cả, lần này bọn họ đến huyện Lân có lẽ là đi một chuyến không công rồi. Còn dược điếm bên kia, cũng không nghe nói có tiến triển gì. Nếu nói hôm qua Tống Vân Tang vẫn đang chờ mong sớm ngày lật lại bản án của Thái tử, sau khi biết được an nguy của phụ thân có liên hệ chặt chẽ đến sự trong sạch của Thái tử, loại chờ mong này lập tức trở thành nôn nóng bất an. Hiện tại vụ án không hề có tiến triển, muốn trả lại sự trong sạch cho Thái tử, thoạt nhìn vô vàn khó khăn...

Bùi Cô Cẩm đứng ở chòi nghỉ mát trong viện, nhìn thấy Tống Vân Tang đến gần. Ngụy Hưng đứng ở một bên, không biết Tằng Nguyên Lương đã đi đâu. Tống Vân Tang đưa bản ghi chép cho Bùi Cô Cẩm, giọng nói nhẹ nhàng: "Bùi Đại nhân, ta đã hỏi cả rồi. Lưu Ngự Sử rất phối hợp, nhưng thật sự ông ấy không biết cái gì cả."

Bùi Cô Cẩm tiếp nhận bản ghi chép, vẫn nhìn nàng. Tống Vân Tang cúi thấp đầu, dung nhan vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng trêи mặt lại hiện lên vẻ mệt mỏi, quanh thân cũng mang theo sự hiu quạnh, buồn bực. Bùi Cô Cẩm chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một tia buồn phiền, cau có nắm chặt tờ giấy Tuyên Thành trong tay: "Ta đã cho ngươi đi hỏi, ngươi còn bày bộ dạng người chết này cho ai xem?"

Tống Vân Tang cả kinh, tự ép mình khống chế cảm xúc: "Xin lỗi Đại nhân." Nàng cũng không dám nói ngài tra xét cả ngày lại không hề có tiến triển, ta rất lo lắng sốt ruột, đành phải nói: "Chỉ là ta cảm thấy... trước đó bao nhiêu người dính lấy Lưu Đại nhân, hiện tại xảy ra chuyện, lại chạy sạch sẽ..."

Nói đến đây, nàng lại nghĩ tới tình cảnh của Hầu phủ, không phải cũng giống hết với Lưu Đại nhân sao? Tưởng tượng như vậy, lời nói cũng mang theo cảm giác chân tình thật cảm: "Hầu phủ hiện tại cũng như thế... Quả thật là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi."

Bùi Cô Cẩm lạnh mặt nhìn nàng, nửa ngày sau mới nhả ra từ trong kẽ răng một câu: "Ngươi cho là bọn họ có thể trốn?"

Tống Vân Tang giật mình, không rõ ý tứ của Bùi Cô Cẩm. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền hiểu được. Bùi Cô Cẩm mang nàng đến huyện nha, Tằng Nguyên Lương đang nói chuyện cùng Tri huyện. Nhìn thấy mấy người Bùi Cô Cẩm xuất hiện, Tằng Nguyên Lương có chút giật mình: "Bùi ca, sao ngươi lại đến này?"

Bùi Cô Cẩm chỉ khoát tay. Tri huyện vội vàng chào, Bùi Cô Cẩm nói: "Tất cả những người từng ở Lưu phủ—— bất luận là họ hàng xa của Lưu gia hay là gia đinh, đều bắt trở về, ta tra hỏi."

Thần sắc của Tri huyện kinh nghi: "Toàn bộ?"

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi gật đầu.

Trong lòng Tri huyện kêu khổ, nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng triệu tập nhân mã của huyện nha, toàn bộ xuất động đi bắt người. May mà bọn họ quen thuộc tình huống, chỉ qua nửa canh giờ, đã bắt được bảy tám phần. Hơn trăm người không vào huyện nha, chỉ có thể quỳ gối trêи đường cái trước huyện nha. Tri huyện khom người, cẩn thận bẩm báo với Bùi Cô Cẩm: "Còn mười hơn người không có hộ tịch ở bản huyền, hai ngày trước đã rời khỏi huyện, hiện giờ hạ quan đã phái người tìm bọn họ tróc nã quy án."

Tri huyện trộm nhìn Bùi Cô Cẩm, lại phát hiện Bùi Cô Cẩm vẫn đang nhìn gã sai vặt xinh đẹp kia. Cũng không biết gã sai vặt xinh đẹp kia suy nghĩ cái gì, căn bản không phát hiện Bùi Cô Cẩm nhìn mình, vẫn bày ra bộ dạng tâm trạng nặng nề. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm trầm xuống, trách mắng Tri huyện: "Vậy còn chờ cái gì nữa? Còn không mau đi! Nhất định phải bắt hết tất cả bọn họ trở về, một người cũng không được thiếu!"



Đọc truyện chữ Full