Một đám bảy tám tên hùng hổ xông đến trước mặt Diệp Phàm, tên áo đen dẫn đầu nhìn thấy Lục Tĩnh Tiêu, nhất thời hai mắt sáng rực.
"Nhóc con, chúng mày dám đánh anh em của tao, chính là vả mặt Đỗ Thuần Lương tao đây", Đỗ Thuần Lương nhếch mép cười đểu.
Lục Tĩnh Tiêu rất xinh đẹp, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ, một cô gái như thế, đã rất lâu hắn chưa từng gặp.
"Có chuyện thì nói, không có thì tránh ra, không rảnh chơi đồ hàng với các người đâu..”, Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.
Lời vừa nói ra, bầu không khí nhất thời lặng ngắt. Bọn chúng khí thế hung hăng như vậy, thế mà Diệp Phàm lại bảo là chơi đồ hàng...
Đỗ Thuẫn Lương cười rộ lên, cười một cách đáng sợ, mấy tên đàn em sau lung hắn cũng trở nên đằng đằng sát khí, Diệp Phàm rõ ràng đang sỉ nhục bọn chúng.
"Ranh con, tao không biết mày là ai, cũng cóc cần biết, nhưng dám vờ vịt cứng móng trước mặt Đỗ Thuần Lương tao thì mày là đứa đầu tiên đó”, Đổ Thuần Lương cười lạnh.
"Vờ vịt với chả cứng mồm cái gì, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, chị đây mà xưng tên ra chỉ sợ dọa chết chúng mày, mau tránh ra, chuyện này coi như bỏ qua”, Lục Tiêu quát lớn.
Tuy với bản lĩnh của Diệp Phàm, bọn này đều không đáng để vào mắt, nhưng mà cũng không cần rước lấy phiền, dù sao đối phương cũng có đến bảy tám tên.
“ Thế cơ à, vậy cô em nói ra nghe thử, biết đâu anh đây lại sợ mất mật phải chui vào em trốn đấy chứ, ha ha ha." Đỗ Thuần Lương cười phá lên, nói với giọng điệu khả ố.
Đám đàn em sau hắn cũng nhìn ngó Tĩnh Tiêu một cách lộ liễu, không biết sau khi đại ca chơi chán rồi có cho bọn chúng xơ múi chút nào không.
Lục Tĩnh Tiêu nổi nóng, nhưng miệng vừa ra ngậm vào ngay, nói ra thân phận của mình dường như có chút không tiện cho lắm.
Diệp Phàm lắc đầu cười nhẹ, tuy không biết vì sao, nhưng Lục Tĩnh làm thế chẳng thể nào dọa những kẻ này.
Anh thản nhiên nhìn Đỗ Thuần Lương, mở miệng nói: "Các anh, chung quy vẫn là các anh khiếm nhã với con gái nhà người ta trước, tôi biết mọi người cũng chỉ đùa thôi, bỏ qua được thì bỏ qua đi”.
Bỏ qua được thì bỏ qua?
Đỗ Thuần Lương cười gằn, khinh bỉ nói: "Con mẹ nó, mày sủa cái gì hả? Mày có tư cách nói bỏ qua được thì bỏ qua với tao à?"
"Lên hết cho tao, nhưng cấm làm sứt mẻ người đẹp của tao đó!"
Đỗ Thuần Lương vừa huơ tay, đám đàn em phía sau lập tức lao lên như thiêu thân về phía Diệp Phàm.
"Anh Diệp, để tôi giải quyết bọn nó..", Vương Quân Long hét lên, tung nắm đấm vào mặt tên gần nhất.
Vương Quân Long tuy chưa được học võ thuật chính quy bao giờ, nhưng từ nhỏ đã rèn luyện lối đánh tự do, đám côn đồ nhãi nhép căn bản không chạm nổi vào người gã.
Diệp Phàm không phản đối, ung dung đứng một bên quan sát.
“Không phải cô bất mãn gia đình nên mới trốn ra đây chơi đấy chứ?", Diệp Phàm đột nhiên quay sang hỏi Lục Tĩnh Tiêu.
Lục Tĩnh Tiêu đỏ mặt, đáp lí nhí: "Tôi cãi nhau với bố tôi, nếu ông ấy biết tôi ở đây nhất định sẽ chạy đến lôi tôi về nhà, bằng không, có vệ sĩ của tôi ở đây, đám côn đồ nhãi nhép này làm gì có cửa..”
Từ sau vụ án chấn động cướp ngân hàng, Lục Cẩn Niên đã tuyển mộ một lực lượng vệ sĩ chuyên nghiệp, chuyên bảo vệ an toàn cho Lục Tĩnh Tiêu.
Diệp Phàm im lặng, cũng lười hỏi thêm nữa, nhìn Vương Quân Long tả xung hữu đột, Diệp Phàm thầm gật gù.
Vương Quân Long quả nhiên là một nhân tài có thể đào tạo, chỉ cần rèn luyện bài bản, tương lai đi theo con đường vô cổ truyền không thành vấn để.
"Binh!"
Tiếng động rất lớn, Vương Quân Long túm đầu Đỗ Thuần Lương đập vào cạnh bàn.
Cái đĩa trêи bàn vỡ toang, hạt dưa văng tung tóe, nước trà đổ lênh láng.
Máu chảy ròng ròng từ trêи trán Đỗ Thuần Lượng.
"A…" Đỗ Thuần Lương nhất thời rống lên như heo bị chọc tiết.
Sau tiếng kêu của hắn, cuộc ẩu đả cũng chính thức kết thúc trêи mặt đất người nằm ngổn ngang, đau đớn rêи rỉ.
Những người vây xem bị kϊƈɦ thích la ó, vốn đến hộp đêm là để tìm vụi, mà có niềm vui nào lớn hơn so với hóng hớt chuyện gấy gổ đổ máu?
Đám bảo vệ hộp đêm cũng chỉ đứng trơ ra đó không ngăn cản, chuyện ẩu đả ở những nơi này thật sự chẳng hiếm lạ gì.
Chỉ cần không đánh chết người thì cứ mặc kệ họ, dù đổ bể vật dụng phải bồi thường.
Thậm chí khi làm ăn không khởi sắc lắm, có hộp đêm còn tìm người đến chuyện, kiếm chuyện, hòng kiếm thêm chút thu nhập.
“ Đại ca, anh thấy sao?", Vương Quân Long bước đến chỗ Diệp Phàm cười hỏi.
“Không tệ, có thể bồi dưỡng được đấy!", Diệp Phàm cười đáp.
"Tuy hơi muộn một chút, tuổi cũng hơi lớn một chút, nhưng vẫn còn cơ hội...”, Diệp Phàm vỗ vai Vương Quân Long, nói: "Rảnh thì đi học võ với tôi, có hứng thú không?”
Vương Quân Long vô cùng phấn khích, mặt mày hớn hở gật đầu lia lịa.
“Tôi cũng muốn học, anh dạy tôi phóng tiêu đi”, Lục Tĩnh Tiêu sáng mắt lên, vội vàng níu Diệp Phàm lại khẩn khoản.
Anh không chỉ nhìn cô từ trêи xuống như xem xét, nói: "Cô vẫn nên về nhà làm cô chủ thì hơn, nhìn cô thế kia, khiêng thùng nước thôi cũng vật vã rồi”,
“Khốn kiếp...”, Lục Tĩnh Tiêu tức giận nghiến răng.
Nghiêng đầu nhìn đám người Đỗ Thuần Lương còn rêи rỉ kêu cha gọi mẹ dưới đất, cô nàng không khách sáo xông tới đạp một cái thật mạnh vào bụng hắn.
Đỗ Lương tức muốn máu, bị một đứa con gái đạp lên người, tức chết chứ đùa.
"Con ranh thối tha, có giỏi thì đánh chết tao đi, nếu không tao thề nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!”,Đỗ Thuần Lương rống lên.
“Hứ, chết đến nơi còn già mồm thế à?, Lục Tĩnh Tiêu càng hung hăng vừa đá vừa đạp, mặt Đỗ Thuần Lương toàn là dấu giày của cô.
“Cô Lục, vừa phải thôi”, Diệp Phàm đi tới ngăn cô lại, nói với Đỗ Thuần Lương: “ Anh không trêu tôi, tôi đã chẳng ghẹo anh, nếu bây giờ kết quả đã ngã ngũ, anh không phục có thể tìm người đến đây, tôi ở đây chờ, cho anh một tiếng đồng hồ tìm người đến đấy".
Sau khi nói xong, anh dắt Lục Tĩnh Tiêu đi vào trong bar, Vương Quân Long cũng không thèm nhìn tới bọn nữa, vội vàng theo.
"Anh Lương, làm sao bây giờ, thằng khốn đó người biết võ, bèo nhất cũng là đen Taekwondo”, tên đàn ông lúc nãy cợt nhả với Lục Tĩnh Tiêu nói với Đỗ Thuần Lương.
“ Bốp bốp bốp..”
Trong lòng Đỗ Thuần Lương lửa giận ngập tràn, giáng liên tiếp ba cái tát vào mặt gã kia.
Hắn giận điên người mắng: "Mắt mày mù à, đó là đấu vật tự do, không phải Taekwondo chó má gì đó”.
"Mẹ nó chủ, dám làm nhục tao, ông đây số giết chết mày”, Đỗ Thuần Lương bắt đầu móc điện thoại ra gọi người đến.
Tại thành phố Cảng, Đỗ Thuần Lương cũng là một tay côn đò lâu năm, xưa nay chưa từng bị sỉ nhục ghê gớm như vậy, trong lòng căm hận đến nỗi chỉ muốn róc da xẻ thịt đám người Diệp Phàm.
Ở một chỗ khác, mấy người Diệp Phàm gọi một thùng bia với vài đĩa trái cây lên.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Phàm hỏi: "Quân Long, cho tôi biết về tập đoàn Phục Hổ một chút đi".
Miệng Vương Quân Long định há ra lại khép vào, dè dặt liếc nhìn Lục Tĩnh Tiêu.
"Xùy, nhìn tôi làm gì, nếu có gì bí mật thì tôi lánh mặt đi là dược" Lục Tĩnh Tiêu trừng mắt nhìn lại, cái này rõ ràng là không tin tưởng cô.
Có điều, trong lòng cô ta cũng nghi ngờ, sao Diệp Phàm lại nhắc đến tập đoàn Phục Hổ?
Là cô chủ của nhà họ Lục, đương nhiên cô biết tập đoàn Phục Hổ, đó là một tập đoàn thương mại rất khủng đến từ thủ đô, lúc đến thánh phố Cảng lập bản doanh đã gây nên chấn động không hề nhỏ.
“Không sao cả, cứ nói đi, vốn mọi chuyện đều minh chính đại cả”, Diệp Phàm cười nói.
“Căn cứ những tin tức mới nhất mà tôi có được, người thủ đô đã cử nhân viên nòng cốt đến đây, bây giờ họ đã bắt đầu tấn công những công ty giải trí trong tay chúng ta, khoét đi mất ba ngôi sao, tất cả đều là nghệ sĩ trẻ đang nổi, ngoài ra còn sử dụng các thủ đoạn cạnh tranh trong giới giải trí”, Vương Quân Long báo cáo với Diệp Phàm bằng giọng đều đều.
Lục Tĩnh Tiêu nghe xong mở to mắt, kinh ngạc vô cùng: "Anh là Vương Quân Long, cậu chủ của tập đoàn Hoàng Minh sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Chiến Gia Tộc
Chương 112: Điện thoại gọi người đến!
Chương 112: Điện thoại gọi người đến!