TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Chương 335: Ra Ngoài Kiếm Ăn



Sau khi nàng tỉnh lại đầu tiên là rửa mặt, sau đó có người đưa đồ ăn tới, tỳ nữ kia run run rẩy rẩy quỳ gối trước mặt Ninh Tương Y, cúi đầu thấp xuống.

“Thưa công chúa, đã đến giờ dùng bữa.”
Ninh Tương Y xa xa đã nghe thấy mùi đồ ăn, mơ mơ màng màng theo mùi đi tới, sau đó nhấc đũa lên chuẩn bị bắt đầu ăn.

Xem ra là Lâu Diệp Vương đã cố ý ra lệnh, đồ ăn này đều làm theo phong cách Đại Dục.
“Đám người ta mang tới bọn họ ăn đã ăn chưa?” Ninh Tương Y hỏi.

Thị nữ cúi đầu nói, “ bọn họ có một sân riêng, sau đó dùng thức ăn mình mang đến làm thành đồ ăn, nên đã dùng rồi.”
Ninh Tương Y gắp thức ăn trên tay dừng lại nhìn, không khỏi ngại, đám người Ninh Úc huấn luyện ra so với nàng còn biết cảnh giác cao hơn nhiều.

Cho nên nàng từ trong tay áo, sờ sờ, lấy ra một cây trâm thuỷ ngân, thị nữ kia thấy nàng muốn dùng ngân trâm thử độc, không nói gì.
Ninh Tương Y thử một chút, ngân trâm không đổi màu, thị nữ cũng nhẹ nhàng thở ra, giữ im lặng.

Thấy nàng lo lắng tay nắm thật chặt vạt áo, Ninh Tương Y cười cười, liền đứng dậy.


Tỳ nữ sắc mặt liền kinh hoảng, “Sao người còn chưa dùng bữa…”
“Không ăn, sau này ta và Vương nhà các người sẽ dùng bữa cùng nhau!”
Nàng nói xong, thật sự vứt đũa xuống chạy đi.

Lâu Diệp Vương cung cũng không lớn, toàn bộ nội thất trong cung là màu vàng cự thạch lũy thành, được gọi lô cốt kim sắc, tuy không có cây cầu nhỏ uyển chuyển và nước chảy, không có mái hiên và mái vòm tinh xảo! Nhưng nó cứng cáp và khí thế, lại có một cảm giác đẹp lạ.

Lúc Ninh Tương Y đến, Long Thành Vô Cực còn chưa dùng bữa, còn đang đọc văn thư, hai mắt đều hiện xanh, xem ra đã thẩm vấn Chúc Luân cả một đêm, dù sao đây cũng là ưu tiên hàng đầu.

Lâu Diệp là từ rất nhiều bộ lạc tạo thành một quốc gia, có ba gia tộc lớn nhất, quân vương thay đổi rất phổ biến, cho nên chỉ gọi là Lâu Diệp Vương, mà không có Lâu Diệp Đế, với lại Long Thành Vô Cực mới lên ngai vị không lâu, chính quyền bất ổn, cũng khó trách hắn mỗi ngày đều hết lòng lo lắng, nghiêm túc thận trọng.

Nhưng cũng không quan tâm, Ninh lọc Tương Y tin tưởng, cho hắn một thời gian nữa, Lâu Diệp xưng đế chỉ là chuyện sớm muộn
Thấy Ninh Tương Y đến, Lâu Diệp Vương mới phát hiện đã qua thời gian dùng bữa, eo hắn có chút nhói đau, một đêm không nghỉ ngơi, người cũng quá uể oải, nhưng lúc thấy Ninh Tương Y đến, trên mặt hắn quét sạch uể oải, chỉ có cẩn thận và khôn khéo, hắn không muốn bị cái tiểu cô nương Đại Dục này lại lợi dụng.

“Ngươi đến đây làm gì?”
Long Thành Vô Cực xụ mặt, trong lòng lại nghĩ đến…, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi hắn còn phải ngủ một giấc, nếu như ăn … thì có gì tốt đâu?
Ninh Tương Y tất nhiên không biết trong lòng hắn tính toán gì, nhìn hắn đang có dáng vẻ uy nghiêm, chẳng biết tại sao, vậy mà thấy có nét giống Ninh Kham Hoàng đế.

Nàng mím môi cười một tiếng, “Càng nghĩ càng cảm thấy ta ở bên kia không an toàn, cho nên ta quyết định, trong lúc ở Lâu Diệp, ta muốn bán người ở chỗ này - một ngày hai bữa ăn.

Long Thành Vô Cực có chút sửng sốt, hắn bữa tối sẽ đi đến chỗ nữ nhân của mình dùng bữa, mặc dù hắn bây giờ sắp cưới Hoa Chu Vô Ưu, nhưng nữ nhân của hắn bây giờ vẫn có không ít, cứ như vậy, hắn...!
Hắn nhìn Ninh Tương Y, suy tư - tiểu nha đầu này có phải là đang cố ý câu dẫn hắn?
Nếu là Ninh Tương Y biết ý nghĩ của hắn chắc chắn phải hộc máu, trong cái hoàng cung này, có ba người quyền cao chức trọng luôn nhìn nàng chằm chằm, nàng chỉ vì bảo vệ cái mạng nhỏ nên chịu thiệt một chút có sao?
“Ta đói bụng nên đến! Ngươi… Còn không mau dùng bữa đi?” Ninh Tương Y mở to mắt nhìn Long Thành Vô Cực.

Hắn không khỏi sững sờ, lập tức trong mắt lóe lên mỉm cười, “Không có, chỉ là...!Đã đến, bản vương dẫn người đi nếm thử đồ đặc biệt của Lâu Diệp!”
Nói xong, hắn mang theo Ninh Tương Y xuất cung!
Hai người giục ngựa chạy vội, hai người hộ vệ theo sát sau lưng.


Hoa Thành là kinh thành mới xây của Lâu Diệp, bởi vì Lâu Diệp Vương thay đổi nên cũng thay đổi theo, tăng thêm Lâu Diệp nhiều du mục lui tới, người định cư ít, toàn bộ Hoa Thành cũng không lớn, rất nhanh đã ra khỏi thành, đi vào một cái thảo nguyên vô tận!
Bây giờ đã là giữa tháng giêng, chính là lúc lạnh, cho nên thảm mênh mông vô bờ ngoài kia cũng không gặp được ai, chỉ có hoang vu.

Long Thành Vô Cực dừng ngựa lại, hắn cũng không biết vì sao hắn lại tin tưởng Ninh Tương Y như thế, chỉ đem theo hai tên hộ vệ để mang nàng ra ngoài, lúc này hắn ngồi trên lưng ngựa cao, nhìn một sự hoang vu, nhẹ nói.

“Đáng tiếc thời gian không đúng, nơi này vào mùa hè, cỏ non màu mỡ, có rất nhiều người sẽ ở đây chăn dê, bò sữa, còn có ngựa.”
Nói như vậy, trong mắt của hắn dường như hiện ra một mảnh bao la màu xanh lục, mênh mông vô bờ, trời lại thanh mát, gió phà vào ở trên mặt, đắm chìm trong đó, có loại ý nghĩa không thể tả!
Ninh Tương Y dường như cũng muốn đến cảnh đẹp như vậy, cười nói, “ ta nghĩ đợi đến lúc đó ta sẽ trở lại đây, đến lúc đó chúng ta lại ra đây đua ngựa!”
“Được, đua ngựa.”
Chẳng biết tại sao, Long Thành Vô Cực trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, chỉ đồng ý chuyện đua ngựa, không muốn đồng ý chuyện nàng ra đi.

Ninh Tương Y lại sờ sờ bụng của mình, “Chạy lâu như vậy, bụng ta đều đói xẹp, ngươi muốn mang ta ra đây hớp gió cho no à?”
Nàng làm bộ mặt đau lòng!
“Nhanh đến đây!”
Long Thành Vô Cực trừng nàng, hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục giục ngựa dẫn đầu, Ninh Tương Y bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ không biết chỗ của nàng còn gì ăn không? Chocolate hình như còn thừa một miếng...!Không! Muốn ăn cũng không có!
Ninh Tương Y trong lòng rớt nước mắt, bởi vì nàng thích ăn, chỗ của nàng có không ít đồ ăn ngon, phần lớn là đồ ăn vặt, thế nhưng đã lâu như vậy, những cái nàng mang đến mặc dù không hỏng, thì cũng bị nàng ăn hết rồi.

Rốt cục… Bọn họ chạy đến một tiểu bộ lạc.


Bộ lạc quả rất yên tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Long Thành Vô Cực, người người đều lộ ra vui mừng!
Long Thành Vô Cực có chút đắc ý nhìn nàng một cái, “Đây là bộ lạc Xoạt, trong bộ lạc có rất nhiều chiến sĩ, bản vương khi còn bé thường xuyên cùng bọn họ so tài!”
Hắn nói lời này mặt mày có chút ngẩng lên, thẳng thắn mạnh mẽ! Nhưng Ninh Tương Y biết hắn đang chua xót, Lâu Diệp có ba huyết thống quý tộc, Long Thành, Hoa Chu, Bạch Cập, khi còn bé, lão Lâu Diệp Vương không lập nên bị bộ người Bạch Cập cướp đi vị trí Vương, cho nên Long Thành Vô Cực khi đó thân phận tôn quý, nhưng cũng là trải qua thời gian trốn đông trốn tây.

Về sau khi Bạch Cập Lâu Diệp Vương chết oan uổng, hài tử nhà Bạch Cập người yếu nhiều bệnh, đông đảo Thủ Lĩnh mới nghĩ đến ca ca của Long Thành Vô Cực, bởi vì tộc nhà họ khi đó mặc dù ít ỏi, nhưng vẫn là huyết mạch cao quý như cũ.

Nhưng ca ca hắn là loại to xác nhưng đầu óc đơn giản, nghe người ta xúi giục, nhiều lần muốn giết chết đệ đệ của mình, cho nên cuối cùng Long Thành Vô Cực trực tiếp lật đổ ca ca, thành công chiếm ngôi.

Lúc này, một lão già tiến lên, hắn hướng đến Long Thành Vô Cực hành lễ, đôi mắt già nua có chút buồn bực nhìn Ninh Tương Y.

Ninh Tương Y tướng mạo cũng thấp bé, nhưng tương đối, cùng bọn họ vẫn có khác biệt rất lớn, Lâu Diệp Vương phất tay.

“Không sao, người này là bằng hữu của ta!”
Bọn họ lúc này mới nhiệt tình tiếp đãi Ninh Tương Y
- ---------------------------.


Đọc truyện chữ Full