TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Chương 487: Bệnh Nhân Không Hợp Tác



Ninh Úc đã che chắn thân thể Ninh Tương Y, chỉ lộ ra một đôi chân, đôi chân kia máu thịt be bét, nhìn qua thật đúng là chỉ muốn phế!
Lưu Nhiễm Tân trong lòng run lên, giọng nói Ninh Úc lạnh lùng truyền đến.

“Chữa khỏi cho nàng, nếu không ngươi chết!”
Ninh Úc luôn đối xử có phép tắc với người khác, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra một mặt tràn ngập sát ý với Lưu Nhiễm Tân.
Lưu Nhiễm Tân mặc dù tự ái, nhưng cũng rõ ràng hiểu Ninh Úc là nhân vật có không tầm thường, cho nên vội vàng bày tỏ thần thái nghiêm chỉnh đi xem chung này, cái này xem xét thật sự khó giải quyết, rõ ràng bị phỏng rất nghiêm trọng, nhưng dường như nàng còn không ngừng đi lại, đến mức máu thịt tách rời, có chỗ thậm chí còn thấy xương! Nàng không cảm nhận được đau đớn sao?
Ninh Úc nhìn một lần đau lòng một lần, thật sự hắn không biết vì sao hoàng tỷ phải liều mạng như vậy, dường như chỉ cần là chuyện nàng muốn, chết cũng phải làm xong!
Nàng… Chẳng lẽ không thèm suy nghĩ cho hắn sao?
Chẳng lẽ nàng không biết, nếu nàng có chuyện gì...!Nàng có chuyện gì… Hắn...!Sẽ như thế nào?
Ninh Úc ngồi ở bên giường, cẩn thận cầm tay nàng, lúc này thân thể của hắn không ngừng phát run, chỉ cần ngẫm lại nàng có thể đã xảy ra chuyện, trái tim của hắn giống như bị cái gì bóp lại, thở dốc cũng nghẹn như vậy!
Lưu Nhiễm Tân ở một bên nhìn, càng thêm nhẹ tay, từ đầu hắn đối với vị công chúa này còn tồn tại hai phần xem thường, nhưng hiện tại xem ra, nàng thực sự là bảo bối trong tay Vương gia, không được đắc tội.

Trong giấc ngủ, Ninh Tương Y cảm giác có người bôi thuốc mỡ mát lạnh vào chân nàng, cơn đau giảm hẳn, nàng thoải mái thở dài một hơi, lông mày cuối cùng cũng giãn ra, trái tim đang thắt chặt của Ninh Úc cũng giãn ra.


Lưu Nhiễm Tân nhẹ giọng nói, “Chân công chúa bị thương nghiêm trọng, kém một chút đã phế rồi, nhưng cho lão phu một chút thời gian, cam đoan có thể làm cho công chúa khôi phục như lúc ban đầu.”
Ninh Úc gật đầu, sau khi đấu tranh kịch liệt trong lòng, hắn vẫn kéo chăn bông khỏi người Ninh Tương Y
Thất lễ rồi không thể nhìn!
Trước khi làn da tuyết trắng lộ ra, Lưu Nhiễm Tân giật mình, vội vàng quay đầu, nếu như hắn thấy cái gì không nên nhìn, ai biết Vương gia có móc mắt hắn hay không?
Ninh Úc lấy quần áo che lại những điểm quan trọng… Dù vậy, hắn vẫn không muốn để Lưu Nhiễm Tân nhìn thấy, nhưng thân thể hoàng tỷ bị thương rất nặng, diện tích vết thương bị đốt rất lớn, hắn cũng chưa từng xử lý loại vết thương này, mặc dù chỉ cần nói cho Lưu Nhiễm Tân, hắn tất nhiên sẽ cho thuốc để hắn tự bôi lên, nhưng việc liên quan đến thân thể hoàng tỷ, hắn không dám qua loa…
Cùng lắm chỉ bị lão thất phu này nhìn một chút, hắn nhịn được, không có cái gì quan trọng hơn thân thể hoàng tỷ!
Nói thì nói như vậy, nhưng giọng điệu lạnh lẽo của hắn ra lệnh cũng khiến người khác chết cóng!
“Lưu thần y, trên người hoàng tỷ cũng có vết thương, người đến bôi thuốc đi.”
Giọng nói lạnh buốt kia khiến Lưu Nhiễm Tân trong lòng lộp bộp, hắn cũng không dám quay đầu, nghe giọng điệu này, ai biết có bị giết người diệt khẩu hay không!
Cho nên hắn nói, “ nếu cũng là bỏng, lão phu có thuốc này, Vương gia tự bôi thuốc cho công chúa là được.”
Nhận ra được hắn sợ hãi, Ninh Úc thở dài, thái độ mềm ra một chút, “Bây giờ vết thương của hoàng tỷ quan trọng, thần y cũng không cần kiêng nể những lễ nghĩa kia, bản vương không so đo tội ngươi mạo phạm.”
Ninh Úc đã nói như vậy, Lưu Nhiễm Tân cũng không dám làm bộ làm tịch, cẩn thận từng li từng tí xoay người, chỉ thấy trên da thịt tuyết trắng của Ninh Tương Y tràn đầy những nốt đen đỏ bị đốt thương! Thật đúng là nhìn thấy mà giật mình!
Ninh Úc liếc mắt nhìn hắn, hắn vội vàng không dám nhìn nhiều, cúi đầu quan sát vết thương, sau đó mới bôi thuốc cho Ninh Tương Y.

Thế nhưng tay hắn vừa mới đụng phải eo Ninh Tương Y, nàng liền vô thức co rụt lại, cực kì không phối hợp.

Ninh Úc có chút đau đầu, thấy Lưu Nhiễm Tân bối rối, hắn liền đè eo Ninh Tương Y lại, để Lưu Nhiễm Tân bối thuốc.

Cả quá trình bôi thuốc này cũng rất phức tạp, chỉ mới một đôi chân đã làm hơn một canh giờ, thế nhưng tay Lưu Nhiễm Tân lần nữa đụng vào Ninh Tương Y, nàng lại có rụt lại, không đè không được!
Lưu Nhiễm Tân lúng túng hơn, có thể công chúa cực kỳ sợ nhột, nãy trên chân không sợ, là vì chân cơ bản đau không còn cảm giác, thế nhưng trên cơ thể thì khác, cái này… Hắn phải làm như thế nào?
Ninh Úc không còn cách, thử mấy lần, Ninh Tương Y cũng vùng vẫy như cá chạch, Ninh Úc sợ nàng cọ vào vết thương, cũng không dám động loạn, liền ra lệnh cho Lưu Nhiễm Tân.


“Đưa thuốc cho bản vương, ngươi ra ngoài đi.”
Lưu Nhiễm Tân như được thả tự do, vội vàng đưa thuốc cho hắn, đồng thời dặn hắn kỹ càng làm sao bôi thuốc, cái nào trước lại đến cái kia, sau đó mới thận trọng ra ngoài, sau khi ra ngoài hắn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, mới phát hiện cả người mình đổ đầy mồ hôi!
Bôi thuốc cho công chúa thật là một công việc mệt mỏi, còn may hắn chạy thoát rồi!
Ninh Úc bôi thuốc cũng rất khó khăn, hoàng tỷ sợ nhột, vô cùng sợ, thế nhưng để hắn đánh thức nàng, để nàng tự bôi thuốc, Ninh Úc lại không nỡ, đành phải vùi đầu, cẩn thận từng li từng tí xoa thuốc cho nàng.

“Đừng nhúc nhích!”
Nhưng Ninh Tương Y sao lại nghe hẳn, một chút liền tránh đi, miệng nhỏ còn bất mãn nhăn nhó, luôn có cảm giác ai đó làm nàng cảm thấy ngứa ngáy!
Ninh Úc không còn cách, cởi áo ngoài dạng chân ở trên người nàng!
Đương nhiên không phải ngồi thật sự, chỉ là dùng hai chân cố giữ nàng, để nàng không thể trốn.

Nàng quả nhiên nằm yên lại, Ninh Úc nhẹ nhõm thở ra, vùi đầu bôi thuốc cho nàng, Ninh Tương Y muốn tránh, nhưng thân thể bị khoá lại, căn bản trốn không thoát, trong lòng nàng uất ức, vẻ mặt đau khổ phát ra tiếng rên rỉ, non nớt, nhỏ bé, khiến tim Ninh Úc đều tan ra, vừa hận lại vừa thương, hận không thể lấy thân mình thay thế!
Thế nhưng hắn không làm gì, mà hoàng tỷ phát ra tiếng như vậy, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang bị cưỡng bức!!
Không nói ai xa, hai tên tiểu ca trước cửa tưởng bọn họ đã nghe được chuyện không phù hợp với thiếu nhi, mặt mày căng thẳng, giả vờ không nghe thấy!
Ninh Úc đầu đầy mồ hôi, cảm thấy nàng thật sự đang khó chịu! Nhưng lại không thể không bôi thuốc, cho nên hắn ép mình cứng lòng, không để ý đến phản kháng của nàng, xoa thuốc cho nàng!
Cũng may thuốc này xoa lên một lớp, nhanh chóng thấm vào sâu trong da thịt, nếu không nàng cứ không phối hợp, không biết có bay đi bao nhiêu thuốc.

Hơn một canh giờ, Ninh Úc mới bôi xong thuốc, cảm giác này còn mệt hơn đánh giặc!

Ninh Tương Y thấy cuối cùng không ai làm phiền nàng, có thể yên tĩnh ngủ một lát, ai ngờ một bàn tay lạnh tay lại sờ nhẹ lên mặt của nàng, rõ ràng muốn tránh đi, nhưng trong mơ mơ màng màng, nàng dường như cảm thấy một cảm giác lưu luyến không muốn xa rời, trong cõi u mê lại ấm áp, khiến nàng không tránh đi, ngược lại cọ xát vào lòng bàn tay của hắn, dịu dàng ngoan ngoãn giống một con mèo con.

Ninh Úc mặt mày thoáng dịu như nước, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến, để trái tim hắn cũng ấm áp theo, thậm chí có cảm giác mơ hồ.

Ba tháng, bọn họ thật đúng là gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều.

Chân Ninh Tương Y còn đang chảy máu, nhưng so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì bị thương quá nặng, hiện tại còn không thể bằng bó, cho nên chỉ bôi thuốc lên trước.

Ma xui quỷ khiến, Ninh Úc đột nhiên nhớ tới nửa tấm bản đồ kia.

Nghe nói chỉ có máu người Tuyết Tộc thuần tuý, mới có thể khiến bản đồ hiện ra rõ ràng…
- ---------------------------.


Đọc truyện chữ Full