TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Chương 589: Có Mệt Mỏi Hay Không



Lời nói của Ninh Úc khiến Ninh Kham cảm thấy trong cổ họng xộc lên một mùi tanh, suýt nữa nôn ra một ngụm máu!
Hắn nói nhiều như vậy, nhượng bộ quá nhiều, thế nhưng Ninh Úc vẫn u mê không tỉnh ngộ, đúng vậy, trong mắt của hắn vĩnh viễn chỉ có Ninh Tương Y, không có giang sơn, không cần quyền thế!
Thật đáng thương cho hắn, hắn đã cảm giác không còn sống lâu nữa! Nhưng không có một người nào có thể để hắn yên tâm giao phó.

Nghiệp nợ, cái này chính là nghiệp nợ mà!
Ninh Úc ôm Ninh Tương Y, ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế.

“Phụ hoàng, giang sơn có nhi thần ở đây sẽ không thể loạn! Thế nhưng Hoàng tỷ, ta không thể không cần!”
Hắn cúi đầu xuống, “Nhi thần xin thề, tuyệt đối sẽ không chết ở trong tay Hoàng tỷ, sẽ trông chừng nàng, không để nàng lại đả thương người khác, xin phụ hoàng gả nàng cho ta!”
Ninh Kham tức giận đến không nói nổi!
Nói thật dễ nghe, sẽ không chết ở trong tay Y Nhi, thế nhưng hắn là đối thủ của Y Nhi sao? Y Nhi vừa nãy cũng muốn giết hắn! Một khi phát tác, làm sao có thể không làm hại người?!
Gió lay động tóc Ninh Úc, lưng hắn thẳng tắp, lạnh lùng, duy trì một sự tôn trọng cuối cùng với Ninh Kham.

“Phụ hoàng hồng phúc ngập trời, lập tức cho thái y chẩn trị đi! Ngài, không sao đâu!”
Ninh Úc u mê không tỉnh ngộ khiến trái tim Ninh Kham băng giá, hắn không còn sức lực tranh luận, thấp giọng suy yếu nói.

“Nếu trẫm chết thì sao?”
Ninh Úc im lặng.

Ninh Kham thở hổn hển mấy lần, lại hỏi, “Nếu trẫm khăng khăng muốn giết nàng thì sao?”
Ninh Úc ngẩng đầu, lạnh lùng mà kiên định nhìn Hoàng đế.


“Vậy hãy giết ta trước đi.”
Ninh Kham rốt cục không nhịn được, lại ộc ra một ngụm máu’
Trên mặt hắn bao phủ tử khí, giờ này khắc này, lại không nhịn được mà cười… Đây đều là oan nghiệt!
Đây là vì lúc trước hắn cướp vợ của người khác, nợ máu diệt quốc gia người khác! Nếu không phải như thế, làm sao cả đám con của hắn đều u mê không tỉnh ngộ thế này? Vì một nữ nhân, hài nhi hắn nuôi nhiều năm vì một nữ nhân mà lại đem giang sơn Đại Dục hắn bảo vệ cả một đời bỏ đi như giày rách!
Hắn không còn mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông! Đây tất cả, đều do hắn tạo nghiệp, mang tới số kiếp này!
Hoàng đế hộc máu không ngừng, thế nhưng lúc này, lại không ai dám lên trước nói câu, “Bệ hạ bảo trọng long thể!”
Ninh Úc nhìn phụ hoàng, cuối cùng, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên một tia bất lực.

“Nếu Ninh Giác bất tỉnh, Nhi thần...!Nguyện gánh lấy trách nhiệm vạn dặm giang sơn này, xin phụ hoàng, đừng lo lắng!”
Ninh Kham cười khổ.

“Làm sao có thể không lo lắng?” Hắn phảng phất tự hỏi, lại phảng phất đang hỏi hắn.

Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài...G
“… Làm thế nào có thể không lo lắng?”
Ninh Kham vung tay lên, người dưới cỗ kiệu liền chậm rãi di chuyển, gần như có thể cảm nhận được tâm tư Hoàng đế, người nâng kiệu nhỏ nhẹ, bởi vì nam nhân quyền lực vô hạn trên cỗ kiệu này, bây giờ không chịu nổi một chút xóc nảy.

Ninh Úc mãi cho đến khi Hoàng đế đi xa, mới chậm rãi đứng dậy, cấm quân hai mặt nhìn nhau, liền nghe Ninh Úc lạnh giọng ra lệnh.

“Dọn dẹp nơi này.”

Nói xong, cũng không hề nhìn những thi thể đầy đất, chỉ ôm Ninh Tương Y đi.

Một con đường dài bao nhiêu?
Ninh Úc ôm Ninh Tương Y xuất cung, con đường này, gần như là con đường dài nhất hắn từng đi, hắn sợ hãi còn chưa kịp xuất cung sẽ lại nghe được tin dữ Hoàng đế thật sự không còn sống lâu nữa, sợ hãi nghe tin Thái tử trọng thương mà chết, hắn không thể không gánh vác trách nhiệm, không thể không giam Hoàng tỷ lại, rất sợ..

Hắn nhìn nữ tử trong ngực một chút.

Nàng yếu lòng như vậy, nếu nàng tỉnh lại thấy cục diện như vậy, nàng phải đối mặt thế nào?
Vừa nghĩ tới Hoàng tỷ sẽ áy náy tự trách, hắn liền sợ hãi, sợ nàng bởi vì áy náy, làm ra chuyện không cách nào cứu vãn..

Ninh Úc nhìn khuôn mặt nhỏ nhuốm máu của Ninh Tương Y, thở dài thật sâu, con đường này dù dài, hắn cũng sẽ mang theo nàng đi ra.

Hai ngày sau, tại Tề Vương Phủ.

Ninh Tương Y tỉnh lại, nhìn thấy mình ở Tề Vương Phủ, không hiểu gì nhẹ nhõm thở ra.

Sau khi nàng tỉnh lại có chút mơ hồ, nhưng một giây sau, khung cảnh tràn ngập máu đỏ tươi, tiếng kêu gào thét thảm thiết truyền vào trong đầu của nàng, nháy mắt, nàng cho là mình trở lại chiến trường ở kiếp trước!
Những cái đó là mơ sao?
Nàng cau mày vỗ vỗ đầu mình, cúi đầu nhìn tay mình, rất sạch sẽ.


Lại nhìn y phục của mình một chút, cũng rất sạch sẽ.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng một giây sau, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Thường Hi chết thảm!
Thường Hi… Chết rồi?
Cảnh tượng rất rõ ràng...!Rõ ràng hiện ra cảnh hắn ngã xuống đất.


Nàng nhớ ra nàng đã đem bàn tay mình xuyên thật sâu vào trong thịt của người khác như thế nào, nhớ kỹ nàng đã rút mũi tên ra khỏi ngực Thường Hi thế nào? Nhớ kỹ hắn quỳ gối trước mặt nàng, tóc trắng rối tung, dáng vẻ máu me khắp người, trước khi chết miệng của hắn còn không ngừng mấp máy muốn nói gì đó.

—công chúa, đó là phụ thân người...!
Ninh Tương Y sắc mặt đột nhiên hoảng sợ!
Sao nàng lại mơ giấc mơ như thế?
Không...!Không phải nằm mơ, nàng làm thế nào lại đến Tề Vương Phủ? Cảm giác nàng rút cái mũi tên ra này, chi tiết máu me tung tóe kia! Nàng nhớ kỹ rất rõ ràng! Không phải là mơ?
Nàng… Nổi điên…
Ninh Tương Y lần nữa nhìn chính tay mình, nàng giết người… Giết vài trăm người… Giết Thường Hỉ rồi?
Ninh Úc bưng chén thuốc đến, phát hiện Ninh Tương Y đã tỉnh, trên mặt hắn vừa vui mừng, đã thấy nàng đang mất hồn mất vía ngồi ở chỗ đó, trong lòng lại trầm xuống.

“Hoàng tỷ?”
Nghe giọng Ninh Úc gọi, Ninh Tương Y liền ngẩng đầu lên, nàng sững sờ nhìn Ninh Úc, dường như muốn nhìn ra gì đó ở trên người hắn.

Ninh Úc mặt không thay đổi, trực tiếp ngồi bên cạnh nàng.

“Nàng hôn mê hai ngày rồi, nào, uống thuốc này đi.”
Chén thuốc này là các vị danh y cùng nhau chế tác, thuốc khiến người tỉnh táo, không biết có hiệu quả với nàng hay không.


Nhưng Ninh Tương Y ngoan ngoãn, không náo loạn cũng không hỏi, thuận theo uống hết thuốc.

Ninh Úc có chút không đành lòng, nếu là ngày trước, thuốc đắng như vậy, nàng chắc chắn phải nũng nịu quấn quýt một lúc cuối cùng mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng chỉ có bất an và sợ hãi, đôi mắt trừng lên, lo lắng nhìn hắn, dường như sợ hắn sẽ nói ra cái gì mà nàng không thể tiếp nhận.

Ninh Úc yêu thương nàng, ôm nàng nằm xuống, nhẹ giọng hỏi, “Có đói bụng không, ta gọi người chuẩn bị cháo, cùng món ăn nàng thích.”
Ninh Tương Y đầu đặt trên gối, lắc đầu, có chút sợ hãi nắm lấy áo của hắn.

Vừa muốn nói gì, lại nhìn thấy hốc mắt Ninh Úc xanh đen hốc hác, nàng bỗng nhiên đau lòng.

Hắn trở về mười mấy ngày, chỉ công việc tồn đọng trên tay đã đủ mệt, hắn còn phải chuẩn bị hôn lễ mà còn muốn tìm thuốc và danh y cho nàng.

Việc đã đủ nhiều, vậy mà nàng lại liên tục xảy ra vấn đề.

Mấy ngày nay, vì nàng, chỉ sợ hắn không có nổi một giấc ngủ ngon.

Có lẽ hắn căn bản không hề ngủ, người làm bằng sắt cũng không chịu được kiểu giày vò này..

Cho nên cho dù nàng rất muốn biết, những chuyện trong đầu nàng kia có phải là thật hay không, nàng có phải kém chút giết Ninh Giác hay không, có phải là còn kém chút giết Hoàng đế, có phải là thật sự đã giết Thường Hỉ hay không.

Nàng rất muốn biết, nhưng lúc này bị Ninh Úc ôm, nàng nhìn vào mắt hắn rồi quyết định khép lại, tất cả đều biến thành một câu nói khác.

“Ninh Úc..” Nàng mấp máy môi, “Có phải là ta, khiến người cảm thấy rất mệt mỏi?”
- ---------------------------.


Đọc truyện chữ Full