TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Chương 657: Chạy Trốn



Ninh Tương Y mở to hai mắt nhìn, hai cái chân chạy càng nhanh! Nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể hơn được khinh công của đám người La Khải?
Làm sao bây giờ! Nàng không chạy nổi! Nàng không muốn bị bắt! Nàng không muốn chết! Nàng còn có đứa bé!
Vừa nghĩ tới nếu bị bắt sẽ bị giam trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, chịu đủ tra tấn, Ninh Tương Y liền phát run! Đột nhiên!
Nàng cảm giác hai chân giống như được thêm vào vô hạn năng lượng! Võ công của nàng trở về rồi!!!
Thu Hành Phong một mặt sững sờ… Ai có thể giải thích hộ hắn, vì sao những người này đột nhiên bỏ rơi hắn đuổi theo tiểu đồ đệ của hắn không? Là cảm thấy tiểu đồ đệ dễ bắt nạt hơn à?
Sau khi hắn lấy lại tinh thần lập tức cầm kiếm đuổi theo! Không được, hắn phải bảo vệ đồ đệ!
Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện tốc độ của đồ đệ hắn đột nhiên rất nhanh! Thật giống như một cơn gió! Thu Hành Phong dụi dụi con mắt, võ công đồ đệ hắn khôi phục rồi sao?
Ninh Tương Y cảm giác thân thể nhẹ nhàng gần như muốn bay lên!
Chờ một chút, nàng không phải chỉ mới đạt năng lực cấp bốn à, sao một chút đã biến thành cấp sáu rồi?! Hẳn là lúc nguy nan, nàng liền đánh thông hai mạch, liền thăng hai cấp sao?!
Làm sao bây giờ! Nàng không khống chế được tốc độ của mình!
Bọn người La Khải bọn dần dần kinh hãi, mắt thấy bọn họ đã sắp mất dấu công chúa, Vương gia biết, nhất định sẽ nghiêm trị bọn họ! Cho nên hắn nhịn không được la lên!
“Công chúa! Ngài chạy cái gì vậy?!”
Ninh Tương Y khóc không ra nước mắt!”Nhiếp Chính Vương muốn giết t,a ta còn không chạy à! Các ngươi đừng đuổi nữa! Ta vẫn là phụ nữ mang thai đó!!!”
Ninh Tương Y nói kiểu này, đám người La Khai chần chờ, cũng trong nháy mắt chần chờ này, bọn họ rơi vào khoảng cách càng xa! Mặc dù không biết tại sao công chúa phải chạy, nhưng nếu bọn họ dừng lại, công chúa có thể dừng lại hay không? Dù sao với tốc độ này, tổn thương đến Tiểu Vương gia trong bụng thì phải làm sao?
Cho nên lúc đầu cũng không đuổi kịp, La Khải dứt khoát không đuổi nữa, hô to nói, “ công chúa đừng chạy! Chúng ta không đuổi nữa!” Ninh Tương hét lên!

“A a a! Ta không thể dừng được!!!”
Ngay sau đó, lại một cơn gió lùa qua, Thu Hành Phong đuổi tới, hắn suy đoán, bởi vì đột nhiên khôi phục công lực, tiểu đồ đệ vẫn còn không thể khống chế, cho nên hắn vừa chạy vừa vội vàng hô!
“Bình tĩnh lại… Thở đều đi! ”
Dần dần, giọng nói của hai người đều biến mất, khuôn mặt vạn năm cứng đờ của La Khải xuất hiện một tia rạn nứt.

“Làm sao bây giờ, chúng ta căn bản không đuổi kịp, công chúa chạy quá nhanh…”
Có một người nhỏ giọng nói, không nói những người khác, khinh công của Ninh Tương Y xác thực hơn người, huống chi còn là lúc mất khống chế này.

La Khải trầm mặt, “Chỉ hi vọng tiểu Vương gia không gặp chuyện xấu…” Kiểu vận động dữ dội này không tốt cho cơ thể.

La Khải khiến đám người càng muốn khóc.

“Tiểu Vương gia có chuyện hay không chúng ta còn chưa biết, thế nhưng chúng ta mất dấu công chúa, tuyệt đối chết chắc rồi.

La Khải nghe vậy trong lòng cũng có chút sợ hãi… Vương gia giận dữ… Hắn cũng không dám nghĩ xa hơn!
Lúc Ninh Úc thật vất vả đuổi đến đã thấy cả đám thuộc hạ của mình đều ngơ ngác đứng kia, hắn tức sủi bọt mép, lạnh lùng nói.

.

“Hoàng tỷ đâu!”
Đám người nuốt một ngụm nước bọt, vẫn là La Khải tiến lên một bước nói, “ thuộc hạ vô dụng… Mất dấu…”
“Sao có thể?”
Hai mắt Ninh Úc giống như muốn ăn thịt người! Hoàng tỷ rõ ràng còn cần Thu Hành Phong cõng mới có thể xuống núi, là võ công xảy ra vấn đề bởi vết thương còn chưa tốt, làm sao có thể không đuổi kịp?
La Khải kiên trì nói.

“Công chúa ban đầu gần như mất hết võ công, nhưng sau khi chạy một lúc, võ công của nàng giống như trở về! Mà còn nhất thời mất khống chế, ngay cả Thu Hành Phong cũng không đuổi kịp nàng…”
“Cái gì?” Ninh Úc đột nhiên túm lấy cổ áo La Khải, “Mất khống chế? Nàng có sao không?!”
La Khải lắc đầu, “Chúng thuộc hạ thấy trạng thái công chúa không đúng, cũng không dám đuổi, chắc hẳn không có chúng thuộc hạ tạo áp lực, sẽ không có chuyện… Chỉ là… Không rõ công chúa tại sao phải chạy…”

Giống như sau lưng là có ác quỷ đang đuổi.

La Khải khiến Ninh Úc mặt tím ngắt, thật là đáng sợ! Bọn họ rất ít khi thấy Vương gia bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế.

Nghĩ đến trước đó ở bên vách núi, hoàng tỷ nói những lời kia, Ninh Úc chỉ cảm thấy tức giận dâng lên, ““rầm” một tiếng! Cắt ngang cây đại thụ đang ôm hai người!
Đám người không nhịn được run lên, vội vàng quỳ xuống, còn Ninh Úc chỉ lấy tay che trán, một mặt đau đầu!
“Là bản vương sai.


Ninh Úc ngoài nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói còn có bất lực thật sâu!
Hắn ban đầu luôn coi là hoàng tỷ không xuất hiện, là bởi vì không khống chế được độc trong người, sợ tổn thương hắn, sợ ngày thảm kịch ngày đại hôn lần nữa xảy ra, không phải, nàng căn bản đã quên hắn!
Đáng chết! Nàng dám quên hắn!
Mà nàng còn bị người khác lừa gạt, cho rằng hắn muốn truy sát nàng, còn tạo ra một viễn cảnh! Thậm chí đứa bé trong bụng của nàng, nàng cũng không biết là của hắn!
Khó trách, khó trách hắn dán thông báo khắp thiên hạ nàng đều chưa từng xuất hiện! Bởi vì nàng căn bản là coi chúng là lệnh truy nã nàng!
Vừa nghĩ tới nàng không nhớ ra hắn, phụ thân của đứa bé cũng không biết là ai, còn muốn lấy chồng! Hắn tức giận đến muốn hộc máu! Hận không thể bóp lấy cô nàng khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại một chút!
Nhưng vừa nghĩ tới nàng mất trí nhớ, rất có thể là vì ngã xuống sườn núi! Cơn tức giận như muốn bùng phát như một lỗ hổng, để được trút xuống …
Nàng căn bản không biết mình đang làm gì… Nàng thậm chí cũng không biết phụ thân của đứa bé là ai, tất cả chuyện này đều do hắn, nếu hắn tới tìm nàng trước, thì sao lại có chuyện như vậy?
Ninh Úc bởi vì oán giận mà mặt đỏ lên liền xíu lạnh lùng chìm xuống, thậm chí có chút đau lòng, vừa nghĩ tới nàng cái gì cũng cũng không hiểu, bị thương nặng như vậy, còn tưởng rằng hắn đang truy nã nàng, vì tránh hắn “Truy nã”, không biết hai tháng nay đã ngậm bao nhiêu đắng cay, bị bao nhiêu dày vò, đây đều là hắn không tốt, là hắn là không lập tức tìm tới nàng, sao có thể trách nàng?
Nghĩ như vậy, Ninh Úc hận không ôm được người trở về yêu thương thật tốt! Vừa nãy nhìn thấy mặt nàng gầy đi.


… (gầy là bởi vì ốm nghén)
Về phần nàng nói mang đứa bé người khác, với tên ngu ngốc kia sao… Mới hai tháng, nàng làm sao có thể sảy một đứa bé, lại đang trong tình trạng trọng thương mang thai một đứa bé khác?
Cái cô nương ngốc kia, cũng không biết ngậm bao nhiêu đắng cay, nên lá gan trở nên nhỏ như vậy… Ninh Úc nghĩ, đã cảm thấy đau lòng đến không chịu được…
Mà trong miệng hắn liên tục tự trách, lúc này Thu Hành Phong đang la lớn gọi mang rượu ngon thức ăn ngon lên Tuyết Liên nhìn thấy Ninh Tương Y bị dọa đến trắng bệch mặt, không nhịn được đau lòng.

Nhưng trên miệng nàng lại không biểu hiện ra ngoài.

“Ăn nhanh như vậy, quy chết đói đầu thai à?
Ninh Tương Y vội vàng nhét đồ ăn vào trong miệng, làm gì có thời gian để ý đến nàng?
Vẫn là Thu Hành Phong vừa hầu hạ, vừa dung túng mà nói, “Y Y vừa mới khôi phục võ công, lại liên tục chạy đến nửa đêm, bây giờ đói chết cũng rất bình thường.


Nói xong, xé một miếng đầu heo sữa quay đưa tới trước mặt Ninh Tương Y.

“Nào, ăn thịt đi!”.


Đọc truyện chữ Full