Dưới cái nhìn căm tức của Lý Du, Cố Niệm Bắc bọn họ vẫn cần phải tiếp nhận tấm thẻ nhân viên công tác đưa tới, bắt đầu thảo luận số lượng phi tiêu ném trúng.
"Nam Ảnh, năm cái thế nào?" Tuy rằng Cố Niệm Bắc nhận thức rất rõ trình độ không đáng tin cậy của Tằng Dật, nhưng thấy bộ dáng vô cùng tự tin của hắn hôm nay, vẫn là đoán xác suất trúng hẳn 50%.
"Ừm..., em......", Giang Nam Ảnh còn chưa nói xong, đã bị tình huống bên phía Tằng Dật hấp dẫn lực chú ý.
Trong lúc Cố Niệm Bắc bọn họ thảo luận, Tằng Dật vẫn như cũ vô cùng thiếu đánh mà đi đùa giỡn Lý Du.
Hắn đã không còn thỏa mãn với trò chỉnh chỉnh phương hướng quả táo nữa rồi, hiện tại căn bản là đang chơi con quay quả táo trên đầu Lý Du.
Không giống như Tằng Dật, Lý Du vẫn còn nhớ rõ đây là đang thu hình tiết mục, muốn bảo trì hình tượng, cho nên dù Tằng Dật có trêu chọc hắn như vậy, bị trói trên cây cột như thế, nhưng hắn cũng chỉ bảo trì mỉm cười hiền lành, hiền lành đến nỗi Miêu đại gia bên cạnh vốn dĩ muốn nằm phơi nắng, hiện tại trực tiếp chạy như bay.
Ngay lúc Lý Du hiền lành đến cực điểm, Tằng Dật đột nhiên dừng động tác trên tay, đem quả táo đặt lại ngay ngắn trên đầu Lý Du, xoay người rời khỏi sân.
Lý Du còn tưởng rằng do bản thân vẫn luôn thèm không phản ứng lại Tằng Dật cho nên tên ngốc này cảm thấy không thú vị liền dừng lại, kết quả là Lý Du mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Tằng Dật cầm theo một túi quýt quay trở về.
Trong một khắc khi Tằng Dật lấy một quả quýt từ trong túi kia ra, nhân viên công tác xung quanh đều nhận thấy được trên người Lý Du phát ra hắc khí, Miêu đại gia vốn dĩ đã cách thật xa lại cẩn thận mà chạy sang một bên thêm một khoảng nữa.
Những gì Giang Nam Ảnh nhìn thấy chính là cảnh này, mà nhận thấy được Giang Nam Ảnh thất thần, Cố Niệm Bắc cũng hướng phía Tằng Dật nhìn theo.
"Tôi đi đến đó một chút." Giang Nam Ảnh ý bảo camera phía sau tạm dừng quay chụp.
Trong quá trình Giang Nam Ảnh đi tới, Tằng Dật vẫn đang lột quả quýt, còn tiến lại gần Lý Du.
"Ăn quả quýt chứ?"
Giang Nam Ảnh mới vừa đứng yên, liền nghe thấy được Tằng Dật nói những lời này, mà Tằng Dật cũng không đợi Lý Du phản ứng, đã đem một phần quýt đút cho Lý Du.
"Ngọt không?" Tằng Dật hỏi.
Lý Du bị thao tác vi diệu này của Tằng Dật làm cho ngây ngẩn cả người, thế nhưng vẫn nói: "Cũng được."
"Ồ." Tằng Dật lúc này mới đem phần quýt dư lại nhét vào miệng mình.
"Sao em lại tới đây?" Tằng Dật lúc này mới thấy Giang Nam Ảnh bên cạnh.
"Muốn quả quýt sao?"
Giang Nam Ảnh tùy tay bắt một cái, cái gì cũng chưa nói liền vòng vèo đi qua.
"Dù sao hiện tại thu chính là《 toàn lực đi tới 》, người xem cũng chỉ sẽ tưởng《 toàn lực đi tới 》có độc, tới khách quý cũng bị mang trật, sẽ không có người tin một tổng tài tập đoàn lại ngu ngốc đến như vậy." Giang Nam Ảnh chỉ có thể tự an ủi chính mình như thế.
"Không có việc gì chứ?" Nhìn thấy Giang Nam Ảnh trở về nhanh như vậy, Cố Niệm Bắc nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ngớ ngẩn thường ngày thôi." Giang Nam Ảnh thuận tay lột quả quýt, đút cho Cố Niệm Bắc vài múi, "Ngọt không?"
"Ngọt." Cố Niệm Bắc cũng không phải là nói quả quýt.
Giang Nam Ảnh đem dư lại mấy múi đều đút hết cho Cố Niệm Bắc, nói: "Anh hai ghét nhất ăn chua, khi còn nhỏ mỗi lần đều bắt chị thử trước, ngọt về phần hắn, chua về phần chị, bị chị lừa vài lần cuối cùng mới không làm như vậy nữa."
"Tiếp tục quay chụp đi." Giang Nam Ảnh ý bảo camera khôi phục quay chụp.
Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh cuối cùng xác định số lần trúng tiêu là ba lần, sau chuyện đút quýt lần này, Cố Niệm Bắc cảm thấy ba lần đã là đánh giá cao Tằng Dật, nàng thật hoài nghi Tằng Dật thực chất không phải tổng tài tập đoàn Tằng Thị, mà là linh vật của Tằng Thị.
Quách Kiến cùng Nhậm Phương Trạch bên kia xác định số lần trúng tiêu là sáu lần, mà lúc nhân viên công tác đưa tấm thẻ cho Tằng Dật, Tằng Dật còn đang lấy quả quýt trêu chọc Lý Du.
Lý Du đã sớm phản ứng lại, sắc mặt xấu đến nỗi không thể nhìn.
Nhân viên công tác ở một bên nhìn thấy như vậy, đều tự hỏi về sau Lý Du có còn muốn ăn quả quýt nữa không.
Sau khi xem số liệu hai tổ dự đoán, Tằng Dật vô cùng tự tin mà nói một câu: "Các người cũng thật là quá không tin tưởng tôi rồi, tôi từ nhỏ ném phi tiêu chính là bách phát bách trúng."
Nghe được Tằng Dật nói những lời này, Cố Niệm Bắc lập tức quay sang nhìn Giang Nam Ảnh, Giang Nam Ảnh dùng khẩu hình miệng trả lời "Giả." Giang Nam Ảnh thế nhưng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, Tằng Dật ném phi tiêu là ném chỗ nào cũng dính, có một lần suýt chút nữa làm một bé gái ven đường bị thương, nhưng trước nay chưa từng ném trúng bia phi tiêu, phải nói là trăm phát trăm không trúng mới đúng.
Không giống Giang Nam Ảnh, nếu không phải Tằng Dật nhắc tới "bách phát bách trúng", Lý Du thật đúng là không nghĩ đến phải nhớ lại "giai thoại" thuở thơ ấu đã khắc sâu vào ký ức của hắn.
Trừ bỏ không hiểu biết chút gì về việc nhà, từ nhỏ đến lớn, Lý Du chưa từng khiến cha mẹ quá hao tâm, bởi vậy số lần bị đánh đòn trong trí nhớ của hắn không vượt quá mười lần, mà cái lần cha mẹ ra tay thật sự tàn nhẫn cũng chỉ có ở lần hắn mười tuổi năm đó.
Trước khi Lý Du lên mười tuổi, hắn vẫn luốn sống ở nước ngoài, mười tuổi rồi mới cùng cha mẹ về nước, nói cách khác vào năm mười tuổi ấy, hắn lần đầu tiên ở vùng nông thôn quê hương gặp được Tằng Dật và Giang Nam Ảnh.
Lý Du nhớ rất rõ, lúc ấy là đầu hạ, tiếng ve vẫn chưa ồn ào đến nỗi khiến người ta phiền nhiễu, và Tằng Dật trong mắt hắn vẫn là một em trai họ đáng yêu.
Cha mẹ hắn cho hắn một ít tiền tiêu vặt, bảo hắn dẫn hai đứa em họ đi mua đồ ăn vặt.
Lý Du lần đầu tiên lấy thân phận người lớn ra ngoài, cho nên em trai em gái nói cái gì hắn cũng đều đáp ứng, dưới ánh mắt khát vọng của Tằng Dật, hắn dùng chính số tiền tiêu vặt của mình mua tặng cho Tằng Dật một bộ đồ chơi ném phi tiêu.
Ba đứa trẻ tìm một cành cây treo bia ngắm phi tiêu lên, gió nhẹ mùa hạ thổi đến làm bảng phi tiêu đung đưa, cũng thổi Lý Du mơ màng đi vào giấc ngủ.
Lý Du chỉ nhớ rằng, đến tận lúc hai mí mắt của hắn sắp đánh vào nhau, cũng chỉ nghe đi nghe lại một câu "Lần sau nhất định sẽ trúng."
"Anh hai, thật nhiều lần sau."
Sau khi nghe em gái nói những lời đó, Lý Du rốt cuộc chiến thắng cơn buồn ngủ, lung lay đứng dậy, nói với bọn họ: "Anh đi mua kem que cho hai đứa, ở đây, đừng chạy loạn."
Chờ đến khi Lý Du cầm ba cây kem que quay trở về, hắn phát hiện dưới tàng cây có thêm một bé gái, mà Tằng Dật vốn dĩ sạch sẽ bây giờ trên người lại rất bẩn, trên mặt còn có thêm vài vết thương, bé gái kia cũng không khác lắm, hai người đều căm tức nhìn đối phương, mà em gái hắn đang đứng ở giữa muốn tách bọn họ ra.
Tuy rằng Lý Du lúc trước chưa từng gặp qua tình huống này, nhưng hắn cũng biết không thể tiếp tục thất thần, ngay lúc hắn ôm kem que muốn xông lên phía trước tách bọn họ ra, hắn nghe thấy em họ ngày thường an tĩnh không thích nói chuyện đột nhiên la lớn: "Anh hai, anh đứng thẳng lên cho em, rõ ràng là anh sai."
Bị em gái la một tiếng như vậy, Tằng Dật thật sự không nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng yên.
Lý Du nhìn thấy em gái la một câu như vậy xong, bàn tay đang nắm tay Tằng Dật cũng liền ném ra, chỉ nắm lấy tay bé gái còn lại, dùng giọng nói so với ngày thường còn nhỏ hơn, lí nhí bảo: "Anh hai mình là đại ngu ngốc, cảm ơn cậu." Lý Du còn chưa kịp phản ứng, hắn lại nhìn thấy em gái nhanh chóng hôn lên mặt bé gái kia một cái, Lý Du bắt đầu hối hận bản thân lúc trước nói bậy với nàng là hôn môi tỏ vẻ muốn cảm ơn gì gì đó, em gái sẽ không bị đánh giống tên nhóc kia chứ.
Cuối cùng, Lý Du tất nhiên không nhìn thấy em gái bị đánh, mà chỉ nhìn thấy sau khi bé gái kia bị em họ hôn một cái, cũng ngây ngốc học theo, ở trên mặt em họ hôn trả về một cái.
Nhưng mà trùng hợp nhất chính là ngay giây phút đó, đường nhỏ bên kia xuất hiện một nữ nhân trẻ tầm 30 tuổi, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Nữ nhân trẻ tuổi thực mau liền phản ứng lại, lôi kéo bé gái kia, trước khi đi còn xin lỗi Tằng Dật, Lý Du vốn dĩ muốn gánh vác trách nhiệm người lớn, tỏ vẻ là Tằng Dật gây sự trước, tuy rằng Lý Du cũng không có nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng phản ứng vừa rồi của Nam Ảnh cũng đã chứng minh hết thảy.
Kết quả là Lý Du còn chưa mở miệng, hắn đã nghe thấy em gái nói: "Là anh hai làm sai, hẳn phải là anh hai xin lỗi."
Lý Du mỗi lần nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy đây hẳn là thời điểm Tằng Dật bắt đầu bị Giang Nam Ảnh ghét bỏ, bởi dù sao đoạn thời gian bọn họ ở chung kia, Giang Nam Ảnh thật sự rất thích dính lấy Tằng Dật, chỉ cần nhìn nhìn thấy Tằng Dật, Giang Nam Ảnh nhất định sẽ đi theo sau hắn.
Đôi khi Tằng Dật không muốn Giang Nam Ảnh đi theo, Giang Nam Ảnh cũng sẽ mạnh mẽ lôi kéo góc áo Tằng Dật mà đi theo.
Trong một ngày bị em gái giáo huấn tận hai lần, Tằng Dật khi đó với trái tim nam tử hán yếu ớt lập tức liền nát vụn, vành mắt phiếm hồng, vậy mà lại sắp khóc tới nơi, ngay lúc Lý Du vắt hết óc muốn nói cái gì đó, thì em gái ở một bên tay mắt lanh lẹ mà rút lấy kem que Lý Du đang ôm, mở giấy bao rồi nhét vào miệng Tằng Dật.
Tằng Dật ấp ủ khóc nức nở lập tức tan rã, hết sức chuyên chú mà ăn kem que dần hòa tan trong đầu lưỡi.
Mà dư lại hai cây kem que, một cây đã bị em gái đưa cho nữ nhân trẻ tuổi, Lý Du cầm cây còn thừa lại có chút xấu hổ, liền đưa cho bé gái kia.
Sự tình sau đó Lý Du không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ là khi mình mang theo hai đứa em họ trở về, vừa vặn gặp được cha mẹ, hai người thấy trên mặt Tằng Dật có vết thương, cái gì cũng không hỏi, trước tiên mang hắn vào phòng đánh cho một trận.
Tuy rằng bị đánh thật sự đau, nhưng Lý Du cũng không để ở trong lòng, hắn là một người lòng dạ rộng rãi, sẽ không so đo với trẻ con hay người lớn, nhưng mà ngày hôm sau, khi hắn lần nữa gặp được Tằng Dật, tên nhóc láo toét kia vậy mà dám mở miệng nói: "Anh họ, hôm qua anh khóc nhè thật lớn a, em nghe thấy hết."
Nghe được những lời này của Tằng Dật, Lý Du thực muốn làm cho Tằng Dật biết như thế nào gọi là khóc nhè thật lớn.
Chẳng qua là, ý nghĩ này của Lý Du theo hắn từ mười tuổi năm ấy đến tận bây giờ, chỉ cần gặp Tằng Dật một lúc, trong đầu liền toát ra, nhưng bất luận là hạ quyết tâm ra sao, rồi bày mưu tính kế thế nào đi chăng nữa, đã hơn hai mươi năm qua đi, hắn vẫn chưa một lần đánh được Tằng Dật, càng miễn bàn đến việc làm Tằng Dật khóc nhè thật lớn.
Có đôi lúc, Lý Du cũng thực buồn bực, tên em họ này của hắn cũng quá vô dụng đi, nếu như lúc trước người thừa kế được chọn là Tằng Dật, như vậy làm người huấn luyện, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà đánh Tằng Dật rồi.
Lúc biết khi Giang Nam Ảnh muốn vào giới giải trí Tằng Dật sẽ phụ trách tập đoàn Tằng Thị, Lý Du còn đặc biệt khó chịu, dựa vào cái gì mà em gái cực cực khổ khổ học tập nhiều năm như vậy còn Tằng Dật cái gì cũng không học lại có thể nhẹ nhàng mà đi kế thừa chứ?!
Tằng Dật nếu biết được nguyên nhân nhiều năm qua anh họ xem hắn không vừa mắt là như vậy, nhất định sẽ vô cùng buồn bực, hắn năm đó không phải chỉ là nói một câu thôi sao, với lại hắn cũng không có nói sai, anh họ xác thật khóc rất rất lớn! Hắn ngày đó còn định biểu diễn tái hiện lại một chút, nhưng Lý Du đi quá nhanh, hắn còn chưa kịp làm gì.
Tằng Dật một tuần sau đó còn tái hiện lại cho em gái xem vài lần, hắn tự biên tự diễn, còn nói với em gái: "Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời anh họ nói, không thể lại làm anh họ bị đánh nha."
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Du: Tại sao lại tặng que kem như vậy?
Giang Nam Ảnh: Bởi vì em thông minh hơn anh hai.
Tằng Dật: A?
Editor có lời muốn nói: Có nhớ bé gái lạ kia là ai không nha~
Giang Nam Ảnh lúc nhỏ: Anh hai...!*dính người, đuổi không ra*
Giang Nam Ảnh sau này: Anh hai...!*ghét bỏ, không quen biết, tạm biệt*
Tằng Dật: Thật thương tâm (;༎ຶД༎ຶ)
Editor: "Biểu muội", Biểu đệ" không thể dịch thành "Em gái họ", "Em trai họ" trong câu, nghe sượng quá chừng, nhưng mà em trai-em gái không thì dễ nhầm lẫn ( ̄ i  ̄;) Khổ sở..