TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậy Sủng Sinh Kiều
Chương 49


“Nhược Trừng!…” Chu Dực Thâm gượng đứng dậy, Lý Hoài Ân từ bên ngoài chạy vào: “Vương gia, ngài làm ơn đừng lộn xộn! Cẩn thận kẻo lại rách miệng vết thương!”

Hiện giờ hắn thật sự không đủ sức đuổi theo nàng! Trong lồng ngực còn lưu lại mùi hương thiếu nữ, hắn khẽ nhếch khóe miệng.

Vật nhỏ, còn giận dỗi nữa chứ!

Nhưng lúc nàng nói “ta cũng chỉ có một mình chàng”, trong lòng hắn bất ngờ xúc động. Cảm giác được yêu thương, được ỷ lại này, đã rất lâu rồi chưa từng có! Hắn nhớ lần gần nhất nghe được những lời này là khi còn nhỏ luyện kiếm bị thương, mẫu thân ôm hắn xót xa: “Thâm Nhi, đừng tự yêu cầu chính mình cao như vậy! Mẫu thân chỉ có một mình con, mẫu thân đau lòng!”

Có lẽ mẫu thân đã sớm biết rằng, Cục Bột Nhỏ thích hắn, cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với hắn. Cho nên mẫu thân mới có thể hi vọng, Cục Bột Nhỏ sẽ luôn ở bên hắn.


Lý Hoài Ân nhìn vẻ mặt Chu Dực Thâm nhu hòa hiếm thấy. Vừa rồi hắn chứng kiến cô nương khóc lóc chạy ra, còn tưởng rằng hai người cãi nhau, mới chạy vào xem sao. Vậy là có cãi nhau hay không nhỉ?

Một lát sau, Chu Dực Thâm hơi mệt mỏi. Hắn mất máu quá nhiều, vừa rồi ôm Nhược Trừng lại mất thêm một nửa sức lực nữa, bây giờ không thể chống đỡ thêm, liền ra hiệu cho Lý Hoài Ân đỡ mình nằm xuống, nhắm mắt lại dặn dò: “Khi nào có tin tức của Tiêu Hữu thì gọi ta dậy!”

Lý Hoài Ân nhỏ giọng vâng dạ, đắp chăn cẩn thận cho chủ tử rồi nhẹ nhàng lui ra.

Nhược Trừng chạy một hơi về Đông viện, trong lòng lập tức hối hận. Sao nàng lại nổi giận với hắn chứ? Còn nói không muốn gả cho hắn, nếu hắn thật sự không cưới nàng nữa, không phải nàng sẽ khóc chết ngất? Nhưng lời đã nói ra, người đã chạy về, bây giờ mà trở lại thì thật sự quá mất mặt!


Tố Vân và Bích Vân theo nàng trở về, thấy nàng ủ rũ dựa vào án nhỏ trên trường kỉ, cũng không biết nên an ủi thế nào.

Nhược Trừng cất tiếng: “Bích Vân, ngươi sang Lưu Viên bên kia để ý giúp ta! Có tình huống như thế nào liền trở về báo cho ta!”

Bích Vân vâng dạ rời đi. Tố Vân đến bên Nhược Trừng, thấy mi mắt nàng hồng hồng, hình như vừa khóc. Vừa nãy các nàng ở bên ngoài, cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, liền thử hỏi: “Cô nương và Vương gia cãi nhau sao?” Từ trước đến nay cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, chắc là vừa rồi Vương gia mắng nàng vài câu? Nhưng Vương gia tính tình lạnh nhạt trầm mặc, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ngài ấy nổi giận bao giờ !

Nhược Trừng ôm đầu, kêu thảm: “Ta, ta vừa rồi tức giận, mắng chàng mấy câu, bây giờ hối hận muốn chết! Chàng bị trọng thương như vậy, ta còn tức giận lung tung. Tố Vân, nếu chàng thật sự không để ý tới ta nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Tố Vân sửng sốt, không nhịn được phì cười: “Sẽ không, Vương gia yêu thương cô nương như vậy, sao có thể không để ý tới cô nương nữa? Chờ lúc Vương gia cần uống thuốc, cô nương lại đi vào đưa thuốc, không phải hợp tình hợp lý sao?”

Nhược Trừng cảm thấy cũng đúng, mới vực dậy tinh thần, chờ Bích Vân truyền tin tức trở về. Mất mặt thì cứ mất mặt đi, ở trước mặt hắn, nàng còn phải ngại ngùng gì chứ? Vừa rồi thấy vết thương kia thực sự đáng sợ, da bong thịt tróc, máu thịt lẫn lộn, khó trách chảy nhiều máu như vậy!

Nàng lại phát sầu, người kia thật quá không biết yêu quý bản thân mình!

“Cô nương, Trần Ngọc Lâm nói chủ quán tranh chữ ở Lưu Ly Xưởng cứ thúc giục, hỏi khi nào mới có tác phẩm mới? Hắn tình nguyện không tính lãi, chỉ thu mấy lượng bạc tiền công tìm khách hàng, có tác phẩm mới cho hắn ngắm mở rộng tầm mắt là được!” Tố Vân thử đổi đề tài giúp nàng vui vẻ lên.

Viết chữ dù là chép lại, cũng cần bình tâm tĩnh khí mới có thể viết đẹp được. Nhược Trừng không muốn vì kiếm tiền mà thật giả lẫn lộn. Nàng học từ Chu Dực Thâm, đã làm chuyện gì cũng phải cố hết sức làm tốt nhất, hoặc là không làm còn hơn. Nàng không dám tự nhận mình đã có kỹ thuật và phong cách đỉnh cao, cho nên thà rằng mất nhiều thời gian để có được một tác phẩm vừa ý.

“Thúc giục cũng vô dụng, hiện giờ ta không viết được! Ngươi bảo bọn họ chờ đi!” Nhược Trừng nói.

Lúc khá muộn sau đó, quả nhiên Tiêu Hữu đến vương phủ tìm Chu Dực Thâm. Hắn đã đến Đông Cung bái kiến Thái Tử, có lệnh của Thái Tử, không cần lén lút nữa, cho nên đường hoàng chờ ở bên ngoài nhà chính Lưu Viên. Lý Hoài Ân nói nhỏ: “Tiêu tổng kỳ có thể chờ một chút được không? Tiểu nhân đã bảo phòng bếp sắc thuốc, chờ có thuốc thì gọi Vương gia dậy, để ngài ấy ngủ thêm một lát!”


Tiêu Hữu nghe từ Chu Chính Hi biết Chu Dực Thâm bị thương nặng, cho nên không có ý kiến gì.

Nhưng Chu Dực Thâm cảm giác được Tiêu Hữu tới, đã tỉnh dậy, cũng gọi hắn vào.

Tiêu Hữu đi vào tây thứ gian, quỳ gối trước giường Chu Dực Thâm: “Ti chức đã được lệnh của Thái Tử, tra hỏi binh lính canh cổng thành, A Bố Đan đúng là đã vào thành, chưa ra ngoài. Hiện nay đã phong tỏa cổng thành, lan truyền rộng rãi bức họa vẽ mặt A Bố Đan trong thành, Cẩm Y Vệ chắc sẽ nhanh chóng bắt được hắn!”

Chu Dực Thâm gật gật đầu: “Bên Hô Hòa Lỗ nói như thế nào?”

“Bọn họ một mực kêu oan, nói không hề biết chuyện mấy dũng sĩ Mông Cổ kia muốn ám sát Thái Tử. Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là tạo hỗn loạn ở bãi săn, kéo dài thời gian Thái Tử và Vương gia trở về, sau đó A Bố Đan bí mật vào thành bắt cóc Thẩm cô nương mang đi. Nhưng Vương gia suy đoán không sai, mục đích của A Bố Đan là gây tranh chấp giữa bộ tộc Ngõa Lạt và chúng ta, không định bắt Thẩm cô nương như hứa hẹn. Hô Hòa Lỗ vương tử và Đồ Lan Nhã công chúa đều bị hắn lừa!”

Thái Tử hiện giờ không sao, Đoan Hòa Đế còn có lý trí điều tra chân tướng việc này. Nếu Thái Tử chết ở bãi săn, Đoan Hòa Đế nổi cơn lôi đình, chắc chắn toàn bộ người ở bãi săn đều phải chôn cùng, bao gồm cả sứ thần bộ tộc Ngõa Lạt. A Cổ Lạp phái một con trai một con gái vì hòa bình hữu nghị mà đến, lại chết ở kinh thành, khẳng định cũng sẽ đau đớn trả thù bằng mọi giá, chiến tranh giữa hai nước là không thể tránh khỏi!


Nếu như tất cả phát sinh, được lợi lớn nhất chính là Thát Đát. Thát Đát ngoài mặt xưng thần, trên thực tế cực kì bất mãn vì triều đình nhà Hán quan hệ hữu hảo với bộ tộc Ngoã Lạt, để cho họ không ngừng lớn mạnh. A Bố Đan nếu là người Thát Đát, trở về kinh thành chắc sẽ tìm các quan viên Thát Đát xin giúp đỡ.

Thát Đát khác bộ tộc Ngoã Lạt, vì là nước phụ thuộc nên ở kinh thành có nhiều quan lại phụ trách công việc lâu dài.

A Bố Đan còn chưa biết mình bị bại lộ, nhưng e rằng quan viên Thát Đát vì đề phòng hắn lộ thân phận, lưu mầm tai họa, sẽ giết người diệt khẩu.

“Ngươi hãy sai người theo dõi chặt chẽ quan viên ở Hội Đồng Quán Thát Đát!” Chu Dực Thâm nói.

“Dạ!” Tiêu Hữu vừa định cáo lui, lại hỏi, “Vết thương của Vương gia có nghiêm trọng không ạ?”

Chu Dực Thâm nhàn nhạt lắc đầu: “Không sao, chỉ là vết thương phần mềm, tĩnh dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn! Đến lúc đó ta sẽ xin Thái Tử điều ngươi sang chỗ ta!” Sau chuyện lần này, ở trong lòng Chu Chính Hi, hắn sẽ không chỉ là cửu thúc, chịu hai đao như vậy cũng đáng giá!

Hắn muốn cho Chu Chính Hi biết, hắn không những không uy hiếp địa vị Thái Tử, ngược lại có thể sẵn sàng hi sinh mạng sống cứu hắn. Như vậy về sau dù bất kì kẻ nào ở trước mặt Chu Chính Hi nói hắn dã tâm này nọ, Chu Chính Hi đều sẽ không tin. Rốt cuộc cháu trai đã tận mắt chứng kiến, thúc thúc hắn đây vì cháu có thể không cần tính mạng!

Chu Dực Thâm thực sự cứu Chu Chính Hi, nhưng đồng thời cũng tạo cho chính mình một tấm bùa hộ mệnh.

Nhà đế vương, vốn dĩ không có tình cảm thuần túy! Càng đừng nói hắn đã từng sống cả một đời ngươi lừa ta gạt qua ngày, làm gì có chuyện ngây ngốc chịu toi mạng? Đổ máu, bị thương, đều tính toán ở mức độ vừa vặn!

Tiêu Hữu từ trong phòng lui ra ngoài, bắt gặp Nhược Trừng đang bưng thuốc tiến vào. Nhược Trừng nhìn Tiêu Hữu, liếc mắt một cái liền nhận ra là phủ binh buổi sáng đưa nàng sang Thẩm gia, chẳng qua lúc này hắn mặc quân phục Cẩm Y Vệ. Hóa ra là người của Cẩm Y Vệ, hèn gì phong thái trầm ổn xuất chúng như thế!

Nhưng Chu Dực Thâm qua lại với người của Cẩm Y Vệ, sẽ không làm vị kia trong cung nghi ngờ sao?

Nhược Trừng hơi hơi tránh sang bên, Tiêu Hữu ôm quyền hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng bưng thuốc vào phòng, cúi đầu nói: “Vương gia, tới giờ uống thuốc rồi ạ!”

Chu Dực Thâm ngẩng đầu thấy nàng, không khỏi sửng sốt. Trong phòng an tĩnh đến kì lạ!

Nhược Trừng thấy hắn không nói gì, ngượng ngùng ngồi xuống mép giường, đặt khay xuống ghế bên cạnh, bưng bát thuốc lên thổi thổi, rồi đưa thìa nhỏ tới bên miệng hắn: “Chàng cẩn thận kẻo...nóng!”

Chu Dực Thâm giơ tay: “Để ta tự uống!”

“Chàng đừng nhúc nhích!” Nhược Trừng kêu lên, lại rũ mắt, giọng nhỏ dần: “Cẩn thận miệng vết thương, để ta đút cho chàng!”

Chu Dực Thâm không phản đối, dịu dàng nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ý cười. Hắn còn tưởng rằng nàng thật sự không để ý tới hắn nữa.


Nhược Trừng vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy luồng ánh mắt nóng rực ở phía trước. Thật là quá mất mặt! Rõ ràng chính mình buông ra lời tàn nhẫn dứt khoát, rồi chính mình mặt dày quay lại, chỉ vì muốn ở bên hắn. An an tĩnh tĩnh mà đút xong một bát thuốc, Nhược Trừng đặt bát xuống khay, cầm khăn chạm vào khóe miệng hắn, lau chút nước thuốc còn dính lại. Ngón tay chợt đụng vào bờ môi hắn, không khỏi run lên một chút, lập tức thu trở về.

Bên cạnh có một đĩa mứt nhỏ, nàng lại hỏi: “Chàng có muốn ăn một miếng không? Thuốc kia đắng lắm!”

“Nhược Trừng!” Chu Dực Thâm bỗng nhiên gọi nàng.

Nhược Trừng theo bản năng ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. Trong mắt hắn toát lên vẻ dịu dàng ít thấy. Hắn bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến trước mặt: “Bảo là không để ý tới ta nữa kia mà?”

Nhược Trừng lập tức đỏ mặt lên, nhưng lại không dám động đậy, sợ ảnh hưởng tới vết thương của hắn, ánh mắt ngượng ngùng lảng đi: “Ta, ta không so đo với bệnh nhân! Chờ khi nào chàng khỏe lại, ta sẽ không để ý tới chàng!”

Hình như hắn đang cố nén cười, lồng ngực hơi hơi chấn động, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực: “Nàng nghe này, ta đã báo hôn sự với Tông Nhân Phủ! Ta là Tấn Vương do tiên đế đích thân phong tước. Hoàng thất tông thân, hôn sự không phải trò đùa! Cho nên nàng chỉ có thể gả cho ta, nếu không sẽ là tội khi quân. Biết chưa?”

Nhược Trừng dựa người trên ngực hắn, trố mắt một lát, muốn giãy ra, nhưng eo lại bị hắn giữ chặt. Tuy rằng hắn bị thương nhưng sức lực vẫn rất lớn, nàng không thắng nổi. Có vẻ là nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ không buông ra! Nàng nhanh chóng “dạ” một tiếng, rặng mây đỏ trên mặt đang lan xuống tới cổ.

Chuyện rõ ràng không thể thay đổi, hắn còn uy hiếp nàng làm gì chứ? Cứ như là nàng có thể đổi ý vậy!

Chu Dực Thâm cúi xuống nhìn nàng, sắc mặt thiếu nữ hồng rực như hoa hải đường. Hàng mi dài che khuất cặp mắt sáng long lanh. Trên khuôn mặt, mỗi một tấc vân da đều hiển lộ thanh xuân rực rỡ và nhan sắc khuynh thành. Ánh mắt hắn tối thẫm, trong mắt có những cảm xúc mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện.

Hắn không thể lại coi nàng như Cục Bột Nhỏ tròn tròn kia nữa, Cục Bột Nhỏ đã lớn rồi!

Có thứ gì đó từ cổ áo nàng rơi ra, là khối Kê Huyết Thạch hình phượng hoàng mà hắn tặng. Vậy mà nàng luôn mang bên người? Hắn cầm khối đá lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Trên mặt đá còn lưu lại hơi ấm cơ thể nàng!

“Chàng trả lại cho ta!” Nhược Trừng vội vàng muốn đoạt lại viên đá trong tay hắn, hắn lập tức thu tay, gắt gao nắm chặt.

Kiếp trước khác hẳn kiếp này! Mười hai tuổi nàng không bị bệnh, mà thứ hắn tặng nàng, cũng không phải sợi dây đeo tay tầm thường, lại biến thành khối Kê Huyết Thạch hắn hao hết tâm tư mới có được này.

"Phượng hoàng vu phi, hối hối kì vũ."

Có lẽ vận mệnh đã sớm sắp đặt hết thảy!


Đọc truyện chữ Full