TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Hậu Hồi Xuân
Chương 45


Thế mà nàng lại không nhận ra sự tồn tại của chàng! Chẳng trách hôm nay nha hoàn bên cạnh cháu gái đều được thay đổi, hai người đều có vóc dáng cao gầy, thế nên Trần Chiêu là nha hoàn cao gầy như vậy sẽ không bị người khác để ý tới, hơn nữa bây giờ chàng trở nên trẻ chung, vóc người gầy gò, chỉ cần thay y phục nữ rồi cúi đầu là không ai nhận ra được.
Bây giờ chàng ngẩng đầu lên thì lộ hoàn toàn, có lẽ người khác không nhận ra nhưng Triệu Chân nhìn cái đã biết ngay. Năm ấy nàng thích khuôn mặt lạnh lùng của chàng ở độ tuổi này nhất, mỗi ngày việc nàng thích làm nhất là ngắm chàng, nếu như rảnh rỗi còn đếm cả lông mi của chàng nữa.
Bây giờ chàng chỉ trang điểm nhẹ, đôi lông mày khí khái anh hùng kia hình như đã được tỉa bớt, lộ ra đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt đào hoa được kẻ đuôi tinh xảo, khiến đôi mắt vốn xinh đẹp giờ lại càng thêm quyến rũ động lòng người, phần đuôi mắt màu hồng nhạt càng khiến chàng đẹp hơn, vừa ngẩng đầu đã lộ vẻ lẳng lơ, thật là trêu người.
Triệu Chân cứ nghĩ rằng nếu chàng trở thành con gái, nhất định sẽ xinh đẹp động lòng người giống cháu gái, nhưng không ngờ chàng còn động lòng người hơn, là một vẻ đẹp khác, thanh nhã mà thoát tục giống như khi chàng mặc y phục nam, mang theo tiên khí xuất trần, tựa như đóa sen trắng làm người ta yêu thương không thôi. Dù Triệu Chân là nữ cũng bị dáng vẻ nữ nhân của chàng mê hoặc, trong lòng dâng trào cảm giác máu dê, vậy nên không chú ý tới vẻ mặt không đúng của con trai mình.
Giờ Phó Ngưng Huyên mới phát hiện nha hoàn mẹ mới giao cho mình lại xinh đẹp như vậy, hôm nay hai nha đầu hầu hạ nàng bị bệnh nên mẹ nàng đưa cho nàng hai nha hoàn mới này, từ trước tới nay mẹ vẫn luôn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nàng không cần nhìn mà đã đưa đi, nhưng không ngờ nha hoàn này lại to gan như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta mắng. "Nha hoàn này sao lại to gan như vậy? Còn không mau thỉnh tội với Hoàng thượng?"
Lòng dạ của Trần Chiêu đều đổ dồn lên người Triệu Chân, vừa nhìn nàng phun trà biết mình đã bị nàng nhận ra, nghe tiếng cháu ngoại quát lớn, chàng cúi đầu nhưng vẫn không quỳ, khẽ khom người thấp giọng nói. "Nô tỳ quấy rầy Thánh thượng, đáng chết vạn lần."
Phó Ngưng Huyên thấy "nàng ta" không hiểu quy củ lại càng tức giận hơn, người là nàng đưa tới đây, nha hoàn phạm sai lầm cũng có một phần do lỗi của chủ tử. "Hoàng cậu, là Huyên Nhi không dạy dỗ người tốt nên mới đụng trúng Hoàng cậu, xin Hoàng cậu thứ tội." Nói rồi kéo Trần Chiêu quỳ xuống.

Trần Kình nhìn "nữ tử" trước mặt hơi khom người cúi đầu, mái tóc đen mượt xõa xuống vai, hắn thất thần chốc lát, quay đầu nhìn cháu gái ngoại, nói. "Thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn, lâu rồi các ngươi mới vào cung được một lần, không nên vì chút chuyện nhỏ này 
mà làm cụt hứng." Dứt lời nhìn về phía Trần Chiêu, nói. "Ngươi lui xuống đi."
Trần Chiêu ngước mắt nhìn về phía con trai, thấy đôi mắt Trần Kình khẽ run lên, trên mặt chàng thoáng qua vài phần không tự nhiên, nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ triều đình đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng bây giờ chàng không thể hỏi rõ, đành nói. "Tạ ơn bệ hạ." Sau đó lui xuống, trước khi ra cửa còn nhìn Triệu Chân, nàng vẫn đang nhìn chàng, ánh mắt sáng lên, e là đã bị ngạc nhiên bởi màn giả trang của chàng. Khuôn mặt Trần Chiêu hơi nóng, rốt cuộc vẫn bị nàng nhận ra. Chàng vốn nghĩ rằng sẽ không ai biết, thế mà giả trang thế nào nàng liếc mắt một cái cũng bị nhận ra.
Tất cả mọi thứ đều bị Hoàng hậu chứng kiến, nàng ta thản nhiên bước tới trước mặt hoàng đế vẫn còn đang ngơ ngác, nhẹ nhàng nói. "Bệ hạ vội vã tới đây là có chuyện gì quan trọng hay chăng?"
Trần Kình tỉnh táo lại, nhìn nụ cười của thê tử, trong lòng lại thêm bối rối, khẽ ho một tiếng, nói. "Là có chuyện muốn bàn bạc với hoàng hậu."
Kể từ thế hệ hoàng hậu Triệu Chân, quy củ không cho hậu cung tham gia chuyện chính sự đã bị phá bỏ, sau khi Trần Kình thành hôn, mỗi khi nghị sự cùng cha đều gọi Tần Như Yên - lúc ấy vẫn còn là Thái tử phi lên bàn bạc. Tần Như Yên thông minh hơn người, nếu là nam tử sẽ trở thành cột chống nước nhà, có rất nhiều chuyện đều nhìn thấu gốc ngọn, vậy nên sau khi phụ hoàng và mẫu hậu về cõi tiên, trên triều có việc gì khó giải quyết thì Trần Kình đều sẽ tìm Tần Như Yên để bàn bạc.
Hoàng hậu nhìn về phía đoàn người Triệu Chân, nói. "Tự Nhi, con đưa dì và chị họ tới Ngự Hoa Viên đi dạo đi, lần đầu tiên dì của con tới đây, vẫn còn chưa tới Ngự Hoa Viên đâu."
Trần Tự vẫn còn là trẻ con, đương nhiên thích chơi, vừa nghe xong đã lập tức kéo tay Triệu Chân đi về phía Ngự Hoa Viên, đưa các nàng tới mấy chỗ thường ngày nó thích chơi.
Triệu Chân quen thuộc với Ngự Hoa Viên tới mức không thể quen thuộc hơn, cũng không thấy có chỗ nào hấp dẫn, bây giờ sự hấp dẫn của nàng đều đổ dồn về Trần Chiêu đang đi sau, nàng thường hay quay đầu lại nhìn, mỗi lần đều thấy Trần Chiêu cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng như nữ tử bình thường. Nếu nam nhân bên cạnh mình đi như vậy, có lẽ Triệu Chân sẽ cười rụng răng, nhưng với khuôn mặt đẹp tựa tiên của Trần Chiêu, dù giả gái cũng khiến người ta chấp nhận, dáng vẻ như vậy gợi lên sự mới lại trong lòng Triệu Chân, bây giờ nàng chỉ muốn làm chút gì đó với chàng.
Trần Tự thấy bà nội không tập trung, không vui lắc lắc tay bà nội. "Dì ơi, sao người không để ý tới Tự Nhi?"
Bây giờ Triệu Chân mới nhớ tới Trái Tim Nhỏ bị nàng lạnh nhạt, vội ôm nó lên hôn một cái. "Sao ta có thể không để ý tới điện hạ cho được? Điện hạ muốn đi đâu chơi nữa? Ta đi cùng con."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tự vui vẻ hẳn lên, lập tức chỉ nàng đưa mình tới đình non bộ ở giữa, ở đó rất cao, có thể quan sát cả hoàng thành.
Vừa mới đó mà đã tới trưa, Triệu Chân ôm cháu trai về cung của hoàng hậu, dự định cáo từ rồi xuất cung.
Khi bọn họ tới cung hoàng hậu, Trần Kình vẫn còn ở đó, đã gọi người chuẩn bị bữa trưa, tiện dịp bảo mấy người Triệu Chân ở lại dùng bữa xong rồi đi.
Trần Tự biết bà nội chuẩn bị đi, khi ăn cơm cứ nép trong ngực nàng, bà nội không đút thì không ăn, cứ quấn quýt lấy nàng.
Trần Kình trách nó. "Tự Nhi, ông nội dạy ngươi thế nào? Phải biết tự lực cánh sinh, sao có thể quấn quýt lấy dì bảo dì đút cho ngươi?"
Trần Tự bĩu môi, nhìn mẫu hậu, mẫu hậu cũng lắc đầu, nó tủi thân đành phải tụt xuống khỏi người bà nội.
Suy nghĩ của Triệu Chân khác với mọi người, nàng thích cháu trai làm nũng, nô đùa cùng nàng như những đứa trẻ bình thường, không muốn nó tuổi còn nhỏ mà đã bị gò bó như những thái tử bình thường, ôm cháu trai, nói. "Thái tử điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi nên mới làm nũng, bản tính trẻ còn là điều hiếm thấy, tương lai sau này thái tử lớn rồi, muốn nhìn thái tử làm nũng cũng là chuyện cầu không được, mong bệ hạ đừng ngăn cản."
Trần Kình nghe vậy nhìn về phía nàng, ánh mắt nàng nhìn Trần Tự ngập tràn cưng chiều, khiến hắn như thấy được dáng vẻ mẫu hậu bao che khuyết điểm của hắn năm đó, cũng không ngăn cản, cứ để tùy bọn họ.
Trần Chiêu đừng phía sau thấy con trai không có lập trường, trừng mắt hung dữ liếc Trần Kình một cái.
Trần Kình như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chiêu.

Con trai đột nhiên nhìn mình làm Trần Chiêu hoảng hốt, sợ nó phát hiện ra điều gì, vội vàng cúi đầu cụp mắt xuống. Tình huống này trong mắt Trần Kình chính là "nàng" đang nhìn lén hắn, bị hắn phát hiện nên phải ngượng ngùng tránh vội đi, có chút hấp dẫn người ta. Tim Trần Kinh nảy lên, có chút ngẩn ngơ, luôn cảm giác nữ tử này không giống nữ tử bình thường...
Sau khi ăn xong, Triệu Chân dỗ cháu trai đi ngủ rồi mới đi.
Trần Kình đang còn có chuyện bàn bạc với hoàng hậu nên chưa rời đi, sau khi mấy người Triệu Chân đi rồi, hắn mới quay lại điện, ngồi xuống.
Tần Như Yên cũng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nói chuyện không liên quan tới chính sự. "Vẫn là trưởng công chúa hiểu lòng bệ hạ nhất, tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy vào cung, bệ hạ có định để nàng tiến cung không?"
Trần Kinh nghe vậy ngẩn người, hồi lâu sau mới nhận ra Tần Như Yên đang nói nha hoàn vừa nãy, thì ra vẻ thất thần của hắn đã bị nàng nhìn thấu. Nha hoàn xinh đẹp kia không cẩn thận đụng phải hắn, hắn lại nhìn nàng ta thêm mấy lần, lúc nào Tần Như Yên cũng đa nghi nên chắc chắn nàng cho rằng đó là mỹ nhân trưởng tỷ đưa tới.
Trần Kình cau mày, nói. "Nàng đừng nói bừa, trưởng tỷ sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Huống chi ta vẫn đang còn để tang, nha hoàn kia không cẩn thận đụng phải ta mà thôi, trẫm không nghĩ sẽ đón nàng ta vào cung, nàng đừng đoán mò."
Tần Như Yên cười, nói. "Sao thần thiếp dám đoán mò? Chẳng qua thần thiếp cảm thấy hậu cung của bệ hạ quạnh quẽ, nên sớm nạp thêm người mới, dù không phải ý của trưởng công chúa nhưng nếu bệ hạ thích thì cũng có thể đón người ta vào cung, hiếm khi bệ hạ tìm được người vừa ý, trưởng công chúa cũng không tiếc rẻ gì, sau này trong hậu cung có thêm mỹ nhân hầu hạ bệ hạ, vậy cớ sao mà không làm?"
Trần Kình nghe vậy nhíu mày càng sâu thêm, giọng nói pha chút tức giận. "Bây giờ đến đối phó với trẫm mà nàng cũng không muốn đối phó nữa? Phụ hoàng mẫu hậu mới đi không lâu, nàng đã vội vàng thêm người vào hậu cung của trẫm?"
Tần Như Yên ra vẻ sợ hãi. "Sao bệ hạ có thể nói như vậy? Chỉ là thần thiếp thấy bệ hạ xem trọng nàng ta nên thần thiếp mới giúp người toại nguyện mà thôi. Thần thiếp làm chủ hậu cung nên cũng phải cùng người san sẻ nỗi lo."
Trần Kình ngoài cười nhưng trong không cười. "Được lắm, vậy mà chàng lại hiền đứa như thế, còn rước người tiến cung thay trẫm! Người nọ xinh đẹp như tiên tử, trẫm rất thích, vậy ta cho hoàng hậu cơ hội giúp người hoàn thành ước nguyện." Dứt lời đứng dậy sải bước ra khỏi cung.
Hoàng đế vừa đi, ma ma bên cạnh hoàng hậu bước lên, thở dài nói. "Nương nương, người hà cớ gì phải tự làm khổ mình?"
Tần Như Yên bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói. "Phái người đi theo Ninh Nhạc quận chúa, đợi người ra khỏi cung thì ngươi đưa nha hoàn kia tới đây, không được làm kinh động ai, lặng lẽ đưa người vào cung."

Ma ma nghe vậy gật đầu, phân phó xuống bên dưới.
Ra khỏi hoàng cung, Phó Ngưng Uyên lên xe ngựa, xoay người lại nói với Triệu Chân. "Dì nhỏ, ta về trước đây."
Triệu Chân phóng ngựa qua, liếc nhìn Trần Chiêu đứng cạnh xe ngựa, chàng cúi đầu không dám nhìn nàng, làn váy tung bay, đoan trang mỹ lệ.
Triệu Chân nở nụ cười, đột nhiên khom người ôm ngang Trần Chiêu lên ngựa của mình, đâu vào đấy rồi mới nói với cháu gái. "Huyên Huyên, ngươi cho ta nha hoàn này đi, về phủ ta sẽ bảo người mang quà cảm ơn tới phủ công chúa, chắc chắn còn đáng giá hơn nha hoàn này!" Dứt lời quất ngựa phóng đi, tựa như sợ Phó Ngưng Huyên cướp người lại.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Phó Ngưng Huyên chưa kịp phản ứng thì người đã đi xa, nhưng nàng ta cũng không để ý, cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, còn là nha hoàn mẫu thân tạm thời phân phó cho nàng, cũng không phải nha hoàn đắc lực, lại còn vụng về, dì nhỏ thích lấy thì lấy, xem như là do nha hoàn kia may mắn, nếu bị nàng ta đưa về phủ công chúa thì kiểu gì cũng bị phạt một trận.
Phó Ngưng Huyên nói với người đánh xe. "Đi thôi." Nói rồi buông mành ngồi vào trong xe ngựa.
Xe ngựa đi chưa được bao lâu, phía sau có người cưỡi ngựa đuổi theo. "Xin quận chúa dừng bước!"
Phó Ngưng Huyên vén rèm quay đầu lại nhìn, hóa ra là thái giám quản sự trong điện hoàng hậu, nàng ra hiệu cho xe ngựa dừng lại, hỏi. "Không biết công công có chuyện gì?"
Thái giám quản sự lễ phép nói. "Làm phiền quận chúa rồi, nô tài phụng mệnh hoàng hậu nương nương gặp riêng quận chúa. Hoàng hậu nương nương muốn gặp nha hoàn bưng canh bên cạnh quận chúa, dáng dấp nàng giống với cố nhân đã qua đời của nương nương, hoàng hậu tưởng nhớ nên mạo muội hỏi quận chúa chuyện này."
Phó Ngưng Huyên nghe vậy ngạc nhiên, sao mà ai cũng muốn nha hoàn vụng về kia vậy?
"Thật không dám giấu, vừa rồi dì nhỏ nhà ta đã đưa nha hoàn kia đi rồi, cũng không biết đi đâu, chi bằng công công quay lại bẩm báo trước đi, để ta giúp nương nương tìm người về?"
Thái giám nghe vậy ngạc nhiên, nói. "Quận chúa đã tặng người rồi, sao có thể làm phiền quận chúa lấy về, vậy không làm phiền quận chúa nữa. Ta phải trở về hỏi ý của nương nương!" Thái giám là người thấu tình đạt lý, dù là người hay đồ, tặng rồi mà lấy về là không hợp, đương nhiên sẽ không để Phó Ngưng Huyên phải khó xử.

Phó Ngưng Huyên nghe vậy gật đầu, nàng cũng không muốn tìm dì nhỏ đòi người về, đây không phải là đang đắc tội dì nhỏ để lấy lòng hoàng hậu hay sao? Nàng không thích làm chuyện này.
 


Đọc truyện chữ Full