Từ nhỏ Trần Du đã biết nhìn sắc mặt phụ mẫu để nói chuyện, hiểu rõ tính cách của mẫu hậu, mẫu hậu không quan tâm chuyện nàng nghịch ngợm, nhưng không thích nhất cũng là bọn họ nói dối lừa gạt mọi người, đương nhiên không thể thề thối phủ nhận được.
Nàng hôn nhẹ lên khuỷu tay của mẫu hậu, giải thích. Mẫu hậu à, người cũng biết mà, đọc sách rất nhàm chán nên đôi khi con sẽ đọc một vài cuốn sách giải trí để thư giãn, cũng không cố ý lừa dối người đâu. Hơn nữa, người đã bao giờ hỏi con đọc sách gì đâu mà? Nếu như người hỏi thì đương nhiên con sẽ nói thật cho người biết, người không giống phụ hoàng cứ đốc thúc con cả ngày, không cho con xem cái này cái kia, con cần gì phải gạt người chứ?
Triệu Chân quay đầu nhìn về phía nàng, con gái đang cười lấy lòng nàng, tựa như quay về thuở còn nhỏ lúc nào cũng ngoan ngoãn được bao người thương yêu. Triệu Chân sờ mái tóc đã dính vài sợi bạc, nói. Con đấy, biết ăn biết nói thì hay rồi, đen con cũng nói được thành trắng.
Trần Du bĩu môi, bất mãn nói. Con gái nói thật mà.
Triệu Chân nắm lấy tay nàng, cũng không còn cách nào khác, xoa xoa lên mu bàn tay rồi nói. Được được được, tất cả đều là thật.
Trần Du nắm lấy tay mẫu hậu, hôn nhẹ rồi dựa vào vai người, thứ mất đi giờ có lại thì càng phải trân quý. Bây giờ phụ mẫu hòa thuận, phu thê ân ái, con cái khỏe mạnh, nàng cũng không còn mong muốn gì hơn.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy mình nên làm cho phụ mẫu hòa thuận hơn, cũng không thể bị phụ hoàng hãm hại không công như vậy, liền ngẩng đầu nói với mẫu hậu. Mẫu hậu, người còn nhớ khi con còn nhỏ thường hay bị bệnh không?
Triệu Chân gật đầu. Không phải sao? Lúc trước khi ta mang thai con không được tĩnh dưỡng, con vừa sinh ra đã yếu ớt, lúc nào cũng đổ bệnh, bảy tám tuổi mà vẫn còn bị, lại luôn phát bệnh vào ban đêm, ta vừa nghe nói con bị bệnh đã chạy tới thăm con ngay lập tức. Huyên Huyên đổ bệnh, muốn người ta phải học với con cho bằng được.
Trần Du ra vẻ áy náy, thành thật nói. Mẫu hậu, thật ra có đôi khi con không đổ bệnh thật đâu, lúc ấy người bận công việc nên hiếm khi về nhà, vất vả lắm mới có ngày được nghỉ ngơi thì đi uống rượu với người trong quân đội mất, phụ hoàng thấy người không về nên bảo con giả bệnh để lừa người về đấy...
Triệu Chân vừa nghe đã hiểu ra, hay cho Trần Chiêu, chẳng trách có mấy lần khi nàng vừa bước vào cửu tửu lầu thì đã có người tới báo tin Ngư Nhi bị bệnh, hóa ra là mưu kế của Trần Chiêu! Chàng mà không tính toán nàng phút nào là không yên đây mà!
Triệu Chân giơ tay búng trán con gái. Con nhóc quỷ này nữa, chút thiệt thòi mà cũng không chịu được. Phụ hoàng con tố cáo con, con cũng muốn tố cáo phụ hoàng, cha con hai người không có ai là khiến người ta bớt lo hết!
Trần Du lắc lắc cánh tay nàng, nói. Ngư Nhi nào có tố cáo phụ hoàng! Ngư Nhi đang thay mặt phụ hoàng nói cho mẫu hậu biết phụ hoàng quan tâm người thế nào mà. Người không biết đâu, mỗi lần người về muộn là phụ hoàng lại đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn nghển cổ ra xem, lệnh cho hạ nhân tìm xem người đang ở đâu, có uống nhiều rượu không, sợ người ở bên ngoài gặp chuyện không hay...
Triệu Chân nghe vậy híp mắt, thế à? Nàng vẫn nhớ mỗi lần mình hồi phủ, nếu không bình tĩnh đọc sách thì Trần Chiêu sẽ đi ngủ, nào giống người quan tâm xem nàng đi đâu?
Trần Du tiếp tục nói. Khi còn nhỏ con không hiểu phụ hoàng, rõ ràng quan tâm người như vậy mà còn giả vờ như không thèm để ý. Sau này phụ hoàng nói với con, người không thích người ta quản người, phụ hoàng sợ người cảm thấy phiền nên không cho con nói với người chuyện này.
Triệu Chân thật sự không thích người khác quan tâm quá nhiều tới chuyện của nàng, nhưng nếu Trần Chiêu lo nhiều một chút thì nàng cũng không có ý kiến gì, có lẽ sẽ không xa lánh chàng như vậy...Nhưng mà.... với tâm trạng lúc đó của nàng, nếu Trần Chiêu thật sự lo thì không chừng nàng sẽ nghi ngờ rằng chàng không có ý tốt. Chuyện tình cảm có đôi khi thật sự không rõ ràng.
Trần Du ngồi thẳng dậy, cầm hai tay nàng, nói. Mẫu hậu, con nghe nói hai người đã nối lại tình xưa, trong lòng con rất vui mừng cho hai người, hy vọng người và phụ hoàng có thể bên nhau dài lâu. Hai người vốn là một cặp trời sinh, chỉ vì thân bất do kỷ nên mới để lãng phí thời gian. Bây giờ hai người đã tháo bỏ gút mắc rồi, người có thể an tâm bên phụ hoàng rồi.
(*) Thân bất do kỷ: Nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do bản thân muốn.
Triệu Chân nghe xong mà có cảm giác như mình đã thiếu nợ Trần Chiêu rất nhiều, thế gian này có bao người có thể làm lại từ đầu, nàng và Trần Chiêu có thể có cơ hội này nói không chừng là vì tấm lòng chân thành của Trần Chiêu mà ra.
Triệu Chân không muốn tiếp tục nói những chuyện này với con gái nữa, nàng cũng không thể nói rằng. Ta biết rồi, ta và phụ hoàng con sẽ yêu thương nhau, bồi thường thật tốt cho phụ hoàng con. Nghe buồn nôn biết bao.
Nàng khẽ ho một tiếng, nói. Con biết ta và phụ hoàng con từng tốt đẹp? Một cặp trời sinh? Con biết cũng nhiều đấy.
Trần Du gật đầu. Không phải mà ~ Người cũng biết con thông minh, thừa dịp phụ hoàng uống say đã dụ người nói ra! Người đã nói cho con nghe tất cả chuyện trước kia đó.
Triệu Chân nhíu mày. Phụ hoàng con từng uống say?
Trần Du tức giận nói. Người không biết đâu, khi người không có ở đây, ông ngoại mới hành động. Biết rõ tửu lượng phụ hoàng không tốt mà còn kéo người đi uống rượu, lần nào cũng say mèm.
Ồ, kiểu này giống y tính của bố nàng.
Triệu Chân giả bộ thản nhiên, nói. Ồ, thế lúc phụ hoàng con uống say thì nói gì với con?
Trần Du nhìn dáng vẻ của mẫu hậu, trong lòng cười thầm, nói. Phụ hoàng nói người từng đối xử với phụ hoàng rất tốt, khi tất cả mọi người khinh thường phụ hoàng, chỉ có mình người bảo vệ phụ hoàng, vì phụ hoàng mà khiển trách tam quân, đó là một tình yêu hùng vĩ, sâu như biển cả. Người nói mẫu hậu chính là mặt trời trong cuộc đời của phụ hoàng, chiếu sáng cuộc đời tăm tối của phụ hoàng, dù sao cũng nói giống như tình thơ ý họa đó, con cũng không nhớ nguyên văn, nhưng đại khái là ý này.
Triệu Chân nghe mà nhức cả răng, còn bảo mình là thái dương cơ đấy, Trần Chiêu cũng chua quá đi, đây đều là từ ngữ gì chứ...
Triệu Chân cau mày, xua tay. Được rồi được rồi, con không cần nói nữa, thật sự có thể nhìn ra con là con gái ruột của phụ hoàng đấy, thật sự nói giúp phụ hoàng con.
Trong điệu ghét bỏ nhưng Trần Du đã thấy khóe môi của mẫu hậu cong lên rồi. Thật ra nữ nhân nào cũng thích nghe lời nói ngọt ngào của nam nhân, ở phương diện tình cảm, phụ hoàng của nàng ta lại quá ngốc, không biết thể hiện bản thân. May sao người trọng sinh, mở mang đầu óc thêm nên bắt lấy trái tim của mẫu hậu cho vào túi lần nữa.
Khi Triệu Chân xuống xe, tâm trạng vui vẻ thoải mái, nhìn Trần Chiêu đeo mặt nạ mà vừa lòng không thôi. Con gái và con trai có sự khác biệt, khi hai đứa còn nhỏ, Triệu Chân cảm thấy hài lòng về con gái mình hơn, thấy con trai đã không thích. Sau khi hai đứa lớn lên, nàng vẫn cảm thấy nhu vậy. Nếu như được sinh một lần nữa, nàng hy vọng đó là con gái. Nhưng mà phía phụ thân thì hơi khó giải thích.
Trần Chiêu cũng thấy tâm tình của Triệu Chân rất tốt, liền liếc mắt nhìn con gái. Nó nói gì mà làm cho mẫu hậu vui vẻ như vậy, không phải vừa rồi ở bãi săn trông nàng hết đường xoay sở thế cơ mà?
Trần Du cũng nhìn phụ hoàng: Người cần mời con gái ruột người một bữa đấy. Người nói xấu con sau lưng mà con vẫn còn nói lời tốt về người trước mặt mẫu hậu, đây là kiểu lấy ơn báo oán trong sách đó!
Tới phủ công chúa thì chẳng còn gì phải giấu diếm, người trong nhà cũng đã hiểu rõ, Phó Uyên bái kiến nhạc mẫu một phen, nói vài câu khiến người ta vừa lòng, tâm trạng của Triệu Chân lại càng thêm vui vẻ.
Trần Du tự quyết, gửi thư cho Phủ Quốc công để Triệu Chân nghỉ lại trong phủ công chúa một đêm để đoàn tụ gia đình. Triệu Chân cũng không có ý kiến gì, vậy nên đồng ý.
Trần Du vui vẻ nói. Mẫu hậu, từ sau khi con gái biết mẫu hậu và phụ hoàng trở về, con luôn nghĩ tới chuyện mẫu hậu có thể ở bên con mấy ngày, đã sớm chuẩn bị một gian viện cho mẫu hậu và phụ hoàng rồi. Người đi săn về cũng đã mệt, tới viện tắm rửa nghỉ ngơi một lát, buổi tối nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Triệu Chân gật đầu khen con gái. Con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!
Trần Du gật đầu, cười híp mắt nói. Vậy được, phụ hoàng biết viện ở đâu, cứ để phụ hoàng đưa người qua đó. Phu thê đoàn tụ chắc chắn là có rất nhiều lời riêng muốn gửi tới nhau, nàng đã chuẩn bị chỗ xong xuôi rồi.
Triệu Chân nhìn Trần Chiêu ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng. Được rồi.
Trần Chiêu dẫn Triệu Chân tới viện mà con gái đã chuẩn bị, trên đường đi chàng hỏi. Nàng đã xem tờ giấy ta đưa cho nàng chưa? Ngư Nhi nói gì với nàng trên xe ngựa vậy?
Ban đầu Triệu Chân còn muốn hỏi tại sao Trần Chiêu lại nói chuyện này cho nàng biết muộn như vậy, nhưng bây giờ nàng không muốn so đo với chàng nữa, cứ cho qua đi!
Không nói gì cả, chỉ nói với ta nó biết rồi thôi. Sau đó, nàng cũng không nhắc tới những chuyện con gái mật báo, lời kia nói ra thì sẽ khiến Trần Chiêu ngượng ngùng lắm, để nàng giữ lại thể diện giúp chàng! Trong lòng mọi người hiểu là được, xem nàng giỏi đoán ý người biết bao?
Trần Chiêu hơi nghi ngờ, con gái biết chuyện này mà nàng vui vẻ đến thế à?
Chàng tiếp tục hỏi. Không nói gì khác sao?
Triệu Chân cau mày. Sao cái gì chàng cũng muốn biết? Mẹ con chúng ta nói chuyện riêng, một người như chàng hỏi làm gì? Trách móc xong, nàng lại tiếp tục nói. Còn chút chuyện khác nữa, đợt khi về nhà rồi nói.
Trần Chiêu thấy vậy liền im lặng: Tính tình Triệu Chân không tốt, hỏi thêm vài câu nữa nàng sẽ tức giận.
Hai người vào viện rồi đóng cửa lại, Triệu Chân phát hiện trong nội viện này có rất nhiều trang bị dùng trong luyện võ hàng ngày, nàng thuận tay cầm một cái lên xem. Sao lại có những thứ này?
Vẻ mặt Trần Chiêu hơi mất tự nhiên, giải thích. Là đồ thường ngày ta dùng để rèn luyện cơ thể... Không phải Triệu Chân chê chàng không giỏi bằng võ tướng một đêm ngự tứ nữ hay sao, dù sao chàng cũng là nam nhân, muốn mạnh về phương diện này nên bây giờ ngày nào chàng cũng rèn luyện, không dám lãng phí ngày nào, quả thật là mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Triệu Chân vừa nghe xong, vẻ mặt liền trở nên xấu xa. Ôi chao, chăm chỉ vậy cơ à, lại đây nào, để ta kiểm tra kết quả xem! Nói rồi ôm eo Trần Chiêu kéo chàng vào phòng, eo này rắn chắc hơn trước kia rồi.
Là phu thê với nhau, Trần Chiêu biết nàng muốn làm gì, có chút xấu hổ. Triệu Chân!
Chưa kịp vào phòng ngủ, Triệu Chân đã đè chàng lên giường, cầm chừng nói. Đây, đây!, tay nàng nhanh chóng cởi y phục của chàng, ngón tay còn lưu loát hơn cả khi bóc vỏ nho.
Trần Chiêu nhìn nữ nhân gấp gáp trước mặt mình, đôi khi chàng cảm thấy nàng đầu thai nhầm rồi, phải là một nam nhân mới đúng. Chàng nắm lấy thắt lưng của mình. Ban ngày ban mặt không thể gian dâm.
Triệu Chân xùy một cái. Nói giống như trước đây chúng ta không gian dâm ban ngày ấy. Nói rồi giơ tay nâng cằm chàng rồi hôn lên, tay bên dưới tiếp tục cởi.
Cửa còn chưa đóng mà nàng đã quấn quýt thế này, Trần Chiêu ý loạn tình m3 nhưng vẫn còn gắng gượng giữ lại lý trí, đẩy nàng ra. Lát nữa sẽ có người đưa nước nóng tới, tắm xong rồi nói...trên người nàng chỉ toàn bụi bặm thôi.
Triệu Chân nhướng mày. Không thích ta? Vậy ta sẽ làm cho trên người chàng chỉ toàn mùi vị của ta! Dứt lời lại càng dán chặt hơn, để lại mùi vị của mình trên người chàng.
Triệu Chân đang không chịu được, chuẩn bị vào chủ đề chính thì ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng sau to hơn tiếng trước, Trần Chiêu nhân cơ hội lấy lại y phục che thân. Nước tới rồi.
Triệu Chân lẩm bẩm mất hứng rồi sửa sang lại y phục của mình rồi đi ra mở cửa, trước khi đi ra ngoài còn dặn dò Trần Chiêu. Chàng đắp chăn đi, đợi nước chuẩn bị xong thì ta gọi chàng tới tắm.
Trần Chiêu không mặc y phục, gật đầu. Biết rồi.
Triệu Chân đi ra ngoài mở cửa viện, quản gia cung kính hành lễ với nàng, bốn người hầu phía sau mang theo một cái thùng nước tắm lớn đủ cho hai người cùng nhau tắm, trong lòng Triệu Chân tán thưởng: Nuôi con gái quả là không uổng, nghĩ toàn vẹn như vậy.
Nàng sai người khiêng thùng nước tắm vào phòng phía tây, đợi khi người hầu đổ đầy nước nóng vào thùng, nàng mở mở cửa gọi Trần Chiêu đi tắm cùng.
Trần Chiêu ở trong phòng đã mặc y phục chỉnh tề từ lâu, giống như chưa từng bị cởi: Nàng đi tắm trước đi, nàng tắm xong rồi ta tắm.
Triệu Chân không nghe chàng nói, cho chàng hai lựa chọn: Ta ôm chàng qua tắm hay là chàng tự đi?
Trần Chiêu nghe mà đỏ bừng cả mặt, so về thể lực, chàng tập luyện thế nào cũng không so được với Triệu Chân, nàng muốn ôm thì nhất định sẽ ôm chàng qua đó được, nhưng chàng là quan lớn, sao có thể bị thê tử ôm đi? Chỉ đành đỏ mặt nói. Tự ta đi.
Vậy nên hai người cùng tắm uyên ương, đương nhiên Triệu Chân sẽ không nghiêm túc tắm rửa, quấn lấy Trần Chiêu thỏa mãn bản thân rồi mới thả chàng, đợi khi hai người tắm xong thì nước cũng đã lạnh.
Hai người trở về phòng, Trần Chiêu lau tóc cho nàng, Triệu Chân lắc chân khen ngợi. Chàng tập luyện như vậy quả là có hiệu quả, thời gian cũng lâu hơn, nhưng phải tăng cường cường độ...
Trần Chiêu tắm rửa xong, khuôn mặt vốn đã có chút ửng hồng bỗng đỏ cả lên. Câm miệng! Nàng có thể bớt nói lời xấu được không? Có nữ nhân nào giống nàng đâu!
Triệu Chân phản bác. Cũng vì không ai giống ta nên ta mới khác người. Dứt lời, nàng xoay người ôm eo chàng, đùa cợt. Lần nữa nào.
Trần Chiêu giơ tay đẩy nàng, nghiêm túc nói. Đừng chỉ lo đùa giỡn, buổi đêm vẫn còn dài, nàng chưa nói chính sự cho ta hay, vừa rồi nàng nói có chuyện phải quay về nhà rồi nói, là chuyện gì?
Thật sự là gấp gáp một lát mà vứt chính sự ra sau đầu, đêm xuân này khiến nàng quên mất chuyện mình định nói.
Triệu Chân ngồi thẳng lưng, chà xát mái tóc còn hơi ướt. Trong lúc đi săn, con trai nói với ta nó sẽ cho ta một thân phận giả rồi đưa ta tiến cung.
Trần Chiêu nghe xong trợn tròn mắt cao giọng hỏi. Gì cơ?
Triệu Chân cong môi cười, tiếp tục nói. Tiểu Ngư Nhi nói với ta con trai biết ta là mẫu hậu của nó rồi!
Trần Chiêu đột nhiên trở nên bối rối, rốt cuộc là thế nào? Con trai biết Triệu Chân là mẫu hậu của nó rồi nhưng lại muốn đưa mẫu hậu tiến cung, nó...muốn tạo phản sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Hậu Hồi Xuân
Chương 70
Chương 70