Trần Kình mơ màng tỉnh dậy, con búp bê to tướng mà hoàng tỷ làm cho cậu mang lại hơi ấm thật, cậu chớp mắt, thấy trước mặt là gương mặt như cười như không của mẫu hậu.
Triệu Chân thấy cậu tỉnh, nhéo cái mũi nhỏ của cậu. Tỉnh rồi à?
Trần Kình nhìn quanh phát hiện đây không phải là tẩm điện của mình, còn bản thân đang ngủ trong lòng mẫu hậu. Đay là lần đầu tiên cậu tỉnh dậy trong vòng tay mẫu hậu, vui vẻ vùi mặt vào lòng mẫu hậu cọ cọ. Mẫu hậu ~
Triệu Chân kéo cổ cậu. Nước miếng của ngươi dính hết vào người ta rồi. Đứng dậy đi, đừng nghĩ ngủ một chút là mọi chuyện sẽ ổn. Chuyện hôm nay chưa làm được thì mai phải bù vào, hiểu chưa?
Trần Kình mơ màng. Chuyện gì ạ?
Triệu Chân kéo cậu dậy, gọi cung nữ tới thay y phục cho cậu. Chuyện đứng tấn, sau này mỗi ngày đều phải luyện tập một canh giờ, khi nào ngươi quen rồi sẽ tăng thêm.
Ôi? Mỗi ngày đều phải đứng tấn?
Tuy rằng rất mệt nhưng Trần Kình vẫn ôm lòng mong đợi nhìn mẫu hậu. Mẫu hậu, ngày nào Kình Nhi cũng ngoan ngoãn nghe lời, thế mỗi ngày mẫu hậu sẽ thích Kình Nhi hơn một chút chứ?
Hừ, đứa con trai này của nàng còn thích làm nũng hơn con gái.
Triệu Chân bước đến, xoa mái tóc mềm của cậu. Xem ngươi thể hiện thế nào. Nếu ngươi chăm chỉ thì mẫu hậu sẽ thích ngươi hơn.
Trần Kình gật mạnh đầu, nắm chặt nắm đấm nhỏ. Kình Nhi sẽ rất rất rất chăm chỉ!
Triệu Chân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, không nhịn được phải bật cười, nàng đột nhiên cảm thấy mình không lớn lên cùng con dường như đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui.
Nương nương, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi.
Triệu Chân vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cậu. Xuống giường, đi giày vào rồi ăn cơm.
Trần Kình vâng dạ, cẩn thận bước xuống giường rồi đi giày vào.
Triệu Chân thấy cậu đi giày xong, nàng quay lưng đi ra ngoài, phía sau vang lên tiếng bước chân của nhóc con, chỉ một lát sau, có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng. Nàng cúi đầu nhìn, thấy Trần Kình nở nụ cười ngây ngô, nắm tay nàng, đôi chân ngắn bước rất nhanh mới theo kịp tốc độ của nàng.
Triệu Chân đi chậm lại, nhóc con kia thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mẫu hậu đang đợi mình, cậu vui vẻ đong đưa tay nàng, nhe răng cười.
Quấn quýt quá đi thôi.
Hai mẹ con ngồi xuống bàn, Trần Kình lấy một chiếc khăn gấm có hình dáng đặc biệt từ tay ma ma, nhét vào cổ áo mình rồi mới cầm đũa lên, đưa mắt nhìn về phía mẫu hậu, đợi mẫu hậu nói rồi mới dám động đũa.
Triệu Chân cảm thấy mới lạ, hỏi. Ngươi biết dùng đũa à?
Trần Kình gật đầu. Biết ạ, từ lúc hai tuổi Kình Nhi đã tự dùng đũa rồi?
Về mặt ăn uống, nhóc con này học rất nhanh. Triệu Chân gật đầu. Ăn đi.
Bấy giờ Trần Kình mới bắt đầu động đũa, phát hiện trên bàn ăn đều là những món mình thích, gắp ngay món chân giò mình thích bỏ vào trong bát.
Triệu Chân thấy cậu thật sự bắt đầu từ những món mặn, nàng nhíu mày lại, túm lấy cần cổ ngăn không cho cậu bỏ vào miệng, lấy chân giò bỏ vào trong bát của mình. Từ nay về sau, không được ăn nhiều thịt như vậy nữa, phải ăn nhiều đồ chạy, xem ngươi béo đến thế này, sắp thành nhóc heo rồi. Nói rồi, nàng lấy dao cắt ba miếng chân giò mỏng bỏ vào trong bát cậu, gắp thêm nửa viên thịt, vài miếng thịt gà xé phay và thịt cá. Ngươi chỉ có thế ăn chừng nhiêu đó thịt thôi, ăn xong không được ăn thêm nữa, ăn nhiều món chay hơn.
Trần Kình nhìn thịt thà trước mặt ít hơn hẳn ngày bình thường cũng sắp khóc rồi, hai mắt ướt át nhìn mẫu hậu, không khóc lóc om sòm mà chỉ đáng thương cầu xin. Mẫu hậu, có thể cho con thêm vài miếng chân giò được không?
Triệu Chân cảm thấy hài lòng khi cậu không khóc nên cắt thêm hai miếng. Không thể nhiều hơn.
Trần Kình trân quý phần thịt, ngoan ngoãn nói. Cảm ơn mẫu hậu ạ.
Triệu Chân nhìn Trần Kình ngoan ngoãn, càng vừa lòng hơn. Hai vị đệ đệ của nàng ở tuổi của Trần Kình lúc nào cũng nghịch ngợm, ngang bước, ngày thường cũng không ngoan ngoãn luyện công, chưa bao giờ nghe lời, huống chi là chuyện ăn uống. Lúc nào cũng nhảy lên nhảy xuống để người ta đuổi theo đánh, nhưng con trai nàng ngoan ngoãn giống bé con vậy, ngay cả tỷ tỷ của nó cũng chưa bao giờ ngoan như nó.
Triệu Chân vừa ăn vừa nhìn cậu, Trần Kình chậm rãi gắp thức ăn, không ăn vụng chút thịt nào, mãi tới khi sắp ăn hết cơm cậu mới bắt đầu ăn những miếng thịt Triệu Chân cho phép, ăn từng miếng từng miếng, trông rất hưởng thụ, nâng niu. Khi ăn cơm xong, cậu không thừa lại hạt cơm nào trong bát.
Trần Kình đặt đũa xuống, le lưỡi li3m môi. Mẫu hậu, Kình Nhi ăn no rồi!
Triệu Chân cười, nói. Phụ hoàng dạy ngươi rất tốt.
Trần Kình ngẩng đầu, không khiêm tốn chút nào. Kình Nhi vốn đã tốt rồi ạ! Mẫu hậu phải thích Kình Nhi nhiều chút đó.
Bệ hạ, ngài nên dùng bữa tối rồi.
Nghe được lời Vương Trung nói, Trần Chiêu ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi mắt đau nhức, hỏi. Thái tử đã về chưa?
Vương Trung trả lời. Vẫn còn ở chỗ hoàng hậu nương nương ạ, đang dùng bữa tối với hoàng hậu nương nương. Ngài có muốn nô tài triệu hồi điện hạ về không ạ?
Trần Chiêu lắc đầu. Không cần, để nó ở chỗ mẫu hậu nó đi. Sau đó, chàng lại tiếp tục cúi đầu duyệt tấu chương.
Vương Trung thấy vậy, định khuyên bệ hạ dùng bữa, Trần Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nói. Đi chuẩn bị nước nóng đi, trẫm muốn tắm rửa.
Vương Trung nghe vậy thấy hơi kỳ lạ, bệ hạ vẫn chưa dùng bữa tối mà sao lại tắm rửa?
Rất nhanh Vương Trung đã biết rồi...
Sau khi tắm xong, Trần Chiêu thay y phục trang nghiêm của đế vương bằng thường phục trắng thanh tao, mái tóc đen như mực một nửa được búi gọn bằng trâm vàng, nửa còn lại xõa xuống, càng làm nổi bật y phục trắng như tuyết, năm tháng trôi qua làm tăng thêm một chút ý vị trưởng thành cho dung nhan tuyệt sắc của chàng, cả người toát lên một vẻ đẹp khác.
Chàng nói. Tới Cảnh Thúy Cung.
Vương Trung ngầm hiểu, bệ hạ đang định thừa dịp này để dùng sắc dụ hoàng hậu nương nương....
Khi Trần Chiêu tới, Triệu Chân vừa gọt xong kiếm gỗ, định dạy con trai vài chiêu.
Trần Kình thấy phụ hoàng tới, nhanh chân chạy ra đưa cho chàng xem thanh kiếm mẫu hậu gọt cho cậu. Phụ hoàng, người xem này! Đây là đồ mẫu hậu cho Kình Nhi.
Trần Chiêu nhìn kiếm gỗ được mài bóng loáng trong tay Trần Kình: Ồ, ở chỗ mẫu hậu chơi vui quá.
Triệu Chân nhìn thấy Trần Chiêu, mặc dù nàng rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của chàng, nhưng vẫn khó gạt bỏ đi sự ghét bỏ đối với Trần Chiêu, cau mày hỏi. Chàng tới đây làm gì?
Trần Chiêu dẫn Trần Kình bước tới chỗ nàng một cách tao nhã. Mỗi ngày sau khi dùng bữa tối xong, trẫm phải kiểm tra chuyện học hành của nó, cũng định hỏi nàng, tối hôm nay nó ở lại cung nàng sao? Nếu nó qua đêm ở chỗ nàng thì trẫm kiểm tra xong sẽ đi, nếu không phải thì bây giờ trẫm sẽ đưa nó về.
Trần Kình vừa nghe phụ hoàng định đưa mình về, lập tức buông tay phụ hoàng, ôm chặt đùi mẫu hậu. Mẫu hậu, Kình Nhi muốn ngủ với mẫu hậu!
Ban đầu Triệu Chân định để Trần Chiêu đưa con trai đi, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của nó, nàng không đành lòng, nói. Tối nay nó ở lại chỗ ta! Chàng muốn kiểm tra gì thì nhanh lên.
Trần Chiêu nghe vậy cũng không nhiều lời, nhìn con trai rồi nói. Kình Nhi, lại đây, đọc thuộc hết những gì hôm nay chưa thuộc đi.
Trần Kình nhìn mẫu hậu với ánh mắt cầu xin, trong lòng Triệu Chân mềm nhũn, nói. Đọc đi! Có mẫu hậu đây rồi.
Trần Kình nghe vậy bước tới trước mặt phụ hoàng, đọc thuộc lòng những gì chưa xong, bởi vì có mẫu hậu ở đây nên cậu như được tiếp thêm sức mạnh, không sợ nữa, đọc thuộc hết những gì hôm nay học.
Triệu Chân gật đầu: Không phải con trai ta thông minh lắm hay sao? Vậy mà Trần Chiêu còn đánh, quả là không có nhân tính.
Trần Chiêu cứ nghĩ con trai tới chỗ mẫu hậu chơi sẽ quên hết bài học hôm nay, nhưng không ngờ nó đọc cũng không tệ, chàng không muốn làm khó nó trước mặt Triệu Chân, gật đầu cho qua.
Trần Kình thấy phụ hoàng gật đầu, cậu thở phào nhẹ nhõm, chạy trở về bên cạnh mẫu hậu, ngẩng đầu hỏi. Kình Nhi đọc tốt không ạ?
Triệu Chân sờ đầu cậu. Không tồi, tiếp tục cố gắng. Dứt lời, chàng nhìn Trần Chiêu, trong mắt ngập tràn câu nói: Còn chưa đi à?
Trần Chiêu chậm rãi nói. Nàng không biết đấy thôi, đứa nhỏ Kình Nhi này hay xấu hổ, tắm rửa cũng không cho cung nhân hầu hạ. Ngày nào trẫm cũng đều tự tay tắm cho nó, hôm nay nó nghịch tới bẩn như vậy, trẫm tắm cho nó xong rồi lại đi.
Trần Kình nghe thấy: Phụ hoàng, người đang nói dối, rõ ràng ngày nào ma ma cũng tắm cho Kình Nhi.
Triệu Chân thật sự không hiểu được chuyện này, quay đầu lại nhìn con trai, dưới ánh nhìn không đổi của phụ hoàng, Trần Kình gật đầu. Kình Nhi muốn phụ hoàng tắm...
Triệu Chân nhíu mày lại. Lắm chuyện. Tuy nói vậy nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, chẳng phải chỉ tắm thôi sao?
Cung nhân đã chuẩn bị sẵn nước nóng, Trần Chiêu đưa con trai đi tắm, vừa tắm vừa nói. Hôm nay ở chỗ mẫu hậu chơi vui quá đấy.
Trần Kình ngồi trong bồn tắm, sợ hãi rụt đầu lại. Kình Nhi ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu...
Trần Chiêu gật đầu, lẩm bẩm nói. Kình Nhi đang tắm mà nghịch quá, khiến chỗ nào cũng đầy nước này. Dứt lời, chàng vẩy lên mình một ít nước, giây lát sau, bộ ng ực dưới lớp bạch y mỏng như cánh ve đã hiện lên lồ lộ.
Trần Kình khó hiểu nhìn chàng: Rõ ràng bé Kình Nhi tắm ngoan lắm mà?
Sau khi tắm xong cho Trần Kình, trước ngực chàng đã bị ướt một mảng lớn, chàng dùng khăn tắm bọc con trai rồi ôm nó vào trong tẩm điện của Triệu Chân.
Triệu Chân thấy hai người quay lại, đang định đuổi Trần Chiêu đi, Trần Chiêu nhét con trai đang tr@n truồng vào trong chăn, nói. Trước khi đi ngủ, nó còn muốn nghe trẫm kể chuyện, kể xong trẫm sẽ đi.
Còn muốn nghe chuyện? Tên nhóc thối này cũng lắm khuyết điểm quá.
Triệu Chân cau mày nhìn con trai, Trần Kình co rúm người trong chăn, đáng thương nhìn nàng. Kình Nhi muốn nghe phụ hoàng kể chuyện... Là phụ hoàng ép Kình Nhi nghe!
Suốt cả hôm nay, Triệu Chân cảm thấy mình thiếu nợ con trai một chút, nhìn bộ dạng đáng thương của nó, nàng kiên nhẫn đồng ý. Kể đi.
Triệu Chân cởi áo khoác đã ướt ra, ngồi ở bên mép giường kể chuyện cho Trần Kình nghe.
Triệu Chân ngồi đối diện giường, dù cách hơi xa nhưng vẫn nhìn thấy cơ thể quyến rũ của Trần Chiêu dưới lớp y phục ướt đẫm, cổ họng nàng hơi thắt lại: Mẹ nó, đồ hồ ly tinh.
Trần Chiêu dùng giọng điệu nhẹ nhàng kể xong câu chuyện, Trần Kình đã ngủ rồi, chàng đứng dậy ngồi xuống phía đối diện với Triệu Chân, dường như không để ý tới cảnh xuân trên người, nghiêm túc nói với Triệu Chân. Khi nãy ta tắm cho nó, thấy trên người nó có vài chỗ bị bầm tím. Nó vẫn còn nhỏ, nàng đừng đối xử với nó quá khắt khe.
Ánh mắt Triệu Chân nhìn chằm chằm vào vùng trước ngực chàng, nói. Bầm tím? Ta không đánh nó, chắc là do nó bị ngã. Còn chàng đấy, nó bị chàng dọa sợ hãi rồi, ta bảo nó duỗi tay ra nó lại cho rằng ta muốn đánh nó, sợ thôi rồi.
Trần Chiêu giải thích. Ta chưa từng đánh mạnh vào tay nó, vì nó ít bị chịu đòn nên mới cảm thấy ta đánh nó nặng thôi. Dứt lời, chàng nhích lại gần Triệu Chân, kéo tay nàng rồi đánh vào lòng bàn tay nàng. Nàng có đau không?
Y như mèo cào, đau gì mà đau, chỉ còn thừa lại xấu hổ.
Triệu Chân nhìn thoáng qua cảnh đẹp gần trong gang tấc, ngửi được mùi thơm nhẹ thoảng qua trên người chàng, híp mắt nói. Chàng cố ý phải không?
Trần Chiêu ôm vẻ mặt ngây thơ khó hiểu. Gì cơ?
Đây là chàng tự dâng tới cửa đấy! Triệu Chân khẽ cắn môi, chấp nhận sự dụ dỗ của chàng.
Trần Kình nghe thấy tiếng động, mơ màng tỉnh dậy, thấy phụ hoàng và mẫu hậu quấn quýt lấy nhau, thầm nghĩ: Đáng sợ quá, phụ hoàng và mẫu hậu đánh nhau, cơ mà mẫu hậu giỏi quá, đè phụ hoàng xuống mà phụ hoàng không dám đánh lại! Mình phải ôm chặt đùi mẫu hậu mới được!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Hậu Hồi Xuân
Chương 113
Chương 113