Cuối cùng, xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà lớn ở ngoại ô, cửa lớn rộng rãi nguy nga, tường bao quanh được xây cao, không treo biển ngoài cửa, nhưng bên ngoài có bốn hộ vệ cao lớn canh gác, nhìn từ bên ngoài đã biết bên trong có thứ quan trọng, không phải là một căn nhà bình thường.
Trần Khải Uy dẫn nàng bước vào trong, quả nhiên bên trong rất rộng rãi, cậu ta vừa đi vừa nói. Đây là biệt viện ông nội ta xây khi ở kinh thành, sau khi ta và cha hồi kinh đã sửa chữa lại một lần, cơ mà còn chưa sửa xong nên ta không đưa nàng đi dạo xung quanh được, đợi lần sau tới đây chơi chắc đã sửa xong rồi ta sẽ đưa nàng đi thăm quan một vòng, làm quen với nơi đây, sau này nàng chính là chủ nhân ở đây rồi.
Ông nội của Trần Khải Uy làm Vương gia từ khi còn trong kinh thành, có biệt viện như vậy cũng không lạ gì, nhưng có điều hình như không muốn người ta biết tới khu biệt viện này, đủ để thấy được ở đây cất giấu bao nhiêu bí mật.
Triệu Chân dạo quanh một lượt. Chưa gả vào nhà ngươi, ta không dám tự xưng là nữ chủ nhân.
Trần Khải Uy nắm tay nàng, xấu hổ mím môi, nói. Ta không phải là người bội tình bạc nghĩa, nàng đã là người của ta thì ta sẽ không phụ nàng.
Không, ta sẽ phụ ngươi.
Triệu Chân để cậu ta cầm tay mình một lát, rồi mượn cớ nhìn hồ cá để thu tay mình lại. Trời lạnh tới mức mặt hồ đóng băng, bên trong có còn con cá nào không?
Trần Khải Uy nhìn bàn tay trống rỗng của mình, không khỏi nở nụ cười, bước lại gần Triệu Chân đang có hứng thú với hồ cá. Có, cá này bị đóng băng cũng không chết, tới mùa xuân là có thể thấy nó. Đi nào, ta đưa nàng tới một nơi khác.
Triệu Chân sờ lên lớp băng, rồi giả vờ bị băng lạnh tới mức phải đút hai tay vào trong ống tay áo, đương nhiên Trần Khải Uy không thể nào nắm tay nàng nữa. Giây phút này, nàng cảm thấy mình là một thê tử trung trinh không đổi, nàng đã giải được loại độc kia rồi, xem ra nàng vẫn có tính tự chủ cao, một người tuyệt sắc như Trần Khải Uy mà nàng còn không thèm sờ.
Triệu Chân đút tay vào túi, bị Trần Khải Uy dẫn tới một chỗ sâu trong viện, càng vào sâu bên trong lại càng dột nát, chắc chắn vẫn chưa được sửa chữa xong, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, giờ là mùa đông nên đã héo úa gần hết. Nếu tới mùa xuân chắc chắn sẽ không dễ đi.
Cuối cùng, Trần Khải Uy dẫn nàng dừng lại trước một gian viện nhỏ đã đổ nát, trước gian viện nhỏ này có bốn hộ vệ canh gác, cảm giác như có người bị nhốt bên trong.
Hộ vệ thấy Trần Khải Uy tới, quỳ xuống hành lễ. Công tử.
Trần Khải Uy ngạo nghễ nhìn bọn họ họ, gật đầu nói. Đứng dậy đi, người bên trong sao rồi?
Hộ vệ trả lời. Rất ngoan ngoãn, không ầm ĩ không ồn ào. Dứt lời, hộ vệ nhìn Triệu Chân đứng bên cạnh Trần Khải Uy, hơi khó xử. Công tử muốn vào trong sao?
Trần Khải Uy thấy vậy nhướng mày hỏi. Sao? Bổn công tử không thể vào à?
Hộ vệ đứng đầu khom người nói. Đương nhiên công tử có thể vào trong, chỉ là vị quý nhân này...
Trần Khải Uy rút tay Triệu Chân ra nắm trong lòng bàn tay, nói với hộ vệ đứng đầu. Thế này thì vào được chưa?
Hộ vệ đứng đầu thấy vậy vội vàng bảo các hộ vệ khác tránh ra, trước nay công tử luôn giữ mình trong sạch, chỉ hành động như vậy với nữ tử tới tuổi lập gia, chuyện này chứng minh nữ tử này sẽ là chủ nhân tương lai của bọn họ, đương nhiên hắn ta không dám ngăn cản.
Trần Khải Uy đưa Triệu Chân vào trong viện, trong viện không lộn xộn, rõ ràng đã được quét dọn sạch sẽ, tuy cửa sổ trông có vẻ cũ nát nhưng cũng không quá tồi tàn, có thể thấy nơi đây từng rất đẹp đẽ tinh xảo.
Gian bên ngoài có hai hộ vệ canh gác, chắc chắn có người đang bị giam bên trong. Trần Khải dẫn nàng đi, tim Triệu Chân bỗng dưng đập nhanh như có chuyện xấu sắp xảy ra...
Cửa được mở ra, ánh mặt trời hắt vào trong, làm căn phòng mờ tối trở nên sáng sủa hơn. Triệu Chân nghe thấy tiếng ma sát của xiềng xích trên mặt đất, chắc là có người bị xích sắt khóa lại.
Trần Khải Uy nắm tay nàng bước vào trong, vừa vào bên trong nàng đã thấy Trần Chiêu đang đi về phía bọn họ, trên chân khóa xích sắt. Khi thấy nàng, bước chân của Trần Chiêu dừng lại, gương mặt chàng cũng ngạc nhiên không kém.
Trần Chiêu! Trước đây là ai nói sẽ không làm gì? Không làm gì mà lại bị nhốt ở đây? Cái tên khốn khiếp này! Lại lừa nàng rồi!
Lúc này, Triệu Chân trừng lớn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống chàng, người không biết sẽ thật sự cho rằng hai người có thù hằn sâu nặng lắm.
Trần Khải Uy hiển nhiên rất hài lòng với biểu hiện của nàng, dù sao cậu ta cũng là nam nhân, nói không để tâm là không thể, vẫn muốn xác minh xem lời nói của Triệu Chân là thật hay giả, có thật sự hận Trần Thanh Trần hay không. Thật ra cậu ta cũng chỉ là một nam nhân bụng dạ hẹp hòi, nóng lòng muốn để người đã từng là nam nhân của nàng thấy được bây giờ nàng đã là của Trần Khải Uy, để Triệu Chân nhìn nam nhân mà nàng từng thích không khá khẩm gì, bây giờ chỉ là một tên tù nhân chật vật, bẩn thỉu, không bằng cậu ta.
Một nụ cười hiện lên trên gương mặt Trần Khải Uy, cậu ta nắm tay Triệu Chân chặt thêm.
Lúc này Triệu Chân mới nhớ ra Trần Khải Uy đang còn nắm tay mình, tất cả lòng trung trinh trong nàng đều là vô ích, trong mắt Trần Chiêu, nàng vẫn là nữ nhân trêu hoa ghẹo nguyệt...Nàng có oan không cơ chứ.
Triệu Chân thấy được sự tức giận giữa hai đầu lông mày của Trần Chiêu, nàng rút tay rồi nhìn Trần Khải Uy, tức giận nói. Tại sao chàng ấy lại ở đây?
Trần Khải Uy vỗ vai nàng an ủi. Cẩn Nhi đừng tức giận mà, ta dẫn nàng tới đây gặp hắn là để cho nàng trút giận đấy. Bây giờ hắn chỉ là một tên tù nhân mà thôi, nàng muốn trừng phạt hắn thế nào cũng được.
Triệu Chân quay đầu nhìn về phía Trần Chiêu, sải bước tới gần chàng, nắm lấy cằm chàng, nghiến răng nghiến lợi nói. Tình hình bây giờ có khiến chàng cảm thấy tốt không? Ta đã sớm biết chàng sẽ có ngày hôm nay rồi! Mẹ kiếp, đồ nam nhân khốn khiếp, suốt ngày chỉ biết lừa gạt thê tử của mình, sao chàng không đi chầu trời đi!
Trần Chiêu cũng muốn chửi mẹ kiếp, con trai gì, Thẩm Kiệt gì, một lũ không đáng tin! Cuối cùng vẫn để Triệu Chân biết được, bây giờ thì hay rồi, Triệu Chân lại càng phải thân thiết với Trần Khải Uy!
Trần Chiêu cười lạnh, nói. Ta biết nàng hận ta thấu xương, bây giờ ta đã rơi vào trong tay nàng, muốn chém muốn giết hay lột da róc xương cũng tùy nàng. Dứt lời, chàng nhắm lại, tựa như làm ngơ.
Trần Chiêu, chàng đợi đấy, xem ta chỉnh chàng thế nào!
Triệu Chân vỗ hai cái lên mặt chàng. Bây giờ mà chàng còn kiêu ngạo như vậy, quả nhiên là Trần Thanh Trần. Dứt lời, nàng nhấc chân lên đá vào khớp xương của chàng, khiến chàng quỳ xuống ngay lập tức, túm lấy cổ áo nhấc chàng lên, không để chàng cảm thấy quá đau khi quỳ xuống.
Quỳ xuống rồi, bà đây sẽ xem như chàng đã nhận sai, không để chàng quỳ ván giặt là ta đã nể mặt mũi con trai chàng rồi!
Triệu Chân hung dữ nói với chàng. Sao? Cảm thấy nhục nhã không? Chàng cũng từng khiến ta nhục nhã như vậy đấy!
Nàng diễn đúng là tốt, nhìn bộ dạng hung ác của nàng, Trần Chiêu không nhịn được muốn cười, nhưng còn phải cười giống như đang cười khẩy. Tình nhân nhỏ của nàng đang ở đây, nàng hung hãn như vậy, không sợ cậu ta không cần nàng nữa sao? Dứt lời, trong mắt chàng ánh lên vẻ hung ác, tình nhân nhỏ của nàng đếm mãi không hết, người sau lại nhỏ hơn người trước, đúng là diễm phúc dồi dào có khác.
Triệu Chân còn chưa lên tiếng, Trần Khải Uy nghe vậy đã bước tới, rút dao nhỏ đưa cho Triệu Chân. Cẩn Nhi, gương mặt này của hắn chắc chắn đã khiến nàng căm thù đến tận xương tủy phải không? Chi bằng hủy đi! Xem hắn còn dám nói chuyện với nàng như vậy nữa không. Gương mặt này khiến cậu ta ghen tị không thôi, nếu Triệu Cẩn có thể tự tay hủy nó, cảm giác ấy nhất định sẽ khiến người ta vui sướng biết bao.
Triệu Chân nghe xong chợt sửng sốt: Khó lường quá, không ngờ tên nhóc này lại là một mỹ nhân ác độc, loại chuyện như hủy đi dung mạo của người ta mà cậu ta cũng nghĩ ra được! Quả thật khiến người ta căm phẫn!
Gương mặt của Trần Chiêu là thứ Triệu Chân nâng niu không thôi, khi hôn chàng nàng cũng không dám dùng sức, sợ để lại vết đỏ trên mặt chàng. Bây giờ lại bảo nàng tự tay hủy, chẳng phải là đang khoét tim nàng hay sao?
Bàn tay cầm dao của Triệu Chân hơi run rẩy, nâng khuôn mặt chàng lên nhưng cũng không dám chạm vào, sợ lỡ tay vẽ một đường lên trên đó.
Trần Khải Uy cũng hiểu được tại sao nàng lại chậm trễ không ra tay, dù nàng có võ công cao cương nhưng dù sao cũng vẫn là một nữ tử, để nàng lấy dao rạch mặt một người quả thật hơi tàn nhẫn, chậm trễ không xuống tay cũng là chuyện bình thường. Cậu ta đứng bên cạnh động viên. Cẩn Nhi, nàng nghĩ xem hắn đã làm gì với nàng, nàng còn không xuống tay sao?
Ngẫm lại những chuyện Trần Chiêu đã làm với nàng, nàng lại muốn đơn thương độc mã cứu chàng ra ngoài: Mẹ kiếp, Trần Chiêu, chàng không thể ngoan ngoãn chút sao? Lại phải tự đẩy mình vào tình huống này! Lại còn buộc ta phải làm vậy!
Đối mặt với Triệu Chân, Trần Chiêu có thể thấy được những cảm xúc hỗn độn trong mắt nàng, đại sự quan trọng hơn gương mặt, chàng ngửa mặt lên một chút, nơi thái dương lập tức xuất hiện một vết rách, máu tươi trào ra.
Vết máu khiến Triệu Chân bị k1ch thích, nàng càng hoảng sợ hơn, lập tức ném dao đi: Mẹ kiếp, Trần Chiêu! Chàng lại hủy đi khuôn mặt mà ta thích nhất! Chàng ăn gan hùm rồi sao? Bà đây muốn đánh đòn chàng, đánh cho chàng ba ngày sau không lên được giường!
Đao rơi xuống đất, Trần Khải Uy thấy nàng thật sự không dám, cậu ta cũng không ép nàng, tự nhặt con dao lên rồi trở lại bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn Trần Chiêu rét lạnh. Cẩn Nhi, nàng không dám thì ta sẽ giúp nàng.
Triệu Chân nghe vậy, lập tức mất hết thiện cảm với Trần Khải Uy, thấy dao của cậu ta sắp chạm vào mặt Trần Chiêu, nàng siết chặt nắm tay chuẩn bị đập nồi dìm thuyền, dù có đơn thương độc mã cũng phải cứu Trần Chiêu ra ngoài, hộ vệ trên đường đi cũng không quá nhiều, nếu Trần Chiêu có thể ngoan ngoãn không níu chân thì nàng vẫn chắc chắn cứu được chàng ra ngoài.
Triệu Chân đang muốn động thủ, bỗng sau lưng có một luồng gió mạng xẹt qua, nàng lập tức gỡ trâm hoa trên đầu đánh nó ra ngoài, ở giữa có ám khi bay tới, nàng hét lớn một tiếng. Ai?
Võ công của Trần Khải Uy không thấp, đương nhiên cũng đã nhận ra, cậu ta thu dao, xoay người lại, nhìn thấy người đứng ở cửa, bản thân Trần Khải Uy không dám lỗ m ãng, đứng thẳng người sợ hãi nói. Cha...
Đó là một nam nhân tầm bốn mươi tuổi, Triệu Chân đã gặp hắn ta vài lần, đây là cha của Trần Khải Uy - Dự Ninh Vương thế tử.
Dự Ninh Vương thế tử lạnh lùng bước tới, giơ tay tát lên mặt Trần Khải Uy. Làm càn! Những gì cha nói ngươi đã quên rồi sao? Không được động vào cậu ta! Càng không thể hủy dung mạo của cậu ta được!
Triệu Chân lập tức tỉnh táo lại, giả vờ chắn trước mặt Trần Khải Uy vừa bị đánh, nói. Thế tử, ngài muốn trách thì trách ta, ta và người này có thù oán với nhau, Khải Uy muốn giúp ta trút giận mà thôi, đều là tại ta... Biết Dự Ninh Vương thế tử tạm thời không động vào Trần Chiêu, nàng thở phào nhẹ nhõm, không cần mạo hiểm cứu chàng ra ngoài ngay lập tức, cố gắng giả vờ đáng thương.
Dự Ninh Vương thế tử nhìn nàng, không giận nhưng vẫn uy nghiêm. Triệu tiểu thư phải không? Võ công xuất chúng, không hổ là hậu bối Triệu gia.
Triệu Chân hơi sợ hãi, nói. Cảm ơn thế tử đã khen ngợi, xin thế tử đừng trách tội Khải Uy.
Dự Ninh Vương thế tử nhìn nàng rồi lại nhìn Trần Khải Uy, như nể mặt nàng, nói. Thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Người này vẫn còn có ích đối với ta, đợi sau khi chuyện kết thúc, muốn chém muốn giết thì tùy các ngươi, nhưng bây giờ không thể động tới một cọng tóc của cậu ta, hiểu chưa?
Trần Khải Uy kéo Triệu Chân ra sau mình, nói. Khải Uy hiểu rồi, Khải Uy không dám nữa!
Dự Ninh Vương thế tử gật đầu, lúc này mới lộ vẻ ôn hòa, nói với Triệu Chân. Đây là lần đầu tiên Triệu tiểu thư tới đây, không nên ở lại nơi bẩn thỉu này, theo bản thế tử tới tiền viện nếm thử tay nghề của đầu bếp ở đây đi. Ta nghe Khải Uy nói khẩu vị của cô và nó giống nhau, những món nó thích chắc cô cũng thích, sau này sống với nhau cũng dễ.
Trần Khải Uy ngượng ngùng nói. Chuyện của hai chúng ta cha ta đã biết rồi. Nào, Cẩn Nhi, ta đưa nàng đi. Dứt lời, cậu ta nắm lấy tay Triệu Chân không chút kiêng dè, dẫn nàng ra ngoài.
Triệu Chân không dám quay đầu lại, những trong sạch mà nàng âm thầm giữ bấy lâu nay lại bị hủy hoại trong một chốc...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Hậu Hồi Xuân
Chương 117
Chương 117