"Tiểu vương gia." Tần Ngọc Nhu cắn môi: "Tầm nhi không phải cố ý muốn gây thương tích cho tiểu vương gia, mong tiểu vương gia đừng so đo quá mức với muội ấy. Ngọc Nhu sợ sau khi bệ hạ biết chuyện sẽ làm liên lụy Tần gia."
Tiểu vương gia xụ mặt: "Chẵng lẽ dễ dàng buông tha cho nàng ta?"
Tần Ngọc Nhu suy nghĩ một lát nói: "Ngọc Nhu nhớ rõ tiểu vương gia luôn muốn có được một linh thú. Để Ngọc Nhu đi thuần phục linh thú. Cho dù Ngọc Nhu không có biện pháp giúp tiểu vương gia và linh thú ký kết khế ước, nhưng có thể đảm bảo từ nay về sau linh thú đó sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tiểu vương gia."
Người muốn ký khế ước với linh thú cần phải có lực tinh thần đủ mạnh. Nếu không, mặc dù có người hỗ trợ thuần thú cũng không có biện pháp nào ký kết khế ước.
Ánh mắt tiểu vương gia sáng lên, trong thiên hạ này có ai không muốn bản thân sẽ có được một linh thú cho riêng mình?
Mạnh mẽ uy phong.
"Được rồi, nể mặt của nàng, ta sẽ không cùng Phượng Tầm so đo. Nhưng nếu phụ hoàng hỏi đến, ta sẽ ăn ngay nói thật. Nhưng mà ta có thể đảm bảo rằng phụ hoàng sẽ không trách tội Tần gia, việc này không có bất cứ quan hệ nào với Tần gia."
"Đa tạ tiểu vương gia." Tần Ngọc Nhu mím môi cười.
Nụ cười của nàng nhẹ nhàng mà xinh đẹp, tỏa sáng như ánh mặt trời chói chang trên bầu trời xanh kia.
Ánh mắt Mặc Thiên Cừu nhìn trò khôi hài trước mặt này, khóe môi có chút giễu cợt.
Khi Tần Ngọc Nhu quay đầu lại, thứ nàng nhìn thấy chính là dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên.
Thiếu niên đẹp như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, ngay cả trái tim cũng không chịu khống chế mà đập nhanh hơn vài nhịp.
May mắn thay, nàng hiểu rõ loại người mà nàng muốn gả là như thế nào. Mặc dù thiếu niên trước mắt lớn lên tuấn mỹ, nhưng cũng chỉ làm cho tim nàng đập nhanh hơn mà thôi, không hề có bất cứ thứ gì khác.
Huống chi chân cẳng của thiếu niên này có chút bất tiện, cần phải có xe lăn hỗ trợ.
Bất giác, Tần Ngọc Nhu nghĩ đến người tới từ Phượng đô kia..
Dường như người đó cũng là một người què.
Ngay lập tức nàng lắc đầu tự giễu.
Người nọ ở Phượng đô không chỉ là người què mà còn nghe nói hắn có khuôn mặt xấu xí không dám gặp ai. Vì thế, cho dù hoàng tộc vô số lần muốn gặp mặt đều bị hắn cự tuyệt.
Thậm chí bệ hạ muốn gả tiểu công chúa liên hôn với hắn. Do tiểu công chúa tò mò mới lén chạy tới phủ hắn nhìn trộm, ai ngờ được chính vì lần đó mà tiểu công chúa khóc lóc chạy trở về, thà chết cũng không đồng ý mối hôn sự này.
Vì lẽ đó, ở Vọng Kinh này không ai là không biết đến tiếng xấu của hắn.
"Đi thôi."
Thiếu niên chuyển động xe lăn, tóc bạc của hắn dưới ánh mặt trời có vẻ rất chói mắt, điều này.. khiến cho những người xung quanh cảm thấy chán ghét.
Còn trẻ mà tóc đã bạc.
Thân thể tuyệt đối có bệnh.
"Chủ tử."
Thị vệ đứng phía sau Mặc Thiên Cừu vẫn luôn im lặng như thể hắn không hề tồn tại. Cho tới bây giờ hắn mới mở miệng hỏi: "Vị cô nương vừa rồi.. có cần thuộc hạ chém đi đôi tay của nàng ta hay không?"
Từ trước đến nay chủ tử nhà mình có thói quen thích sạch sẽ.
Từ nhỏ chủ tử không có nha hoàn hầu hạ, thị vệ của người cũng phải đứng cách người ba mét. Quần áo đã giặt qua một lần sẽ không mặc lại, ngay cả những người chuẩn bị đồ ăn cho chủ tử cũng là những người đặc biệt.
Thậm chí..
Trên giường nệm hay quần áo của chủ tử không được phép xuất hiện bất kỳ thứ dơ bẩn gì.
Thiếu niên hơi nhíu mày, trong đầu hắn hiện ra một gương mặt hoảng loạn. Không hiểu sao trái tim hắn cảm thấy bồi hồi. Hắm ôm chặt ngực, đầu cúi xuống, khóe môi gợi lên một độ cong nho nhỏ.
"Không cần, ngươi đi điều tra nàng một chút, ta muốn biết tất cả những việc có liên quan đến nàng."
Thị vệ khiếp sợ ngẩng đầu.
Chủ tử.. Chủ tử thế nhưng lại sai khiến hắn đi tìm hiểu sự tình liên quan đến nữ nhân?
Đúng rồi, vừa rồi hình như.. chủ tử cười?
* * *
Trên đường nhộn nhịp, sắc mặt Phượng Tầm vô cùng khó coi, đến độ tay ôm Tiểu Nãi Bao cũng siết chặt hơn mấy phần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Ngự Cửu Châu
Chương 8
Chương 8