TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Ngự Cửu Châu
Chương 21

Phượng Tầm lười biếng duỗi eo, ngồi thẳng người dậy, hướng về phía khuôn mặt xanh mét của tiểu vương gia nói: "Tần Ngọc Nhu không có ở đây."

"Phượng Tầm." Tiểu vương gia nắm chặt hai tay lại: "Ngày đó ngươi cho mèo của ngươi tấn công ta, vì Nhu nhi cầu tình cho nên ta mới không so đo tính toán với ngươi. Nhưng ngươi chẳng những từ chối mà còn đối đãi với mẹ ruột của ngươi như vậy, quả thật năm đó ta đã nhìn lầm ngươi! Không ngờ ngươi lại là một nữ nhân âm hiểm độc ác đến thế!"

Nếu không phải năm đó thấy nàng đáng thương, hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội, suýt chút nữa hủy hoại trong sạch của chính mình.

Phượng Tầm nâng mắt, cười tủm tỉm nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Tiểu vương gia thấy Phượng Tầm dễ nói chuyện như vậy, sự giận dữ trên mặt cũng giảm bớt không ít: "Tiếp nhận ý tốt của Nhu nhi."

Từ trước đến nay Nhu nhi rất mạnh mẽ, cho dù nàng tu luyện bị thương, hắn cũng chưa bao giờ thấy nàng rơi một giọt nước mắt.

Nhưng vừa rồi.. Hắn nhìn thấy một mình Nhu nhi trốn trong sân khóc rất đau khổ. Nàng như thế khiến hắn rất đau lòng.

So với bất kỳ người nào khác, hắn càng hiểu rõ Nhu nhi quan tâm bao nhiêu đến người muội muội này! Năm đó Phượng Tầm hạ dược hắn, sau khi xong việc Nhu nhi còn cố tình đến tìm hắn nói rằng nàng nguyện ý thay thế Phượng Tầm gánh cái tội này.

Hắn không cho phép Nhu nhi làm như vậy cho nên đã dùng lời lẽ chính đáng từ chối nàng.

Nhu nhi yêu thương Phượng Tầm như thế, nhưng Phượng Tầm đã nhiều lần không thèm để ý đến lòng tốt của nàng, hiện giờ.. lại còn làm cho Nhu nhi đau lòng!

Một cô gái tốt đẹp như vậy, bất kỳ người nào làm cho nàng ấy rơi nước mắt đều là kẻ có tội không thể tha thứ! Loại nữ nhân như Phượng Tầm này thật sự quá mức độc ác!

"Ừ, Tần Ngọc Nhu tìm ngươi khóc lóc kể lể sao?" Phượng Tầm cong môi, cười nhợt nhạt nói.

Âm thanh tiểu vương gia đầy tức giận: "Ngươi nói bậy cái gì đó? Nhu nhi là loại người cho dù đau lòng đến cực điểm cũng chỉ biết trốn tránh khóc một mình! Là do ta vừa rồi đi tìm nàng ấy, nhìn thấy một mình nàng ấy tránh ở trong sân mà khóc. Sau đó ta ép hỏi nàng mới chịu nói với ta."

Không biết nên nói tiểu vương gia này là ngu ngốc hay là đơn thuần.

Phượng Tầm khẽ cười nói: "Lần đầu tiên ta nghe nói đến có người sẽ tránh ở trong sân khóc một mình, thật giống như sợ người khác không thể nhìn thấy."

Khuôn mặt tuấn tú của tiểu vương gia cứng lại một chút, thẹn quá hóa giận mà nói: "Ngươi đừng ở đó vu oan cho Nhu nhi. Tâm tư Nhu nhi đơn thuần, không phải là loại người có tâm kế. Căn bản ngươi không biết được Nhu nhi quan tâm đến ngươi bao nhiêu! Việc ngươi cần làm bây giờ là tiếp nhận ý tốt của Nhu nhi, ta không muốn lại thấy nàng ấy tiếp tục buồn nữa."

Lời này ngụ ý rằng nàng cần phải đưa mèo của nàng cho Tần Ngọc Nhu chăm sóc, nếu không nàng ta sẽ đau lòng đến chết.

Phượng Tầm rũ mắt xuống, đưa tay vuốt ve Nãi Bao.

Cả đời này của nàng chỉ có hai nghịch lân.

Một là người khác không được nguyền rủa nàng sống cô độc cả quãng đời còn lại.

Hai là không được.. Đoạt đi Nãi Bao của nàng!

Cho nên, nàng từ trên mặt đất đứng lên, cười tủm tỉm đi đến trước mặt tiểu vương gia.

Khoảng cách giữa nàng với hắn rất gần, gần đến nổi khi tiểu vương gia nhìn đến khuôn mặt hoàn mỹ và tuyệt sắc đó của nàng làm cho ánh mắt hắn xuất hiện sự hoảng hốt.

Không thể phủ nhận nữ nhân này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức kinh thiên động địa. Nhưng đáng tiếc, dù nàng ta có đẹp đến đâu cũng không che giấu được dáng vẻ quê mùa ăn sâu vào xương cốt của nàng.

Tiểu vương gia hồi phục tinh thần nhanh chóng, vẻ mặt khó chịu nói: "Phượng Tầm, ngươi lại muốn quyến rũ bổn vương hay sao? Trong lòng bổn vương vĩnh viễn chỉ có Nhu nhi.."

Một mình..

Hai chữ cuối cùng này còn chưa kịp nói ra, Phượng Tầm đã nâng gối chính xác ngay vị trí khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn, làm cho tiểu vương gia không hề phòng bị đau đến mặt mày xanh mét.

"Phượng Tầm!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, lửa giận cũng đủ thiêu đốt người khác.

Sesshou_dembuon.vn

Đọc truyện chữ Full