"Vâng, phụ thân."
Mặt Tần Ngọc Nhu tràn đầy ưu sầu: "Nhưng mà phụ thân, những ngày gần đây con phát hiên ra Quân nhi dường như rất gần gũi Phượng Tầm. Không phải con lo lắng Phượng Tầm dạy hư Quân nhi, con chỉ sợ là.. Quân nhi sẽ mê muội đến mất cả ý chí."
Tần Dương khẽ nhăn mày, hắn suy nghĩ một lát, nói: "Mấy ngày trước Phượng Tầm đã cứu Quân nhi, Quân nhi dính con bé cũng là chuyện bình thường. Nếu mà quá mức cứng rắn, trái lại sẽ phản tác dụng. Như vầy đi, nếu con nhìn thấy Quân nhi đến tìm con bé, cứ tùy tiện lấy một lí do nào đó kêu Quân nhi đi theo con."
Con bé Phượng Tầm kia.. Xác thực là có một chút không hiểu chuyện, Quân nhi cùng nó quá thân cận khó tránh khỏi bị dạy hư.
Vẫn là Ngọc Nhu làm người khác bớt lo hơn, giao Quân nhi cho Ngọc Nhu, hắn cũng yên tâm.
"Nữ nhi đã rõ."
Tần Ngọc Nhu hơi mỉm cười, khi nàng rũ mi, tươi cười ở trên khuôn mặt không chạm tới đáy mắt.
Trong cặp con ngươi kia vô cùng lạnh lẽo.
* * *
Mặc phủ.
Dưới cây phong trong sân, thiếu niên ngồi trên xe lăng, gió nhẹ thổi qua, mái tóc trắng của hắn bay lên nhẹ nhàng, tuấn mỹ như người trong tranh.
"Công tử, người có biết thuộc hạ vừa mới nhìn thấy cái gì Tần gia hay không?"
Mặc Thủy hứng thú vội vàng chạy đến, trên khuôn mặt anh tuấn đầy phấn khởi: "Cái người gọi tiểu vương gia chạy đến gây phiền toái cho Phượng Tầm, kế quả bị Phượng Tầm đè ở trên đất mà đánh."
Ngón tay thiếu niên kẹp lấy một chiếc lá cây đang rơi xuống, nhẹ nhàng dùng sức một chút, chiếc lá biến thành tro bay xuống theo làn gió.
Mặc Thủy sợ đến mức cả người run lên, lui lại phía sau vài bước: "Công tử.. Thuộc hạ đã.. Thuộc hạ đã làm sai điều gì sao?"
"Vì sao ta cho ngươi đi theo nàng?" Mặt Mặc Thiên Cừu không có biểu tình gì, đáy mắt mơ hồ có tia sáng tàn nhẫn.
Mặc Thủy ngơ ngác: "Không phải kêu thuộc hạ đi nhìn trộm những điều riêng tư của Phượng cô nương hay sao? Thuộc hạ đều báo cáo đúng sự thật, ví dụ như khi nàng rời giường sẽ tức giận, lười biếng, lại tham tiền, còn có.."
Toàn bộ không khí bởi lời này của Mặc Thủy mà lạnh xuống, hình như có gió rét thấu xương thổi qua, giống như dao nhỏ cắt qua ở trên người Mặc Thủy.
"Rời giường sẽ tức giận? Lười biếng? Tham tiền?"
Ánh mắt lành lạnh của thiếu niên nhìn Mặc Thủy, theo mỗi một chữ mà hắn nói ra, không khí xung quanh đều nặng nề vài phần.
Mặc Thủy khó khăn nuốt nước miếng: "Không, Phượng cô nương giống như Phật vậy, sao có thể lười biếng được? Rời giường tức giận không phải là điều bình thường sao? Ai bảo có người muốn chết lại đi quấy rầy lúc nàng đang nghỉ ngơi, tham tiền.. Đó là do thuộc hạ dùng sai từ, đây gọi là người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải có đạo lý, Phượng cô nương không phải loại người như vậy."
Mặt của Mặc Thiên Cừu vẫn không có biểu cảm gì nhìn hắn, trong sân gió thổi lạnh buốt khiến tim hắn càng lạnh hơn.
"Phượng cô nương, thật ra.. rất đáng yêu.." Mặc Thủy do dự nửa ngày, có chút thấp thỏm nói.
Rất đáng sợ..
Đương nhiên mấy từ này có cho Mặc Thủy một trăm lá gan hắn cũng không dám nói ra.
"Đã như vậy, tại sao không giúp nàng?"
Theo như tin tức mà Mặc Thủy đã thăm dò được từ trước đến giờ, Phượng Tầm nàng ấy.. dường như không được đối xử tốt?
Một mình nàng đối mặt với nhiều người như vậy, đã chịu đựng bao nhiêu ấm ức rồi?
Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Mặc Thiên Cừu không nhịn được ôm ngực, đau đớn làm cho hắn hô hấp khó khăn.
Mặc Thủy trợn mắt há mồm, mới vừa rồi công tử cho hắn nhìn sắc mặt là bời vì hắn không có xuất hiện trợ giúp Phượng cô nương hay sao?
Nhưng Phượng cô nương dũng mãnh như thế.. Có chỗ nào cần hắn hỗ trợ đâu?
"Công tử, ta đi đánh tiểu vương gia một trận, có được hay không?"
Mặc Thiên Cừu cười.
Nụ cười này không giống khi đối mặt với Phượng Tầm, mà nó đầy tàn nhẫn và khát máu.
Giống hệt một con sư tử.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Ngự Cửu Châu
Chương 34
Chương 34