*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thỉnh an Đức Dương quận chúa."
Một nha hoàn mặc gấm vóc ngăn ngựa Ân Trường Hoan lại, tư thế cung kính hành lễ "Quận chúa nhà ta mời Đức Dương quận chúa lên lầu một chuyến."
"Quận chúa nhà ngươi là ai?"
"Nhu Lạc quận chúa."
Ân Trường Hoan nhíu mày, lại là Kỷ Oánh Oánh.
Ngẩng đầu thấy trên lầu hai quán rượu bên cạnh Kỷ Oánh Oánh đang đứng ở cửa sổ, cố ngẩng cao đầu nhìn nàng, thần sắc nhìn... thực sự không giống là muốn mời nàng ăn cơm.
"Ta không có thời gian, bảo quận chúa các ngươi nếu có việc gấp tìm ta thì đến phủ quận chúa của ta đi."
Ân Trường Hoan không có ý định đi gặp Kỷ Oánh Oánh, dùng đầu ngón chân cũng biết Kỷ Oánh Oánh tìm nàng không có chuyện tốt lành gì.
Nha hoàn nghe vậy sững sờ, nàng dù biết Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh có quan hệ không tốt nhưng cũng không ngờ Ân Trường Hoan sẽ cự tuyệt. Thấy Ân Trường Hoan muốn đi, nàng theo bản năng tiến lên ngăn lại, ngẩng đầu muốn nói điều gì thì nhìn thấy ánh mắt Ân Trường Hoan.
Đây là một đôi mắt rất đẹp, không lớn không nhỏ, không dài không ngắn, đôi mắt có trắng đen rõ ràng, chỉ là ánh mắt lại lạnh như băng, tựa như đang cảnh cáo nàng nên thức thời về lời nói, không cần nói nữa.
Nàng cúi đầu khom người lui ra sau "Cung tiễn quận chúa."
Trở lại tầng hai, nha hoàn thuật lại lời Ân Trường Hoan.
"Đi phủ quận chúa của nàng ta?" Tâm tính Kỷ Oánh Oánh đang không tốt, nghe lời này thì càng tức giận, vỗ bàn cả giận nói "Nàng nghĩ mình là ai, chẳng qua chỉ là dựa vào mẫu thân đã chết với sự thương cảm của hoàng cữu cữu mà thôi."
"Quận chúa bớt giận " Diệp Vĩ ngồi cạnh Kỷ Oánh Oánh khuyên nhủ "Có lẽ Đức Dương quận chúa thật sự có chuyện."
Kỷ Oánh Oánh khinh thường, "Nàng có thể có chuyện gì, rõ ràng là không đem ta để vào mắt."
Diệp Vi cúi đầu uống trà.
Nàng là con đích thứ nữ của Diệp gia, là đường tỷ muội của Diệp Hành, nàng cũng là biểu muội của Diệp Hoàn. Cũng là bởi vì cái thân phận này mà Kỷ Oánh Oánh mới muốn làm quen với nàng. Mấy năm gần đây, nàng coi Kỷ Oánh Oánh là khuê trung mật hữu.
"Ngươi thật sự không biết tại sao Ân Trường Hoan lại mời Diệp đại nhân đi dự tiệc?" Kỷ Oánh Oánh tức giận một lúc liền quay sang hỏi Diệp Vi.
Nàng gặp Ân Trường Hoan là ngẫu nhiên, hôm nay đi ra ngoài là muốn gặp Diệp Vi để hỏi chuyện Diệp Hoàn đi phủ Đức Dương quận chúa dự tiệc.
Nàng trước đó cảm thấy Ân Trường Hoan đã đính hôn với Phó Dịch, sẽ không có quan hệ gì với Diệp Hoàn, nhưng lần trước trong cung thiết yến tiệc Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn lại cùng nhau hóng gió bên hồ, lần này Diệp Hoàn lại đi phủ của Ân Trường Hoan để dự tiệc, mà hôm đó cũng chỉ có Diệp Hoàn và Diệp Hành là hai ngoại nhân, Kỷ Oánh Oánh suy nghĩ mấy ngày, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Huống hồ Kỷ Oánh Oánh mặc dù không thân với Ân Trường Hoan nhưng có một điều mà nàng không thể không thừa nhận, đó chính là dung mạo Ân Trường Hoan vừa trắng sáng lại đẹp hơn nàng.
Diệp Vi lắc đầu, xem thường thì thầm "Biểu ca chưa hề nói qua, ta về sau có đi tìm Diệp Hành để nghe ngóng cũng không có kết quả, chỉ là...
Diệp Vi chần chờ, Kỷ Oánh Oánh hỏi "Chỉ là cái gì?"
Diệp Vi nhìn Kỷ Oánh Oánh "Chỉ là ta ngẫu nhiên nghe loáng thoáng thấy Diệp Hành nói hôm đó Đức Dương quận chúa đưa quà cho biểu ca là một thứ rất quý giá để đáp lễ."
Sắc mặt Kỷ Oánh Oánh đột nhiên trầm xuống "Là cái gì?"
"Ta không biết."
"Vậy Diệp đại nhân tặng đồ gì?" Có đáp lễ tự nhiên có tặng lễ.
"Diệp Hành chưa hề nói " Diệp Vi nói "Ta cũng không hay đi phủ của biểu ca." Thấy mặt Kỷ Oánh Oánh bình tĩnh lại, nàng khuyên nhủ "Quận chúa yên tâm, Đức Dương quận chúa là người đã có hôn ước, giữa bọn họ sẽ không khả năng đâu."
Thần sắc Kỷ Oánh Oánh lạnh nhạt "Tuy là như thế nhưng Diệp đại nhân đối với Ân Trường Hoan đích thật là khác biệt."
Nàng từ ba, bốn năm trước đã chú ý Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan là nữ nhân duy nhất mà Diệp Hoàn lại gần.
Diệp Vi đột nhiên thấp giọng "Đoan vương gia sắp trở về rồi."
Kỷ Oánh Oánh nhìn nàng.
Giọng Diệp Vi rất nhẹ nhàng, ngữ khí ý vị thâm trường "Đức Dương quận chúa mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng Đoan vương gia cũng không còn nhỏ, tiểu Anh vương nhỏ hơn Đoan vương cũng đã thành thân rồi."
Ân Trường Hoan và Phó Dịch thành thân, vậy Diệp Hoàn liền tuyệt đối không thể.
Kỷ Oánh Oánh hiểu ý, hai mắt tỏa sáng "Ta hiểu rồi."
Mùng tám tháng năm, Đoan vương về kinh.
"Quận chúa, Đoan vương lại mang đồ tới, còn đưa hẳn một xe ngựa."
Ân Trường Hoan miễn cưỡng nói "Cứ xử lý như cũ."
Từ khi Phó Dịch rời kinh thành, cứ cách một tuần hắn sẽ đưa tới một cái rương mà trên đường đi mua được, có đồ trang sức, có đồ chơi cũng có đồ ăn nhưng Ân Trường Hoan nhìn cũng chưa từng nhìn, đều cho người đi xử lý.
Đồ ăn thì mang đi phát cho bách tính ngoài thành, không phải đồ ăn mà quý giá thì đem đi đổi tiền, lại dùng tiền đấy đi mua đồ ăn đưa cho lão bách tính, không phải là đồ ăn lại không thể đổi tiền thì cho một mồi lửa đốt đi.
"Vâng!"
Nha hoàn khom người lui ra, một lúc sau nàng lại tiến vào bẩm "Quận chúa, tiểu thư Diệp Hành phái người đưa hai cái rương tới, nói là mua được ở trên đường."
"Thứ gì?"
"Là một chút đồ chơi nhỏ cùng gia vị ướp gà, vịt, cá."
Ân Trường Hoan nghi hoặc, lần trước sau tiểu yến nàng có liên hệ với Diệp Hành, nhưng thời gian chung đụng có hạn, không thể nói đến thân cận, làm sao đột nhiên muốn tặng đồ cho nàng.
"Đưa người mang rương vào."
"Đang uống trà ở phòng khách."
Ân Trường Hoan gật đầu, đứng dậy đi vào phòng khách. Nàng nghĩ người tới hẳn là một ma ma, kết quả lại là một nam tử trẻ tuổi.
"Diệp Mặc bái kiến quận chúa!" Hắn đứng dậy chắp tay hành lễ với Ân Trường Hoan.
Mắt Ân Trường Hoan đảo qua người nam tử, đôi mắt nhíu lại, thần kinh trong nháy mắt kéo căng lên.
Đối phương là người có võ công, lại không yếu, nàng chưa chắc đã là đối thủ.
Dạng người này không có khả năng là của Diệp Hành.
"Ngươi là thuộc hạ của Diệp Hành?"
Nam tử ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan, sau đó cúi đầu thản nhiên nói "Không phải, chủ tử tại hạ là Diệp Hoàn. Công tử nói lần trước quận chúa tặng quà quá quý giá, lần này đi ra ngoài trên đường thấy có vài món đồ thú vị nên mua đưa tới để tỏ lòng biết ơn. Chỉ là sợ bị hiểu lầm cho nên dùng danh nghĩa tiểu thư Diệp Hành."
"Thì ra là thế." Là người của Diệp Hoàn thì không kỳ quái, theo nàng quan sát, thường xuyên đi theo Diệp Hoàn thì Diệp Mặc có võ công cũng không kém.
Từ hướng này nhìn vào, Diệp Hoàn càng có thể là nhi tử của hoàng cữu cữu, nếu không thì sao trong tay hắn lại có thể có nhiều người có võ công cao cường như vậy.
Ân Trường Hoan mỉm cười "Diệp đại nhân quá khách khí rồi, « Linh Hà ráng chiều đồ » đối với ta mà nói không có tác dụng gì, trong mắt ta có thể đổi được hắc nhận vẫn là ta chiếm tiện nghi của Diệp đại nhân."
Diệp Mặc không biết ăn nói như Diệp Nhiên, hắn rất thành thật nói "Hắc nhận tuy tốt, nhưng đối với công tử nhà ta thì vẫn kém hơn « Linh Hà ráng chiều đồ » rất nhiều."
Ân Trường Hoan nhìn ra cá tính của Diệp Mặc, cười nói "Vậy xem ra ta và Diệp đại nhân là giống nhau."
Diệp Mặc trầm mặc.
Ân Trường Hoan nói "Đồ vật ta nhận, ngươi thay ta cám ơn công tử các ngươi. Đúng lúc sáng sớm hôm nay bên trang trại của ta đưa tới một ít gà xé nấm tươi, loại nấm tươi này có hương vị dị thường, dù làm thế nào thì cũng ngon, ngươi mang ít về cho công tử nhà ngươi nếm thử."
Diệp Mặc do dự, sau đó đành nói "Đa tạ quận chúa!"
Ân Trường Hoan khẽ cười "Chỉ cần công tử nhà các ngươi không ghét bỏ đồ đơn giản này là được."
"Không dám." Diệp Mặc nghĩ, lại nói thêm một câu "Công tử nhất định sẽ rất thích ăn."
Hắn hiện tại cảm thấy lời của Diệp Nhiên không phải không có lửa thì sao có khói, lấy hành vi hiện tại của công tử thì không chừng về sau công tử và Đức Dương quận chúa còn có thể có chút quan hệ.
Ân Trường Hoan mỉm cười "Diệp đại nhân thích ăn thì cứ cho người đi truyền tin cho ta là được, ta sẽ cho người đưa tới."
Ân Trường Hoan thích ăn gà xé nấm(*), chỉ là bởi vì loại nấm này hàng năm xuất hiện trong thời gian ngắn, lại hết nhanh nên không có tiếng tăm, lại là đồ ăn mà lão bách tính rất thích. Trên danh nghĩa nàng có một ngọn núi, hàng năm trên núi đều có gà xé nấm, mà loại nấm này chỉ cần không hủy sinh trưởng của nó thì nó sẽ luôn sinh trưởng, đưa một chút cho Diệp Hoàn nàng cũng không phải không nỡ.
(*) Gà xé nấm:
Chạng vạng tối, Diệp Hoàn đang xử lý đồ trong thư phòng thì Diệp Nhiên đột nhiên bưng một cái khay vào.
"Công tử, đây là canh thịt mà nhà bếp làm, người nếm thử đi."
Diệp Hoàn không ngẩng đầu lên, lạnh giọng "Ta không phải đã nói đồ ăn không được đưa đến vào thư phòng sao?"
Diệp Nhiên đứng bất động "Thế nhưng đây không phải cạnh thịt bình thường, bên trong có thêm một chút đồ đặc biệt." Hắn còn thừa nước đục thả câu, không nói hẳn ra.
Diệp Hoàn ngừng bút ngẩng đầu, Diệp Nhiên đi nhanh lên phía trước, thận trọng đặt bát sứ trắng vào tay Diệp Hoàn, sau đó mong đợi nhìn hắn.
Diệp Hoàn mắt nhìn hắn, rủ mắt xuống nhìn, hơi nóng bốc lên nghi ngút, Diệp Hoàn ngửi thấy mùi thơm nồng đậm.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.
Diệp Nhiên cổ vũ Diệp Hoàn "Công tử nếm thử xem."
Diệp Hoàn cầm thìa uống một ngụm canh, mặc dù là canh thịt nhưng rất thanh đạm, không có chút dầu mỡ nào, lại có mùi nấm, hương vị không tệ.
Lại nếm một miếng nấm, vừa tươi lại non, lúc đầu không đói nhưng bây giờ Diệp Hoàn đột nhiên lại muốn ăn.
"Thế nào?" Diệp Nhiên hỏi "Hương vị được không?"
"Không tệ " Diệp Hoàn lau khóe miệng, "Nấm này ở đâu ra?"
"Là Đức Dương quận chúa tặng, nói nếu công tử thích thì cứ phái người tới, quận chúa sẽ để người đưa tới."
Diệp Hoàn nhàn nhạt nói "Không cần."
Diệp Nhiên đáp ứng. Hắn cũng không nghĩ Diệp Hoàn sẽ đồng ý phái người đi nói hắn thích loại nấm này, không vì cái gì khác, một cái nam nhân nếu là chuyên chú vào việc ăn uống thì không thể khiến người ta tin phục được.
"Vây thuộc hạ cáo lui!"
Diệp Hoàn gật đầu, Diệp Nhiên khom người lui ra.
Cửa cọt kẹt đóng lại, Diệp Hoàn nâng bút tiếp tục viết, chỉ là chưa viết được mấy chữ hắn đã ngừng lại, hắn buông xuống bút, một tay cầm thìa một tay cầm đũa, rất nhanh đã ăn hết một chén canh thịt.
Đặt đũa thìa xuống, Diệp Hoàn thấy đã hết, cả một ngụm canh cũng không còn thì nhíu mày! Hắn nhìn một lúc sau đó lấy ấm nước ở cạnh rót vào chén canh, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, hắn đặt ấm nước xuống lại rót một chén trà nữa.
Ừm, như vậy trông khá giống.
Sau nửa canh giờ, Diệp Nhiên tiến vào dọn bát đũa, đem chén canh ra khỏi thư phòng, hắn hiếu kì mở ra muốn nhìn Diệp Hoàn có thích ăn gà xé nấm không, nếu thật sự là thích, không cần hỏi Đức Dương quận chúa, bọn hắn đi tìm cũng được.
Chỉ là nhìn thấy bên trong chén "Canh", Diệp Nhiên nhíu mày, canh này... Giống như có chút không đúng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đức Dương Quận Chúa
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống