Nhìn trên mặt mũi của con gái tràn đầy máu, Giang Xu Uyển cũng không quan tâm đóng vai mẹ hiền ở trước mặt Chung Noãn Noãn, hướng về phía Xích Dương nghiêm nghị quát lớn: "Xích Dương, cậu có còn là đàn ông hay không? Loại chuyện đánh phụ nữ này mà cậu cũng làm ra được? Cậu.. Cậu thật sự là quá vô sỉ!"
"Bà câm miệng cho tôi!" Chung Khuê Quân thấy vợ lại dám mắng Xích Dương, tức giận đến mức hận không thể một chân đá chết bà.
Ở bộ đội, có rất nhiều nữ binh thích Xích Dương, nhưng lại không ai dám tiếp cận cậu ta, đó là bởi vì tính tình của Xích Dương ở trong quân đội có tiếng không tốt. Cho nên cậu ta mới có danh xưng Tử Thần.
Những cô gái muốn tới gần cậu ta, không phải bị đánh thì là bị ghi tội, thậm chí là không nể tình chút nào khai trừ quân tịch.
Xích Dương, tuyệt đối không phải là một người đàn ông thương hương tiếc ngọc.
Trong quân đội, cậu ta tuyệt đối là một nhân vật hung ác.
"Chung Khuê Quân, đến lúc này ông còn bảo tôi câm miệng, chẳng lẽ ông không nhìn thấy Thiên Thiên bị bắt nạt sao? Ông không thấy được Thiên Thiên bị đánh sao? Chẳng lẽ cấp bậc sĩ quan của cậu ta cao, cậu ta có thể tùy ý đánh người sao?"
Chung Khuê Quân bị lời nói của Giang Xu Uyển làm cho tức chết rồi.
Chuyện này vừa nhìn liền biết là do Chung Thiên Thiên gây lên.
Nhìn xem quần áo trên người Chung Thiên Thiên, đừng nói Xích Dương, cho dù là người làm ba như ông đều tức giận đến nghĩ trực tiếp ném người xuống dưới tầng.
Giang Xu Uyển cũng dám giật dây con gái làm ra cái chuyện không muốn mặt thấp hèn này, sự tình bại lộ, lại còn dám hô to gọi nhỏ với Xích Dương.
Cái mặt lớn như vậy bà ta lấy ở đâu ra? Dũng khí từ đâu đến?
Xích Dương vốn không quan tâm tới Giang Xu Uyển cùng Chung Khuê Quân, mà là đem ánh mắt rơi xuống trên người Chung Noãn Noãn. Trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong cùng cầu xin.
"Noãn Noãn, anh không có.."
Trước đó, Chung Noãn Noãn cũng đã nói anh bẩn. Bởi vì anh là người được giới thiệu cho Chung Thiên Thiên, nhưng khi đó thuốc phát huy tác dụng, anh lại bỏ qua Chung Thiên Thiên, cưỡng bức cô. Cho nên cô vẫn luôn ghét bỏ anh.
Bây giờ, thật vất vả chờ đến mây tan thấy trăng sáng, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Vừa rồi anh không một chân đem Chung Thiên Thiên quần áo hở hang đạp ra ngoài, chính là sợ Chung Noãn Noãn nhìn thấy, hiểu lầm anh. Cho nên anh quyết định đem Chung Thiên Thiên ném từ cửa sổ tầng hai xuống, như vậy cho dù là ngã chết, rơi tàn hoặc là ngã thương, chỉ cần Noãn Noãn không hiểu lầm anh, đều cùng anh không có nửa xu quan hệ.
Kết quả.. Anh đang chuẩn bị đem Chung Thiên Thiên ném xuống dưới tầng, liền bị Chung Noãn Noãn bắt được quả tang.
Lúc cô đi vào, vừa lúc là anh cùng Chung Thiên Thiên có tiếp xúc da thịt..
Xích Dương tức giận đến mức gần như nổ mạnh, anh không biết giải thích như thế nào với Chung Noãn Noãn là anh vẫn sạch sẽ.
Trong lòng anh vô cùng lo lắng, ánh mắt đều không nháy một chút nhìn về phía Chung Noãn Noãn, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh.
Ai ngờ, Chung Noãn Noãn lại quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Chung Noãn Noãn rời đi, Xích Dương cảm giác giống như có người đem lồng ngực anh trực tiếp xé ra, sau đó đem trái tim anh lấy ra lăng trì, đau đến sắc mặt anh đều trở nên trắng.
Chung Khuê Quân thấy Xích Dương như vậy, ở trong lòng tìm từ, đang chuẩn bị mở miệng thuyết phục Chung Noãn Noãn, để cô không tức giận với Xích Dương, đã thấy Chung Noãn Noãn từ phòng tắm của Xích Dương đi ra, trên tay còn cầm một cái khăn lông ướt.
Trong ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của Xích Dương, Chung Noãn Noãn cầm một cái tay của anh, dùng khăn lông ướt cẩn thận lau sạch mỗi một chút trên da thịt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!
Chương 52: Anh không có
Chương 52: Anh không có