Âu Minh Tịch: "..."
Xích Dương nhìn về phía Chung Noãn Noãn: "Cô ta cùng em là bạn bè?"
Chung Noãn Noãn lắc đầu: "Không phải. Em vẫn cho là chị ấy là chị dâu tương lai của em, cho nên đối đãi với chị ấy như một người chị."
"Nếu không phải bạn bè, cũng không phải người thân, cô còn nói nhảm với Noãn Noãn nhiều như vậy."
Âu Minh Tịch: "!"
Xích Dương đem chân của Chung Noãn Noãn cẩn thận từng li từng tí bỏ vào bên trong giày, nắm tay cô rời đi.
Nhìn người đàn ông sau khi nói cô, ngay cả một câu chào hỏi đều không nói liền rời đi, Âu Minh Tịch tức giận đến muốn chết, đồng thời nhưng lại lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Người đàn ông như Xích Dương không thể nghi ngờ là ưu tú.
Loại này ưu tú không chỉ có biểu hiện ở sự nghiệp, cũng biểu hiện ở thái độ đối nhân xử thế.
Trung thành đối với người phụ nữ của mình, lạnh nhạt đối với những người phụ nữ khác. Tôn trọng người thân bạn bè, lạnh nhạt đối với người xa lạ, vô tình đối với kẻ thù.
Cho nên, mặc dù cô rất tức giận, nhưng mà hứng thú đối với Xích Dương lại lớn hơn.
"Chung Noãn Noãn!"
Bên này Xích Dương mang theo Noãn Noãn vừa mới rời đi, liền lại bị người gọi lại.
Quay đầu xem xét, hai anh em Giang Phát Dương cùng Giang Hoằng Ích chính mặt đen thui hướng bọn họ bên này đi tới.
Giang Phát Dương còn tốt hơn chút, dù sao đều hơn 20 tuổi, còn có thể hơi khống chế một chút tính tình của mình. Thế nhưng là Giang Hoằng Ích hoàn toàn là người không có đầu óc, lúc trông thấy cô, bộ dạng hung thần ác sát kia, giống như là muốn ăn sống nuốt tươi cô, không để ý chút nào đây là tiệc hội của cô.
Cậu của cô là Giang Hàn Lâm có ba con trai, con trai cả Giang Hoằng Nghiệp, con trai thứ hai Giang Phát Dương, con trai út Giang Hoằng Ích.
Giang Hoằng Nghiệp là tiến sĩ học viện nghiên cứu y học Trung Quốc của nước Z, cũng là niềm kiêu ngạo của nhà họ Giang, cô rất ít gặp đến, không hiểu rõ. Con trai thứ hai Giang Phát Dương, bị Giang Hàn Lâm bồi dưỡng như người thừa kế. Con trai út Giang Hoằng Ích học cùng trường với cô, nhưng mà anh ta là học đại học, mà cô cùng Chung Thiên Thiên thì học trung học.
Quan hệ của hai người kia cùng với cô.. Giống như bây giờ. Từ khi cô trở về cái nhà này, Giang Phát Dương cùng Giang Hoằng Ích vẫn xem cô như là kẻ thù, ánh mắt nhìn cô giống như là đang nhìn kẻ trộm, mỗi lần đều sợ cô trộm đồ vật nhà họ Giang.
Lườm hai người bọn họ một chút sau, Chung Noãn Noãn coi như không nhìn thấy, nắm tay Xích Dương hướng một phương hướng khác đi.
"!" Anh em nhà họ Giang đối với sự làm lơ của Chung Noãn Noãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giang Hoằng Ích phẫn nộ quát: "Chung Noãn Noãn, tôi đang gọi cô đấy! Cô dám không nhìn tôi!"
Hung thần ác sát vọt tới trước mặt Chung Noãn Noãn, đang muốn lại một lần nữa giận dữ mắng mỏ cô, ánh mắt liền bị thân thể Xích Dương che chắn.
Xích Dương chiều cao 188, thế nhưng là Giang Hoằng Ích chiều cao mới 175.
Giây phút Xích Dương đứng ở trước mặt anh, Giang Hoằng Ích cảm giác ánh nắng ở đỉnh đầu của mình đều bị triệt để ngăn cản lại, quanh người chỉ còn lại hoàn toàn bóng ma lạnh lẽo.
Khoảng cách gần nghênh đón khí thế có thể đem người đông thành vụn băng của Xích Dương, ngay cả những tội phạm đỉnh cấp quốc tế đều không chịu được, càng không nói gà yếu như Giang Hoằng Ích.
Đối mặt Xích Dương, khí thế kia không tự chủ liền triệt để yếu xuống tới, dọa đến lui mấy bước, thẳng đến thối lui đến bên người Giang Phát Dương, có anh trai mình làm chỗ dựa, lúc này mới lại lấy dũng khí nói: "Xích Dương cậu đi ra, tôi cùng em gái tôi có lời muốn nói!"
"A, hóa ra tôi là em gái anh. Không biết còn tưởng rằng chúng ta là kẻ thù." Chung Noãn Noãn chậm rãi mở miệng.
"Chung Noãn Noãn.."
Trong nháy mắt Giang Hoằng Ích bị Chung Noãn Noãn chọc giận.
Trước kia mặc kệ anh mắng Chung Noãn Noãn như thế nào, cho dù Chung Noãn Noãn chán ghét anh, cùng lắm cũng chỉ là không để ý tới anh mà thôi. Nhưng là hôm nay, con đ* kia vậy mà nói anh!
Cô ta đây là cảm thấy mình có Xích Dương làm chỗ dựa, cho nên liền có thể không đem anh để ở trong mắt?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!
Chương 120: Gây chuyện
Chương 120: Gây chuyện