Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Kỳ Dạ đẩy xe lăn ôm Tô Nguyệt vào thang máy, dừng lại ở tầng 2 , tới chỗ góc ghế lô.
Tô Nguyệt mơ mơ màng màng, không biết anh rốt cuộc mang cô đến nơi nào, cũng không hỏi chỉ an an tĩnh tĩnh dựa vào ngực anh.
Như vậy khiến Kỳ Dạ có loại ảo giác, tựa hồ mặc kệ anh mang tới đâu, cô đều nguyện ý đi theo.
Vô điều kiện tín nhiệm anh.
Chỉ là giây tiếp theo anh liền tỉnh táo lại, loại ngoan ngoãn cùng tín nhiệm này, cũng không phải bởi vì anh, mà là bởi vì Mạnh Thần.
Kỳ Dạ ôm Tô Nguyệt từ trên xe lăn đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn nha đầu ngây ngốc trong lồng ngực, ghen ghét đối Mạnh Thần cũng càng sâu.
Chỉ là cô tín nhiệm Mạnh Thần như thế,vậy Mạnh Thần đâu?
Mỗi lần cô yêu cầu, Mạnh Thần lại ở nơi nào?
Cho nên cô rốt cuộc thích Mạnh Thần ở điểm gì, chỉ là một thằng nhóc vô tâm.
Ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, nhịn không được bóp nhẹ gương mặt cô, nghiến răng, "Tiểu ngốc tử!"
Tô Nguyệt "Tê" thanh, nhíu mày, "Đau quá......"
Cô thật sự đau, Kỳ Dạ lại bỗng nhiên cười, anh tới gần bên tai cô, thanh âm trầm thấp, "Tôi lại cảm thấy, em còn chưa đủ đau."
Phải thật đau, mới có thể thấy rõ Mạnh Thần kia căn bản không phù hợp với cô.
Tô Nguyệt mềm yếu như vậy, Mạnh Thần có thể bảo hộ được cô sao?
Kỳ Dạ câu môi cười lạnh, giờ phút này Tô Nguyệt lại nhìn không hiểu ý tứ anh, hơn nữa anh luôn là dán lỗ tai bên phải nói chuyện, cô thậm chí cũng nghe không rõ anh đang nói cái gì, chỉ có ong ong ong thanh âm.
Tô Nguyệt nhịn không được xoa xoa lỗ tai, ủy khuất oán giận, "Ca ca, thật ngứa......"
Kỳ Dạ: "......"
Băng lạnh trong lòng nhanh chóng bị chặt đứt, anh thầm mắng một tiếng "Mẹ nó!".
Nguyên lai ca ca trong miệng cô, thật là Mạnh Thần!
Kỳ Dạ nghiến răng, ở trong ngực anh, cố tình trong lòng trong miệng lại nhớ đến kẻ khác.
Nháy mắt kia anh cảm thấy chính mình hận không thể bóp chết cô.
Sắc mặt Kỳ Dạ càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm cô hai giây, bỗng nhiên mở miệng, "Không phải nói muốn hát sao?"
Tô Nguyệt giờ phút này phản ứng có chút trì độn, "A", "Đúng vậy."
Kỳ Dạ "Ừ" một tiếng, "Vậy hát đi."
Khi nói chuyện, anh lấy di động ra gạt một dãy số chưa từng gọi qua, là số điện thoại Mạnh Thần.
Ý tưởng giờ phút này là, nếu Mạnh Thần nghe được Tô Nguyệt hát cho anh nghe, không biết có ghen ghét đến nổi điên hay không?
Nếu hai người bọn họ bởi vậy mà mâu thuẫn nháo loạn chia tay, vậy càng tốt.
Anh biết cách làm cùng ý tưởng này có chút vô sỉ, nhưng ai bảo thỏ con này luôn tự mình đâm vào lòng anh, tự mình trêu chọc anh chứ?
Kỳ Dạ sau đó... ừm, hận không thể xuyên trở về bóp chết chính mình hiện tại.
Tô Nguyệt càng ngày càng không thanh tỉnh, rượu xông lên đỉnh đầu, kỳ thật cô chỉ muốn ngủ.
Thần kinh quay cuồng làm cô có chút hồ đồ, cũng không chú ý tới Kỳ Dạ đang làm gì.
Cô dựa vào bờ vai của anh, nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó nhẹ giọng mở miệng:
Khi đó anh cho rằng yêu chính là cuộc sống,
Cũng coi như hiểu được, cái gì thích hợp cái gì không thể......
Cho nhau tra tấn đến đầu bạc
Bi thương kiên quyết không buông tay
Về sau bắt đầu dây dưa
Lại bị người trao thả tự do
Anh dữ dằn hơn ôn nhu
Cảm tình vừa đau vừa hưởng thụ
Nếu em nói không hôn anh không bỏ qua
Ai có thể bức em tạm chấp nhận
......
Lời ca là của nam, Tô Nguyệt thấp thấp nhu nhu hát ra , ngược lại có loại hương vị đặc biệt.
Kỳ Dạ trầm mặc.
Nghe ra, cô giống như thật sự rất thích Mạnh Thần......
Cho nên, trừ bỏ Mạnh Thần, không thể tạm chấp nhận ai khác sao?
Đầu bên kia điện thoại ban đầu còn đang hỏi ai đó, Mạnh Thần thấy không ai nói chuyện đang chuẩn bị tắt máy lại mộng bức, sau đó trái tim điên cuồng nhảy lên.
Cho nên hiện tại, Tô Nguyệt là tự mình hát cho hắn nghe sao?
Ghế lô rất an tĩnh, chỉ có âm thanh Tô Nguyệt ca hát.
Thanh âm vốn là mềm như bông, bởi vì uống rượu, mang theo vài phần khàn khàn, nhưng thật ra đem lời ca vốn có chút thương cảm hát đến triền miên lâm li.
Khoé môi Kỳ Dạ càng chặt, mắt nhìn di động còn đang cuộc trò chuyện , bỗng nhiên liền hối hận.
Anh rốt cuộc cọng dây thần kinh nào bị lỗi, vì sao lại gọi điện cho Mạnh Thần?
Loại phương pháp này không làm Mạnh Thần nổi điên, thật ra làm chính anh nổi điên.
Ngày thường Mạnh Thần nghe cô hát còn thiếu sao, hiện tại cô ở trong lòng anh, nên hát cho một mình anh nghe mới đúng.
Anh có bệnh phải không?
Bặm môi, Kỳ Dạ không chút do dự cúp điện thoại.
Không đến vài giây, di động vang lên, là Mạnh Thần gọi lại, anh trực tiếp cúp cài im lặng ném tới bên cạnh.
Sau đó di động Tô Nguyệt trong túi xách cũng vang lên, nhưng mà thanh âm rất nhỏ, cô nhắm hai mắt hôn hôn trầm trầm ca hát không nghe được.
Kỳ Dạ cũng không khách khí, mở túi xách lấy di động ra, nhìn trên màn hình hiển thị, còn được, chính là chỉ đơn giản hai chữ Mạnh Thần.
Điểm này làm tâm tình của anh tốt lên vài phần, nhưng mà vẫn không khách khí như cũ, trực tiếp tắt máy.
Tô Nguyệt cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô còn đang hát, một lần một lần, chỉ là thanh âm càng ngày càng nhỏ, thẳng đến lúc hoàn toàn không tiếng động.
Cứ như vậy dựa vào trong lòng anh, ngủ rồi.
Kỳ Dạ rũ mắt, nhìn cô thật lâu, cô ngủ rất sâu, có lẽ bởi vì uống rượu, tóm lại không có chút cảnh giác nào.
Tâm tình lại khó tránh khỏi phức tạp, nếu hôm nay không phải anh, mà là người đàn ông khác, cô cũng sẽ nhận sai người trực tiếp bổ nhào vào lòng người ta, còn phải hát cho người ta sao?
Nghĩ đến liền khó chịu, càng hận ngứa răng thỏ con tửu lượng cực kém còn dám cậy mạnh uống rượu này.
Lần trước cũng thế, uống say, chạy đến cửa nhà anh ngủ.
Sao có thể vô tâm như vậy, không sợ bị người đem bán?
Kỳ Dạ nghĩ, oán hận nhéo nhéo gương mặt Tô Nguyệt, thật sự là muốn bóp chết thỏ con này.
Miệng Tô Nguyệt bởi vì động tác của anh hơi hơi vểnh lên, Kỳ Dạ bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó thời điểm hôn cô......
Đáy lòng hoảng hốt, vội buông ra, để cô dựa vào sô pha bên cạnh.
Tự mình ngồi một chỗ khác của sô pha, cách cô thật xa.
Lấy ra một điếu thuốc, bật lửa, sương khói toả khắp ghế lô.
Tô Nguyệt bỗng nhiên ho khan hai tiếng, Kỳ Dạ nhăn mày, lại vội dập tắt điếu thuốc mới nhấp hai ngụm.
Chờ thuốc tắt hẳn, anh mới nhắm mắt lại dựa vào sô pha, bực bội xoa xoa giữa mày.
Anh rốt cuộc đang làm cái gì?
Rõ ràng trước đó không gặp được cô, hết thảy đều rất tốt, đều rất bình thường.
Anh chưa từng đi tìm cô, thậm chí đã thật lâu không có nhớ tới cô, cơ hồ cho rằng chính mình đã có thể quên.
Nhưng hiện thực lại là, cô vừa xuất hiện, mọi chuyện liền không chịu theo khống chế.
Trầm mặc thật lâu, Kỳ Dạ mới mở mắt ra nhìn về hướng Tô Nguyệt.
Cô nghiêng đầu dựa vào sô pha, tư thế ngủ có chút không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhăn tựa như khổ qua.
Môi mỏng mím lại, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên người cô ngồi xuống, duỗi tay ôm cô lên đùi mình.
Tô Nguyệt không tỉnh, theo động tác ghé vào trong lòng anh , tựa hồ là rốt cuộc cảm thấy thoải mái, cô ngủ còn sâu hơn.
Không biết, có phải ngày thường cô cũng là như thế này ôm Mạnh Thần hay không......
Nghĩ đến hình ảnh kia,đáy mắt Kỳ Dạ đen nhánh vô biên, phiếm ra cực trầm lãnh khốc.
Anh cười tự giễu, bỗng nhiên cảm thấy, chính mình sao có thể chịu đựng cô ở bên người đàn ông khác được?