"Không Thiên Tứ, con buông ta ra! Ta là mẹ con! Chúng ta làm như vậy là không đúng!" Trong tivi, người phụ nữ đau khổ giãy giụa.
Tiểu sói lang nắm lấy váy cô xé ra, hốc mắt đỏ bừng hét lên: "Mẹ tôi đã sớm chết rồi! Em tính cái gì mẹ, em là người phụ nữ của tôi!"
Dứt lời, anh ta đè lên, tấm màn rơi xuống, phim kết thúc, ánh sáng trên tivi phản chiếu đến khuôn mặt Quý Chu Chu, minh minh diệt diệt làm mặt cô trở nên hết sức kỳ dị. Cô không để ý lắm, ngược lại phát ra hai tiếng cười khinh bỉ quái dị, treo lên mặt biểu cảm thỏa mãn tắt tivi.
Khó trách năm đó bộ phim này hot như vậy, tiết tấu logic người giả thiết hoàn mỹ, cốt truyện lại cẩu huyết, góc độ chuyên nghiệp xem ra thật sự rất được. Ở đây góc độ chọn người giả thiết lại so với trong hiện thực bám sát hơn, ánh mắt của diễn viên nam chính đóng tiểu sói lang này lộ ra sắc khí ngây thơ, quả thực thời khắc hướng đến tất cả trái tim đồng chí nữ nổ súng.
Đã có thể nhiều đài liên hợp truyền bá ra. Một là chứng minh bộ phim này rất đắt, một đài truyền hình không thể nuốt nổi, cần phải có người đến gánh vác rủi ro. Hai là quy tắc từ mặt bên chứng tỏ thể loại phim này rất nhận được sự yêu thích của người xem, cho nên bọn họ mới dám liên bá nhiều đài.
Sau khi biết sở thích của người xem ở thế giới trong văn và thế giới hiện thực không chênh lệch lắm, Quý Chu Chu cũng an tâm rồi. Cô cũng coi như tuổi còn trẻ thì đã làm biên kịch mấy bộ phim hot rồi, không tin bắt không được công ty điện ảnh nơi này. Đợi cô kiếm nhiều tiền chút, nói không chừng có thể sớm thoát khỏi cốt truyện.
Quý Chu Chu cảm thấy mãn nguyện đứng lên, ngáp một cái đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen đứng ở cửa, cô ngáp một cái bị dọa tới mức ngáp một nửa dừng lại, thiếu chút nữa làm mình sặc chết. Vì trải nghiệm bộ phim, cô cố ý không bật đèn, lúc này dựa vào ánh sáng ngoài cửa lọt vào phòng mới miễn cưỡng thấy rõ đối phương là Cố Quyện Thư.
"...... Cố tiên sinh, ngài có việc gì không?" Vẻ mặt của Quý Chu Chu sợ sệt đi tới cửa, trong lòng bởi vì cái ngáp vừa rồi kia mắng mắng chửi chửi. Người đàn ông này khắp nơi tỏ ra đều giống như tâm lý có bệnh, anh sẽ giết người, chính mình thật sự một chút cũng không kinh ngạc.
Mặt Cố Quyện Thư đầy u ám nhìn chằm chằm tivi, sau một lúc lâu lạnh nhạt liếc nhìn Quý Chu Chu một cái, chầm chậm xoay người rời đi. Quý Chu Chu yên lặng thu hồi biểu cảm hoảng sợ của mình, đợi một lát mới đi ra ngoài, lại không nghĩ tới anh còn đang đứng ở hành lang, rõ ràng là đang đợi mình.
Tránh cũng không thể tránh, Quý Chu Chu treo lên một giây sợ sệt, rụt rè đi tới bên cạnh anh: "Tôi tự ý đến phòng khách xem tivi, ngài đây là tức giận sao? Thật ra là......" Chu Trường Quân kêu tôi đi đó!
Còn chưa giúp bản thân thoát tội, ánh mắt của Quý Chu Chu nhìn thấy Chu Trường Quân đi về phía bên này, lời nói muốn nói lập tức ở đầu lưỡi dạo qua một vòng, đổi thành câu khác: "Thật ra là ý định của tôi. Là do tôi lâu quá không xem tivi, cho nên mới lén lút đến đây. Ngài muốn phạt tôi thì phạt đi, không có liên quan tới người khác!"
Chu Trường Quân đang đi về phía bên này, dừng một chút, sau khi nhìn thấy bọn họ đại khái minh hiểu ra chuyện gì, trong lòng âm thầm buông tiếng thở dài. Cô gái thật tốt a, vô tình gặp người không tốt, bị hãm hại thành con chim sợ cành cong(*). (Truyện Chính Chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Tuy sợ đến như vậy cũng không bán đứng ông ta, điều đó có nghĩa nhân phẩm coi như cũng được.
(*) Chim sợ cành cong: (Chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ). Ý là một lần tổn thương, ngàn lần e sợ.
"Tiên sinh, là tôi kêu Quý tiểu thư đến phòng khách xem tivi." Chu Trường Quân đã đi tới xin lỗi, mặc kệ như thế nào nếu tiên sinh vì vậy mà tức giận, chính là trách nhiệm của ông ta, không nên để người khác gánh vác.
Quý Chu Chu mặt đầy sốt ruột: "Chú Chu!"
Cô tự ý sửa lại xưng hô, Chu Trường Quân sửng sốt một chút, ngược lại cũng không có phản cảm lắm, sợ cô lại nhảy ra đảm trách(*) lập tức nhìn cô cảnh cáo một cái, sau đó không biết sợ ở trước mặt cô che chắn.
(*) Đảm trách: Đảm nhận trách nhiệm.
Người tốt a. Hốc mắt Quý Chu Chu đỏ lên, cúi đầu buồn bã.
Cố Quyện Thư liếc mắt quét hai người trước mặt một cái, chầm chậm vươn ra ngón tay chỉ chỉ Quý Chu Chu: "Lại đây."
...... Trốn không thoát là trốn không thoát a, tội phạm giết người cuối cùng vẫn sẽ xuống tay với cô, nói không căng thẳng là giả. Quý Chu Chu liếm môi một cái nhìn về phía Chu Trường Quân. Chu Trường Quân một mặt biểu tình "Tiên sinh nói chuyện, tôi cũng không giúp gì được". Cô đành phải đi đến trước mặt Cố Quyện Thư.
Đầu lông mày của Cố Quyện Thư hơi ẩn ẩn giựt giựt, biểu cảm cũng dần dần nghiêm túc, trong lòng Quý Chu Chu lộp bộp một chút. Cố Quyện Thư này, làm chuyện gì cũng lộ ra một chút hời hợt, nhưng một khi nghiêm túc chút thì mang theo cảm giác áp bức vô hạn.
Quý Chu Chu cúi đầu, không dám đối diện với anh.
"Tập mười bảy nói cái gì?"
Đại gia không hổ là đại gia, giọng nói cũng mang tính uy hiếp, khiến cho người ta nhịn không được phát run...... Hả? Quý Chu Chu hoang mang ngẩng đầu.
Khóe miệng Cố Quyện Thư mím xuống không vui, mặc dù giọng nói lạnh như băng nhưng hình như mang theo một phần ảo não không dễ phát hiện: "Tivi trong phòng tôi hư rồi."
Quý Chu Chu đột nhiên nhanh trí: "Mẹ kế quyến rũ của tôi?"
"Cô xem hết rồi." Cố Quyện Thư trần thuật, hiển nhiên là bởi vì nghe được phim kết khúc.
Quý Chu Chu lập tức gật đầu, nhưng vẫn có một tia cảm giác khó hiểu...... Cho nên, đại gia không vui là bởi vì xem phim chỉ xem được một nửa?
Ba phút sau, Quý Chu Chu một lần nữa ngồi trên sô pha phòng khách, chỉ là lần này đã bật đèn, mà đối diện là Cố Quyện Thư. Chu Trường Quân rót trà cho bọn họ, liếc mắt nhìn Quý Chu Chu cổ vũ một cái thì đi ra ngoài.
Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh, Quý Chu Chu bị Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm đến cổ họng phát khô, cầm lấy tách trà nhỏ trước mặt nhấp một ngụm: "Cố tiên sinh, ngài xem đến đoạn nào?" "Thiên Tứ và mẹ kế chiến tranh lạnh, lại sau đó nhìn thấy mẹ kế và ba anh ta ôm nhau ở đằng kia." Cố Quyện Thư chậm rãi mở miệng.
Quý Chu Chu gật đầu một cái: "Vậy, ngài xem gần hết rồi. Sau khi Thiên Tứ nhìn thấy bọn họ ôm nhau thì bỏ chạy, đến quán bar uống rượu, kết quả bị nữ hai bỏ thuốc, xém chút nữa phát sinh quan hệ với nữ hai."
Cố Quyện Thư ngồi hơi thẳng chút.
Quý Chu Chu đột nhiên cảm thấy cái dáng này của anh hơi quen mắt, sau khi nhớ ra khóe miệng kéo lên, một cảm giác vô ngữ nhanh chóng bao phủ. Hôm qua, khi anh nhấn mạnh chuyện "Thẩm Dã đi rồi" với cô, chính là cái biểu cảm này. Vì vậy... Đây là lấy cô và Thẩm Dã làm phim truyền hình xem?
Khó trách sẽ giữ cô lại, lại hình như không vừa lòng với biểu hiện sau đó của cô. Thì ra là như vậy, ngại cốt truyện chưa đủ kịch tính, đúng không?
Lần đầu tiên Quý Chu Chu phải làm xiếc khỉ cho người ta xem, quả thực muốn tức cười rồi. Nhưng nghĩ đến vị này tàn nhẫn lên chuyện giết người phóng hỏa gì cũng dám làm, cuối cùng không dám lộ ra cái gì.
Cô giống như cái gì cũng chưa phát hiện, lại uống một ngụm trà, dựa sô pha hơi hơi thả lỏng: "Chỉ là Thiên Tứ rất lợi hại, sau khi phát hiện có vấn đề từ chỗ nữ hai trốn thoát, chạy đi tìm mẹ kế cãi nhau, thuốc phát huy tác dụng nên cùng mẹ kế... "
Cô khụ một tiếng, loại chuyện này cùng chị em bàn luận, lớn chừng bánh xe cũng không sao, nhưng cùng một người đàn ông đẹp trai xa lạ bàn luận, thế nào cứ kỳ quái như vậy.
Cũng may Cố Quyện Thư cũng không cảm thấy hứng thú với tình tiết này: "Sau đó thì sao? Ba anh ta phát hiện không?"
"Không có nhé, vốn là thiếu chút nữa phát hiện, mẹ kế đem Thiên Tứ giấu trong tủ. A... Hình như Thiên Tứ thấy được giấy xét nghiệm ADN ở trong ngăn tủ, mới biết được hóa ra mình không phải là con trai do ba anh ta sinh ra, sau đó thì bắt đầu điều tra thân thế." Quý Chu Chu không nhịn được, vẫn là ngáp một cái.
Cố Quyện Thư trầm mặc đứng lên, tại cái nhìn chăm chú của Quý Chu Chu trở về phòng. Sau khi một mình ngồi một lát, lấy di động ra đăng nhập diễn đàn, mặt không cảm xúc viết ra một đoạn lời nói: Các người, đám rác rưởi này! Tôi đã nói rồi, Thiên Tứ không phải là con do ba anh ta sinh ra đâu?
Phía dưới để lại mấy lời bình luận, đều là mắng anh bệnh thần kinh, nhưng không ai bàn luận đoạn cốt truyện này với anh. Anh đang định bình luận lại, thì nhìn thấy mình bị cấm bình luận, lý do cấm: Lời lẽ kỳ quái mê hoặc người khác, phong hào xử lý.
Cố Quyện Thư: "..."
Sau khi Quý Chu Chu trở về phòng, mới hậu tri hậu giác(*) hình như nói thừa một đoạn, cô không thế nào thành tâm hối hận một giây thì chạy đi tắm và đi ngủ.
(*) Hậu tri hậu giác: Ý là độ nhạy cảm với sự việc.
Một đêm yên giấc, sáng sớm cũng không có người quấy rầy, Quý Chu Chu ngủ thẳng đến 8 giờ hơn mới dậy, chóp mũi đều là mùi vị tươi mát trên chăn, khiến cho cô đối với căn phòng nhỏ nhắn cũ kỹ này lại hài lòng một chút.
Lúc cô từ trong phòng đi ra đã 9 giờ, đang chuẩn bị đến phòng ăn kiếm chút đồ ăn, thì nhìn thấy Chu Trường Quân đi ra ngoài, cô vội vàng gọi người đứng lại: "Chú Chu, chú đi đâu vậy?"
Chu Trường Quân vốn định trách móc vấn đề xưng hô của cô, nhưng nhìn thấy một khuôn mặt suy dinh dưỡng kia, lời nói dạy bảo người cuối cùng cũng chưa nói ra miệng: "Tiên sinh kêu tôi đi làm mấy cái thẻ SIM điện thoại."
Ánh mắt của Quý Chu Chu sáng lên: "Vậy có thể giúp tôi làm một cái không?" "Tại sao?" Chu Trường Quân nhíu mày: "Thẻ SIM ban đầu của cô đâu?"
Quý Chu Chu cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót: "Hôm qua Thẩm Dã gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ quá đã đem thẻ SIM bẻ gãy, bây giờ vứt trong thùng rác rồi."
Chu Trường Quân lộ ra một tia thương hại: "Được rồi, tôi đến đó làm giúp cô một cái."
"Cảm ơn Chú Chu... Tôi không có tiền, chú cầm cái này." Quý Chu Chu vội lấy một đôi hoa tai từ trong túi ra. Cái này là hôm qua cô phát hiện, hẳn là món quà duy nhất mà nam chính trong nguyên văn đưa cho nữ chính, ít nhiều có thể đáng giá chút tiền?
Chu Trường Quân vừa nhìn thấy hoa tai cười: "Đôi hoa tai này vợ tôi cũng có một đôi, đôi này của cô là giả a, có phải bị lừa rồi không?"
Quý Chu Chu: "..." Thằng nhóc Thẩm Dã này.
"Được rồi, chuyện mấy chục tệ. Đúng rồi còn có một chuyện, đợi tôi trở về đưa cô một tấm thẻ. Mỗi tháng Cố gia sẽ cho cô một số tiền, cô lấy mua một ít quần áo gì đó." Chu Trường Quân thấy sắc mặt cô không đúng, vì thế đổi đề tài.
Quý Chu Chu nghe được mỗi tháng có thể lấy phí sinh hoạt, tâm tình lại lần nữa vui vẻ lên: "Vậy khi tôi lấy thẻ rồi thì đem tiền trả lại cho chú."
"Được." Thấy cô kiên trì, Chu Trường Quân cũng không ngăn cản, chỉ là cảm tình đối với cô gái này lại thêm một bậc.
Lần này Quý Chu Chu thật sự không có ý định quẹt thẻ, chỉ là cảm thấy mọi người làm việc cũng không dễ dàng, không cần phải chiếm tiện nghi của người ta. (Truyện Chính Chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Sau đó, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một chuỗi dãy số dài trên thẻ lương của Chu Trường Quân, mới hiểu được hóa ra chỉ có mình không dễ dàng.
Sau khi ăn xong hai phần bữa sáng, từ cái miệng ngọt ngào Quý Chu Chu nịnh nọt a dì trong phòng bếp xin mấy miếng bánh ngọt. Một tay cầm bánh ngọt, một tay cầm sữa bò cảm thấy mỹ mãn đi về phòng. Chuẩn bị đợi lãnh thẻ ngân hàng thì đi ra ngoài mua bộ quần áo thay đổi, lại mua chút vở và bút chuẩn bị đại cương.
Cô tính toán xong hết, chầm chậm đi về phòng, đi được một nửa gặp Cố Quyện Thư, cô gật đầu mỉm cười: "Cố tiên sinh, chào." Hôm nay ăn uống ngon miệng còn được lấy tiền, tâm tình của cô gần như hoàn mỹ.
Cố Quyện Thư lười biếng nhìn cô một cái, nhận lấy bánh ngọt sữa bò từ trên tay cô. Nụ cười của Quý Chu Chu đột nhiên cứng đờ.
Cố Quyện Thư đi vài bước mới dừng lại, khẽ nhíu mày: "Của cô?"
"Không sai, của tôi." Quý Chu Chu nghiến răng mỉm cười.
"À."
Cố Quyện Thư gật đầu, cầm bánh ngọt sữa bò bước đi cũng không quay đầu lại, giống như đồ này vốn dĩ là của anh.
Tâm tình của Quý Chu Chu trong nháy mắt không hoàn mỹ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Chu Chu: Nam chính là tra nam, nam phụ là tội phạm giết người. Một người đưa hàng giả, một người mê cẩu huyết. Tôi đây là vận khí gì, rơi vào hai loại mặt hàng này?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt