Lúc về đến nhà đã là chạng vạng tối, mặc dù không làm gì hết nhưng cũng có cảm giác mệt mỏi tê liệt.
Quý Chu Chu theo Cố Quyện Thư lên lầu, theo anh vào phòng, cuối cùng khi nằm xuống giường anh nghỉ ngơi thì đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một nụ cười: "Không ở riêng nữa?"
"À thiếu chút nữa quên mất." Quý Chu Chu vội vàng ngồi dạy chạy về phòng mình.
Cố Quyện Thư thấy cô rời đi, nhất thời cười không nổi, nhưng cũng may rất nhanh cô đã quay trở lại, hai chân đạp một cái khiến anh ngã xuống giường, rầm rì không chịu đứng lên.
"Làm gì đó." Cố Quyện Thư mặc Quý Chu Chu đè mình, biết lần này cô sẽ không đi nữa.
Quý Chu Chu cọ cọ cổ anh, sau một lúc lâu trả lời: "Về phòng cất túi xách." Thật ra là gọi tiểu bạch hoa vào gương, hiện tại trong phòng này, thật sự chỉ có cô và Cố Quyện Thư.
Thật là lâu rồi không có không gian riêng tư, Quý Chu Chu dường như muốn lệ rơi đầy mặt, hai chân kẹp chặt eo anh, dùng sức ôm lấy người: "Rất nhớ anh đó."
"Anh cũng nhớ em." Giọng của Cố Quyện Thư hơi khàn, thân thể cũng dần dần có phản ứng, nhưng anh chưa làm gì hết, chỉ là yên lặng hưởng thụ sự thân mật mà Quý Chu Chu dành cho anh.
Quý Chu Chu vốn dĩ ôm đến mức buồn ngủ rồi, nhưng bị thứ gì đó của anh cấn cấn không ngủ được, cạn lời chống lên người anh oán giận: "Trong đầu anh không thể không nghĩ đến phế thải?"
"Anh không khống chế được." Cố Quyện Thư khá vô tội: "Nó tự động phát ra, anh có cách nào." Đều do những trình duyệt kia.
Ban đầu anh chỉ muốn nghiêm túc tìm tòi nên làm thế nào để đối xử tốt với bạn gái, lại kiếm kiếm ra một đống tư thế làm bạn gái thoải mái gì đó.
Đáng giận hơn chính là anh vẫn chưa thể thực hành, cho nên cũng không biết mức độ đáng tin bao nhiêu.
"Anh cũng đủ rồi đó."
Quý Chu Chu muốn leo xuống người anh, nhưng bị Cố Quyện Thư trở tay ôm lấy, trở mình đè người xuống.
"Chu Chu!"
"Dừng!" Quý Chu Chu vừa nghe anh kêu mình như thế, thì da gà đều muốn nổi lên.
Cố Quyện Thư dùng cằm cọ cô, cái cằm vừa mới cạo buổi sáng đã xuất hiện những sợi râu không rõ ràng, cưng cứng hơi đâm người.
Quý Chu Chu bị anh cọ cọ đến mức không nhịn được cười, sau khi tránh mấy cái mà không tránh được thì cả người cũng không còn sức lực, mềm nhũn xin tha: "Em sai rồi được chưa, anh đừng chọc em."
"Vậy em hôn anh." Cố Quyện Thư lẳng lặng nhìn cô.
Quý Chu Chu không nói.
Gần đây bởi vì tiểu bạch hoa, thật sự ngay cả nắm tay Cố Quyện Thư cô cũng rất ít nắm, tuy hôm qua anh mới nhịn không được chạy tới hỏi mình, nhưng trước đó chắc là đầu óc anh đã rối loạn.
Ngẫm lại cảm thấy đáng thương.
Cô khẽ buông tiếng thở dài, nói thầm một câu: "Thật là bại dưới tay anh." Nói xong, cô ôm cổ Cố Quyện Thư, nhẹ nhàng hôn lên.
Môi Cố Quyện Thư giật giật, sau một lúc lâu mới chậm rãi đáp lại, trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh môi răng cọ xát.
Nụ hôn này lâu mà dịu dàng, thậm chí không mang theo một tia dục vọng, chỉ là hai người nhớ thương nhau lâu rồi.
Một nụ hôn kết thúc, Cố Quyện Thư buông ra Quý Chu Chu khẽ thở dốc, nằm trên giường một lát rồi ôm lấy người lần nữa.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Quý Chu Chu cảm giác được chỗ nào đó của anh vẫn rất có tinh thần, do dự một chút hỏi: "Nếu không..." Dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì, làm thì làm, cũng có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe, hơn nữa sớm muộn gì cũng đến bước này, cho nên.
"Đừng nói chuyện." Cố Quyện Thư hơi khàn giọng, lúc nói bên tai cô có luồng gió nhàn nhạt.
Quý Chu Chu cảm giác nửa người mình đều đã tê rần: "Anh sợ anh nhịn không được."
"Thật ra không cần nhịn." Quý Chu Chu nhỏ giọng nói xong, chỉ cảm thấy mặt mình sắp nổ tung.
Cố Quyện Thư nặng nề cười một tiếng: "Bây giờ vẫn chưa được." Hôm nay chạy một ngày, cô còn mệt, anh không thể cứ như vậy ăn hiếp cô gái nhỏ của mình, vẫn muốn chọn một thời gian thích hợp hơn mới được.
"Anh chắc?" Quý Chu Chu nhướng mày.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, duỗi tay xoa tóc cô, chỉ chốc lát sau tiểu công chúa liền biến thành tiểu ăn xin.
Quý Chu Chu hét một tiếng, ở trên giường ầm ĩ với anh, nhưng cuối cùng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi nên ngã xuống đất đầu hàng.
Đêm đó cô ở lại phòng Cố Quyện Thư, gối lên cánh tay anh chìm vào giấc ngủ.
Trước khi sắp ngủ, mắt Quý Chu Chu buồn ngủ mơ màng hỏi anh: "Công ty thế nào?"
"An tâm, có anh ở đây." Cố Quyện Thư hôn lên trán cô một cái, không có nhiều lời.
Quý Chu Chu dần dần ngủ mất, Cố Quyện Thư nghe tiếng hít thở nho nhỏ của cô, cho đến khi cô ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đi ra ngoài cửa gọi điện thoại.
Hôm sau là chủ nhật, khi Quý Chu Chu tỉnh lại, Cố Quyện Thư đã đến công ty, cô sửng sốt một chút, nghĩ đến trước đó Cố Quyện Thư nói nghỉ hai ngày cuối tuần, sao chủ nhật lại đột nhiên đi tăng ca, chẳng lẽ công ty xảy ra vấn đề.
Trận chiến giữa Cố Quyện Thư và Thẩm Dã này, không có ai khẩn trương hơn cô.
Bởi vì trong lòng cô rõ ràng, Cố Quyện Thư thắng, nếu mình yêu cầu, anh sẽ cho Thẩm Dã một phần thể diện, để anh ta trải qua cuộc sống của người thường, nhưng nếu Thẩm Dã thắng, anh ta sẽ lấy mạng Cố Quyện Thư.
Đến lúc đó mình thật sự có thể bảo vệ Cố Quyện Thư không thì chưa chắc.
Quý Chu Chu nhíu mày thật sâu, lâm vào sự sầu lo thật dài.
Người cũng nhíu mày, là Cố Quyện Thư đang ngồi ở văn phòng, trên máy tính trước mặt anh là cuộc trò chuyện video, mà đối tượng trò chuyện, chính là cái vị đại sư hôm qua đã gặp.
"Cố tiên sinh, thật sự tôi và Quý tiểu thư không có nói gì hết, ngài hỏi nữa cũng là đáp án này." Đại sư ngồi nghiêm chỉnh giống như học sinh tiểu học.
Cố Quyện Thư cười giễu: "Trước khi quyết định nói thật, tôi khuyên ông vẫn là đừng nói nữa."
Anh vừa dứt lời, trong máy tính đã truyền ra một âm thanh đập phá, đại sư nhìn một nửa tường viện bị dỡ xuống, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Ông ta thật sự trêu ai chọc ai, hai ngày nay gặp ôn thần này còn dữ hơn ôn thần khác.
Mắt thấy đội phá bỏ và di dời muốn hủy đi nhà chính, đại sư lau một phen mặt: "Được, tôi nói thật với ngài, quả thật tôi và Quý tiểu thư trò chuyện một chút."
Tay Cố Quyện Thư đang gõ nhẹ bàn thì dừng lại.
"Kỳ thật gần đây cô ấy đọc một truyện ma, cho nên tò mò nội dung phương diện này.
Ngài cũng biết, tôi là một thần côn, không biết gì hết, cho nên vẻ lời nói dối lừa cô ấy vài câu." Mặt đại sư đầy đau khổ nói.
Lời này của ông ta đơn giản là lừa gạt Cố Quyện Thư đôi câu, mà Cố Quyện Thư vốn vẫn luôn hoài nghi trong lòng bỗng nhiên ngẩn ra một lúc, tỉnh bơ hỏi: "Truyện ma gì?"
Đại sư sửng sốt, hiển nhiên không ngờ anh hỏi cặn kẽ như vậy, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu: "Chính chính là giống như mượn xác hoàn hồn đó."
Ánh mắt Cố Quyện Thư tối sầm xuống, đại sư không nói thêm nữa, anh lập tức kết thúc video, ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Anh tin lời Chu Chu nói, chuyện cô từng nhìn thấy tương lai, nhưng mà không hiểu lắm, sao có người bởi vì một chuyện đột ngột mà tính tình lập tức trở nên thay đổi hoàn toàn.
Lần đầu tiên anh gặp cô, sau khi quyết định giữ cô lại, thì chuyện đầu tiên làm chính là điều tra thân thế bối cảnh.
Báo cáo điều tra và Quý Chu Chu anh quen biết, dường như có thể nói là hai người, hơn nữa hai người khác nhau hoàn toàn.
Dựa theo cách nói của Chu Chu, là bởi vì cô thấy được tương lai, không muốn cuộc đời mình trải qua bi thảm như thế nữa, cho nên mới quyết định thay đổi.
Nhưng cách nói này trông có lý, thật ra thì không lý giải được.
Nhưng nếu Quý Chu Chu mà anh quen biết, không phải là Quý Chu Chu mà anh nghĩ thì sao.
Lời nói của thần côn thức tỉnh Cố Quyện Thư, trong đầu anh hiện lên đủ loại sống chung với cô, càng ngày càng cảm thấy cô và Quý Chu Chu trong miệng người khác không giống nhau.
Vậy tại sao cô đột nhiên đi hỏi chuyện mượn xác hoàn hồn, hầu kết của Cố Quyện Thư giật giật, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, một sự hoảng loạn vô hình ập tới làm anh không phản ứng kịp.
Cố Quyện Thư không chút nghĩ ngợi đứng dậy đi ra ngoài, khi đi tới cửa đột nhiên dừng lại, đứng hồi lâu vẫn là trở lại bàn làm việc trước, kiềm chế bản thân đừng đi hỏi.
Quý Chu Chu còn không biết mình xém chút bị rơi ngựa, sau khi trở về phòng lấy gương ra, để tiểu bạch hoa trở lại người mình nghỉ ngơi, còn cô thì đến phòng bếp vơ vét đồ ăn, trở về còn lên mạng xem tin tức.
Sau khi nhìn thấy tin tức rất nhiều nhân viên cấp cao của Cố Thị đã trốn đến công ty của Thẩm Dã, Quý Chu Chu ngẩn người hồi lâu, vội vàng gọi điện thoại cho Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư nhìn thấy cuộc gọi đến, tiếng chuông đầu anh đã không bắt máy, mà là sau khi vang lên vài tiếng mới cầm lấy di động: "Sao vậy?"
"Quyện Thư, nhân viên từ chức là chuyện thế nào?" Quý Chu Chu hơi sốt ruột.
Cố Quyện Thư nghe giọng nói của cô vẫn tràn đầy sức sống như cũ, khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Em thấy tin tức?"
"Đừng đánh trống lãng, em hỏi anh đó, không phải đã ngăn cản bộ phận An toàn phản bội rồi à, vì sao nhân viên vẫn đến chỗ Thẩm Dã?" Chân mày của Quý Chu Chu càng nhíu chặt hơn.
Nghe được tiếng cô quan tâm mình, Cố Quyện Thư cong khóe môi mỉm cười: "Đừng lo lắng, đều chỉ là tạm thời."
"Anh diễn cái rắm.
Em đã nói với anh rồi mà, những người đó chính là nhân vật trụ cột của anh, trong tay đều có cơ mật, bảo mật hiệp nghị phòng quân tử không phòng tiểu nhân, hiểu không.
Bọn họ sẽ giúp Thẩm Dã hủy hoại anh." Quý Chu Chu nghe thấy anh bình tĩnh như vậy, cảm giác ngực đều muốn đau.
Cố Quyện Thư an tĩnh nghe cô nói chuyện, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng: "Chu Chu."
"Gì?" Quý Chu Chu không kiên nhẫn.
"Quỷ thần có thể nhìn thấy tương lai chứ?"
Quý Chu Chu sửng sốt, không rõ anh hỏi chuyện này để làm gì, nghĩ nghĩ thuận miệng qua loa: "Đúng đó, anh hỏi chuyện này để làm gì?"
"Không có gì." Vậy tất cả đều đúng rồi, cho dù cô không phải Quý Chu Chu, cũng có thể biết trước tương lai đã xảy ra chuyện gì, vì vậy mới giúp anh như thế.
Một tảng đá lớn trong lòng Cố Quyện Thư rơi xuống, đồng thời lại có áp lực lớn hơn nữa xuất hiện.
Tại sao cô muốn hỏi chuyện mượn xác hoàn hồn, là thân thể này không thể dùng à?
"Bây giờ hay rồi, bọn họ đi rồi, sự tình không có cách nào cứu vãn nữa, anh chờ phá sản đi." Quý Chu Chu còn đang dong dài: "Trước đó em đã nói với anh, bây giờ lợi nhuận của em tuy vẫn có thể, nhưng để anh sống như hiện tại thì không có khả năng.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Em chỉ có thể cố gắng hết sức cho anh có cuộc sống tốt, cơm áo vô lo là điều chắc chắn, nhiều hơn cũng không có.
Còn có lão phu nhân, đến lúc đó hẳn là cũng đi theo chúng ta, anh đừng luôn cứ..."
"Chu Chu." Cố Quyện Thư cắt ngang lời cô.
Quý Chu Chu trợn trắng mắt, đổi cái tay cầm di động: "Thế nào?"
"Anh sẽ không để em có chuyện.".