Ngọn lửa thù hận hừng hực thiêu đốt ở trong lòng nàng, Hạ Liên Phòng không thể chết được, không muốn chết, không chịu chết. Trước khi chưa đem nhị hoàng tử kéo xuống ngựa, trước khi chưa thể xác định người nhà bình an nàng sẽ quyết không khuất phục vận mệnh, quyết không cúi đầu trước địch nhân! Cho dù là tử vong cũng không thể ngăn nàng đi về phía trước!
Hạ Liên Phòng cắn răng, ra sức mở mắt, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một mảnh mơ hồ, lấy lại bình tĩnh mới phát hiện đó là đỉnh màn. Chỉ là cái màn này nhìn có chút quen... Chậm đã, Hạ Liên Phòng nghĩ tới, đây không phải là màn trong tẩm cung của Thái Hậu sao? ! Chẳng lẽ nói giờ phút này nàng nằm trên phượng tháp của Thái Hậu nương nương?
Muốn đứng dậy nhưng há miệng mới phát hiện bản thân mình căn bản không có cách nào phát ra bất kỳ thanh âm gì, nàng tự cho là lớn tiếng nhưng kỳ thật lại nhỏ như muỗi kêu. Cũng may Hạ Mạt Hồi vẫn canh chừng bên người nàng vừa mang một cái khăn ấm sạch sẽ lại đây, đang chuẩn bị lau mặt cho Hạ Liên Phòng, kết quả lại phát hiện người đã mê man gần nửa tháng đã mở hai mắt ra! Nàng vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nói chuyện đều trở nên lộn xộn: "Đại đại đại đại... Đại tỷ tỷ đã tỉnh!"
Một tiếng tràn ngập vui sướng này khiến Hạ Lan Tiềm đang ghé vào trên bàn ngủ gật mạnh bừng tỉnh, cậu lao tới, thấy Hạ Liên Phòng quả thực mở mắt ra, há há mồm, không tiếng động rơi lệ.
Từ sau khi đầu thai lại làm người Hạ Liên Phòng cực ít nhìn thấy cậu rơi lệ, dù luyện võ cực khổ hay công khóa phiền phức Hạ Lan Tiềm cũng cắn chặt răng chống đỡ, trước nay không hề kêu khổ. Nhưng hiện tại hcậu vừa thấy nàng liền đổ rào rào rơi nước mắt, Hạ Liên Phòng thấy ngực tê rần, theo bản năng liền muốn đưa tay lau cho cậu, lại quên bản thân mình căn bản không giơ nổi cánh tay. Vẫn là Hạ Mạt Hồi chú ý đến, vội vàng nói: "Đại tỷ vừa tỉnh, đệ chớ khóc, lại khóc tiếp sợ là đại tỷ lại sẽ đau lòng hôn mê đấy!"
Hạ Lan Tiềm vừa nghe, nhanh chóng thu liễm nước mắt, tính trẻ con lung tung dùng ống tay áo lau mặt, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, mắt đen chớp chớp kia sáng ngời tựa như sao trên trời, cậu nhìn nàng chằm chằm, đáng thương giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ: "Đại tỷ, tỷ sẽ không hôn mê nữa chứ? Tỷ sẽ không bỏ lại đệ cùng nhị tỷ đúng không?"
Nửa tháng này cậu trôi qua có thể nói là dày vò đến cực điểm. Mỗi khi nhìn thấy đại tỷ mê man bất tỉnh, cậu liền nhớ tới ngày tháng mẫu thân triền miên giường bệnh, chẳng lẽ đại tỷ cũng sẽ giống mẫu thân nằm ở trên giường rồi nhắm mắt lại không bao giờ mở ra sao? Cũng bởi vậy, Hạ Lan Tiềm xưa nay nghe lời lần này cứng cổ như trâu, mặc kệ ai nói đều không nghe, nhất định phải canh giữ ở bên giường bệnh của Hạ Liên Phòng mới bằng lòng an tâm. Thái Hậu thương thay một mảnh tâm ý của cậu, ân chuẩn cho cậu cùng Hạ Mạt Hồi hai người vào ở Thọ Ninh cung, có thể làm bạn Hạ Liên Phòng.
"Sao lại như vậy?" Hạ Liên Phòng khàn khàn trả lời, cung nữ đứng một bên lấy nước mật ong ấm đến cho nàng nhuận hầu, nàng nhấp vài hớp mới cảm thấy cổ họng thư thái hơn nhiều, không hề có loại cảm giác đau đớn nữa. "Ta không phải đã từng nói sẽ ở bên các ngươi mãi sao?"
"Nhưng tỷ làm chúng ta sợ !" Hạ Mạt Hồi lên án, rồi lại ủy khuất đòi mạng. "Lúc ấy chúng ta đều ở trong phủ, kết quả trong cung phái người truyền tin tức nói đại tỷ vì cứu Thái Hậu lấy thân chắn đao, hôn mê bất tỉnh, phụ thân sợ tới mức không bước đi nổi! Cũng may vị công công kia mang theo ý chỉ của Thái Hậu, cho phép muội cùng Tiềm Nhi cùng nhập cung, bằng không chúng ta đều không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!!" Nàng khịt khịt mũi, cũng mặc kệ hai bên còn có cung nữ, gọn gàng dứt khoát nói: "Về sau không cho đại tỷ làm việc ngốc như vậy, bên người Thái Hậu nương nương đại nội cao thủ như mây, nơi nào cần một nữ tử yếu đuối như tỷ chắn đao giúp ngài chứ? Thái Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, có Phật tổ phù hộ, nhưng muội cùng Tiềm Nhi nếu không có đại tỷ chỉ bảo thì sống thể không nổi!" Nàng mặc kệ một đao kia đại tỷ ngăn cản có bao nhiêu giá trị, lại sẽ mang đến cho Hạ thị bọn họ bao nhiêu ưu việt, Hạ Mạt Hồi chỉ muốn tỷ tỷ của mình có thể bình an, nếu vinh hoa phú quý muốn dùng hi sinh như vậy để đổi lấy thì nàng thà rằng không cần!
Hạ Liên Phòng lắc lắc đầu nói: "Cũng không phải cố ý, chẳng qua là lúc đó thân thể còn nhanh hơn so với đầu óc, còn chưa nghĩ xong đã lao ra. Huống chi, ta cùng Thái Hậu nương nương đi dâng hương, chẳng lẽ lúc trở về muốn cho Thái Hậu nương nương bị thương sao?" Nàng nói chuyện nhiều khiến chỗ ngực phát đau, cũng bởi vậy đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, dáng vẻ tái nhợt yếu đuối kia thật là thập phần làm cho người yêu thương.
Hạ Lan Tiềm nói: "Đại tỷ không nên lộn xộn, thái y nói miệng vết thương của tỷ nếu đi lên nửa tấc nữa thì dù là Đại La thần tiên cũng khó cứu trở về! Thương thế của tỷ còn chưa khỏe, trăm ngàn lần đừng nhúc nhích!" Nói xong, như là sợ Hạ Liên Phòng không nghe lời nên cậu còn cố ý đưa tay đi cố định hai bên chăn thân thể nàng, sợ nàng động đậy.
"... Ta đã ngủ đã bao lâu rồi?" Nàng chỉ cảm thấy sự dày vò, tuyệt vọng cùng hắc ám, nhưng cũng không có cảm thấy thời gian trôi qua bao nhiêu, nhưng xem dáng vẻ của đệ thì chắc đã ngủ rất lâu rồi?
"Một ngày nữa là đủ nửa tháng." Hạ Mạt Hồi nghĩ tới lời thái y nói vẫn cứ sợ không thôi. "Thái y nói thương thế của tỷ rất nặng, không thể di chuyển cho nên Thái Hậu nương nương liền đem tỷ lưu lại Thọ Ninh cung, trừ bỏ người Hạ gia không cho người ngoài thăm hỏi. Vài ngày nay Thái Hậu nương nương cũng vẫn canh chừng bên tỷ, ngay cả Hoàng Thượng đều đến xem tỷ thật nhiều lần đấy!"
"Thanh vương điện hạ đã trở lại chưa?" Hạ Liên Phòng hỏi.
Tuy rằng không rõ vì sao đại tỷ hỏi tới Thanh vương điện hạ, nhưng Hạ Mạt Hồi vẫn ngoan ngoãn trả lời : "Chưa ạ, nghe nói còn ở trên đường, còn mấy ngày nữa mới có thể về đến kinh thành. Ngoại tổ cùng cậu còn có tứ ca bọn họ không thể về, cho nên lần này chỉ có một mình Thanh vương gia trở về."
Hạ Liên Phòng gật đầu tỏ vẻ đã biết, nàng chung quy đã bị thương nặng, cố chống tinh thần nói nhiều lời như thế đã là đến cực hạn, túm tay Hạ Lan Tiềm một thoáng chốc liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong lúc đó Thái Hậu tiến vào, biết được Hạ Liên Phòng đã thanh tỉnh, vui vô cùng, vội vàng dâng hương cho Phật tổ, cảm tạ Phật tổ phù hộ đứa bé ngoan này, sau đó toàn tâm toàn ý mà ngồi tại bên giường chờ đợi Hạ Liên Phòng tỉnh lại lần nữa.
Khi Hạ Liên Phòng lại một lần nữa mở mắt ra, phát hiện bên người không chỉ ngồi Thái Hậu, thậm chí ngay cả Hoàng Đế cũng ngồi tại trên giường hẹp, cả kinh mắt phượng mở to ra, vội muốn đứng dậy hành lễ, bị Thái Hậu một phen đè lại: "Đứa nhỏ này, vết thương còn chưa khỏe đã cấp cuống quít muốn động đậy, ai gia không cho ngươi động, nằm yên!"
Hạ Liên Phòng bị bắt nằm xuống, bất an nói: "Thần nữ nên thỉnh an Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng ..." Từ nhỏ được tập lễ nghi nào có thể cho phép nàng nằm gặp mặt hai người tôn quý nhất Đại Tụng triều chứ?
"Không sao, thương thế của ngươi quá nặng, Thọ Ninh cung lại không có người ngoài, không cần đa lễ." Ánh mắt Hoàng Đế khó được từ ái. Thái Hậu là mẹ đẻ của hắn, cũng là người đã dốc hết toàn lực giúp hắn đăng lên Đại Bảo, cảm tình của mẫu tử hai người từ trước đến giờ rất tốt, biết được Thái Hậu bị ám sát, phản ứng đầu tiên của Hoàng Thượng là sợ ngây người, rồi sau đó biết được Hạ Liên Phòng xả thân cứu giúp, trong lòng đối với Hạ Liên Phòng vừa cảm kích vừa thấy may mắn, cũng không uổng công mẫu hậu sủng ái nàng. Chỉ là người ta một tiểu cô nương nũng nịu nhu nhu nhược nhược bị một đao đâm vào trong ngực như vậy, có thể sống sót hay không đều là cái ẩn số, Hạ thị từ trước đến giờ trung thành và tận tâm, Hạ Lịch còn là đại thần tâm phúc của hắn, thuận tình thuận lý, hắn đều phải hảo hảo ban thưởng một phen mới được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng Đế trở nên càng thêm nhu hòa, đặc biệt Hạ Liên Phòng tuổi còn nhỏ, còn bởi vì bị thương nên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tóc dài đen nhánh phủ bên gối, quả nhiên là đẹp tới cực điểm, sạch sẽ tới cực điểm. Trên người nàng lại có một loại khí chất trầm tĩnh mà thiếu nữ tầm thường không có, thật sự là rất dễ dàng làm cho người khác nảy sinh hảo cảm.
Thái Hậu quay đầu nhìn về phía Hoàng Đế, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Hoàng nhi cảm thấy đề nghị của ai gia thế nào?"
Hoàng Đế gật gật đầu: "Liên nha đầu thiện lương dũng cảm, lại có cử chỉ đại nghĩa, đích xác xứng danh công chúa. Nhi thần cũng đã thương lượng với Hạ khanh, hắn không có dị nghị. Trẫm có mấy nữ nhi, lại không có ai có thể có can đảm và khí phách như Liên nha đầu." Đừng nói là đối mặt cùng thích khách hung ác, chính là đối với mèo chó hơi hung hãn thì đám phi tử cùng nữ nhi của hắn cũng có thể bị dọa hoa dung thất sắc, nếu ngày đó cùng đi mẫu hậu đến Tướng Quốc Tự dâng hương là người khác thì hôm nay Thái Hậu có thể bình yên vô sự hay không là chuyện không thể nói trước được.
Hạ Liên Phòng vốn đầy đầu mờ mịt, nhưng rất nhanh liền từ trong lời nói của Hoàng Đế cùng Thái Hậu chắp vá ra ý tứ của bọn họ. Nghe lời này, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương là định phong nàng làm công chúa sao?
Đây là vinh diệu cỡ nào chứ!
Nếu nàng trở thành một thành viên trong hoàng thất, được Thái Hậu yêu quý, sau này nàng làm việc sẽ không bao giờ bị bó tay bó chân, càng không cần lại đi lo lắng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, khi đó, kết minh Thanh vương gia có thể đem năng lực phát huy đến lớn nhất hay không? Chỉ là... Nghe ý tứ của Hoàng Thượng, hình như là hắn định nhận mình làm nghĩa nữ (con gái nuôi)? Thái Hậu tuổi tác gần ngang ngoại tổ mẫu, đích xác không thích hợp nhận mình làm nghĩa nữ, cũng chỉ có Hoàng Thượng thích hợp nhất. Nàng vì Thái Hậu cản một đao, nguy tại sớm tối, suýt nữa khó giữ được tánh mạng, nghĩa tự là trước chiếm, hơn nữa thêm thân phận Hạ gia cùng Phủ Tĩnh quốc công, Hoàng Thượng phong nàng làm công chúa cũng là đương nhiên, dù sử quan cũng không chỉ ra được lỗi gì.
Cái gọi là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, chính là đạo lý này, Hạ Liên Phòng căn bản không nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày có thể được phong làm công chúa, ngược lại không phải tham luyến vinh hoa phú quý cùng thân phận Hoàng gia này mà là nàng cảm thấy, nếu như bản thân mình được phong làm công chúa, sau này muốn bảo vệ đệ muội cùng ngoại tổ một nhà, vặn ngã nhị hoàng tử sẽ trở nên dễ dàng hơn!
Ngày đó chắn một đao kia giúp Thái Hậu, nói không có tư tâm là không có khả năng, chỉ là sau đó ngay cả bản thân Hạ Liên Phòng cũng cảm thấy lúc ấy làm quyết định như vậy quá mức lớn mật, nên biết, nếu lưỡi đao kia nâng lên nửa tấc thì nàng dù cứu Thái Hậu một mạng cũng vô phúc được hưởng phú quý này nha! Có thể thấy được ông trời vẫn là đứng ở phía bên nàng, chưa đem địch nhân diệt trừ, nàng làm sao có thể chết chứ?
Đang khi Thái Hậu cùng Hoàng Đế quyết định xong việc này thì một thanh âm trầm thấp lãnh đạm từ cửa cung truyền tới: "Không d!"
Ai? !
Hạ Liên Phòng mạnh ngưng mắt nhìn lại, lại là Thanh vương gia còn mấy ngày mới có thể về kinh!
Hắn đây là muốn phá hư chuyện của nàng sao?!
Hạ Liên Phòng phản ứng đầu tiên là Thanh vương muốn gây chuyện, nhưng ngẫm lại, hắn cũng không phải người như vậy, chẳng lẽ là có nguyên do gì? Nhưng vô luận suy xét như thế nào, bản thân mình được phong làm công chúa đều chỉ vô hại với kết minh của hai người, vì sao hắn muốn phản đối?
"Đông Túc!" Hoàng Đế mừng rỡ không thôi. "Không phải còn cần mấy ngày nữa mới có thể hồi kinh sao? Tại sao nhanh như vậy đã trở lại?" Xem hắn dáng vẻ phong trần mệt mỏi, có lẽ là ra roi thúc ngựa chạy về.
"Nghe nói mẫu hậu bị ám sát, trong lòng lo lắng liền rời đại quân, một mình cưỡi ngựa chạy về." Thanh vương nói chuyện vẫn lời ít mà ý nhiều như vậy, hắn đầu tiên là nhìn Hạ Liên Phòng nằm trên phượng tháp, rồi sau đó nghiêm túc nói: "Hoàng huynh, mẫu hậu, chuyện hoàng huynh nhận Hạ tiểu thư làm nghĩa nữ, tuyệt đối không thể!"
Thái Hậu cùng Hoàng đế đều không rõ, tại sao thì không được chứ? Chỉ có Hạ Liên Phòng từ giữa nghe ra cái gì đó, Thanh vương chỉ nói Hoàng Thượng không thể nhận nàng làm nghĩa nữ, chưa nói không thể phong nàng làm công chúa nha! Nam nhân thông minh tuyệt đỉnh này, chẳng lẽ sẽ cố ý phạm phải lỗ hổng trong lời nói như vậy sao?
Bởi vì Hạ Liên Phòng ở đây, có chút lời Thanh vương không tiện nói, vì thế liền đứng dậy cùng Hoàng Đế, Thái Hậu cùng nhau chuyển đến ngự thư phòng, trước khi đi ý vị thâm trường nhìn Hạ Liên Phòng một cái. Ánh mắt kia khiến Hạ Liên Phòng có chút nao nao, không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Truyện Ký
Chương 111: Xả thân chắn đao ban thưởng thế nào
Chương 111: Xả thân chắn đao ban thưởng thế nào