"Được rồi, ta hiểu được." Thấy Nga Cô lâu mãi không trả lời, Hạ Liên Phòng liền mỉm cười. Nàng cười thập phần ôn nhu, ôn nhu khiến người đối diện nhịn không được muốn đào cả trái tim ra cho nàng. "Nếu Nga Cô cô nương không muốn nói, ta cũng không muốn cưỡng cầu. Sau này nếu Nga Cô cô nương nguyện ý nói với ta, cổng trạm dịch này vĩnh viễn rộng mở vì cô nương."
Nga Cô giương miệng, tựa hồ có điều gì khó nói. Nàng nhìn Hạ Liên Phòng trong chốc lát rồi chậm rãi cúi đầu, rất áy náy nói: "Vương phi nương nương, xin lỗi..."
"Có gì phải xin lỗi đâu." Hạ Liên Phòng nụ cười trên mặt như trước.
Nếu không có gì đáng nói, Nga Cô cũng ngượng ngùng ở lại tiếp, biết Đường Thanh Hoan không có vấn đề gì, trái tim tràn ngập áy náy kia của nàng cũng đã có thể để xuống. Nhưng xoay người đi chưa được hai bước, nàng liền lại ngừng bước chân, quay đầu ngập ngừng nói hỏi: "Vương gia, Đường cô nương từng nói nàng có một người nàng rất thích, có phải chính là vị Kinh quân sư giỏi lập mưu tính kế kia hay không?"
Thanh vương gật đầu.
"Vậy hắn đối với nàng có tốt không? Ý ta là, sau khi Đường cô nương trở về, Kinh quân sư đối với nàng thế nào? Có... Xem thường nàng, hoặc là, hoặc là..." Nga Cô cắn chặt môi, như muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời.
"Ngươi từng nói chuyện với Thanh Hoan?" Hạ Liên Phòng hỏi.
"Chỉ nói vài câu." Nga Cô chớp mắt hai lần, tựa hồ cũng bởi vì không nói thật mà cảm thấy chột dạ. "Lúc ấy quốc sư đại nhân cũng là quân sư, nô tỳ làm thị nữ thiếp thân theo hầu ở bên người hắn, toàn bộ quân doanh chỉ có mình nô tỳ là nữ tử, cho nên, sau khi bắt được Đường cô nương liền do nô tỳ đến phục vụ. Đường cô nương tính cách mềm mại ôn hòa, nô tỳ rất thích nàng. Nhưng mà... Nàng từng bị bắt đi, sau khi trở về nhất định khó giữ được trong sạch, thanh danh cũng không còn sót lại chút gì, trong lòng nô tỳ thập phần áy náy cho nên mới muốn đến cầu kiến hai vị, muốn biết tin tức của Đường cô nương."
"Nàng còn sống." Hạ Liên Phòng chỉ có thể nói như vậy.
Nga Cô cũng minh bạch hàm nghĩa của bốn chữ này. Sống sót, liền chỉ là đơn thuần sống sót, không còn có ý nghĩa khác. Không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt, ở ranh giới giữa hai bên, nhưng không phải là vẫn còn sống sao!
Hạ Liên Phòng cẩn thận quan sát biểu tình của Nga Cô, nàng phát hiện cô nương này tuy nói đã có vẻ trải nghiệm nhất định, nhưng vẻ mặt lẫn ánh mắt đều vô cùng sạch sẽ, người khác liếc mắt liền nhìn ra ý tưởng chân thực của nàng. Thật sự là ngay cả nói dối cũng không biết, "Nga Cô cô nương lặng lẽ thả Thanh Hoan, chắc không thể giấu diếm được tai mắt của quốc sư đúng không?" Nam tử kia vừa nhìn liền biết không phải nhân vật đơn giản, chuyện Nga Cô làm, không hẳn có thể lừa gạt được hắn.
Nghe xong câu hỏi của Hạ Liên Phòng, sắc mặt Nga Cô hơi đổi một chút, Hạ Liên Phòng rất khó đi hình dung ra khi các loại cảm xúc ánh mắt bất an, đau lòng, tiếc nuối, đau khổ... dung hợp lại với nhau, chỉ biết trong nháy mắt khi bản thân mình đưa ra cái vấn đề đó, trên người Nga Cô tản mát ra bi thương cực lớn. "Quốc sư đại nhân... ngài ấy rất tức giận, đã rất lâu rồi không nói chuyện với nô tỳ. Vừa nãy ngài ấy đến tìm nô tỳ, nô tỳ cũng rất giật mình." Nói tới đây, nàng mím môi, hai tay nắm thành quyền, mượn loại đau khổ này để giảm bớt xúc động muốn rơi lệ.
Hạ Liên Phòng nhẹ giọng nói: "Ta thấy vị quốc sư đại nhân này cũng không phải là kẻ không biết phân rõ phải trái, nếu Nga Cô cô nương có tâm sự gì, chi bằng cứ nói thật với hán. Giấu diếm nhau cũng không phải là biện pháp tốt." Nếu chỉ là quan hệ chủ tớ thông thường, một tỳ nữ có gan chạy tới trạm dịch yêu cầu gặp sứ giả Đại Tụng sao? Mà chủ tử cao cao tại thượng lại sẽ tự mình đến tìm người ư? Vừa nãy xem dáng vẻ rõ ràng là mất hứng nhưng lại quyết không nhận của vị quốc sư kia, rõ là giống một đứa nhỏ chưa lớn làm nũng ở trước mặt tỷ tỷ. Loại dáng vẻ kia, Hạ Liên Phòng nhìn thấy nhiều rồi, mỗi khi Hạ Lan Tiềm muốn cầu xin nàng chuyện gì đều sẽ cố ý làm chút việc để lấy lòng nàng. C khi nàng không đồng ý thì hắn chính là bày ra dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại muốn thân cận cùng ngươi như vị quốc sư kia.
Nga Cô nghe vậy liền ngẩn ra, rồi lập tức hiểu Hạ Liên Phòng đã nhìn ra quan hệ giữa nàng cùng Tế quốc sư. Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy thả lỏng hoặc thẹn thùng, mà là khó có thể mở miệng nói: "Nô tỳ... chỉ là một nô tỳ, chủ tử lại là chủ tử cao cao tại thượng, điều này là không thể xảy ra. Lời của Vương phi... Sau này tốt hơn chớ nhắc tới trước mặt quốc sư đại nhân, hắn sẽ không vui. Dù quốc sư đại nhân không tức giận, nếu bị công chúa nghe được thì nô tỳ cũng khó thoát khỏi tội chết."
"Công chúa?"
"Vị hôn thê của Quốc sư đại nhân, bọn họ... cũng sắp thành thân." Nói ra những lời này thì cả trái tim của Nga Cô đều đang run rẩy kịch liệt. Nàng đã quen với loại đau đớn tan lòng nát dạ này, nếu một ngày nào đó không còn đau, có lẽ nàng còn có thể cảm thấy không thích ứng được. Loại đau đớn này đã theo nàng nhiều năm như vậy, nàng sớm đã thành thói quen cộng sinh với nó. "Vương phi nương nương nói như vậy, chớ nên để bị người của ngài ấy nghe thấy."
Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn nữ tử đã có chút tuổi tác trước mắt, nàng thoạt nhìn cũng không hề già, mĩ mạo trời sinh, ánh mắt nhu tình như nước, mặc cho ai có được một đóa Giải Ngữ hoa như vậy đều sẽ không dễ dàng buông tay hay thương tổn, nhưng mà, vị Tế quốc sư kia lại cố tình cố ý giữ một khoảng cách với nàng... Nhắc tới cũng thật kỳ quái. "Ngươi... Là ngay từ đầu đã hầu hạ quốc sư sao?"
Nga Cô nói: "Nô tỳ là nhìn quốc sư đại nhân lớn lên, chỉ là nô tỳ không có bản lãnh, không thể trợ giúp cho ngài ấy cái gì, ngược lại còn luôn khiến ngài ấy thêm loạn." Nói tới đây, nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng, hoặc là nghĩ tới một ít hồi ức tốt đẹp, tóm lại, nét mặt của nàng trở nên mộng ảo, khóe miệng tươi cười cũng rất ngọt ngào ôn nhu.
Hạ Liên Phòng nhìn dáng vẻ này của nàng, mỉm cười nói: "Có thể có giai nhân như cô nương làm bạn, quốc sư lại vẫn còn đi coi trọng cô nương khác, cũng thật là khiến người ta kỳ quái."
Mặt nhỏ của Nga Cô đỏ lên, nói: "Vương phi nương nương khen nhầm rồi, nô tỳ chẳng qua là một nô tỳ, chỉ là lớn hơn quốc sư đại nhân mấy tuổi mà thôi." Nàng hướng ra phía ngoài nhìn sắc trời, ý muốn cáo từ rất rõ ràng. Hạ Liên Phòng cũng không giữa nàng lại, song phương hàn huyên vài câu rồi Nga Cô liền rời đi.
Thanh vương không rõ vì sao Hạ Liên Phòng muốn lễ ngộ với một nô tỳ như thế, khi hắn hỏi, Hạ Liên Phòng hồi đáp: "Chàng không cảm thấy giữa hai người này rất thú vị sao? Còn cả vị Mạch Khả Hãn vương kia... Ta cảm thấy, lần này đi sứ Đại Nguyên, nhất định không uổng công chuyến này nha!"
"Nàng vui vẻ thì tốt rồi."
Vì "Công chúa" vừa nghe nói đến từ trong miệng Nga Cô, vào lúc ban đêm, khi Mạch Khả Hãn vương mở yến tiệc hoan nghênh sứ giả đường xa mà đến, Hạ Liên Phòng liền nhìn thấy nàng ta.
Vị Mẫn Mẫn công chúa này xinh đẹp hơn người, anh khí bừng bừng, dáng người cao gầy kiện mỹ, phục sức truyền thống của Đại Nguyên mặc trên người nàng có vẻ càng tôn lên đường cong lả lướt, thập phần mê người. Nàng ta có một đôi ánh mắt phi thường lớn lại sáng, lông mi thật dài giống như chiếc quạt nhỏ, nụ cười của nàng ta giống như vầng thái dương sáng ngời.
Mạch Khả Hãn vương rõ ràng rất sủng ái nữ nhi này, vừa nhìn thấy liền đem nàng ta kéo đến bên người giới thiệu cho Thanh vương, Mẫn Mẫn công chúa cũng rất hào phóng, tuy rằng khi nhìn thấy mặt Thanh vương thì cũng khẽ giật mình, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, hai tay ôm quyền nói: "Bái kiến Thanh vương gia!" Nói xong, bưng lên một chén rượu, "Trước cạn vi kính!" Lời hết, uống một hơi cạn sạch!
Mạch Khả Hãn vương cười tươi, hiển nhiên cảm thấy nữ nhi làm như vậy khiến hắn thập phần kiêu ngạo.
Thanh vương lại không uống rượu, hắn chỉ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi xong liền không để ý tới Mẫn Mẫn công chúa, mà quay đầu hỏi Hạ Liên Phòng ngồi bên người hắn muốn ăn cái gì. Thức ăn trên bàn tất cả đều là đặc sản của Đại Nguyên, thịt nướng, cơm ống lúa mì, còn có trà sữa thơm ngọt ấm áp... Cho dù thành trì thành lập gần sát nơi có văn minh cao hơn nhưng người Đại Nguyên vẫn tương đối yêu thích những thứ tổ tiên lưu truyền xuống. Món thịt nước này ngửi lên vô cùng thơm, chất thịt tươi mới, nhưng dưới tình huống không có dao, Hạ Liên Phòng căn bản không có cách nào ăn. Thanh vương thấy vậy cũng mặc kệ cái gì hình tượng với không hình tượng, trực tiếp thò tay đem thịt đã nướng xong xé thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong đĩa để Hạ Liên Phòng ăn.
Mẫn Mẫn công chúa thấy vậy, tò mò hỏi: "Nữ tử Đại Tụng các ngươi đều mảnh mai như vậy sao? Thậm chí ngay cả thịt cũng xé không xong?" Nàng ta quan sát kỹ thân mình mảnh khảnh của Hạ Liên Phòng, cảm thán nói: "Vương phi nương nương mảnh mai như vậy, giống như một trận gió cũng có thể thổi ngươi đi ấy! Nếu ở Đại Nguyên chúng ta, nữ tử, như vương phi nương nương sợ là không thể sống qua một cái mùa đông đâu!" Nhu nhược như vậy làm sao có thể được xưng là nữ nhân chứ? Trách không được nam nhân Đại Tụng đều cổ hủ như vậy, cả ngày đem cái gì mà lễ nghĩa liêm sỉ treo ở bên miệng, nữ tử đều yếu như vậy, tất nhiên chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Mẫn Mẫn công chúa lại cẩn thận đánh giá Thanh vương, thấy dáng người hắn tuy không khôi ngô cường tráng bằng nam tử Đại Nguyên, nhưng lại thon dài rắn chắc, hình ảnh ngồi chung một chỗ cùng Hạ Liên Phòng cũng thập phần hài hòa, lại thấy hắn xé thịt đưa vào miệng Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng ăn chưa bao nhiêu, hắn liền lại rót trà sữa đặt vào bên tay nàng, chiếu cố thập phần cẩn thận chu đáo. Liền lại tò mò hỏi: "Phu quân của nữ tử Đại Tụng, đều ôn nhu như vậy sao?"
Nếu đúng như vậy thì trách không được những nữ tử này lại mảnh mai như thế. Không giống như nữ tử Đại Nguyên bọn họ, ai cũng tương xứng với trượng phu, căn bản không cần phải chăm sóc như vậy.
Thanh vương nghe xong, đáy mắt phá lệ chợt lóe một mạt ý cười, hắn nhìn Hạ Liên Phòng liếc mắt nhìn, thấy nàng nhu thuận ưu nhã ăn, trong lòng thầm nghĩ: ngươi nói nàng nhu nhược có thể lấn, đó là ngươi chưa kiến thức qua nàng lợi hại thủ đoạn. Ta này thê tử, không phải là người thường có thể đắc tội được nổi.
Hạ Liên Phòng mỉm cười nói: "Các quốc gia phong thổ bất đồng, không có chỗ gì có thể so sánh. Không biết công chúa đã đến một tiểu quốc ở Tây Phương hay chưa? Chỗ đó lấy nữ tử vi tôn, nữ tử bảo vệ quốc gia, nam tử lại ở nhà dệt vải nuôi dạy con cái, thập phần kỳ diệu."
Mẫn Mẫn công chúa tuổi không lớn, lòng hiếu kỳ lại không nhỏ, nghe xong lời Hạ Liên Phòng nói nàng liền trừng lớn hai mắt: "Đây là thật sao? Thực sự có nơi như vậy?"
Kỳ thật Hạ Liên Phòng cũng chỉ là đọc được ở trên sách, chưa thật sự gặp người quốc gia nữ tôn kia, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nữ tử ra chiến trường đánh giặc, làm Hoàng Đế làm tướng quân, nam tử lại ở nhà nấu cơm giặt đồ mang đứa nhỏ, nam nữ nhân vật đổi chỗ một chút, chắc cũng rất thú vị. "Đây là chuyện ta đọc thấy được từ trong sách, cũng không thể xác định. Nhưng mà, nếu thực sự có chỗ như thế, ta cũng rất muốn đi xem một cái."
"Đọc thấy trong sách ?" Mẫn Mẫn công chúa không coi ai ra gì trò chuyện cùng Hạ Liên Phòng, nàng là một cô nương rất bốc đồng, nhưng phàm là điều muốn làm, trước giờ đều không lo lắng hậu quả thế nào, gọn gàng dứt khoát nói là làm. "Chúng ta thật sự không giống nhau, nhìn ngươi liền có vẻ phong độ của người trí thức, không giống như ta, trước giờ đều không thích đọc sách. Nhưng điều ngươi nói ta cũng tán đồng, ta cũng rất muốn xem thử xem, nam tử ở nữ tôn quốc kia có cái dạng gì. Ngươi nói xem liệu bọn họ có cài hoa hay không? Bôi phấn son hay không?!"
Mắt thấy nữ nhi càng nói càng không kiểm soát, Mạch Khả Hãn vương vội vàng cấm nàng nói chuyện, ngượng ngùng cười với phu thê Hạ Liên Phòng: "Nha đầu này từ nhỏ đã bị ta chiều hư, kính xin hai vị chớ nên trách tội, chớ nên trách tội..." Lời nói còn chưa xong liền nhìn thấy quốc sư đang đi tới nơi này, vội vàng vỗ vỗ đầu Mẫn Mẫn công chúa: "Mau nhìn, người ngươi mong nhớ trong lòng ngày đêm tới rồi kìa!"
Sau đó Hạ Liên Phòng liền được nhìn thấy một màn vô cùng thần kỳ. Mẫn Mẫn công chúa lúc trước còn mười phần anh khí lòng hiếu kỳ cực mạnh, sau khi nhìn thấy Tế quốc sư lại biến hóa nhanh chóng, thành thiếu nữ thẹn thùng vô hạn! Thấy thế, Hạ Liên Phòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng rất thích vị này Mẫn Mẫn công chúa, vừa hoạt bát sáng sủa lại không kiêu căng, so sánh với mấy vị công chúa của Đại Tụng, quả thật có thể nói là cách biệt một trời mọt vực. Cô nương tính tình hào phóng lại không trò chuyện vòng vo như vậy, vẫn luôn lấy được hảo cảm lớn của Hạ Liên Phòng.
Tế quốc sư sau khi hành lễ với Mạch Khả Hãn vương liền đến vị trí của mình ngồi xuống, Mẫn Mẫn công chúa cũng vội vàng đi theo, Hạ Liên Phòng nhìn từ xa liền thấy nha đầu kia dính ở bên người Tế quốc sư, nhưng mà nam nhân kia lại cũng không hề động dung vì nàng, mặc kệ nàng nói cái gì đều là dáng vẻ nho nhã lễ độ mà lại vô hạn xa cách, Mẫn Mẫn công chúa lại không có cảm giác chút nào, vẫn nói không ngừng.
Lại không thấy Nga Cô thân là thiếp thân thị nữ của Tế quốc sư đâu. Thật sự chẳng lẽ giống như lời Nga Cô, Tế quốc sư đang giận nàng, đã rất lâu không nói chuyện với nàng? Nam tử này thoạt nhìn chính là kẻ mang thù, nếu có người chọc hắn, sợ dù mất cả đời hắn cũng phải trả thù lại. Nga Cô chọc hắn không vui, hôm đó lại ở trước mặt phu thê bọn họ ngỗ nghịch hắn, cũng khó trách tâm tình Tế quốc sư không bình thương.
Nghiêng tai lắng nghe Mạch Khả Hãn vương cùng Thanh vương đối thoại, Hạ Liên Phòng đem tầm mắt chuyển vào trung tâm đại điện, nơi có đám đào kép đang chuẩn bị nhảy múa. So sánh với Đại Tụng, dân phong Đại Nguyên càng phóng khoáng hơn, bọn họ trói buộc nữ tử ít hơn, đôi khi thậm chí cho phép nữ tử tài hoa hơn người vào triều làm quan, Đại Tụng coi đào kép con hát các loại thuộc về hạng người "Hạ lưu", bọn họ thì khoan dung hơn, cũng không có đến mức không coi những người này là người.
Vũ đạo của Đại Nguyên so với Đại Tụng tất nhiên không giống nhau, Hạ Liên Phòng nhìn một cách thích thú, tận đến khi trong đám vũ nương mặc váy múa màu xanh da trời xuất hiện một thiếu nữ che mặt một thân váy đỏ, lộ ra vòng eo tinh tế cùng cặp đùi thon dài rắn chắc.
Nữ tử kia có một đôi mắt mèo cực kỳ mị hoặc, không đeo giày, một đôi chân trần tuyết trắng non mềm, mười cái đầu ngón chân vô cùng đáng yêu, giờ phút này nàng ta đang say mê uốn éo người, tư thế múa tuyệt đẹp, nhảy rất dốc sức. Nếu chỉ như vậy Hạ Liên Phòng cũng sẽ không để ý, khiến nàng không thích là, ánh mắt nữ tử này luô liếc nhìn Thanh vương! Ánh mắt kia nhiệt tình đến mức như muốn đem hắn nuốt vào trong bụng!
Thanh vương cũng chú ý đến, hắn đã chấm dứt trò chuyện với Mạch Khả Hãn vương, khi nhận thấy được tầm mắt vô lễ lại tràn ngập mời mọc thì sắc mặt vẫn lãnh khốc trước sau như một, nhưng chỉ có Hạ Liên Phòng phát hiện được ra, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Hắn trước nay không thích người khác theo dõi nhìn mặt hắn—— trừ bỏ Hạ Liên Phòng, ái thê nhìn mình mặt chằm chằm không dời mắt được cho thấy bề ngoài của hắn rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng không phải sao? Nhưng trừ bỏ ếu đổi lại là người khác ngoài thê tử theo dõi hắn, vậy thì Thanh vương liền không mấy vui vẻ.
Nữ tử kia uốn éo eo liễu, cả người giống như rắn nước xinh đẹp mềm mại, nàng ta từng bước một tới gần, khi đi đến trước mặt Thanh vương thì lại đột nhiên vạch trần mạng che mặt trên mặt, lộ ra một khuôn mặt quyến rũ đến cực điểm. Sau khi mạng che mặt rơi xuống trên mặt đất, nàng ta quay đầu lại xoay trở về, trong miệng nháy mắt nhiều hơn một nhánh hoa hồng kiều diễm ướt át! Trên cánh hoa ngưng tụ bọt nước, có loại mập mờ cùng hấp dẫn khó nói thành lời.
Chậm rãi, nàng ta tận tình nhảy múa, thân mình cũng càng ngày càng thấp xuống, chậm rãi tới gần trong ngực Thanh vương. Thanh vương lạnh lùng nhìn nàng ta, tay trái đã nắm thành quyền, hiển nhiên đang hết ức ẩn nhẫn.
Thần tử quanh mình đều rất hưng phấn, có vài người đã lớn tiếng kêu lên. Ở trong mắt bọn họ, chuyện trên yến hội có nữ tử cầu ái là một chuyện phi thường bình thường. Nếu ai trong số bọn họ một có diễm ngộ như vậy đã sớm sung sướng bay lên trời rồi!
Nhưng giờ phút này bọn họ sở dĩ kích động như vậy, ngoài việc bởi vì có một màn vận đào hoa đẹp mắt để xem, càng trọng yếu hơn là, bọn họ nói không chừng có thể nhìn đến trò hay của Thanh vương!
Thanh vương là ai? Sợ là bất cứ người nào của Đại Nguyên quốc đều căm thù hắn đến tận xương tủy! Chính là nam nhân này! Chính là hắn, liên tiếp đem đội thiết kỵ của Đại Nguyên ngăn chặn ở ngoài biên giới Đại Tụng, thậm chí làm cho nam nhi Đại Nguyên bọn họ vừa nghe đến danh hiệu Thanh vương đã sợ tới mức mất hồn mất vía! Ngày nào còn có Thanh vương thì ngày đó Đại Nguyên còn phải phục tùng xưng thần với Đại Tụng!
Người đàn ông này tựa hồ trời sinh đã máu lạnh, không có cảm tình. Nhưng hiện tại hắn lại lấy vợ!
Bọn họ tất nhiên cũng thấy được thê tử Thanh vương—— nữ tử kai đẹp đến mức vô pháp dùng lời nói mà hình dung được, như một tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa. So sánh với nữ tử Đại Nguyên, nàng càng ôn nhu càng xinh đẹp, tiên nữ trong truyền thuyết đại khái cũng chỉ lớn lên thành dáng vẻ này đi?
Nhưng luôn đối mặt với một nữ tử, dù cho nữ tử này có đẹp cũng sẽ có lúc thấy ngấy. Thanh vương cùng thê tử thành thân lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn thay đổi khẩu vị? Mộ Lâm chính là mĩ nhân nổi danh của bọn họ, còn có một đôi mắt mèo mê người! Hơn nữa thân phận cao quý, bọn họ cũng không tin Thanh vương có thể bất vi sở động! Trên thực tế, chỉ cần là nam nhân đều vô pháp cự tuyệt mỹ nhân Mộ Lâm công chúa như thế!
Nhưng mà bọn họ đều quên —— trước khi Thanh vương thành thân, bọn họ đã từng thử bao nhiêu lần mĩ nhân kế, trong đó lại thành công bao nhiêu lần? Không một lần! Kết quả là số không đáng sợ! Người nam nhân này tựa hồ trời sinh không có nhược điểm, cũng không có cảm tình, chẳng lẽ sau khi thành thân hắn có thể bị dụ dỗ hay sao? Mà thần tử Đại Nguyên chỉ nghĩ ra biện pháp hạ đẳng như vậy thì có bao nhiêu kẻ là có đầu óc?
Mộ Lâm công chúa chậm rãi cúi lưng, lắc eo, tản mát ra lời mời uyển chuyển, nhưng ánh mắt của nàng ta lại vẫn nhìn chằm chằm Thanh vương, trong đó là sự ái mộ trắng trợn! Nếu như nói phía trước nàng ta lựa chọn đến nhảy điệu nhảy này, chơi vui là một, lĩnh mệnh là hai, như vậy thì, trong chớp nhoáng khi nhìn thấy Thanh vương, Mộ Lâm công chúa đã quyết nhất định phải trở thành nữ nhân của nam nhân này!
Hắn lợi hại hơn cả đệ nhất dũng sĩ Đại Nguyên!
Cứ tưởng rằng nam tử ở cái tuổi này nhất định đã già dặn sương gió, nhưng nàng ta không nghĩ tới, vị Thanh vương điện hạ này lại sinh được tuấn mỹ như vậy! Không biết tính sao, Mộ Lâm càng xem Hạ Liên Phòng càng không vừa mắt, vị trí bên cạnh vương gia, nói như thế nào cũng phải để nàng ta ngồi mới đúng! Nữ nhân này là cái thá gì mà cũng dám tranh đoạt nam nhân với nàng ta!
Từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ nàng ta mong muốn đều chưa từng không có được, bao gồm nam nhân!
Ánh mắt Mộ Lâm tham lam nhìn về phía Thanh vương, thật sâu mê muội vì gương mặt tuấn mỹ của hắn. Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lại đưa tay ra muốn chạm đến gương mặt hắn, kết quả tay duỗi đến nửa đường liền bị một thanh kiếm sáng chói ngăn cản. Mộ Lâm tức giận ngẩng đầu, trông thấy một nữ tử trang dung lạnh như băng trừng mắt nhìn nàng ta, hàn quang trong mắt khiến Mộ Lâm co rụt một chút, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của bản thân thì nàng ta lại lập tức có khí thế: "Ngươi có biết ta là ai hay không?! Cũng dám làm như vậy với ta! Ngươi, ngươi cũng không kêu nàng ta mau thu kiếm lại! Cứ thế nhìn nàng ta khi dễ ta!" Hai câu phía sau là nói với Thanh vương, câu trước còn cả vú lấp miệng em trách cứ Thiên Tuyền, hai câu sau đã sầu triền miên chỉ kém bổ nhào vào trong ngực Thanh vương.
Nàng ta thân là công chúa, từ nhỏ đã được nuông chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ai dám động vào nàng ta mảy may? Nam nhân Đại Nguyên, chỉ cần là người nàng ta coi trọng, nhất định bày ra trăm loại đùa giỡn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạch Khả Hãn vương sẽ lựa chọn con gái của mình đến dụ dỗ Thanh vương—— dù sao dụ dỗ một người nam nhân là dụ dỗ, dụ dỗ hai người cũng là dụ dỗ. Mộ Lâm bản thân mình cũng không quan trọng, người khác chẳng lẽ còn muốn để ý thay nàng ta?
Đối với Mộ Lâm mà nói, không quan tâm người đứng đối diện là ai, chỉ cần là nam nhân, chỉ cần nàng ta coi trọng thì nhất định phải có được! Nàng ta không chút nào lo lắng Thanh vương là hạng người gì, cũng không nghĩ ra Thanh vương có địa vị lớn cỡ nào, nàng ta đã quen thắng lợi, cho nên chỉ cần là nam nhân liền đều không trốn khỏi lòng bàn tay nàng ta! Chỉ là hy vọng vị Thanh vương ai cũng ca tụng này không cần như những nam nhân kia, nàng ta chỉ câu dẫn một chút liền đã không chịu nổi, nếu có thể nàng ta vẫn hi vọng hắn có thể chống đỡ được lâu một chút.
Nhưng mà, chỉ bằng gương mặt này, Mộ Lâm cảm thấy bản thân mình có thể thích hắn một đoạn thời gian rất dài! Hơn nữa tư vị nam nhân có tuổi tác lớn hơn mình nhiều như vậy, nàng ta cũng thật sự là chưa từng hưởng qua, không biết thế nào?
Nàng ta càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng trên mặt lại vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Phần lớn nữ tử Đại Nguyên anh tư bừng bừng phấn chấn, dáng người kiện mỹ, nàng ta lại có thân hình tinh tế, nhất là một đôi mắt mèo mười phần dụ hoặc, điều này làm cho nàng ta ở nam nhân trước mặt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mộ Lâm cũng không tin, trên đời này có thể có nam nhân ngăn cản được hấp dẫn của nàng ta!
Tất nhiên, đối với Hạ Liên Phòng bên cạnh Thanh vương, Mộ Lâm thực tự tin bỏ quên —— nữ nhân chỉ trông vào dung mạo thì chẳng có gì đáng lo, nữ tử có mỹ mạo thế nào mà không có phong tình thì cũng không giữ được nam nhân. Hơn nữa, thời gian dài đối mặt với một nữ tử, chắc Thanh vương gia cũng sẽ cảm thấy chán ngấy, vừa vặn bản thân mình có thể cho hắn đổi khẩu vị một chút. Huống chi, vị Thanh vương phi này thoạt nhìn có dáng vẻ di thế độc lập, nam nhân khả năng sẽ cúng bái nữ tử như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không sinh ra nhục dục! Mà mình thì không giống vậy, bộ ngực cao ngất, phấn mông đầy đặn, vòng eo như liễu, ai sẽ không thích chứ?
Nhưng mặc cho nàng ta nháy mắt mèo lâu như vậy, Thanh vương vẫn nhìn cũng không liếc mắt nhìn nàng ta một cái, coi nàng ta là thứ bẩn thỉu gì đó, vẫn tiếp tục chăm sóc nữ tử kia dùng bữa.
Mộ Lâm không khỏi có chút thẹn quá thành giận, đóa hoa cắn trong miệng sau một lúc lâu cũng không có được đối phương đáp lại, điều này làm cho đáy lòng nàng ta nổi lên nộ khí. Nhưng nàng ta lại không nỡ phát trên người Thanh vương, chỉ đành phải tìm nữ nhân đoạt nam nhân của nàng ta mà gây phiền toái rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Truyện Ký
Chương 234: Trêu hoa ghẹo nguyệt, là kiếp đào hoa
Chương 234: Trêu hoa ghẹo nguyệt, là kiếp đào hoa