TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lột Xác
Chương 5: Nói cho ta nghe một chút, sai chỗ nào?

Ta vẫn đứng ở phía sau phòng học, cho đến chương trình học của sáng sớm toàn bộ kết thúc, thừa dịp thời gian bữa trưa, ta trở lại chỗ ngồi nghỉ chân một chút, lập tức liền có ý nghĩ trốn học, nếu quyết định muốn cố ý chọc cô tức giận, vậy thì dứt khoát một chút đi, còn có thể bổ sung về "Công trạng" sáng sớm mất đi, thế là ta cứ làm như vậy rồi.

Khi mặt trời biến mất mặt trăng và những vì sao lên thay ca, ta cũng đắc ý vênh vang vuốt 6 đồng tiền trong túi tiền, nhảy nhảy nhót nhót trở lại địa phương xa lạ kia.

Bảo an của đại sảnh nhìn ta cao hứng như thế, cũng không nhịn được tới nhiều chuyện vấn đề ngày hôm qua đã muốn hỏi, ta bĩu môi một cái, "Ta là học sinh của nàng." Thì tiến vào thang máy.

Đến tầng 20, ở trước căn phòng 2003, ta vẫn là do dự một chút, cái cửa này khóa rồi, ta là không có cách nào mở, chỉ có thể gõ cửa, mấy giây sau, khóa cửa bị mở ra, bóng người của cô xuất hiện ở trong mắt của ta.

Nhìn thấy mặt đen kéo đến thật dài của cô, ta biết mưu kế của ta thực hiện được rồi, trong lòng mừng thầm a. Nỗ lực che lấp đi nụ cười từ bên người cô đi qua, dự định cứ như vậy trở về phòng thống khoái cười đã nghiền.

"Đứng lai." Cô đột nhiên ở phía sau ta gọi như vậy.

Không thể không nói, khi nghe được thanh âm của cô, ta là có chút sợ hãi, nhưng cái này thì chứng minh, hành vi của ta có hiệu quả rồi! Ta như không có chuyện gì xảy ra đem thân thể xoay chuyển qua.

Thân thể của cô có run rẩy không ít, đại khái là thật sự bị ta chọc giận rồi, "Có chuyện gì sao? Ta mệt rồi, muốn ngủ, có việc ngày mai rồi nói đi." Ta đang mong đợi câu nói tiếp theo của cô là: Cút về chỗ gia gia kia của ngươi!

Dương Vũ Đồng giờ khắc này thực sự là không thể nhịn được nữa, nhóc con này là toàn tâm chọc giận mình, nếu như hôm nay không trừng trị nàng, thật sự coi chính mình là con cừu.

Ngoài dự liệu, cô ngay lập tức thì tỉnh táo lại, thân thể đã không có run rẩy, "Ngươi không cảm thấy ngươi có chuyện nói với ta, cho ta một giải thích hợp lý?"

Giải thích? Ta lườm miệt thị cô một một cái, hừ lạnh một tiếng, liền xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Lúc này, một bàn tay lớn thô lỗ đem phía sau ta kéo một cái, còn chưa kịp nhìn chủ nhân của bàn tay lớn kia, "Chát" một tiếng, một bàn tay lớn khác nắm chặt cây gỗ nhỏ không biết ở khi nào nhảy ra đã rơi xuống trên đùi ta.

"A!.." Ta bị hành động này của cô triệt để kinh ngạc sững sờ, theo bản năng kêu thành tiếng, mà chủ nhân của bàn tay lớn kia cũng không có bởi vì tiếng kêu của ta mà dừng lại gậy gỗ vung lên, ngược lại, thanh âm chát chát tới càng thêm mãnh liệt.

Ta bị cô từ đứng đánh tới ngã trên mặt đất, không ngừng trái tránh phải né với ý đồ tránh thoát truy kích của gậy gỗ, nhưng toàn là phí công, ta đã sớm bị nó làm cho toàn thân vết roi, khóc đến âm thanh cũng thay đổi rồi.

Mắt thấy gậy gỗ lần nữa bị giơ lên cao ở phía trên thân thể, ta không lo được tôn nghiêm, dùng thanh âm khàn khàn xin tha: "Đừng đánh, cầu xin ngươi đừng đánh, rất đau.. Ô ô.."

Như ta mong muốn, cô thật sự dừng lại không có đem cây gậy vung xuống, mà là mắt nhìn xuống ta bị cô đánh cho chật vật, "Vậy ngươi biết sai rồi chưa?"

Biết sai? "Ta sai chỗ nào!" Không có trải qua suy nghĩ ta liền đem lời trong lòng rống lên.

Dương Vũ Đồng lúc này thật sự tức giận rồi, "Gia gia ngươi chính là thương uổng ngươi rồi!" Nói xong, dùng sức đem valy bên cạnh trên tủ đẩy một cái, 3 bộ quần áo mới rải rác tới trên đất, còn có một con gấu nhỏ màu nâu kích cỡ tương đương lòng bàn tay. "Tâm nguyện lớn nhất của người già như hắn, chính là muốn ngươi cố gắng đọc sách, nhưng ngươi thì sao? Mỗi ngày chính là đến muộn về sớm, ngươi cứ như vậy phụ lòng của hắn, những thứ đồ này, ngươi không có tư cách có được!" Một tay nhặt lên gấu con trên đất, dùng sức kéo một cái, bông vải màu trắng tứ tán.

"A.." Ta lần nữa hét lên một tiếng, nhìn búp bê gấu con bị cô xé nát, hai mắt trống rỗng mất đi tiêu điểm.

Nhớ tới khi đó ta 11 tuổi, mới vừa lên năm nhất trung học cơ sở, gia gia kéo lấy ta đi ở trên đường tan học về nhà, khi đi qua một cửa hàng bán búp bê, ta từ nhỏ đã không từng có được món đồ chơi, sự chú ý đã bị gấu vải cao to như người bên trong hấp dẫn, nhưng ta biết khi đó gia gia đã không có tiền dư mua cho ta, thế là một chữ cũng không có nói, nhưng gia gia vẫn là chính xác nhìn thấu tâm tư của ta, mỉm cười nói cho ta biết nếu như ta có thể như trước đây thi đạt được 100 điểm, liền mua nó tặng ta. Lúc đó ta chỉ là đem lời này coi như lời dỗ ta, hoàn toàn không có để ở trong lòng, mà khi thi, đừng nói 100 điểm, cả đạt yêu cầu ta cũng rất ít, nhưng hôm nay, gia gia vẫn là đem nó tặng đến trước mặt của ta, tuy hình thể là nhỏ rất nhiều, thì hắn chưa từng quên lời hứa với ta, dù cho ta một lần cũng không có đạt được yêu cầu của hắn.

"Trả lại cho ta.." Ta nức nở đứt quãng mà nói: "Đó là đồ vật gia gia cho ta, ngươi không thể đụng vào, đem nó trả lại cho ta." Bò đến bên cạnh quần áo tứ tán đem chúng nó toàn bộ bảo vệ ở trong lồng ngực.

"Vậy ngươi biết sai rồi chưa?" Cô hỏi lần nữa.

Ta chỉ cố nức nở không hề trả lời cô.

Thấy ta không có hợp tác, cô cũng là cái gì đều không nói, trực tiếp đi qua đem quần áo trong ngực ta cướp đi hai cái, lấy ra cây kéo trong ngăn kéo, không qua hai giây, quần áo hoàn hảo biến thành vải nát.

"A!.." Ta sụp đổ rồi, âm thanh kẹt ở nơi cuống họng không ra được.

Nhưng mà, cô vẫn là câu nói kia: "Ngươi biết sai rồi chưa?"

Vẫn không có nghe được câu trả lời của ta, cô đem quần áo cuối cùng lấy qua, một khắc đó khi cây kéo sắp cắt xuống, ta nhào tới trước bắt được ống quần của cô, "Sai rồi sai rồi, cầu xin ngươi đừng như vậy, cầu xin ngươi.."

"Biết sai rồi?" Có được nàng trả lời như vậy.

Ta gật đầu, "Biết rồi.. Biết rồi."

Cô quả nhiên liền đem hai tay buông xuống, khi ta cho rằng như vậy liền xong xuôi, cô chỉ vào bàn trà, lần nữa nói ra lời làm ta khó có thể phục tùng: "Vậy liền đem quần cởi đi nằm sấp."

Ta mở to hai mắt, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

"Nghe không hiểu tiếng Trung sao?" Cô nhìn ánh mắt của ta không mang một tia nhiệt độ.

Ta của bây giờ, thực sự là sợ hãi cô rồi, nhưng muốn ta chủ động cởi quần chịu phạt, chuyện nhục nhã như vậy, tuyệt đối không làm được!

Rất đơn giản, không cần lên tiếng, cô chỉ là nhấc tay cầm lên cây kéo, ta liền khuất phục, "Không được! Ta thì liền đi.."

Thấy cô dừng lại động tác trên tay, ta cũng chống lên thân thể chậm rãi di chuyển đến trên bàn trà, hai tay đưa đến trên quần, nhận mạng đem nó cởi xuống, lấy tay chống ở trên bàn trà, nhất thời, phía sau liền cao cao vểnh lên.

Cô nhìn thấy động tác của ta, nói: "Quần lót không phải quần sao."

Ta ngây ngẩn cả người, còn phải đem quần lót cũng cởi?

"Ngươi đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!" Tay cũng hoạt động lên.

Ta ngay lập tức sẽ thẳng tắp thân thể không để ý tới mặt mũi đem quần lót cuối cùng dời đi, gương mặt trong nháy mắt đỏ đến tai, khôi phục tư thế vừa rồi, tiếp theo, liền nhìn thấy cô đem hung khí trên tay thả xuống, ta đột nhiên thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó một hung khí khác thì xuất hiện trong tay cô.

Đứng bên cạnh ta, "Nói cho ta nghe một chút, sai chỗ nào?"

Sai chổ nào? Muốn cái mông trần ta nhận sai? Đây cũng là một loại phương thức nhục nhã khác sao?

Ở tình huống không hề chuẩn bị, "Bốp" một tiếng từ phía sau ta vang lên, đau đớn cắt rời khiến cho ta nhảy lên.

"Nằm trở về!" Cô dùng gậy gỗ gõ gõ mặt bàn, hung hăng mà nói.

Ta dùng tay lau chất lỏng trên mặt, nghe lời làm theo.

"Ngươi động nữa ta liền đem ngươi ném ra ngoài phòng đánh." Tiếp đó, lại là cái vấn đề: "Sai chỗ nào?" kia.

Ta khịt khịt mũi, không hề trả lời.

"Không trả lời đúng không."

Nói xong, phía sau ta lại truyền tới năm tiếng lanh lảnh "Bốp bốp bốp bốp bốp".

Không dám giãy dụa nữa, hai chân ta mềm nhũn, quỳ đến trên đất.

"Ngươi không trả lời, ta thì đánh tới ngươi nói chuyện mới thôi!"

"Bốp bốp bốp bốp bốp", lại là năm tiếng liên tục, ta thừa nhận, ta không có sức ý chí cường đại, "Đừng đánh, ta biết sai rồi, ta không nên trốn học."

Cô ngừng tay hừ lạnh một tiếng, "Còn có."

Còn có? Lúc này ta nơi nào còn có sức suy nghĩ, chỉ là nằm ở trên bàn trà gào khóc.

Không nghe thấy câu trả lời của ta, cô tiếp tục vung lên gậy gỗ, "Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp.."

Đau đớn khiến cho ta cảm giác chính mình cả hô hấp đều không làm được, mà bên tai lại truyền đến thanh âm của cô: "Sáng sớm ngươi là lúc nào tới trường học."

Ta rõ ràng ý đồ của lời này, "Ta không nên.. Khụ khụ khụ khụ.." Trong khoảng thời gian ngắn đổi không lên hơi, ta bị sặc ngụm nước, mà cô cũng bởi vì tiếng ho khan của ta không có vung lên gậy gỗ nữa, để ta có được cơ hội thở dốc, "Khụ khụ.. Ta sáng sớm đến lớp muộn, ta sai rồi, khụ khụ khụ khụ.."

Đọc truyện chữ Full