TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lột Xác
Chương 21: Sẽ đến cứu ta sao..

Lộp bộp một tiếng, một chậu nước đá xối đến trên mặt của ta, hừ hai tiếng bốc lên hơi trắng, ta run rẩy tỉnh lại, "Đau.."

"Còn có hai tiếng liền đến kỳ hạn, các ngươi cố gắng khuyên nhủ nàng, nếu như không được, thì cùng nhau đến biển lớn nuôi cá đi." Ở sau khi giội tỉnh ta, tên bắt cóc lưu lại câu này liền ra khỏi phòng.

Con nhà giàu đến gần ta chút, "Tên ăn mày, xin ngươi, nhanh để người nhà người đưa tiền đến, họ nói rồi, nếu như ngươi không có đưa tiền tới, vậy chúng ta cũng không cần đi rồi."

"Ta thật sự không có tiền.." Ta suy yếu nói.

Nữ nhà giàu đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt ta, "Coi như ta cầu xin ngươi, ta thật sự không muốn chết, để người nhà ngươi đưa tiền đến đây đi, ngươi không muốn sống, nhưng mà ta muốn, đừng để chúng ta chôn cùng với ngươi a."

Ta như thế nào có thể muốn chết như thế, ta còn không bắt đầu kiếm tiền để gia gia hưởng phúc đó, nhưng mà..

"Nè," Nam nhà giàu từ phía sau lén lút di chuyển ra điện thoại giữ riêng, "Nhanh gọi cho người nhà ngươi."

"Ngươi làm sao có điện thoại, không có bị bọn họ lấy đi?" Nữ nhà giàu có vẻ rất kinh ngạc.

"Vào lúc này đừng lo cái này, ta đương nhiên có cách của ta."

Ta nhìn điện thoại không nhúc nhích, nghĩ không thông, làm sao ngươi thì không gọi 110..

Nam nhà giàu hình như nhìn thấu tâm tư của ta, "Đừng báo cảnh sát! Cha ta đã nói, gặp phải loại chuyện này, là phải nghe lời, không chọc giận bọn họ, nộp tiền, nhất định có thể giữ mạng."

"Đúng! Đúng!.." Nữ nhà giàu tán đồng gật đầu liên tục.

Cũng không biết cha của ngươi có ngây thơ như vậy không, cẩn thận hít sâu một hồi, ta cắn lấy cành trúc nhỏ trên đất gõ ở trên bàn phím, nỗ lực nhớ lấy số điện thoại của người ta còn đang chiến tranh lạnh.

Cô, sẽ cứu ta sao? Hay là biết ta trốn học, trước tiên đem ta mắng một trận.

Cuối cùng nhớ lại số lượng 11 số, "Bíp.. bíp.. bíp.."

Bên này, Dương Vũ Đồng ở trong phòng làm việc của trường học là rất khổ não, xem ra nhóc con kia là lập lòng muốn đấu cứng với cô, vừa rồi khi xuống tiết muốn đi quan tâm nàng một chút, ai biết thì cho mình sắc mặt, phải biết tính cách cao ngạo từ nhỏ của chính mình, đặc biệt là đã trải qua chuyện của 13 năm trước, thì trở nên càng thêm cường thế, nơi nào còn có người dám cho cô sắc mặt, nhóc con kia thật sự có chút không biết sống chết! Hiện tại, cô cũng là lập lòng trừ phi nhóc con kia chủ động nhận sai với mình, bằng không, tuyệt đối sẽ không nhìn nhóc con kia một cái, để nàng đau chết đi!

Lúc này, điện thoại trong túi truyền đến tiếng vang, lấy ra nhìn cuộc gọi đến, một mã số xa lạ, cú điện thoại này là điện thoại cô dùng riêng, ngoại trừ mấy người trong nhà biết ra, không ai biết, tại sao có thể có điện thoại xa lạ gọi đến, Dương Vũ Đồng suy nghĩ một chút, vẫn là nhận.

"Alo, xin chào."

Điện thoại gọi thông rồi, thanh âm quen thuộc từ bên trong truyền đến, khiến cho tâm linh của ta được an ủi.

"Là ta," Ta có chút kích động phát ra giọng mũi nặng nề.

Dương Vũ Đồng của một bên khác điện thoại nhướng mày, lúc nhận điện thoại thì suy đoán có phải nhóc con này hay không, bởi vì cô đã từng dùng số này từng gọi số điện thoại bàn bên nhà kia.

"Ngươi gọi điện thoại cho ta làm gì, bây giờ là thời gian lên lớp, ngươi là làm cái gì!" Cô nghiêm khắc hỏi.

Quở trách trong dự liệu, nhưng ta vẫn là cảm thấy an tâm, "Ta bị.."

"Két két két.." Thanh âm cắt ngang lời ta, cửa lần nữa bị mở ra.

"Các ngươi đang làm gì!" Tên mặt sẹo vào cửa liền nhìn thấy điện thoại trên đất, bước nhanh lên trước nhặt lên, nhìn một chút màn hình điện thoại di động.

"Ầm!.."

"A!.." Hắn ở trên bụng ta hung hăng đá một cước, khiến cho ta cảm thấy nội tạng bị một lần nữa sửa sang lại một phen.

"Alo, Vu Tử Ngôn, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi ở chỗ nào?" Thanh âm căng thẳng của cô từ bên kia điện thoại truyền đến.

"Thì ra nàng tên Vu Tử Ngôn," Tên mặt sẹo đáp lại cô một tiếng.

Dương Vũ Đồng sau khi nghe được thanh âm của tên đàn ông, lông mày không khỏi nhít chặt, "Ngươi là ai? Vu Tử Ngôn đâu?"

"Ta là ai ngươi không cần phải để ý đến, ta cũng không quản ngươi là gì của nàng, ta chỉ nói một lần, nàng hiện tại ở trên tay ta, ngươi còn có một tiếng ba mươi phút, chuẩn bị 100 vạn, trễ một phút, ta thì ở trên người nàng cắt một dao." Tên mặt sẹo thuật lại yêu cầu của hắn, giống như con nhà giàu.

"Ta dựa vào cái gì tin ngươi," Dương Vũ Đồng bình tĩnh nói.

"Hừ!" Tên mặt sẹo hừ một tiếng, bàn tay không nắm điện thoại tiến vào trong túi quần sau đó duỗi ra, đột nhiên tập kích về phía ta..

"..."

Hắn không chút do dự ở trên cánh tay tay phải ta cắt một đao, máu tươi chảy ròng.

"A!.." Con nhà giàu khi nhìn thấy vết thương rách ra của ta, hét rầm lêm.

"Lần này là cánh tay," Tên mặt sẹo mắt không có biểu tình gì giảng giải tình huống hiện thời với cô, "Xin hỏi tiếp theo, ngươi là muốn ta cắt chỗ nào của nàng? Cẳng chân? Đùi? Thân thể? Hay là.. Cổ họng?"

"Ngươi!" Dương Vũ Đồng ở một bên sau khi nghe được đứa trẻ kêu thảm thiết đứng thẳng người dậy, "Ngươi đừng làm bậy, ta sẽ báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát?" Tên mặt sẹo thuận tay ở dưới vết thương của ta lại cắt một dao.

"..."

Ta cảm giác tay đã mất đi tri giác, cũng không động đậy được nữa.

"Vu Tử Ngôn!" Cô kêu đến rất lớn tiếng, ta suy yếu cũng có thể nghe rõ.

"Ngươi còn có một tiếng hai mươi phút, không muốn ta ở trên người nàng rạch nữa, thì thông minh chút, lòng tốt nhắc nhở ngươi, tay của nàng hiện tại chảy rất nhiều máu, nhìn dáng dấp sắp muốn mất máu quá nhiều rồi."

"Được, ngươi lập tức giúp nàng cầm máu, nếu như nàng có vấn đề gì, ngươi cũng đừng muốn sống."

"Hừ!" Tên mặt sẹo cúp điện thoại, hung hăng quăng một cái bạt tai cho con nhà giàu, "Giở trò gian nữa, kết cục thì giống như nàng."

Hắn đi qua dùng khăn tay đem cánh tay của ta bao lại, liền nhấc chân rời khỏi phòng, con mắt của ta cảm thấy càng ngày càng nặng, mơ mơ màng màng trong đầu xuất hiện thân ảnh của gia gia, còn có cô, sẽ đến cứu ta sao..

Cúp điện thoại, Dương Vũ Đồng thì phát cáu tại chỗ, tức giận xông đến phòng học của đứa trẻ, Đường lão sư đang lên lớp số học và các bạn học đều bị cô dọa giật mình.

Cô một chút liền nhìn phía chỗ ngồi của đứa trẻ, thật sự không thấy rồi! Quay về Đường lão sư trên bục giảng hô to: "Vu Tử Ngôn đâu?"

Đường lão sư không biết cho nên ngả ngớn đáp lại: "Không ở đây, trốn học rồi chứ, cũng không phải lần đầu tiên, ngạc nhiên làm gì."

Dương Vũ Đồng tức giận trừng Đường lão sư một chút, hỏi học sinh cả lớp: "Các ngươi ai thấy nàng? Là lúc nào."

"Tiết thứ ba sau khi xuống tiết, thì thấy nàng chạy ra ngoài." Không biết là ai trả lời.

Dương Vũ Đồng nặng nề vung một quyền về phía cửa co cẳng chạy về phía cửa trường, hành động của cô cũng kinh ngạc bạn học lớp sát vách, dồn dập tụ tập đến vây xem trên hành lang.

Kỳ thực không cần nhìn cũng đại khái có thể đoán được cảnh ngộ tiếp theo cô sẽ tìm ai rồi.

Bảo an đại thúc còn chưa kịp chào hỏi, đã bị Dương Vũ Đồng tóm chặt cổ áo, "Ngươi ở đây giữ cửa là làm thế nào! Học sinh trốn ra ngoài cũng không quản!"

"Dương lão sư, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, ngài nói ai trốn rồi?" Bảo an đại thúc run rẩy hỏi.

"Vu Tử Ngôn!"

"Vu Tử Ngôn?" Bảo an đại thúc nhất thời thở phào một cái, "Học sinh kia là trốn học nổi tiếng rồi, ở trước khi Dương lão sư ngài tiếp nhận chính là như vậy, hiện tại chẳng qua là đánh về nguyên hình mà thôi, ngài hà tất ngạc nhiên chứ."

"Ngươi!" Dương Vũ Đồng thực sự là vẻ giận dữ, giơ tay phải lên mắt nhìn thì muốn đánh qua, vẫn may bị một đám lãnh đạo nhà trường đúng lúc xuất hiện ngăn cản, nếu không thì bi kịch rồi.

Trải qua sự hiểu rõ của lãnh đạo trường, mở ra camera trước cửa trường học, nhóc con kia xác thực là trốn khỏi trường học rồi.

Dương Vũ Đồng một tay che mặt, viền mắt đỏ một vòng, xưa nay chưa từng thử qua tâm loạn như ma như thế, nếu như khi đó cô đồng ý bỏ xuống mặt mũi, cho dù đứa bé kia bày sắc mặt cho cô, cũng qua đi rồi, thì sẽ không để nàng chuồn đi, nếu như bị bọn bắt cóc kia biết nàng là con gái của người thừa kế tập đoàn Dương thị, tuyệt đối không phải 100 vạn là có thể giải quyết.

Nghĩ tới đây, Dương Vũ Đồng lại đột nhiên tỉnh ngộ, nếu đã chỉ cần 100 vạn, chắc là không biết thân phận của nàng, nhìn thời gian, cách thời điểm hạn định còn có một tiếng, Dương Vũ Đồng gọi điện thoại: "Ta muốn ngươi ở trong 45 phút tìm được một cô gái, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng nếu như ta nhìn thấy xác, ta sẽ để ngươi sống mà hối hận!"

Đọc truyện chữ Full