Mộng Dao tức giận đi về phía trước, không muốn quay đầu nhìn lại một chút nào.
Đã có lúc cô thật biết ơn Lục Tiểu Xuyên, vì có một lần Vương Tử Hàm bắt nạt cô, anh đã từng giúp cô, tuy rằng anh vẫn giữ thái độ đáng chết đó.
Nhưng lúc đó cô thật sự rất biết ơn anh, tuy rằng luôn cùng anh cãi vã, nhưng cô không chán ghét anh.
Thật sự không thể hiểu nổi anh.
Trở lại lớp ngồi xuống, chuông vào lớp vang lên, cô giáo dạy tiếng Anh bước lên bục, lật xem giáo án. Một lúc sau, cô nhìn thấy tên khốn đáng chết Lục Tiểu Xuyên từ từ đi vào lớp, anh đặt dụng cụ dọn dẹp trên tay xuống. Coi cô giáo như không khí, đi thẳng về chỗ của mình.
Tém cái gì mà tém, cô giáo tiếng anh sẽ dễ dàng để anh làm càn dưới mí mắt của mình sao?
Vào lúc này, Mộng Dao hết sức hy vọng Lục Tiểu Xuyên sẽ gặp xui xẻo.
"Lục Tiểu Xuyên, em đi lên đây cho cô."Cô giáo tức giận khi nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của anh.
"Hả?" Lục Tiểu Xuyên quay lại, theo thói quen bước lên bục giảng bên cạnh, đứng đối diện với học sinh.
"Thật không có quy củ gì cả, đứng đây một tiết, ngày nào cũng muộn, em không vào lớp sớm hơn một phút được à!" Giáo viên tiếng Anh cầm cây thước dạy học đánh nhẹ vào lưng của anh hai cái.
"Dạ."
Anh xui xẻo, chính mình cũng không quá tốt. Lớp học vốn dĩ rất nhàm chán, Lục Tiểu Xuyên lại còn đứng trên bục giảng, thật là chướng mắt.
Cô vẫn là lớp phó phụ trách môn tiếng Anh, không thể không nghe giảng bài, hơn nữa cô giáo tiếng Anh cũng thật dọa người, chỉ cần cô lơ là một chút và bị cô ấy bắt lấy thì cô phải chết rất thê thảm.
Lúc cô giáo chọn lớp phó phụ trách môn, vì ai cũng sợ cô ấy nên không ai dám giơ tay, lúc trước cô thật sự bị động kinh, trong lòng tràn ngập tình yêu thương, cư nhiên lại cảm thấy cô giáo dạy tiếng Anh thật đáng thương nên xung phong nhận công việc này.
Đây là lý do tại sao cô nói tiếng Anh dở như vậy mà vẫn có thể làm lớp phó phục trách môn.
Hai mươi tám tuổi, cô vẫn chưa nghe hiểu về ABCDEFG, lúc nhàn rỗi và buồn chán, cô nhớ lại vở ghi chép của mình, cảm thấy tay thật mỏi..
Chuông tan học vang lên, Lục Tiểu Xuyên bị giáo viên gọi lên văn phòng, đang hả hê thì đột nhiên nghe thấy giáo viên gọi tên mình.
"Trương Mộng Dao, em cũng đến đây đi."
Bài tập buổi sáng giao hết rồi, cô giáo kêu cô làm gì, bảo cô cùng Lục Tiểu Xuyên đến văn phòng sao?
Tốt nhất là không có việc gì, nếu không cô thật sự bị cô giáo này dọa hết hồn mất.
Theo cô giáo ra khỏi lớp, cô vô tình nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Vương Tử Hàm.
Xem ra hôm nay phải về nhà muộn rồi.
"Cô chọc giận Vương Tử Hàm sao?"
Bị giọng nói của Lục Tiểu Xuyên làm cho giật mình, không phải anh đi phía trước sao, chạy đến bên cạnh cô từ lúc nào thế?
"Liên quan gì tới cậu." Mộng Dao giẫm lên chân anh và chạy lon ton theo chân cô giáo.
"Chết tiệt." Anh vừa nhìn thấy Vương Tử Hàm đang dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Trương Mộng Dao. Có phải cô đã chọc giận gì cô ta không? Chọc giận Vương Tử Hàm cũng không phải chuyện tốt, cho dù cô đã luyện Sanda ba năm, nắm đấm cũng khó có thể đánh bại một đám người....
Chờ một chút, anh đang lo lắng cho cô sao, anh lo lắng cho cô để làm gì, không phải anh chán ghét cô lắm sao.
Lục Tiểu Xuyên, mày sống lại một cái là trí nhớ cũng vì đó mà giảm luôn sao.
Trong văn phòng, các giáo viên ở mọi độ tuổi đang tụ tập hai ba tụm trò chuyện. Ở cái bàn gần ban công, một nam một nữ mặc đồng phục học sinh đứng trông có vẻ lạc lõng trong môi trường này.
"Này, cô Vương, sao cô lại gọi lớp phó phụ trách môn của mình và tên nhóc này lên đây?" Giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh hỏi.
"Tôi nhờ lớp phó phụ trách môn đếm giám sát và đôn đốc đứa nhỏ này học bài." Cô giáo tiếng anh vừa trò chuyện vui vẻ với cô giáo kia, vừa quay mặt lại đã ném cho hai đứa một vẻ mặt chua chát.
"Em có nghe được không lớp phó phụ trách môn, Lục Tiểu Xuyên không nộp bài tập về nhà, đến lớp muộn và ngủ luôn trong tiết học. Em là bạn cùng bàn của em ấy thì có gì đốc thúc em ấy. Em ấy có trí thông minh cao, không làm bài tập thì thành tích cũng tốt nhưng không ổn định, nhưng nếu như cố gắng học tập, thì tương lai của em ấy rất có triển vọng." Sau khi nói xong với Trương Mộng Dao, cô ấy lại quay qua nói chuyện nghiêm túc với Lục Tiểu Xuyên: "Tiểu Xuyên, tôi không phải là chưa nói, chừng nào thì em mới có thể sửa mấy cái tật xấu đó của mình, ba năm cấp ba cũng đã qua một năm, chỉ còn hai năm nữa là sẽ tốt nghiệp, nghiêm túc học tập đi, nếu không thật sự phí cái thiên phú học tập này của em."
Trương Mộng Dao hừ lạnh sau khi nghe những lời này, tại sao lại muốn cô hầu hạ kẻ này? Tại sao trước đây cô không nghĩ não của cô giáo dạy tiếng Anh lại như thế này, chẳng trách cô ấy được gọi là Vương Xuân Hoa(*), một loài hoa kỳ quái mà vô cùng ngốc nghếch.
(*) Xuân Hoa: trong tiếng trung Xuân có nghĩa là ngốc nghếch, với hoa là một loài hoa, nên cộng lại là một đóa hoa kỳ quái mà vô cùng ngốc nghếch.
"Cô giáo, điều cô vừa mới nói, em làm không được. Em không dám quản đến chuyện của Lục Tiểu Xuyên đâu ạ." Mộng Dao cố gắng hết sức không để cho Vương Xuân Hoa trừng lớn mắt, xoay người bước ra khỏi văn phòng.
"Đứa nhỏ này!" Cô giáo dạy tiếng Anh đẩy kính trên sống mũi, vừa muốn tiếp tục nói chuyện với Lục Tiểu Xuyên, nhưng người đã biến mất.
"Trương Mộng Dao."
Nghe thấy tên ngốc phía sau gọi mình một lần nữa, Mộng Dao bước chân nhanh hơn.
"Trương Mộng Dao, đứng lại cho tôi." Lục Tiểu Xuyên hét lên, Mộng Dao quay lại trừng mắt nhìn anh, lầu này toàn là văn phòng của giáo viên, anh muốn làm gì?
"Kêu cô dừng lại, thì cô dừng lại đi!"
"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, sao trước đây không nghĩ anh lại phiền phức như vậy chứ!"
Lục Tiểu Xuyên bước chân thật nhanh, đi vài bước đã đến trước mặt cô, cô cao 1m60 nhưng đứng trước mặt anh lại giống như một học sinh tiểu học.
"Tôi chỉ muốn nói với cô, những lời đó không phải là những gì tôi yêu cầu giáo viên nói, vì vậy đừng đổ lỗi cho tôi." Sau khi nói xong, anh không thèm nhìn cô, và bước qua vai cô.
Giả bộ làm gì, Mộng Dao bĩu môi.
Cô quay người lại, nhìn bóng lưng anh biến mất ở cầu thang, nhẹ giọng chửi rủa: "Đồ điên."
Buổi tối tan học, trước khi rời đi cô cảm thấy Lục Tiểu Xuyên nhìn mình bằng một ánh mắt đầy ý tứ, cô nghĩ anh lại phát bệnh thần kinh.
"Mộng Dao, chúng ta cùng nhau về nhà thôi."
Còn không cô trốn đi, Ngô Nghệ Hinh đã dán lên người cô, cô nhìn Tống Tư Đình vẫn chưa rời khỏi lớp, cô lập tức nghĩ cách thoát khỏi cô ấy mà không để lại dấu vết.
"Tư Đình." Mộng Dao hét lớn vì sợ Tống Tư Đình không thể nghe thấy.
Tống Tư Đình quay đầu nhìn trái phải, xác định là Trương Mộng Dao đang gọi mình, cô ấy liền có chút khó hiểu.
Trương Mộng Dao dắt Ngô Nghệ Hinh đến chỗ Tống Tư Đình, mở to mắt mong đợi: "Nhà mình rất gần nhà cậu, cậu có muốn cùng về nhà không?"
Cô biết chắc cô ấy sẽ nói đồng ý, bởi vì cô ấy luôn chỉ có một mình, cô ấy không có lý do gì để từ chối sự nhiệt tình của cô, hơn nữa cô còn giả vờ làm nũng nên cô ấy không thể đành lòng mà từ chối.
"Được rồi." Tống Tư Đình vui vẻ nắm lấy tay khác của Mộng Dao. Đây là lần đầu tiên trong đời có người muốn về nhà cùng cô ấy, cô ấy rất vui.
Mộng Dao bí mật quan sát vẻ mặt của Ngô Nghệ Hinh, quả nhiên.....
"Ừm, Mộng Dao, tớ mới nhớ ra mình có việc phải làm. Tớ phải tới chỗ của mẹ tớ một chuyến." Ngô Nghệ Hinh đột nhiên xoa đầu cô ta, tỏ vẻ ảo não: "Xin lỗi Mộng Dao, hôm nay tớ không thể về nhà với cậu rồi."
Mộng Dao cười vỗ vai cô ta: "Không sao đâu, cậu cứ đi trước đi, đừng để bị muộn."
"Ừ." Ngô Nghệ Hinh mang theo tia áy náy chào tạm biệt hai người, sau khi xoay người sắc mặt liền tái mét.
Cô ta không phải đã nói với Trương Mộng Dao rằng Tống Tư Đình là người làm cô ta khó chịu nhất sao? Cô còn muốn về nhà cùng với cô ấy là vì cố tình muốn chọc giận cô ta sao!
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô thì như không cố ý, lại nói cô ta ngụy trang tốt như vậy, cô nhất định không nhận thấy cô ta đối với cô mang theo tia địch ý. Lại nói đầu óc cô ta như óc heo, có cho tiền thì cô cũng không dám giả vờ chơi cô ta.
Ngày mai, cô ta phải nói chuyện đàng hoàng với cô để cô tránh xa Tống Tư Đình ra.
Cùng Tống Tư Đình nói cười vui vẻ, hai người bọn họ cùng nhau bước ra khỏi trường, đứng trước trạm xe buýt chờ xe đến.
Cười cười, vẻ mặt của Tống Tư Đình đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ, như thể cô ấy đang do dự không biết có nên nói không.
"Có chuyện gì vậy?" Mộng Dao hỏi.
"Mộng Dao, Nghệ Hinh dường như không thích tớ."
Làm sao cô ấy biết Trương Nghệ Hinh không thích cô ấy chứ! Mộng Dao kinh ngạc nhìn Tống Tư Đình.
"Cậu không cần kinh ngạc như vậy, tớ không rõ, chỉ là cảm thấy được..."
Gió buổi tối rất mát và dễ chịu, nhưng lúc này Mộng Dao lại cảm thấy rất lạnh.
Kiếp trước cô đã ở bên cạnh Ngô Nghệ Hinh lâu như vậy, vậy tại sao cô lại không nhận ra rằng cô ta ghét cô.
Ngay cả một người như Tống Tư Đình cũng cảm nhận được...
Một nụ cười tự giễu hiện lên khóe miệng, cô thật sự rất ngốc.
"Xe buýt sắp tới rồi, cậu đi lên ngồi trước đi." Mộng Dao đẩy Tư Đình về phía trước.
"Cậu không đi à?"
"Không đi được..."
Cô đã thấy Vương Tử Hàm dẫn một đám người đi đến chỗ này.
"Đó không phải là Vương Tử Hàm sao?" Tư Đình nhìn thấy nhóm người mang theo vẻ mặt không có ý tốt đi đến, liền kéo Mộng Dao lên xe: "Chúng ta đi nhanh đi, chắc cô ta lại đi đánh nhau, không có liên quan gì đến chúng ta."
"Cậu đi đi." Mộng Dao nhìn nhóm người đang tiến lại gần, cô ép Tống Tư Đình lên xe buýt: "Họ đến đây để tìm tớ."
"Cái gì!" Tống Tư Đình há miệng thành hình chữ O. Cô ấy chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã đóng lại.
Qua tấm kính, Mộng Dao mỉm cười ngọt ngào với cô ấy.
Xe buýt chạy đi, Vương Tử Hàm đến nơi.
Mộng Dao đưa tay ôm ngực và mỉm cười nhìn cô ta.
Tiểu Vũ đã từng nói với cô rằng đối mặt với kẻ địch không được mất đi khí thế, loại khí thế này không phải là nói hung thần ác sát(*), mà là cho dù kẻ địch có đứng ở ngay trước mặt, cô thể hiện dáng vẻ không chút nào để ý, như vậy đối phương sẽ cảm thấy bị áp bách.
(*) hung thần ác sát: lạnh lùng, hung ác, hung tợn.
"Tìm tôi sao?" Mộng Dao chủ động.
"ĐM, không tìm cô thì tôi tìm ai." Vương Tử Hàm vừa nhổ kẹo cao su trong miệng ra, vừa định túm tóc cô thì Mộng Dao lùi lại hai bước, không cho cô ta thực hiện được.
Đứng trước mặt một đám trẻ với mái tóc sặc sỡ, khiến Mộng Dao một người đã 28 tuổi nhìn có chút không quen, kiểu tóc này vẫn đang rất thịnh hành vào thời điểm này, nhưng vào năm 2015, có vẻ như đây là xu hướng nông thôn.
Nó giống như những chiếc lông gà đủ màu trên đầu vậy, trông thật ngộ nghĩnh.
Mộng Dao cười khúc khích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm Cấp 3
Chương 8
Chương 8