Trương Tĩnh Tĩnh duỗi tay chính là một cái tát, Ngô Nghệ Hinh hốt hoảng, nhưng mà lại không có chỗ để trốn, nhận trọn một cái tát:
"Ngô Nghệ Hinh cậu cũng thật là hoành hành, hoá ra cậu ngày thường đều là giả thanh cao, mẹ nó, dám động đến đồ vật của tôi, cậu không muốn sống nữa sao?"
Ngô Nghệ Hinh không thể tin tưởng vuốt mặt mình, cậu ta dám đánh mình.
"Cậu điên rồi hả?" Sau khi phản ứng lại, Ngô Nghệ Hinh trực tiếp nhào vào đánh nhau với Trương Tĩnh Tĩnh.
Hứa Hương nhìn Trương Tĩnh Tĩnh bị túm tóc, không hề nghĩ ngợi liền đi lên hỗ trợ, ngày thường những người cùng Ngô Nghệ Hinh quan hệ rất tốt nhìn thấy Ngô Nghệ Hinh lấy một địch hai, cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu.
Có nữ sinh đi lên xem náo nhiệt, cũng không biết bị ai kéo một chút, lập tức liền nổi trận lôi đình, vén tay áo liền đấu võ.
Bất tri bất giác người tham gia chiến đấu nhân số càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, cục diện biến thành khó có thể thu thập.
Giáo viên thể thao đi vào sân thể dục nhìn đến chính là một cảnh tượng, người lớn tiếng quát lớn kêu mọi người dừng lại, nhưng không ai nghe.
Mộng Dao chính mắt chứng kiến một loạt sự kiện phát sinh, cô kinh ngạc đến mức quên mất cả thương tâm.
"Ôi trời ạ." Tống Tư Đình thấy giáo viên thể thao bởi vì can ngăn mà không biết bị ai đạp vào chân trực tiếp ngã xuống đất, cô liền bày ra vẻ mặt cảm khái: "Đây đúng là...."
"Là." Mộng Dao liếc mắt nhìn những nam sinh một bên xem náo nhiệt, cảm khái, bọn họ là mấy kẻ không có tính đoàn kết, các bạn học của mình đã đánh nhau thành như vậy, bọn họ ai cũng có sức lực, cũng không ra hỗ trợ can ngăn.
"Mộng Dao, chúng ta có nên tham dự hay không?" Tống Tư Đình hứng thú bừng bừng: "Xem mọi người đánh nhau, thật là kích thích."
"Cậu muốn bị hủy dung sao." Tuy rằng trường học các cô không cho nuôi móng tay, nhưng nữ sinh một khi đã nổi giận, cho dù móng tay ngắn, cào người cũng không phải việc khó.
"Không muốn."
Hai người ăn ý liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi cùng cười lên.
"Đoán chắc sau khi kết thúc, tất cả đều sẽ bị đưa tới phòng hiệu trưởng, mình đói rồi, chúng ta đi quầy bán quà vặt mua cái bánh mì ăn đi."
"Được nha."
Lục Tiểu Xuyên đợi xe buýt dừng liền vội vội vàng vàng chạy đến cổng trường, hôm nay anh không có mặc đồng phục, bảo vệ không quen biết anh, chết sống không cho anh vào.
Lục Tiểu Xuyên tức nhưng lại không làm gì được, anh vòng ra đằng sau trường học, trèo tường vào.
Lúc nhảy xuống, lòng bàn tay chạm đất, xui xẻo lại đè lên một mảnh thủy tinh, ra một chút máu, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Anh tùy tiện lau trên người vài cái, sau đó đi thẳng đến khu dạy học phía trước.
Lúc đi đến sân thể dục, anh thấy Thôi Triết đang ở bên kia đánh bóng rổ, còn có giáo viên thể thao, đang mang theo mấy nữ sinh đi về hướng khu dạy học.
Bọn họ sao lại có bộ dáng kỳ lạ thế.
"Tiểu Xuyên, không phải cậu xin nghỉ ngày hôm nay sao, tại sao lại tới?"
Nghe được có ai đó gọi mình, Lục Tiểu Xuyên nhìn về hướng phát ra giọng nói xem là ai.
"Ừm, muốn tới thì tới, mình còn phải giải thích với cậu sao?"
Lục Tiểu Xuyên chỉ nhìn Vương Tử Hàm một cái liền dời tầm mắt đi, anh không để ý tới cô ta trực tiếp đi về phía trước, đi được hai bước, lại ngừng lại, anh quay đầu lại hỏi:
"Tôi vừa nhìn thấy mấy nữ sinh, người nào người đấy đều mặt mũi bầm dập, sao lại thế này."
"Mình cũng không biết nữa, mình cùng Tuyết Kỳ đi thay quần áo, bất quá vừa mới thấy, Trương Tĩnh Tĩnh hùng hổ kêu mọi người tụ tập một chỗ cũng không biết muốn làm gì."
"Ra thế, vậy cậu có thấy Trương Mộng Dao không?" Anh làm bộ như lơ đãng hỏi.
"Cậu ấy mới vừa đứng ở bên cạnh Trương Tĩnh Tĩnh, không biết có đánh nhau không, mình thật là tò mò mà, không hiểu vì cái gì, một đống người đánh nhau rồi."
Trương Tĩnh Tĩnh, hùng hổ, Trương Mộng Dao ở bên cạnh......
Không phải tại vì sự kiện kia đi, đã xảy ra chuyện gì sao? Cô ấy lại bị oan uổng một lần nữa sao.
Mười mấy năm trước, vì cái gì mình không có lựa chọn tin tưởng cô ấy chứ.
Tuổi còn nhỏ sao, không phải.
Cô ấy sẽ không bị đánh chứ!
Nghĩ đến chuyện này, Lục Tiểu Xuyên chạy nhanh vào khu dạy học.
Các cô sẽ bị giáo viên thể thao mang đi nơi nào? Phòng hiệu trưởng, nhất định là phòng hiệu trưởng.
Một hơi chạy lên lầu sáu, tìm được văn phòng hiệu trưởng, liền đẩy cửa đi vào.
Nhanh chóng nhìn một lượt người bên trong, không có Trương Mộng Dao, còn tốt còn tốt, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không đúng, anh lo lắng cái gì, cô cũng lớn hơn bọn họ, đối phó với mấy nữ sinh còn dư sức.
Thật là điên rồi.
Hiệu trưởng đang nói lời sâu xa để giáo huấn mấy nữ sinh, nghe được tiếng mở cửa thì nhìn sang, người vào là Lục Tiểu Xuyên, mặt liền thay đổi một chút cười hiền từ, tủm tỉm hỏi:
"Học trò Lục Tiểu Xuyên, em có việc gì sao?"
"Dạ, em nhìn xem các bạn nữ sinh lớp em làm sao vậy." Anh mặt không đổi sắc nói dối.
"Các bạn nữ sinh lớp em thật đúng là vô pháp vô thiên, đến cả giáo viên cũng dám đánh, bạn học Lục Tiểu Xuyên, em cũng không thể học các em ấy, phải bảo trì thành tích, học tập cho tốt."
"Vâng, em sẽ ghi nhớ lời hiệu trưởng dạy bảo, em đi đây ạ."
"Đi đi." Hiệu trưởng vẫy vẫy tay.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Lục Tiểu Xuyên đóng lại cửa phòng hiệu trưởng, cười khẽ.
Nếu không phải mình có thành tích tốt, chỉ sợ sẽ không thể mang vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình.
Ai kêu anh thành tích tốt kia chứ, đã được nhận định là học sinh ngoan rồi.
Trương Mộng Dao không có mặt ở đó, vậy cô đã chạy đi đâu, nhưng mà, không phải sự kiện kia đã xảy ra sao? Đó là chuyện gì.
Nhưng mà anh không nhớ rõ lúc trước phát sinh ra chuyện toàn bộ nữ sinh đều cùng tham gia đánh nhau, loại sự tình này là sao.
Chút nữa phải hỏi Thôi Triết mới được.
Mộng Dao ngồi ở dưới tàng cây gặm bánh mì, khát liền uống mấy ngụm nước, ngồi ở bên cạnh Tống Tư Đình cười nói chuyện phiếm.
"Mình ngày hôm qua, nhìn thấy một quyển tiểu thuyết đặc biệt hay, để ở nhà, cậu có hứng thú xem không, ngày mai mình mang tới cho cậu." Tống Tư Đình hỏi.
"Được nha, là thể loại gì vậy?" Mộng Dao ngây ngốc cười:
"Mình tương đối thích thể loại tiểu thuyết tình yêu, nam chính tuấn tú, thực hâm mộ nữ chính trong thể loại truyện này. "
"Chính là cái thể loại này!" Tống Tư Đình giơ ra bàn tay, Mộng Dao duỗi tay chụp lên.
"Chúng ta thật là ăn ý." Mộng Dao nói.
"Sao lại ăn ý, tôi thấy hai cậu mỗi ngày dính một chỗ với nhau đến phiền muốn chết."
Thôi Triết không biết từ nơi nào đột nhiên chui ra, giọng nói mang theo nồng đậm vị dấm chua:
"Người không biết, còn tưởng rằng hai cậu đang ở bên nhau đấy."
"Cậu nói bậy cái gì thế!"
Tống Tư Đình đứng lên liền đuổi theo đánh Thôi Triết, hai người chạy vòng quanh cây đại thụ, Mộng Dao xem hành động bọn họ như mấy đứa con nít, cười ha ha.
"Trương Mộng Dao cậu cười cái gì?" Thôi Triết bất mãn trừng mắt với Trương Mộng Dao:
"Cậu một ngày đoạt huynh đệ của tôi còn đoạt vợ của tôi, còn cười, tin tôi đánh cậu hay không?"
"Khoan, cậu nói tôi đoạt vợ cậu, cái này tôi thừa nhận, nhưng huynh đệ của cậu, chuyện này đâu có quan hệ gì đến tôi."
"Còn không thừa nhận sao, Lục Tiểu Xuyên hai ngày này bởi vì cậu đều thành bộ dáng của kẻ ngốc."
"Tôi lại không làm gì cậu ta."
Là anh có bạn gái còn câu dẫn cô có được không! Mộng Dao ở trong lòng rít gào.
"Lục Tiểu Xuyên cậu ta thích cậu, tôi còn nhìn không ra sao, cậu ta từ ngày đầu khai giảng liền thích cậu, này cậu hẳn là không biết, dù sao tôi quan sát rất cẩn thận, cậu không có cảm thấy cậu ta không có việc gì liền thích trêu cậu sao."
"Thôi Triết cậu hãy nghe cho kỹ." Mộng Dao đứng lên nhìn Thôi Triết, thực nghiêm túc nói với cậu ta:
"Lục Tiểu Xuyên không có khả năng thích tôi, tôi cũng không có khả năng thích cậu ta, chính là như vậy, cậu không biết thì không cần nói bậy."
"Cậu ta không nói bậy."
Nghe thấy giọng nói ở đâu đột nhiên vang lên, Mộng Dao đầu cũng không dám quay.
Sao anh lại đến đây.
"Tôi thích cậu, tôi đã nói với cậu rồi tôi thích cậu. Tôi hiện tại lặp lại lần nữa, tôi thích cậu, cậu nghe cho rõ, nghe cẩn thận, tôi lặp lại lần nữa, tôi thích cậu, tôi, Lục Tiểu Xuyên, thích cậu, Trương Mộng Dao."
Giọng nói mang theo tia bá đạo mà thổ lộ, Mộng Dao nếu nói cô không động tâm, vậy nhất định là giả.
Nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ thứ ba!
"Nhưng thật ra cậu, vì cái gì nói cậu không có khả năng thích tôi, cậu cho tôi một cái lý do."
Lục Tiểu Xuyên đi lên trước mặt Mộng Dao một tay túm lấy tay cô, khiến cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
"Cậu nhìn tôi, Trương Mộng Dao, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, cậu nói cho tôi biết, cậu vì cái gì không có khả năng thích tôi."
Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu hiện nào trên mặt cô, bất luận là một động tác nhỏ nhất.
Cô nhíu mày, môi bặm lại, cái gì cũng không nói, chậm rãi, cúi đầu.
"Cậu nói cho tôi nghe đi!"
"Tiểu Xuyên, thật đúng là soái." Thôi Triết duỗi tay ôm lấy Tống Tư Đình, ở trên mặt cô hôn một cái:
"Những lời âu yếm như vậy cậu thích sao, thích tôi cũng nói cho cậu nghe."
"Biến." Cậu đúng là, được một tấc liền muốn tiến một trượng.
"Buông tôi ra." Cô nói không nên lời cự tuyệt anh, thật sự nói không nên lời.
Thật đáng chết, cách anh gần như vậy, làm cô đến hít thở cũng không thông, tim đều muốn nhảy ra ngoài, thình thịch thình thịch, thanh âm lớn như vậy, anh sẽ không nghe được đúng không?
"Không bỏ, cậu không nói, tôi liền không bỏ."
"Vì cái gì, chính cậu không phải rõ ràng lắm sao, cậu biết rõ mà!" Thật là, Thôi Triết bọn họ lại ở đây, làm cô không thể nói thẳng, thật là phiền.
"Tôi hiểu rõ cái gì?" Cô nói đến một nửa lại không nói xong.
"Chính cậu biết." Cô tức đến không chịu được.
"Tôi biết cái gì?"
Cô đang nói cái gì, anh hoàn toàn nghe không hiểu a, xem biểu tình của cô giống như oán phụ, anh nơi nào thì chọc tới cô, cô lại không nói, quả nhiên là tâm tư nữ nhân sâu như đáy biển, đoán được quá khó.
Mộng Dao hít sâu một hơi, nhìn thẳng Lục Tiểu Xuyên: "Tôi nói cho cậu biết, tôi đã có người mình thích, được rồi chứ."
Lục Tiểu Xuyên như là bị sét đánh ngang tai, hận không thể cả người lập tức hóa thành tro tàn.
Anh buông tay cô ra, nhếch miệng cười: "Sớm nói ra không phải tốt hơn sao, tôi sẽ làm khó cậu sao, Lục Tiểu Xuyên tôi lại không phải cái loại nam nhân lòng dạ hẹp hòi."
"Vậy là tốt rồi." Quả nhiên anh không phải là nghiêm túc với cô, nhìn bộ dáng của anh như chẳng hề để ý sẽ ra sao.
Lục Tiểu Xuyên tiêu sái xoay người, bộ dáng bất cần bước đi.
Tim, như bị kim đâm đau, thì ra là loại cảm giác này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm Cấp 3
Chương 28
Chương 28