Ngày hôm sau vẫn phải dậy sớm. Lúc công chúa Tuệ Nhân dùng bữa thì ta nói thầm vào tai nàng, nàng ta hơi nhướn mày kinh ngạc.
“Ngươi nói thật chứ?”
“Nô tỳ không dám nói bừa ạ. Quả thật là sáng nay nô tỳ nghe được hòa thượng quét tước đã nói, tính cách của tăng nhân sống ở chỗ rừng hoa ngô đồng trắng ấy xưa nay vốn lạnh nhạt, nhưng lại có vài phần thích việc nghiên cứu trà.”
“Vậy ngươi…”
Trong lòng ta hiểu rõ, cung kính nói: “Nếu công chúa tin tưởng nô tỳ thì hãy để nô tỳ đi tìm mấy cuốn sách về trà đạo mang đến đây. Nô tỳ cũng biết chút ít đối với việc pha trà nô tỳ cũng biết ít nhiều.” Công chúa dùng xong bữa sáng ta lại hầu trà cho nàng ta. Ta đun trà qua một lượt, trình tự chín bước trà đạo ta làm rõ ràng từng bước một. Công chúa hé mắt nhìn, miệng bật cười.
“Ngươi đúng là rất rành rọt về trà, là vị nào trong cung đã dạy cho ngươi vậy?”
“Bẩm công chúa, trong nhà có người thân cả đời yêu trà, nô tỳ đã theo người ấy học từ nhỏ ạ.”
Tuy không phải là hồi còn nhỏ nhưng đến tuổi mười sáu vẫn còn mấy năm. Ta không biết Thương Âm thích trà đến nhường nào song hắn có thói quen uống trà. Khi còn là vợ chồng, bất kể là nghỉ ngơi đọc sách chốc lát, hay là lúc trước khi đi ngủ thì đều có một chén trà xanh lượn lờ khói tỏa đặt bên cạnh, vị hơi chát lại ngọt ngọt. Trong nhà có hai loại trà là ‘Vãn Lăng’ và ‘Phù Sinh’. Khi ấy, ta ngoài việc chăm sóc vườn đào thì cũng chẳng phải làm gì, có một thời gian ta cũng có hứng thú với trà.
Lúc ấy ta cảm thấy, ta có thể tự tay pha ấm trà ngon, Thương Âm hẳn là sẽ càng vui vẻ hơn. Mãi đến tận khi hắn đã rời đi, ta sinh ra Thương Ly, hàng ngày ta vẫn bày ra bộ dụng cụ trà đạo, chỉ có điều khi đó đã chẳng còn loại trà ngon nào cả, lúc ở âm ty thì hờ hững. Chẳng qua vì hầu Tuệ Nhân nên gần đây mới lại động tới.
Chiều hôm ấy, Phương trượng truyền tụng kinh Phật, công chúa Tuệ Nhân ở một bên lắng nghe. Ta nhìn thấy Thương Âm ở trong điện, một bộ dáng thanh thoát, thấu rõ hồng trần, ngồi bên cạnh Phương trượng.
Thì ra cũng là một cao tăng thật cơ đấy. Nhớ lại bộ dạng như cậu ấm đêm qua của hắn, khóe miệng ta giật giật.
Ta vẫn nhìn hắn. Tuy công chúa Tuệ Nhân đoan trang nền nã ngồi đó, nhưng ánh mắt lại dính lên người hắn, ấy vậy mà khóe mắt hắn cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ một mực ngồi đó ngay ngắn niệm kinh. Ta đột nhiên cảm thấy Tuệ Nhân cũng chẳng dễ dàng gì, đang yên yên ổn ổn làm một công chúa nghiêng nước nghiêng thành của một nước, lại đi yêu một hòa thượng.
Giữa buổi ta ra ngoài để đưa nước cho Công chúa, nghe thấy các tiểu hòa thượng tụ tập lại mà thì thầm.
“Một năm chẳng thấy Đại sư huynh Giới Trần ra ngoài được mấy lần, toàn làm biếng. Không biết lần này sư phụ thuyết pháp thế nào mà huynh ấy lại tự mình ra đây thế nhỉ?”
“Đúng thế. Đại sư huynh cả ngày không phải sưởi ấm tắm nắng thì là uống trà ngắm hoa, nào có điểm nào giống người xuất gia chứ, mà sư phụ cũng không cho chúng ta nói gì.”
“Được rồi, đệ nhìn bộ dạng đệ xem, ngay cả cuốn ‘Trí Huệ Ma Na Kinh’ còn chẳng thuộc được mấy chữ, Đại sư huynh luôn luôn đi phía trước đệ. Hôm nay ra mặt chẳng phải là vì Công chúa Điện hạ sao, đệ thấy không, tỷ tỷ ấy xinh đẹp biết bao.”
Lát sau, khi ta trở lại thì bài thuyết pháp khô khan rườm rà cuối cùng cũng đã kết thúc. Những đệ tử Long Vân tự lục tục đi ra, chỉ có Phương trượng và Công chúa vẫn còn ở bên trong, còn cả Thương Âm rủ mắt đứng một bên nữa chứ.
Ta đứng ở ngoài cửa điện. Thì ra Phương trượng muốn Thương Âm chỉ dẫn thêm cho Công chúa, trong thời gian Công chúa ở đây thì hãy bàn luận về Phật pháp, rồi lại giới thiệu với Công chúa rằng hắn là Đại đệ tử Giới Trần, tính tình ra sao, thông tuệ thế nào, thậm chí rất có Tiên căn các kiểu nữa.
Bề ngoài Thương Âm vẫn rất quy củ, A di đà Phật rồi đáp lại.
Ta thấy được sự vưi mừng trong mắt Tuệ Nhân.
Dùng bữa tối xong ta đi tìm Thương Âm, hắn đang ngồi ở trước căn nhà trong rừng hoa ngô đồng trắng xem một quyển kinh thư. Ta nhẹ nhàng bước tới, bày ra dáng vẻ nha hoàn thanh cao của tiểu thư vọng tộc, bước tới trước mặt hắn hắng giọng: “Công chúa Điện hạ mời sư phụ qua đó. Là vì những Phật lý hôm nay Phương trượng đã nói, Công chúa đã bỏ kinh Phật ra xem lại một lần, có vài điểm không hiểu lắm, rất mong Giới Trần sư phụ có thể chỉ điểm một chút ạ.”
Giới Trần lật tiếp một trang sách, không để ý tới ta.
Ta khụ một tiếng: “Giới Trần sư phụ, Công chúa triệu sư phụ qua đó.”
Hắn tiếp tục không để ý tới ta, coi ta là không khí.
Ta lại khụ một tiếng nữa, “Giới Trần, huynh còn không chịu đi, cẩn thận Công chúa chém đầu đó.”
Hắn vẫn cứ không để ý tới ta, chỉ cụp mắt, toàn bộ hàng lông mi nhỏ dài nhàn nhạt đều nhìn rõ. Ban ngày quan sát hắn mới thấy hắn của kiếp này rất thanh tú trắng trẻo, sống mũi cao cao, lại có phần tĩnh lặng, khí tức lạnh nhạt xa xôi, tựa như cách biệt rất xa với con người vậy.
Ta đá cái ghế hắn ngồi một cái, “Hòa thượng, không muốn chết thì theo ta mau lên!” Không đợi hắn phản ứng lại, ta bước lên rút quyển sách của hắn, trừng mắt nhìn hắn lại phát hiện khóe môi hắn cười mơ hồ, nhướn đôi mắt đen sâu thẳm lên, đúng là chọc tức ta mà.
Ta lại nhất thời sửng sốt, khẽ nghiến răng, “Huynh cố tình chọc tức ta?”
Hắn đứng lên phủi phủi những cánh hoa trắng trên áo cà sa, rồi đột nhiên lại đưa tay đến bên tai ta, bàn tay với những đốt ngón tay sạch sẽ lấy xuống một bông hoa ngô đồng trắng bị vương trên mái tóc ta, “Đi thôi.”
Hắn ngắm bông hoa ngô đồng trắng kia ở trong tay, bước vào rừng hoa.
Đêm đó, lúc ta hầu hạ Công chúa thì thấy một chiếc bát ngọc lưu ly to bằng lòng bàn tay đựng một bông hoa được đặt trên chiếc bàn trà của Công chúa, nhìn thật long lanh. Trong bát có đổ nước, bông hoa ngô đồng xinh đẹp vừa nở rộ ở tầm đẹp nhất nổi bồng bềnh trên mặt nước, tựa như đóa hoa sen trắng vậy.
Ta không nói gì, mà Tuệ Nhân công chúa thì chống cằm ngồi nhìn đến si mê, tâm tư không yên, gò má ửng hồng.
Từ sau hôm đó một tháng, Tuệ Nhân công chúa vẫn ở Long Vân tự. Nàng ta sai hạ nhân về cung mời trà sư giỏi nhất đến, dạy nàng từng bước từng bước một. Mỗi ngày ta đều nhìn họ dầu tiên là thảo luận thiên đạo kinh Phật, cuối cùng là Công chúa pha trà cho hắn, những ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn vương hương trà, đề tài từ Phật giáo mà được kéo dài thêm. Thường xuyên qua lại, trình tự từ quen biết đến hiểu nhau, rồi đến chung sống lần lượt thuận lợi trải qua, cái còn sót lại chính là hiểu rõ thân phận khác biệt mà dẫn đến ngược luyến tình thâm.
Ta đã từng nghĩ đến trường hợp Giới Trần là người tu hành Phật pháp nhưng cũng sẽ có lúc đấu tranh với tình cảm của Công chúa một phen, dù sao trong thoại bản cũng đều viết vậy. Tỷ như gì mà hồ ly yêu đạo sư hay pháp sư gì đó, sau lại luôn bị mâu thuẫn trong việc lựa chọn giữa đại nghĩa và tình cảm, không cách nào vẹn cả đôi đường được, cuối cùng chính là một kết thúc bi thảm khiến người đọc phải tức giận bóp tay. Nhưng Thương Âm không hổ là Thái tử, tất cả quá trình đều bị cắt hết. Mỗi lần nhìn hắn và Công chúa lúc cáo biệt nhau, thần sắc của hắn đều như một, chẳng nhìn ra chút khác biệt nào.
Ta thường hay xòe bàn tay ra nhìn, nhưng trên bàn tay trắng nõn ngoài những đường chỉ tay rối ren thì chẳng còn gì khác cả.
Ánh nến buổi tối phản chiếu bóng của hai người họ lên bức bình phong, ta đứng ngoài cửa, tay cầm một chiếc đèn lồng gác đêm. Có lần ta nghe thấy hắn nói: “ ‘Phù Sinh’ cũng là loại trà hết sức hiếm thấy, vì uống vào nó có vị hơi khô chát, ít khi được cống nạp vào cung, nhưng không ngờ Công chúa Điện hạ cũng có thể nấu được ngon đến vậy.” (“『 浮生 』 也是极为罕见的了, 因其入口乾涩, 皇宫里也是极少上贡, 未料到公主殿下也能将其煮出甜来.”)
Công chúa liền cười giòn giã như chuông ngân, ta đứng ngoài hành lang nhìn bóng đêm. Công chúa học rất nhanh, hơn nữa trước đó ta đã tráng qua trà một lần rồi, nàng chỉ cần đun sôi trong vòng nửa nén nhang là trà tỏa hương thơm rồi.
Lát sau Giới Trần lại nói: “Tiếc là Công chúa không nấu được tốt như tối hôm đó, bần tăng ở cách xa cả năm dặm rừng hoa ngô đồng mà cũng nhận ra mùi nữa.”
Công chúa thoáng sững lại, chớp chớp mắt mấy lần rồi đưa tay áo lên che miệng cười nói: “Có thể là do vận khí tốt, lúc nấu trà ta có hơi thẫn thờ chút mà để lỡ mất thời giờ, không ngờ trà nấu ra lại thơm như vậy được. Giới Trần sư phụ, huynh có biết ta thẫn thờ như vậy là vì nhớ đến ai không…?”
Vãn thụ thương thương tại, phù sinh nhược cô chu.(*)
(晚树苍苍在, 浮生若孤舟.) chẳng biết dịch sao cho sát nghĩa mà k ngang nên chị để nguyên Hán Việt vậy, vì hình như đây là thơ. Chị có search gg nhưng không thấy ở bài thơ nào, chắc tg tự viết.
Lúc rời đi ta cầm đèn lồng đưa hắn qua cánh rừng hoa ngô đồng, trong khung cảnh hoa bay khắp nơi, ta và hắn đi cách nhau một khoảng không xa không gần, khoảng cách chuẩn mực. Giới Trần chẳng phải kẻ ngốc, tâm tư của Công chúa thế nào sao hắn lại không nhìn ra được chứ. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ chọn lúc không có Công chúa mà hỏi dò ta chút chuyện về nàng ta, dù gì trong thoại bản cũng đều viết như vậy mà.
Có thể là Giới Trần muốn tự mình tiến tới chăng, trong đầu ta lại nghĩ hắn tuyệt đối không phải kiểu nhân vật nam chính mà trong thoại bản vẫn hay viết rồi . Ta chọn lời hỏi hắn: “Huynh cảm thấy công chúa đẹp không?”
Hắn lại chỉ nói: “Người trong thiên hạ đều biết Công chúa Tuệ Nhân của Lung Quốc là người quốc sắc thiên hương.”
“Ta không phải hỏi người trong thiên hạ, ta hỏi huynh kia mà.”
Hắn liếc ta một cái, khẽ cau mày, trên sống mũi hắn có một mảng nhỏ ánh trăng chiếu xuống tựa như cánh hoa ngô đồng vậy, “Thanh Hoa, nha hoàn cô vì sao lại muốn ta thành đôi với nàng ta chứ. Cô phải biết điều này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đối với Công chúa đâu.”
Không ngờ rằng hắn lại thật sự thờ ơ trước sắc đẹp chủa Công chúa, ta cười cười: “Nếu như huynh biết một tình yêu mà không có kết quả tốt, nhưng huynh vẫn cứ yêu, vậy thì phải làm thế nào đây?”
Giữa mùi hương hoa, ta dùng đèn lồng chỉ chỉ về con đường nhỏ uốn lượn phía trước, “Cứ cho là phía trước tối đen, vậy huynh sẽ sợ sao? Vì trong tay huynh có đèn thôi, huynh không biết duyên phận là chuyện khó cầu thế nào đâu. Bây giờ có một cô gái thích huynh, huynnh nên đối xử với nàng ấy cho thật tốt vào.”
Lúc ta còn yêu hắn, cái duyên có thể được gặp lại hắn một lần cũng chẳng có, mỗi ngày chỉ có thể ngắm nhìn trời đất mà nhớ nhung, hắn đang làm gì nhỉ, liệu có phải hắn đã quên ta rồi không.
Cuối cùng hắn quả nhiên đã quên ta thật.
Giới Trần cười, so với lúc nãy thì dịu dàng hơn rất nhiều, nhìn thế này giống y như Thương Âm thật sự vậy, “Cô nói cứ như một bà cô già vậy.”
Ta bĩu môi, đá viên sỏi dưới chân: “Nói những chuyện này với một hòa thượng như huynh đúng là mơ tưởng hão huyền mà. Huynh thật khó ưa.”
Nói một hồi đã đi đến trước cửa nhà Giới Trần, ngọn lửa nhỏ trong chiếc đèn khẽ dập dờn, ta cúi đầu một cái với hắn: “Huynh ngủ sớm một chút đi, ngày mai Công chúa còn phiền huynh lo nữa. Ngủ ngon.”
***
“Thì ra huynh ấy không chỉ là một hòa thượng, còn biết nhiều vậy nữa.”
Hôm sau ta nói chuyện với Công chúa, nàng luôn mỉm cười, nụ cười yêu kiều, khẽ tỏa sáng.
Ta cười với nàng ta, cúi cúi người hành lễ, “Công chúa Điện hạ cười thật xinh đẹp.”
“Huynh ấy đã đồng ý ngày mai cùng ta đi ngắm hồ ở sau núi. Ở đó có một cái hồ, tháp Thiên Phật cũng ở đó nữa.” Từ sau hôm trước đó, Chiêu Cẩm Công chúa luôn viết chút thơ ca chiết hảo (诗词折好) để ta chuyển đi, hôm nay nàng đã chép một đoạn ngắn bằng bút lông, chữ viết đẹp đẽ: “Thanh Nhi, ngươi nói xem, ta mặc màu nào đẹp?”
“Hồng phấn.”
Nàng ta nhíu nhíu mày. Tuy Công chúa Tuệ Nhân đang ở độ tuổi thiếu nữ ôm ấp tình cảm, nhưng dù sao cũng vẫn là một công chúa thịnh thế, tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, làm việc cũng rất lưu loát, quần áo cũng chọn màu sắc tươi sáng, khoa trương một chút, ví như đỏ tươi, tím sẫm, hoặc là vàng nhạt như chim hoàng anh chẳng hạn. Nghe ta nói vậy nàng ta nhìn ta một chút, “Hồng phấn là màu dùng cho các tiểu thiếp mà…”
Ta hành lễ mà cười nói với nàng, Thương Âm lại thích con gái mặc màu hồng phấn tầm thường này cơ, ta đâu có cách nào khác nữa: “Công chúa không ngại có thể thử một lần.”
Nhan sắc của Tuệ Nhân vốn tuyệt thế vô song, lúc này nàng chỉ trang điểm nhẹ, mặc bộ váy màu hồng phấn lại có phần tươi đẹp tự nhiên. Ta băng qua rừng hoa đưa thư cho Công chúa, cứ như vậy một tháng nữa lại trôi qua, rất nhanh đã hết mùa hoa ngô đồng.
Giới Trần ngồi im lặng trong phòng, ta đã sớm quen thuộc nên cứ thế đi vào. Đặt thư ở trên bàn rồi đè lại cho cẩn thận, trước khi bước một chân ra ngoài cửa cũng quay lại nhìn hắn một cái, lại bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của hắn.
“Ồ, thế là không bị tẩu hỏa nhập ma à, thật đáng tiếc.”
“…” Mặt Giới Trần không cảm xúc. Ta chỉ chỉ chiếc bàn, hắn nhìn thấy phong thư thì cầm lên.
“Không thì huynh hồi âm lại luôn đi…” Ta chưa nói xong mà hắn đọc xong đã lập tức đưa sang ngọn nến châm lửa đốt đi luôn.
“Này, huynh…” Công chúa mà biết chắc tức chết mất. Khóe miệng ta giật một cái, giả vờ nổi giận, “Huynh làm gì vậy?”
Giới Trần liếc ta một cái, giọng nói lạnh lùng, “Giữ lại làm gì, để sau này triều đình lấy làm vật chứng buộc tội sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mười Kiếp Chờ Hoa Nở
Chương 29
Chương 29