Chưởng quỹ kia chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, khúc vải ném ra cũng đã lăng không biến mất, rơi xuống liền bao lấy cô nương nhìn như kẻ có tiền kia.
Chưởng quỹ định thần quan sát, chỉ thấy trước mặt cô nương kia chẳng biết khi nào đã đứng một hài đồng cao hơn tứ xích, vóc người so với hai cô nương kia thì có thấp hơn một chút, có một loại khí thế uy nghiêm khó có thể hình dung.
Khuôn mặt tinh xảo tràn đầy trĩ khí, ước chừng trêи dưới chín tuổi.
Hài đồng mặc trường sam gấm vóc màu hạnh hạnh hoàng , thủ công cực kỳ tinh xảo, thắt lưng còn đeo một thanh loan đao.
Màu tóc cùng màu mắt dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang trạch liễm diễm.
Một nửa mái tóc được bó buộc, trêи đỉnh đầu dùng ngọc quan vãn lên, đoan chính cài ngang bằng một cây trâm phỉ thúy, một phần tóc còn lại xỏa tung trêи lưng, mềm mại mà phiêu dật.
Trang phục này khác xa hài tử nhà bình thường, chưởng quỹ do dự chốc lát, tiến lên một bước, thúc ɖu͙ƈ: “Các ngươi mau thanh toán tiền đi!”
Cố Sanh lúc này khôi phục bình tĩnh, cũng không đáp lời, thân khoác vải vóc màu trần bì, cười híp mắt hỏi hài đồng trước mắt: “Ngài thích vi thần mặc loại vải này sao?”
Nàng đã đoán được hùng hài tử trước mắt sẽ không nói được lời tốt đẹp gì nên mới cố ý hỏi như vậy.
Quả nhiên, Cửu Điện Hạ nghịch ngợm nhe răng với nàng, bàn tay dựng thẳng hướng nàng niệm một câu “A di đà phật”…
Cố Sanh: “….”
Được rồi, màu này xác thực có chút giống như áo cà sa…
Đã biết tiểu nha đầu này đột nhiên quấn nàng lại, nhất định là nghĩ đến trò gì mới để trêu cợt nàng!
Cố Sanh cũng không buồn bực, khoác “Áo cà sa” nói với Cửu Điện Hạ: “Vi thần cũng không muốn xuất gia, cũng không thích loại vải này, nhưng chưởng quỹ bắt buộc vi thần phải mua, ngài nói nên làm cái gì bây giờ?”
Cửu Điện Hạ nghe vậy tỉ mỉ quét mắt nhìn vải vóc trêи người nàng, thu liễm tiếu ý, một tay rút đoạn vải về, tiện tay ném về phía chưởng quỹ, uy nghiêm nói: “Xấu xí, ta không đồng ý ngươi mặc.”
Cố Sanh kéo miệng cười, cúi người nói một câu tuân mệnh.
Diệp Thị lúc này mơ mơ màng màng quay đầu lại, ánh mắt tách ra dung nhan khiến người ta vừa thấy thì thất thần kia, tiến lên giúp Cố Sanh chỉnh lại vạt áo, cấp thiết nói: “Tỷ tỷ không bị thương chứ?”
Cố Sanh mỉm cười lắc đầu.
Chưởng quỹ béo kia đã khom lưng nhặt lên vải vóc trêи mặt đất, mặt đỏ tai hồng quát lớn: “Các ngươi muốn lật lọng phải không! Đầu mục cũng sắp đến, ta khuyên các ngươi thức thời một chút, mau đưa bạc….”
Ngay lúc chưởng quỹ vung lên cổ tay, lần thứ hai muốn dùng khúc vải nện lên người Cố Sanh cùng Diệp Kiều, đầu gối của hắn bỗng bị người đá mạnh vào, thân thể mập mạp nhất thời quỳ rạp xuống đất, khớp gối không chịu nổi gánh nặng, lụp cụp vang lên một tiếng.
Chưởng quỹ tê liệt ngã xuống đất, bưng đầu gối kêu rêи, lại giương mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy hài đồng y phục hạnh hoàng vẻ mặt hiếu kỳ đứng ở một bên, lại vòng quanh hắn, cất bước đi một vòng, nghiêng đầu vẻ mặt hăng hái bừng bừng.
Chưởng quỹ bỗng nhiên có một loại cảm giác sợ hãi như rơi vào nanh vuốt mãnh thú, nhưng đây bất quá là một trĩ đồng chín tuổi, lý trí của hắn rất nhanh chiến thắng bản năng, nhe răng nhếch miệng quát lớn: “Tiểu tiện dân nhà người! Là dã loại nhà ai! Dương Chính Lâm , Dương đại nhân ngươi biết không? Là quan gia đẳng cấp tử tước! Đó là cháu của lão tử! Lát nữa sẽ đến đây bắt cả đám người không có mắt như các ngươi lại!”
Cố Sanh cười lạnh một tiếng, trách không được nam nhân này lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là muội muội làm thϊế͙p͙ cho quý tộc, là “cữu cữu” của kế tử nhà tước quý.
Cửu Điện Hạ nghe vậy dừng lại bước chân, tựa hồ cảm thấy người này nói lời khiêu khích, liền buông xuống ánh mắt, suy nghĩ.
Lại nhớ đến trong số thị vệ của mình, đẳng cấp thấp nhất cũng có tử tước, Cửu Điện Hạ lập tức cao ngạo hất cằm, ánh mắt buông xuống khoe khoang với nam nhân kia : “Ta cũng có tử tước quan gia, ta cũng bảo hắn đến bắt ngươi!”
Cố Sanh không đành lòng nhìn thẳng, che mặt.
Vì sao siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ muốn cùng một bá tánh trèo cao mượn hơi “thân thích tử tước”, Căn bản không có gì đáng khoe khoang!
Ngài là siêu phẩm hoàng tước a điện hạ!
Muốn mượn hơi cũng là tùy tùng tử tước đến mượn hơi điện hạ!
Cửu Điện Hạ tựa hồ lần đầu tiên tiếp xúc với bách tính, nhìn thấy nam nhân trêи mặt đất tâm tình tựa hồ rất nóng nảy, nhưng lại cảm thụ không ra nửa điểm khí tức chiến đấu, không khỏi cảm thấy vô cùng cổ quái.
Một lúc sau, bên ngoài đoàn người truyền đến một tiếng thét to nghiêm khắc: “Mau tránh ra! Mau tránh ra! Đều mau tránh ra cho ta! Lý đầu mục đến!”
Cố Sanh cùng Diệp Kiều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người làm của cửa hiệu cúi người mời tới một nam nhân mặc trang phục quan sai, chen vào đoàn người, phía sau còn dẫn theo hơn mười nha dịch.
“Xảy ra chuyện gì!” Lý đầu mục hung thần ác sát rống một tiếng, nhìn chăm chú, chỉ thấy chưởng quỹ ngã xuống trước cửa, bên cạnh còn có một hài đồng xoay lưng mà đứng, nhưng cũng khó nén uy thế.
Lý đầu mục “ôi chao” một tiếng, vội vàng muốn tiếng lên đỡ chưởng quỷ dậy, chỉ thấy hài đồng kia đột nhiên nhấc chân, giẫm lên cái bụng mập mạp của chưởng quỹ, còn đạp mấy cái, cười nhạo: “Ngươi còn có thịt hơn đại ca ta đây!”
Cố Sanh: “….”
Đại hoàng tử vừa mới bắt đầu mập ra, nghe nói lời này hẳn là sẽ không hài lòng…
Lý đầu mục khó có thể tin trợn tròn đôi mắt, tức giận đến lỗ mũi phun lửa, vén tay áo xông đến chỗ hài đồng, quát: “Tiện dân từ đâu đến!”
Nhìn thấy quan gia bước nhanh đi bên cạnh hài đồng, mạnh nẽ vun ném tay lớn như cái bát, Diệp Kiều lập tức nhịn không được hét lớn: “Cẩn thận!”
Đâu còn kịp hô lên, Lý đầu mục đã đánh ra một quyền, mang theo một cổ kình phong nhắm vào sườn mặt của hài đồng kia, nhưng ngay lúc chỉ còn cách ba tấc, “ba” một tiếng, bị hài đồng kia thản nhiên nâng tay ngăn chặn.
Lý đầu mục khó có thể tin muốn hạ một quyền nữa, nhưng chỉ thấy hài đồng nghiêng đi khuôn mặt, liếc mắt uy nghiêm nhìn quét qua.
Lý đầu mục bị đôi mắt đạm kim sắc kia nhìn đến rùng mình , ngơ ngác một lúc lâu, mới trêи dưới quan sát y phục của hài đồng.
Lúc thấy rõ chuôi ô kim bội đao tạo hình song long bên hông hài đồng , Lý đầu mục cả người chấn động, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất run giọng hô: “Nô tài Lý Vạn Tường, cung chúc cửu công chúa điện hạ vạn an!”
Phía sau một đám nha dịch nghe vậy, nửa đường dừng bước , lập tức quỳ xuống, hoảng trương sau đó đồng loạt hô: “Cung thỉnh Cửu Điện Hạ vạn an!”
Dân chúng xung quanh lúc này mới biết được hôm nay gặp gỡ là quý nhân nào, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Chưởng quỹ trêи mặt đất lúc này đã sợ đến mặt không còn chút máu.
Vốn dĩ nhìn thấy hài đồng này tướng mạo phi phàm, hắn chỉ cho là do tức phụ người Hồ của nhà giàu có nào đó sinh ra , có chết cũng nghĩ không ra hài tử này là siêu phẩm hoàng tước do công chúa từ Tây Dương đến hòa thân sinh ra!
Trong giây lát, từng đợt tiếng thỉnh an truyền đến, cả một con phố đều quỳ xuống chỉ còn lại Cố Sanh cùng Diệp Kiều hai người.
Cố Sanh là không dự định quỳ xuống, còn Diệp Kiều là bị hù dọa choáng váng!
Cửu Điện Hạ dường như không có việc ấy quay đầu lại xem chưởng quỹ mập mạp, lòng bàn chân lại đá vào bụng hắn khiến hắn lăn mấy vòng, lúc này mới không thú vị khẽ cười một tiếng, xoay người đi tới chỗ Cố Sanh, còn hất cằm ý bảo Cố Sanh đi theo.
Cố Sanh vội vàng lôi kéo Diệp Kiều đuổi kịp Cửu Điện Hạ.
Đợi cho các nàng ra khỏi đoàn người, mới nhìn thấy Cửu Điện Hạ nâng tay phải, thanh lãnh nói một tiếng: “Miễn lễ!”
Diệp Kiều một đường kinh hồn táng đảm theo sau Cố Sanh song song đ sau lưng Cửu Điện Hạ, vô số lần muốn mở miệng chủ động lảng tránh, rồi lại không dám đột nhiên lên tiếng.
Cố Sanh câu được câu mất nói chuyện, nhìn thấy Cửu Điện Hạ đi về phía Tần Phương Uyển, liền tiến lên kéo kéo ống tay áo của Cửu Điện Hạ, nói: “Điện hạ, ngài là muốn đi đâu?”
Diệp Kiều nhìn thấy Cố Sanh bỗng nhiên làm ra cử chỉ thất lễ như vậy, sợ đến hút một ngụm lãnh khí, theo bản năng đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, dự định vì Cố Sanh cầu xin tha thứ.
Cố Sanh vừa muốn nói, chợt nghe một thanh âm vang lên bên cạnh, vừa chuyển đầu đã không thấy bóng dáng Diệp Kiều, cúi đầu vừa nhìn, thấy nàng đã quỳ rạp xuống đất, vội vàng kinh ngạc nói: “Muội muội đây là thế nào? Mau đứng dậy đi!”
Cửu Điện Hạ thản nhiên quay đầu lại, nhìn nữ nhân trêи mặt đất một cái, quen nói: “Miễn lễ.”
Diệp Kiều thấy tình huống cũng không đột nhiên chuyển biến xấu, lúc này mới nuốt một ngụm nước bọt, thất tha thất thểu được Cố Sanh nâng dậy, vẫn nhíu mày nhỏ giọng nói với Cố Sanh: “Tỷ tỷ…đây… Đây chính là hoàng tước, ngài đừng… Đừng níu kéo…..”
Cố Sanh xích một tiếng bật cười, điểm nhẹ lên trán Diệp Kiều, cười nói: “Xem ngươi bị hù dọa kìa, đừng lo lắng, ta là thư đồng của Cửu Điện Hạ, ngươi thả lỏng một chút, Cửu Điện Hạ sẽ không giáng tội ta.”
Diệp Kiều nào biết thư đồng là “quan phẩm” gì? Nhưng thấy Cửu Điện Hạ cũng không mở miệng trách cứ, nàng chỉ đành gật đầu, đôi mắt nhìn đầu ngón chân của mình.
Cố Sanh bị chọc cười, không thể tránh được gần kề bên tai nàng nói: “Ta đã nói là không có việc gì, không tin ngươi xem đi —.”
Nói xong Cố Sanh buông Diệp Thị, tiến lên một bước kéo Cửu Điện Hạ xoay người lại, ôn nhu nói: “Điện hạ, quan đầu của ngài bị lệch, vi thần giúp ngài chỉnh lại.”
Cửu Điện Hạ có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng thuận theo cúi đầu trước mặt Cố Sanh, thuận tiện cho nàng chỉnh lý quan đầu, cũng trầm giọng thúc giục: “Mau trở về, nhị tỷ nói muốn dẫn ta đi Ngọc Hương Các ăn thịt nướng đặc sản ở đó.”
Đôi mắt Cố Sanh khẽ chuyển, một bên chỉnh lý quan đầu, một bên vui vẻ nói: “Là Nhị Điện Hạ muốn ngươi đến tìm vi thần?”
Cửu Điện Hạ nhún nhún vai nói: “Nhị tỷ nói muốn chúc mừng ngươi giành quán quân cuộc tuyển chọn đàn miên hoa.”
Cố Sanh: “Là đàn tỳ bà!”
Cửu Điện Hạ: “Tỳ bà.”
Cố Sanh lúc này mới chỉnh xong ngọc quan cho Cửu Điện Hạ, thoả mãn nói: “Được rồi.”
Sau đó đi trở về bên cạnh Diệp Kiều đang trợn mắt há miệng, nói: “Xem đi, điện hạ rất ngoan, đừng sợ.”
Diệp Kiều ngây ngẩn một lúc, lắp bắp nhỏ giọng nói: “Điện hạ…. Cúi đầu với ngươi?!”
Cố Sanh híp mắt vui đùa: “Chuyện này thì có cái gì, chờ lúc điện hạ cao lên rồi, muốn chỉnh lý quan đầu, còn phải khom lưng trước mặt ta đây!”
Diệp Kiều: “….”
Trong lòng Cố Sanh đang kϊƈɦ động vạn phần, Nhị Điện Hạ dụ dỗ Cửu Điện Hạ xuất cung, tất nhiên là không kịp chờ đến mấy ngày sau gặp gỡ, lúc này mới khiến Cửu Điện Hạ tự mình đứng ra mời nàng nhập yến, cũng miễn đi lần đầu nói chuyện với nhau sẽ có xấu hổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
Chương 39
Chương 39