Trước khi Cố Sanh xuất cung, Bát Công Chúa tặng nàng rất nhiều đồ thủ công để nàng trang trí xe ngựa, đều là phỏng chế vật phẩm của Tân La, chế tạo một ít vật dụng hàng ngày cùng phụ sức.
Sau khi hồi phủ, nàng liền vội vàng sai người cùng nhau đem đồ vật dọn vào chính đường, lúc đi ngang qua cửa, cũng không chú ý đến Phương Vũ đang thủ lấy bên cạnh hướng nàng nháy mắt, cứ như vậy mà tiêu sái vào nhà.
Nàng thấy mẫu thân đang….lau miệng cho hài tử nhà người ta!
Đầu Cố Sanh nháy mắt đình trệ, lấy lại tinh thần, thấy rõ người ngồi bên cạnh mẫu thân, lập tức sợ đến đánh rơi trúc lâu trong tay, một tiếng va chạm vang lên, tiểu ngoạn ý khắc gỗ bên trong trúc lâu lăn đầy đất….
“Điện… Điện hạ? Ngài thế nào sẽ….” Cố Sanh trừng mắt líu lưỡi!
Thế nào sẽ tới nhà của ta còn xem mẫu thân của ta như tỳ nữ mà sai sử!
Ngươi thế nào ăn uống xong còn bắt người khác lau miệng! Ngày nào đó ngài ăn xong bên cạnh lại không ai hầu hạ thì làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Cửu Điện Hạ liếc xéo nàng, ánh mắt bất thiện.
Cố Sanh nhớ đến bản thân sáng sớm nhận được tin tức triệu vào cung, còn chưa kịp nói rõ nguyên nhân xin nghỉ với hạ nhân, liền vội vã lên xe ngựa, sợ là bởi vậy mà khiến Cửu Điện Hạ lạnh nhạt.
Cố Sanh nháy mắt mấy cái, vội bước lên phía trước cúi người thỉnh an.
Cửu Điện Hạ mặt không biểu tình, không hề đáp lại, Cố Sanh vội vàng ôn hòa cười nói: “Điện hạ là lo lắng vi thần thân thể không khỏe, đặc biệt đến thăm vi thần sao?”
“Không phải, ta đoán được ngươi nhất định có việc lừa gạt chủ tử, cho nên cố ý đến bắt ngươi hiện hình.” Tiểu nhân tra chân thành trả lời.
“…..” Thái dương của Cố Sanh vừa nhảy, xiết nắm tay nói: “Điện hạ! Vi thần sáng sớm hôm nay phải đi thăm Bát Công Chúa, xe ngựa trong cung đến quá nhanh, nhất thời chưa kịp giải thích, để hạ nhân trong nhà xin nghỉ với ngài, sợ là chưa nói rõ, vi thần tuyệt không có ý lừa gạt!”
Thật ra, mới vừa rồi nhìn thấy những vật phẩm của Tân La rơi trêи đất, Cửu Điện Hạ đã đoán ra nàng phải đi gặp bát tỷ, cũng không truy cứu nữa, nâng tay gọi nàng ngồi xuống.
Cố Sanh nhìn thấy một bàn thức ăn, liền giật mình nhìn về phía mẫu thân nói: “Hôm nay ngài tự mình xuống bếp?”
Nhan Thị trả lời: “Đúng vậy, trong viện không nguyên liệu gì, nương chỉ có thể tự mình xuống bếp, vì Cửu Điện Hạ làm hết một phần tâm ý.”
“Là thái thái tự mình làm?” Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Thị.
Nhan Thị thẹn thùng nói: “Hy vọng điện hạ không chê…”
“Rất hợp khẩu vị.” Cửu Điện Hạ kết luận như đinh đóng cột, làm cho Nhan Thị ánh mắt sáng lên, còn không quên nghiêm trang chỉ vào một món, nói với Nhan Thị: “Ta thích món lươn xì dầu, lần tới còn có thể đến ăn sao? Ta còn muốn thái thái tự tay làm.”
Nhan Thị vui vẻ, che miệng cười liên tục đáp ứng.
Cố Sanh nhất thời trợn tròn mắt, mẫu thân lúc nào thì thân thiết với tiểu nhân tra như vậy? Thế nào còn vui hơn so với khi nhìn thấy Tuyên Vương đây?!
Cửu Điện Hạ hạ mình gọi Nhan Thị là “thái thái”, thật quá hiếm thấy rồi, chẳng lẽ là cố ý lấy lòng mẫu thân nàng?
Cố Sanh lại nhìn mẫu thân một cái, Nhan Thị hiển nhiên đã hoàn toàn bị “hàng phục”, ánh mắt nhìn Cửu Điện Hạ đều chưa từ ái của mẫu thân…
Cố Sanh: “….”
Nương! Khuê nữ của ngài đang ở đây!
Tiểu nhân tra liễm một đôi thiển đồng, hướng Nhan Thị cười ha hả: “Ta lần tới sẽ thay thái thái đổ đại báo tử.”
Nhan Thị kéo khăn, che miệng cười nói: “Vậy sao được? Người ta sẽ không dám cược nữa!”
“Sẽ không.”
“Vì sao?” Nhan Thị nghi hoặc.
Tiểu nhân tra giống như kẻ trộm liếc nhìn hai bên, vẫy tay với Nhan Thị.
Nhan Thị lập tức đem lỗ tai dán đến trước mặt Cửu Điện Hạ, chờ nghe mưu kế, cũng không ngờ — Cửu Điện Hạ nghiêm trang thấp giọng nói: “Bọn họ không dám không cược, bởi vì ta thật ra không phải gối thêu hoa, là lạc thân vương.”
Nhan Thị sửng sốt, lập tức bật cười…
Cố Sanh ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn tiểu nhân tra trêu đùa mẫu thân nhà mình, mẫu thân cư nhiên còn bị hùng hài tử này chọc đến cười run rẩy hết cả người, trong lòng quả nhiên là ngũ vị tạp trần….
Cho đến lúc tiễn chân Cửu Điện Hạ, Nhan Thị vẫn vui vẻ rạo rực, không được mấy ngày liền bắt đầu nhắc: không biết Cửu Điện Hạ lúc nào trở lại ăn lươn…
Cố Sanh không lời nào chống đỡ, thầm nghĩ: Tiểu nhân tra rõ ràng là dỗ dành ngài hài lòng đây!
Người ta đường đường siêu phẩm hoàng tước, không có việc gì đến nhà tiểu thư đồng ăn chùa, vậy còn thể thống gì nữa! Để người ta chê cười sao!
Cơ bản cũng chỉ là không hẹn, ngài có thể nhìn thấy một lần đã là thiên đại phúc khí rồi.
Cố Sanh nhớ đến lúc đi tuần, những quân quý điên cuồng ở Kim Lăng, nếu như nhìn thấy mẫu thân nàng may mắn lau miệng cho Cửu Điện Hạ, phỏng chừng phải đố kị tê tâm liệt phế….
Nhưng Nhan Thị sợ là đã xem là thật, liên tiếp mấy ngày nhiều lần tôi luyện tay nghề, trong miệng vẫn nhắc tới, nói không biết gia vị trong cung có hợp khẩu vị hài tử kia không…
Thực sự là thao nát một viên tâm!
Mấy ngày sau, Cố Sanh cứ theo lẻ thường đi học đường, trong lòng vẫn lo lắng, nếu Cửu Điện Hạ không bãi chức Lâm Nhiễm, chứng tỏ nàng ta có hi vọng tiếp nhận công việc của nàng, vậy nàng phải chỉnh cho cô nương này tính tình tốt một chút, không thể khiến Cửu Điện Hạ dùng không thuận lợi.
Kết quả, lúc đầu giờ Ngọ, Lâm Nhiễm hướng Cửu Điện Hạ lảnh giáo kinh văn, cũng như bình thường, dán đến trong lòng hoàng tước.
Cửu Điện Hạ cũng như bình thường, mặt không biểu tình giải thích khó hiểu cho nàng, khép lại sách vở đưa lại cho nàng, lại lần đầu tiên nghiêng đầu, trịnh trọng nhìn về phía Lâm Nhiễm.
Trong lòng Lâm Nhiễm nhất thời nhảy loạn, thầm nghĩ cơ hội tới rồi, chủ tử rốt cục nhìn nàng rồi!
Nàng kϊƈɦ động đến cắn môi liếc mắt nhìn Cố Sanh một cái, giống như chuyển bại thành thắng mà mỉm cười, cũng không biết đang phân cao thấp với ai.
Ngay sau đó lại nghe Cửu Điện Hạ nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngày mai ngươi không cần đến nữa, ta có một thư đồng như vậy đủ rồi.”
Lâm Nhiễm: “…..”
Cố Sanh: “…..”
Cố Sanh mắt mở trừng trừng xem cô nương kia suýt nữa tê liệt ngồi xuống đất, nước mắt thoáng chốc tuôn ra viền mắt!
Cô nương này rốt cuộc là thật tình nỗ lực, ở trong học đường chờ gần ba tháng mới thấy được Cửu Điện Hạ, tâm tâm niệm niệm hầu hạ hơn mười ngày….
Tiểu nhân tra liền trở mặt!
Chả trách nói quân vương từ xưa nhiều bạc hạnh!
Trong lòng Cố Sanh có chút không vui, ý tứ trong lời này của Cửu Điện Hạ hiển nhiên là kiên trì không chịu đổi thư đồng, mấy ngày trước đây còn bày ra tư thái buông tay, không biết đang tốt lành thế nào lại đổi ý.
Nàng đương nhiên không dám lập tức dùng trứng chọi đá, chỉ đành chờ thêm mấy ngày mới đề cập chuyện này.
Vì vậy, lại khôi phục cuộc sống bình tĩnh trước kia của hai người, tất cả tựa hồ bình thản không gợn sóng.
Mà phong ba lớn nhất trong cục diện chính trị ở những năm Kỳ Hữu đang lẳng lặng nổi lên.
Hi phi muốn báo ân, chỉ là không cùng Cửu Điện Hạ thương nghị đã tự mình bắt đầu tìm kiếm tất cả cơ hội, tán thưởng công đức của Cửu Điện Hạ trước mặt Kỳ Hữu Đế.
Nàng thậm chí bắt đầu khuyến khích Hoàng Hậu, thổi gió bên tai hoàng đế, muốn hoàng đế bài trừ dư luận, ở chiếu thư trong điện Thái Hòa, lập Giang Trầm Nguyệt làm thái tử.
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, là cổ huấn luân thường.
Hai quân quý hoàng thất lại mỗi người đánh bàn tính, mang tâm tư riêng.
Gió cuốn bèo trôi, các nàng làm sao đều không thể nào suy đoán ra, hành vi của bản thân hôm nay sẽ dấy lên cuồn cuộn sóng lớn trong tương lai.
Cuối xuân đầu hạ, hương hoa kiều diễm.
Cố Sanh biết được Cửu Điện Hạ chính thức xuất cung lập phủ, thân vương phủ là có sẵn, nói ra có thể hù chết người — vương phủ là Thanh Y Viên.
Đó là một tòa hành cung ngự uyển hoàn chỉnh!
Lấy hồ Côn Minh cùng Vạn Thọ sơn làm điểm tựa, mời sư phụ từ Giang Nam đến tu kiến một tòa lâm viên hoàng gia cỡ lớn.
Diện tích hơn bốn nghìn mẫu đất, còn lớn hơn mấy lần so với hoàng cung….
Lâm viên này vốn là hoàng đế tiền triều hiếu kính hoàng thái hậu nên mới xây dựng, tuy nói để đó cũng không dùng nhưng hoàng đế cứ như vậy ban cho tiểu hoàng tước nhà mình, ân sủng trong đó tự nhiên không cần nhiều lời.
Mà ngay cả Nhị Điện Hạ xưa nay vân đạm nhạt khinh phong, sau khi biết được cũng nhịn không được ghen tỵ vui đùa nói: “Phụ hoàng thực sự là rất sợ chỗ của A Cửu không đủ lớn, không có cách nào đào giun bắt dế…”
Cố Sanh đã thấy qua phong thuỷ đồ của Thanh Y Viên, thực sự là một nơi tựa như tiên cảnh, dãy núi hồ nước, tiểu kiều nước chảy, mỗi một đại lâu đều có thể là một phong cảnh độc lập.
Cố Sanh tấm tắc, nghĩ đến cả hậu cung gia lệ của Cửu Điện Hạ trong tương lai, ban một nơi lớn như vậy xác thực có đúng, nếu giống như vương phủ của Giang Hàm nhất định là chứa không nổi…
Vốn tưởng rằng Cửu Điện Hạ ít nhiều sẽ có một chút kinh ngạc, không nghĩ tới người này thật sự là đủ không quan tâm, đối với chuyện đó không có bất luận vui mừng hay sợ hãi gì.
Hôm sau, hai người ở gian nhã trong trà lâu Quốc Tử Giám xem bản vẽ Thanh Y Viên, Giang Trầm Nguyệt còn chỉ vào một đại viện tam tiến tên là “Nguyệt Địa Vân Cư” ở phía tây, mạn bất kinh tâm nói: “Ngươi cùng nương của ngươi sau này sẽ ở nơi này, bên cạnh là thiện phòng, các ngươi có thể làm cao điểm, lươn xì dầu bất cứ lúc nào.”
Cố Sanh: “…..”
Điện hạ ngài thực sự là quá tri kỷ rồi! Mẹ con bọn ta đời này còn phải làm đầu bếp cho ngài!
Cung nữ hầu hạ bên cạnh vẻ mặt cực kỳ hâm mộ liếc mắt nhìn Cố Sanh, thực sự là người so với người tức chết người, đều là nô tài, lại để nha đầu kia lọt vào mắt Cửu Điện Hạ!
Cố Sanh cảm thấy chuyện này không thể hàm hồ qua loa, vội vàng trả lời: “Vi thần ở ngoại trạch rất tốt, sẽ không quấy nhiễu thanh tĩnh của điện hạ.”
Cửu Điện Hạ liếc xéo nàng, u u mở miệng nói: “Nếu ngươi không vào ở, sau này lúc tưởng niệm ta, phải như thế nào giải sầu?”
“……” Khóe miệng Cố Sanh co quắp, thầm nghĩ tiểu nhân tra thực sự là càng ngày càng tự kỷ rồi!
Ta nhớ ngươi làm gì! Là thiếu bị ngươi dày vò sỉ nhục sao!
Trong lòng không biết đã đâm tiểu nhân tra bao nhiêu lỗ thủng, trêи mặt còn phải giữ tiếu ý ôn nhu: “Điện hạ thực sự là săn sóc tỉ mỉ đối với vi thần, nhưng vi thần rốt cuộc chỉ là một thư đồng, ở trong vương phủ của ngài thì còn ra gì nữa? Chút tưởng niệm này, vi thần vẫn chống lại được….”
“Ân?” Giang Trầm Nguyệt dường như làm nũng mà hừ một tiếng, xoay người, lười biếng tựa trêи bàn, vẻ mặt trêu tức cúi đầu chăm chú nhìn Cố Sanh: “Chống lại sao? Nhưng nương của ngươi nói, đoạn thời gian ta rời kinh ngươi mấy tháng liền trà không nhớ cơm không nghĩ. Vạn nhất tổn hại thân thể, ngoại nhân chẳng phải sẽ nghị luận ta bạc tình quả nghĩa sao?”
Khuôn mặt Cố Sanh lập tức đỏ bừng, khó có thể tin ngẩng đầu trừng tiểu nhân tra!
Trách không được tiểu nhân tra gần đây tâm tình tốt như vậy! Ngày ấy nương rốt cục đã nói những lời mê sảng gì!
Nàng nào có vì tiểu nhân tra trà không nhớ cơm không nghĩ!
Ngày hôm đó thực sự là không có cách nào khác!
Ngoài cửa sổ gió nam ấm áp thổi đến, noãn dương của mùa xuân chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc trước mắt, khóe môi cong lên mang theo quang vựng kim sắc.
Mỹ sắc trước mặt, xác thực là có bản lĩnh khiến người ta trà không nhớ cơm không nghĩ….
“Điện hạ hiểu lầm rồi!” Cố Sanh không khuất phục trước uy vũ: “Nương của ta bất quá là nói một chút lời khách sáo mà thôi, vi thần lúc đó chỉ là lo lắng an nguy của ngài, cũng không phải quá phận tưởng niệm.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
Chương 93
Chương 93