Diệp Kiều còn đang ở chính điện vô cùng lo lắng mà chờ đợi, Tuyên Vương lúc này đang dẫn ngũ hoàng tử đến trước trường án của Kỳ Hữu Đế nói cái gì đó, nàng dĩ nhiên không dám tiến lên cắt đứt lúc hoàng thất nói chuyện với nhau.
Thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, lại chậm chạp nhìn không thấy Cửu Điện Hạ trở về, Diệp Kiều lòng nóng như lửa đốt.
Ước chừng qua nửa nén hương thời gian, Kỳ Hữu Đế phân phó một câu với tổng quản đứng bên cạnh, tổng quản liền lĩnh mệnh đi mời đại hoàng tử cùng thất hoàng tử đến nói chuyện trước thánh thượng.
Chờ người đến đông đủ, Diệp Kiều nhìn thấy Kỳ Hữu Đế nhìn mấy hoàng tước trước mắt một chút, trong mắt hiển nhiên lộ ra nghi hoặc, ngay sau đó liền nhìn xung quanh.
Hoàng Thượng là đang tìm Cửu Điện Hạ?
Trong lòng Diệp Kiều khẽ động, nếu mượn cơ hội này, khiến Hoàng Thượng đến Trường Xuân Cung, chứng thực Trang phi làm khó dễ Cố Sanh, nói vậy có thể khiến Cố Sanh hoàn toàn thoát khỏi ngày tháng kinh hồn táng đảm.
Nhưng hành vi này phiêu lưu quá lớn, nếu như hoàng đế mặc kệ việc tư của Trang phi, như vậy người kế tiếp Trang phi nhìn chằm chằm, chỉ có thể là nàng.
Diệp Kiều không giống Cố Sanh, nàng không có hai vị hoàng tước che chở, cũng không có tự do của bách tính ngoài cung, nàng thân ở trong cung đương nhiên là mặc cho chủ tử định đoạt, hành động này đối với nàng mà nói quả thật là nguy hiểm đến tính mệnh.
Nhưng nàng cũng không do dự lâu lắm, liền âm thầm hạ quyết tâm.
Lúc đại hoàng tử hướng Kỳ Hữu Đế giải thích A Cửu đến trắc điện tỉnh rượu, Diệp Kiều liền cúi đầu cất bước tới phía sau các hoàng tước, dưới sự đề phòng của hộ vệ, nàng không cách nào tiếp tục tiếp cận, chỉ có thể cao giọng hô: “Khởi bẩm Hoàng Thượng Cửu Điện Hạ vừa rồi đã đi Trường Xuân Cung cứu người, đến nay còn chưa quay về!”
Kỳ Hữu Đế nghe vậy ngẩn ra, Giang Hàm trợn trừng hai mắt, xoay người nhìn về phía nhạc sư kia, nhìn thấy là bằng hữu của Cố Sanh, trong lòng càng thấp thỏm bất an rồi lại không dám tùy tiện mở miệng hỏi.
Cho dù căm tức thế nào, Giang Hàm cũng không muốn đem ác thống của mẫu phi bày ra trước mặt phụ hoàng.
Hai hoàng tử khác trong mắt cũng có hoang mang, đại hoàng tử cúi đầu đánh giá sắc mặt của hoàng đế, trêи trán dần dần toái ra mồ hôi lạnh bóng loáng.
“Cứu người nào?” Kỳ Hữu Đế nhíu mày nhìn về phía nữ nhạc sư.
Diệp Kiều nghe vậy âm thầm nhìn Tuyên Vương, nghĩ thầm nếu là do Giang Hàm thẳng thắn nói là mẫu phi của nàng làm, có thể càng thỏa đáng.
Kỳ Hữu Đế chú ý đến ánh mắt của nàng, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hàm.
Giang Hàm lập tức tiến lên chờ lệnh: “Nhi thần trước đi giải quyết việc này!”
Kỳ Hữu Đế thấy nàng có ý định giấu diếm trong lòng càng thêm nghi hoặc, liền chắp tay lách qua trường án, trầm giọng nói: “Theo trẫm cùng đi.”
* * * * * * * * * *
Đình viện sâu thẳm, trong bóng tối, hương quế hoa nhợt nhạt tràn ngập trong hoa viên chật hẹp.
Gió nhẹ phất qua khóm hoa, trong không khí mang theo nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt của mùa đông.
Từng đợt thở dốc mãnh liệt, nương theo đó là mềm mại, hoặc run rẩy, đáp lại, thiên địa một mảnh kiều diễm, dường như thế gian chỉ còn lại nàng, cùng người càng lúc càng không khống chế được trêи người nàng, muốn triền miên đến bất tận.
Vạt áo của Cố Sanh đã bị kéo tới ngực, trung y gần như bị xé rách, hé lộ nơi mềm mại mê người.
Dù sao cũng là tiểu hoàng tước chưa trải qua đồng sử dẫn đạo, nên ɖu͙ƈ vọng bành trướng khiến Cửu Điện Hạ âu yếm chưa đủ, cuối cùng đã nóng vội tách đôi môi mềm mại của Cố Sanh ra, Đầu lưỡi dây dưa ʍút̼ vào, dường như muốn hút hết linh hồn của nàng.
Ngực Cố Sanh kịch liệt phập phồng, mồ hôi tẩm ướt trung y.
Trong đầu vẫn lưu lại một ý niệm, nàng muốn lập tức kết hợp, kết thúc tất cả, nàng thở hổn hển, cố sức đẩy khuôn mặt Cửu Điện Hạ ra, mái tóc mất trật tự bị mồ hôi dính lên hai gò má, nàng run giọng yếu ớt nói: “Điện hạ… Tiêu ký ta!”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt kim sắc đã dời khắp thân thể của nàng, chợt vùi đầu ngậm lấy khối mềm mại yếu đuối của nàng, cố sức ɭϊếʍ ʍút̼.
“A!” Cố Sanh thống khổ ưỡn ngực, tuyến thể bị đè ép tản ra tin tức tố càng đậm càng nóng.
Cửu Điện Hạ đã bị cổ tin tức tố này làm mơ hồ, huyết khí dâng trào, lại không biết lối vào ở nơi nào.
Cố Sanh nghiêng đầu, nhẹ nhàng vén tóc lên, lộ ra tuyến thể sau cổ đã hoàn toàn bành trướng, sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc, dẫn đạo Cửu Điện Hạ tìm được vị trí.
Giống như bản năng nguyên thủy, sau khi cảm thụ được đầu nguồn phát ra cổ hương vị ngọt ngào, người trêи thân tựa như mãnh thú săn mồi, một ngụm cắn vào miệng tuyến thể của nàng.
Hai người áp lực hồi lâu, tuyến tố dâng trào, rốt cục triền miên giao hòa cùng một chỗ.
Tuyến thể của nàng đã bị cổ cường đại tin tức tố hoàn toàn xâm lấn, kịch liệt kɧօáϊ cảm khiến Cố Sanh xấu hổ đến cực điểm, rồi lại không cách nào chống cự ý loạn tình mê.
Nàng chưa bao giờ thể nghiệm cảm thụ như vậy, thân thể hoàn toàn bởi vì người kia mà mở ra, chờ mong kết hợp càng sâu, muốn được tiêu ký chiều sâu, thậm chí là tiêu ký linh hồn!
“A… Điện hạ….” Lý trí Còn sót lại khiến Cố Sanh sau khi kết thúc thiển độ tiêu ký bắt đầu giãy dụa đẩy người phía trêи ra.
Nhưng người phía trêи lại tựa hồ đã tìm được phương pháp, sau khi nhả ra liền bắt đầu tiến thêm một bước xé rách y phục của nàng.
“Đừng!” Cố Sanh mở to hai mắt, hai tay nắm lấy y phục của mình, nhưng người trước mắt đâu còn nửa phần suy yếu sau khi trọng thương? Dường như dũng sĩ dũng mãnh nhất, ở trêи người nàng mở mang bờ cõi.
Ánh trăng sáng tỏ, trong dây dưa, Cố Sanh muốn kiểm tra thương thế, liền kéo vạt áo bên vai trái của Cửu Điện Hạ, chỉ thấy xương quai xanh trơn bóng thật sâu lõm xuống, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, vết thương dưới xương quai xanh đã ngưng huyết.
Sứ mệnh của nàng đã hoàn thành rồi, nên nàng liền bắt đầu từ chối, một đoạn triền miên kết thúc, cuối cùng lại phải lấy phòng vệ làm kết quả.
Cố Sanh thừa dịp Cửu Điện Hạ đứng dậy xé rách y phục, liền chống thân thể lập tức lui lại.
Cửu Điện Hạ ngẩng đầu, lộ ra thần sắc nghi hoặc, trong đôi mắt đạm kim sắc tràn đầy cấp thiết cùng ɖu͙ƈ vọng, lại nhìn không ra một tia triền miên yêu thương.
Như vậy là đủ rồi.
Vốn chính là vì chữa thương, cần gì phải lưu ý người đó có mấy phần thật tâm?
Nhưng đối phương lại không có ý buông tha nàng, hàng mi dài của Giang Trầm Nguyệt khẽ buông xuống, đưa tay bắt lấy cổ chân của Cố Sanh, kéo nàng trở về.
“A!” Cố Sanh liền bị kéo quay về trong cái ôm cấp thiết, cổ áo bị kéo mạnh, áo từ vai trái chảy xuống khửu tay.
Ngay lúc Giang Trầm Nguyệt cúi đầu lần nữa hôn lên môi nàng, một thân ảnh đột nhiên nhảy vào trong bụi cỏ!
“Kẻ không biết liêm sĩ nhà ngươi!”
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Giang Hàm, Cố Sanh lập tức ngưng hô hấp!
Ngay sau đó chợt nghe “bốp” một tiếng, Cửu Điện Hạ đè trêи người nàng trong nháy mắt bị một quyền đánh ngã sang một bên.
Cố Sanh vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, nhìn thấy Giang Hàm xiết nắm tay đi về phía Giang Trầm Nguyệt, trong mắt tràn đầy hận ý, nàng luống cuống tay chân kéo y phục lên, sau đó che ở trước mặt Giang Trầm Nguyệt, run giọng nói: “Điện hạ! Không nên động thủ! Cửu Điện Hạ bị thương, ta… Ta…. Ta là tự nguyện!”
Kỳ Hữu Đế ở phía sau nhìn thi thể cũng nữ dưới đất, nhất thời đầy mặt hoảng sợ.
Vội vội vàng vàng vén lên bụi cỏ, chỉ thấy một nữ nhân quần áo không chỉnh quỳ rạp dưới chân Giang Hàm.
Sau lưng nàng, còn có một thân ảnh say rượu, đang choáng váng nỗ lực đứng lên.
Tinh tế nhìn kỹ, đúng là cửu hoàng nữ nhà mình!
Giang Hàm mới vừa rồi nhục mạ trách cứ, cùng với lời nói của nữ nhân kia,, chỉ một thoáng đã khiến Kỳ Hữu Đế suy đoán ra khả năng cửu hoàng nữ say rượu loạn tính.
Hoàng đế nắm chặt nắm tay, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là tuyệt không thể để danh tiếng của siêu phẩm hoàng tước bị hủy hoại.
Ngay sau đó liền xoay người, tự mình đoạt cung đăng trong tay thái giám, ra lệnh cho tất cả phía sau rời khỏi Trường Xuân Cung, còn hắn thì xoay người lại đi vào bụi cỏ, giận dữ thấp giọng trách mắng: “Kẻ vô liêm sỉ ngươi! Chỉ định người thông phòng ngươi không cần! Ở bên ngoài lại làm chuyện đáng xấu hổ!”
Kỳ Hữu Đế đến gần, Giang Trầm Nguyệt cũng đã lảo đảo đứng lên, cố sức lắc lắc đầu, quay đầu mờ mịt nhìn về phía người đến.
Kỳ Hữu Đế vừa xem kỹ liền run lên, cầm cung đăng chiếu sáng, chỉ thấy trêи y phục của hoàng nữ dính vết máu, cũng không giống như bị máu của người khác bắn lên, tựa hồ là bị thương!
Nhớ đến lời vừa rồi của nữ nhân quỳ trêи mặt đất, Kỳ Hữu Đế nhất thời tim như bị đao cắt, vội vàng xoay người quát: “Mau truyền thái y! Truyền thái y!”
Trong cung rơi vào một mảnh kinh hoảng.
Hoàng Hậu còn đang trong yên tiệc nghe nói Cửu Điện Hạ bị thương, cả kinh bỏ lại trản rượu đuổi theo đến Trường Xuân Cung.
Vưu Quý Phi Còn đang ở sau mành dùng bữa, nghe tin trước mắt một trận choáng váng, không có khí lực đứng dậy.
Không bao lâu, các cung phi lần lượt chạy đến, chen chúc trong tẩm điện chật hẹp của Trường Xuân Cung, khóc đến nước mắt giàn giụa.
Cửu Điện Hạ được cho uống canh an thần, từ lâu đã bất tỉnh nhân sự, vết thương chỉ là đơn giản bôi một chút thuốc.
Thái y kinh sợ biểu thị: Chỉ là vết thương da thịt.
Hoàng Hậu đâu chịu tin, chỉ vào vết máu loang lổ trêи y phục, bác bỏ, muốn thái y coi như trọng thương mà trị liệu.
Thái y vô cùng quẫn bách, chỉ nhìn vết máu một cách đơn thuần có thể vốn dĩ thương thế xác thực nghiêm trọng nhưng đây dù sao cũng là siêu phẩm hoàng tước, sau khi bị thương lâu như vậy mới truyền thái y, trị liệu sợ rằng còn theo không kịp tốc độ khép lại của vết thương…
Nhưng Hoàng Hậu không nghe giải thích, liên tục quở trách, sau đó dẫn theo một đám cung phi khóc sướt mướt đi tìm hoàng đế đòi công đạo, thề phải bắt được thủ phạm, bầm thây vạn đoạn.
Hoàng đế bên kia còn đang thẩm vấn Cố Sanh, ngoại nhân không được vào trong.
“Ngươi đã tự nguyện cớ gì lại cự tuyệt chỉ hôn?” Trêи Ghế thái sư, Kỳ Hữu Đế vẻ mặt uy nghiêm.
Cố Sanh quỳ rạp trêи đất, gắt gao cắn môi, hồi lâu mới lặp lại: “Nô tỳ chỉ là vì trị liệu cho Cửu Điện Hạ.”
Kỳ Hữu Đế dùng nắp chung gạt lá trà trong chung, trầm giọng nói: “Coi như là vì cứu người, cũng là ngươi chủ động hướng dẫn hoàng tước, dĩ nhiên nên danh chính ngôn thuận gả vào lạc thân vương phủ, hưởng thụ một đời vinh hoa mà ngươi nên có.”
“Nô tỳ đã…..”
“Được rồi.” Trong ánh mắt của Kỳ Hữu Đế hiện lên một tia tức giận: “Trêи người ngươi nếu như không có hôn ước, vẫn còn thanh bạch, còn có cái gì phải từ chối? Nếu ngươi không chịu đáp ứng, việc đêm nay một khi truyền ra, người khác dĩ nhiên tưởng hoàng nhi của trẫm bức bách ngươi, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hoàng nhi!”
Cố Sanh thu đủ dũng khí nói: “Nô tỳ đã người trong lòng!”
Hoàng đế vỗ bàn đứng lên, cũng chỉ vào Cố Sanh, thấp giọng trách mắng: “Rõ ràng là ngươi chủ động dụ dỗ, theo pháp là phải gả vào phu gia (nhà chồng), nhưng sau đó ngươi lại mọi cách từ chối, tôn nghiêm của hoàng thất sao có thể để một thảo dân dẫm dạp? Còn viện lý do, trẫm liền tru di tam tộc nhà ngươi!”
Cả người Cố Sanh run lên, chỉ một thoáng đã mất hết can đảm, cúi người dùng cái trán chậm rãi dập đầu, hồi lâu mới run giọng nói: “Nô tỳ lĩnh mệnh, tạ ơn Hoàng Thượng ban ân, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tổng quản thái giám nhìn thấy sự tình xử lý thỏa đáng, lập tức bẩm báo Hoàng Thượng, nói Hoàng Hậu cùng phi tần cầu kiến.
Cố Sanh được cho bình thân, cứng nhắc đứng lên thối lui đến một bên.
Hoàng Hậu đầy mặt bi thương kéo khăn bước vào cửa, đến trước mặt hoàng đế ngồi xuống.
Sau khi nghe kể lại sự tình liền đầy mặt tán dương nhìn về phía Cố Sanh sắc mặt trắng bệch.
Trêи dưới đánh giá, liền quay đầu ôn hòa cười nói với hoàng đế: “Thần thϊế͙p͙ đã biết, A Cửu của chúng ta là gặp gỡ người tốt, bằng không thương thế cũng không biết sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Bệ hạ, bực này công tích, tốt xấu gì cũng nên lập nàng làm một trắc phi đi?”
Hoàng đế nghe vậy trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, dừng một chút, cười nói: “Tiểu hoàng nhi của chúng ta là siêu phẩm thiên cổ hiếm thấy, các nước bang giao từ mấy năm trước đã sớm truyền tin thỉnh cầu hòa thân, chính phi trắc phi đâu còn chỗ trống?”
Hoàng Hậu xưa nay sẽ không can thiệp quốc sự, nghe vậy cũng không cưỡng cầu nữa, chuyển sang nói với Cố Sanh: “Bản cung xem y phục của ngươi, là nhạc sư của cổ nhạc ti đi, lúc trước ngươi từng gặp qua A Cửu?”
Cố Sanh cứng nhắc cúi người thi lễ, bối rối đáp: “Nô tỳ từng là thư đồng ở Quốc Tử Giám của Cửu Điện Hạ.”
Hoàng Hậu nghe vậy nhất thời cả kinh trầm mặc giây lát, đôi mắt buông xuống thấp giọng than thở: “Thì ra cũng là xuất thân thư đồng, làm sao có thể so sánh với công chúa hòa thân? Chả trách ngồi không được ngôi vị chính thất!”
Lời này tất nhiên là nói cho hoàng đế nghe, Hoàng Hậu cũng là xuất thân thư đồng, bảy tuổi đã đi theo hoàng đế, hai người thanh mai trúc mã hơn mười năm, sau đó mới phá lệ cưới vào vương phủ.
Nhưng bời vì xuất thân thấp hèn, lại lâu năm không sinh được hoàng tước, khó tránh chịu nhiều trào phúng cùng đau khổ.
Lúc này thấy hoàng đế muốn quân quý xuất thân thư đồng phải thoái nhượng các công chúa hòa thân, không khỏi nhớ đến tình cảnh của bản thân, lòng tràn đầy ủy khuất lại không dám nói thẳng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
Chương 103
Chương 103