Tiểu nhân tra rõ ràng bất mãn trong lòng.
Cố Sanh bĩu môi, để tiểu nhân tra không lo lắng nàng đã vĩ đại quyết định chịu đựng áp lực sau này, một mình đối mặt nguy hiểm không biết trước, lại không cảm thụ được Giang Trầm Nguyệt có bất kỳ hứng thú gì đối với nàng ngoại trừ hành phòng!
“Điện hạ không muốn bồi vi thần đơn độc một hồi?” Cố Sanh liếc xéo chất vấn tiểu nhân tra.
Giang Trầm Nguyệt chấn tác tinh thần, nghiêng đầu nắm tay Cố Sanh: “Thế nào không muốn? Ta một khắc cũng không xa rời ái phi.”
Cố Sanh nhăn nhó cúi đầu: “Gạt người, chỉ biết dỗ dành người ta hài lòng….”
Ngẩng đầu, đôi mắt hạnh trong như thu thủy của nàng nhìn vào đôi thiển đồng kia, tràn đầy không muốn cùng lo lắng hỏi: “Điện hạ, lần này xuất chinh có nguy hiểm không? Người có thể cho ta một viên định tâm đan sao.”
“Đừng lo lắng.” Giang Trầm Nguyệt chăm chú nhìn nàng trả lời: “Phải thừa nhận, ta chưa bao giờ có kinh nghiệm chỉ huy một cuộc chiến quy mô lớn như vậy, có thể sự tình cũng không dễ dàng giải quyết như trong dự đoán, thắng bại cũng không thể dễ dàng phán đoán suy luận nhưng bất luận gặp phải nguy hiểm gì ta chỉ cần nhớ đến nàng….”
Đôi mắt Cố Sanh tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, vội hỏi: “Điện hạ nhớ đến vi thần sẽ thế nào?!”
Giang Trầm Nguyệt thần sắc chuyên chú đột nhiên vừa chuyển, bên khóe môi nở ra nụ cười xấu xa, nhìn nàng nói tiếp: “Chỉ cần nhớ đến câu kia của nàng “Sau khi tử trận sa trường cũng hy vọng ái thê tìm phu quân khác”, tràn ngập lửa giận của ta sẽ hóa thành sức mạnh – tuyệt không thể để nhị tỷ tiện nghi, dù cho trói buộc trong thiên quân vạn mã ta cũng phải đột phá vòng vây, trở về gặp nàng.”
Cố Sanh: “….”
Đây đã là chuyện bao lâu trước đây rồi, còn là lần trước lúc Bát Công Chúa trốn đi nàng vì an ủi Bát Công Chúa thuận miệng hỏi một câu mà thôi!
Không ngờ đế vương thù dai canh cánh trong lòng đến bây giờ….
Cố Sanh ngây ngốc chốc lát, nàng còn nhớ rõ tâm tình lúc đó – Khi đó nàng vẫn nhất tâm muốn báo đáp Giang Hàm, tự nhận là trong tình cảm có thể lý trí, không có cách nào lý giải tâm tình tìm cái chết của Bát Công Chúa, còn nghĩ là công chúa bởi vì chưa trải qua sóng gió mới không biết quý trọng tính mệnh như thế.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Nàng đối diện đôi thiển đồng mang tiếu ý xấu xa, nếu như người này cũng giống như Tân La vương, tử trận sa trường, nàng còn có thể giống như lúc trước khuyên Bát Công Chúa lý trí như vậy sao?
Sợ là không kịp chờ hài tử sinh ra thì nàng đã cùng đi với tiểu nhân tra!
Cố Sanh bĩu môi, dựa vào vai tiểu nhân tra: “Vi thần khong muốn rời xa ngài, hận không thể theo điện hạ xuất chinh, có phải điện hạ cũng sẽ tưởng niệm vi thần như vậy hay không?”
Giang Trầm Nguyệt thuận lợi kéo nàng ngồi trêи đùi mình, ôm vào trong lòng, trầm mặc giây lát giọng nói trầm khàn: “Dĩ nhiên, để chứng minh lưu luyến đối với nàng, ta có thể…..”
Tiểu nhân tra cúi đầu nhìn Cố Sanh vui đùa nói: “Ta muốn vì nàng tạo ra một lần hành phòng “tốn ít thời gian nhất”, hiện tại bắt đầu vẫn còn kịp -”
Cố Sanh bật cười, đẩy tiểu nhân tra ra, cảm giác đã không có cách nào tiến hành một lần truyền thống “Thương cảm tống biệt” nữa.
Hai người vui đùa ầm ĩ không bao lâu, cung nữ đã đến ngoài sương phòng, ôn nhu nhắc nhở “Điện hạ bảo trọng thân thể”, ý tứ là canh giờ không còn sớm nữa, hai ngươi nên lập tức kết thúc đi.
Cửu Điện Hạ sửa sang lại vạt áo đứng lên Cố Sanh trong nháy mắt cảm nhận được khủng hoảng đối với ly biệt, chán nản đứng lên cùng Cửu Điện Hạ ra cửa.
Ngự giá thân chinh, tướng lĩnh mang theo kỵ binh tinh nhuệ ở trước điện Thái Hòa chờ nghe lệnh, hoàng thượng mang theo tướng lĩnh ra khỏi hàng, đồ sát trâu dê hiến tế tổ tiên xã tắc, sau đó đội ngũ tuần hành một vòng, tuyên bố “không tiếc dùng sinh mệnh báo quốc”.
Cuối cùng dùng máu thú tẩm lên binh khí.
Một loạt trình tự rườm rà kết thúc, đại quân ra khỏi thành hội hợp cùng các lộ binh mã.
Hoàng Hậu có thể theo thánh giá tiễn đến hơn mười dặm, còn Cố Sanh chỉ có thể đưa đến cửa thành.
Lúc nhìn thấy cửa thành, lòng của nàng vặn thành mì sợi, Cố Sanh không muốn trước khi tiễn biệt khóc lóc xấu xí. Vì cậy mạnh dọc đường nàng đều bày ra dáng vẻ đáng sợ, khiến tiểu nhân tra bồi nàng bộ hành sợ đến không dám lên tiếng.
Rốt cục vẫn phải đến cửa thành, Cố Sanh phụng phịu xoay người nâng tay, muốn thay Cửu Điện Hạ chỉnh lý lại ngọc quan, trong nháy mắt lúc ngẩng đầu dường như mơ hồ nhìn thấy gương mặt đầy trĩ khí lúc nhỏ.
Lần đầu gặp gỡ rõ ràng mới cao đến ngực nàng, hôm nay đã cao hơn nàng một cái đầu, thời gian trôi qua như dòng nước, nàng vẫn chưa kịp cẩn thận cảm nhận.
Giang Trầm Nguyệt thấy nàng đưa tay tựa như bình thường mà cúi đầu xuống.
Cố Sanh cảm thấy cánh mũi chua xót, tầm mắt đều bị nước mắt làm nhòe đi, cũng may tiểu nhân tra không nhìn thấy.
Sau khi chỉnh lý ngọc quan xong nàng cố sức lau nước mắt, lại nâng khuôn mặt Giang Trầm Nguyệt lên,vì khắc chế nước mắt mà giả vờ lạnh lùng mở miệng: “Nhớ kỹ nhanh chóng trở về, được rồi không nói nữa vi thần hồi phủ chờ điện hạ trở về, tạm biệt.”
Vì vậy Cửu Điện Hạ vẻ mặt hoang mang nhìn thư đồng ngốc quay đầu bước đi, cái cổ cứng nhắc gần như không phối hợp với tay chân, tư thái buồn cười.
Cố Sanh không dám đối mặt bóng lưng tiểu nhân tra rời đi, nghe nói trong lúc hoài thai không thể thương tâm quá độ cho nên nàng lựa chọn để bản thân xoay người trước, cố nén nước mắt mà bước nhanh.
Mang theo cáo biệt qua loa, Cố Sanh xuyên qua một mảnh bộ binh đông nghịt, cắn môi thương tâm nghĩ: “Tiểu nhân tra rất nhanh sẽ trở về, có cái gì phải thương tâm?
Vì sao Tiểu nhân tra lại không gọi ta một tiếng? Gọi một tiếng thì có thể quay đầu lại nhìn thêm một lần nữa….
Thế nào còn không gọi ta? Rốt cục có chịu gọi hay không?”
Càng nghĩ càng không cam lòng, cảm thấy vẫn muốn nhìn một cái nữa!
Vì vậy, một đám binh sĩ mắt mở trừng trừng nhìn Cửu vương phi phụng phịu đột nhiên đổi ý, xoay người dường như phát điên lảo đảo chen qua đoàn người, chạy ngược trở về bịch một tiếng lao vào trong lòng Cửu Điện Hạ, nước mắt giàn giụa rít gào: “Điện hạ cũng không đuổi theo vi thần! Điện hạ không thương vi thần!”
Cửu Điện Hạ vốn đang buồn bực – thư đồng ngốc làm sao có thể dễ dàng “buông tay” như vậy?
Lúc này vạt áo trước dính đầy nước mắt cùng nước mũi của thư đồng ngốc, trong lòng mới tính toán kiên định, nếu không phải mới là không bình thường, nàng nâng tay dỗ dành Cố Sanh trong lòng: “Ái phi giả vờ giống như thật, ta nhất thời không dám đuổi theo, sợ bị người chê cười.”
Cố Sanh khóc không thành tiếng: “Mỗi lần đều là vi thần đuổi theo ngài! Vi thần không vui, muốn hồng hạnh xuất tường!”
Xung quanh một đám tướng lĩnh nghe vậy đôi mắt phát sáng, bị Cửu Điện Hạ dùng ánh mắt sắc như đao trừng trở về.
Hai người lại dính nị cùng một chỗ hồi lâu, thẳng đến tiếng kèn hành quân vang lên mới lưu luyến không rời mà từ biệt.
Với hứa hẹn hành trình “sáu đến tám tháng trở về” , “Hai tháng một phong thư khẩn cấp” của tiểu nhân tra, Cố Sanh mới vẩy khăn lệ ướt vạn phần không muốn mà cáo biệt.
Trở về phủ Cố Sanh đem việc mình mang thai nói với Thạch Lựu, cũng bảo nàng nghiêm ngặt bảo mật, sau đó an bài nội viện chỉ để lại mấy tỳ nữ đến từ nhà mẹ đẻ, hạ nhân của ngoại viện không được tùy ý bước vào.
Cố Sanh hạ quyết tâm bế quan dưỡng thai, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ thời gian còn lại hỉ nộ vô thường.
Nàng nhất thời sẽ lòng tràn đầy vui sướиɠ, nhất thời lại không hiểu sao cảm thấy phẫn nộ cùng tuyệt vọng, tâm tình thay đổi cực nhanh, không cách nào khống chế, ngay cả Thạch Lựu cũng mạc danh kỳ diệu bị mắng vài lần.
Tiểu nhân tra thực sự là chọn thời cơ tốt xuất môn, nếu không thì đã có thể nhìn thấy uy lực của tiểu cừu ái phi nhà mình lúc nổi điên, hơn nữa căn bản không nói đạo lý, dỗ dành cũng dỗ dành không được.
Hai tháng đầu qua đi, Cố Sanh cải trang dẫn theo Thạch Lựu âm thầm chuồn ra khỏi phủ, tìm giang hồ lang trung bắt mạch, xem thai nhi rốt cục mấy tháng.
Liên tiếp đến năm y quán, câu trả lời đều là “ba đến bốn tháng”.
Ngoài ra nàng còn hỏi có biện pháp nào để bụng không hiển lộ.
Nhưng mà lang trung cho nàng kiến nghị đều là “Ăn uống thích hợp, vận động nhiều để tránh khỏi thai lớn khó sinh, về phần bụng lộ ra hay không có liên quan đến thể chất cá nhân, không cách nào khống chế.”
Hồi phủ không lâu sau Cố Sanh muốn đón Nhan Thị vào phủ nhưng lại lo lắng mẫu thân cũng sẽ lo lắng theo nàng nên chỉ đành tạm thời trì hoãn. Duy nhất khiến nàng vui mừng chính là Giang Hàm trong lúc hiệp trợ đại hoàng tử xử lý chuyện triều chính, bận rộn đến chân không chạm đất, vài lần bớt thời giờ muốn cùng nàng gặp mặt sau khi bị cự tuyệt cũng không có thời gian dây dưa, không rảnh bận tâm Cố Sanh có dị thường gì không.
Cho nên nàng thuận lợi vượt qua hơn hai tháng.
Không được mấy ngày, thân tín của Giang Trầm Nguyệt lưu thủ trong phủ truyền đạt cấp báo cho Cố Sanh nói “Tuyên Vương chấp chưởng một nửa binh mã lưu thủ tại kinh thành, hơn nữa không biết từ đâu triệu tập một nhóm thiết kỵ, đóng quân ở hai đường nam bắc của ở ngoài cửa thành.”
Cố Sanh lần đầu thu được bẩm báo thân tín thân tín Cửu Điện Hạ, đặc biệt đứng dậy tiếp kiến, sau khi hỏi ra mới biết được – Giang Trầm Nguyệt trước khi đi đã phân phó cận vệ: chỉ khi “Vương phi gặp chuyện không may” hoặc “Tình huống Vạn phần khẩn cấp” mới có thể nam hạ truyền báo, công việc tầm thường thì giao phó cho vương phi, viết vào thư nhà.
Tình hình hôm nay cận vệ không cách nào phán đoán có thuộc về tình huống “Vạn phần khẩn cấp” hay không, lo sợ Tuyên Vương mưu đồ soán vị nên chỉ đành qua lại bẩm báo Cửu vương phi, do nàng định đoạt.
Cố Sanh trầm mặc hồi lâu, nàng không muốn tham dự việc này, đã trải qua trường kiếp nạn nửa năm trước, nàng mới phát hiện tận lực trốn tránh có thể sẽ khiến sự tình càng xấu hơn, tuy rằng nàng vẫn muốn bảo trụ tính mạng của Giang Hàm nhưng việc đã đến nước này nàng có thai trong người tự thân khó bảo toàn, thực sự không cách nào cố kỵ quá nhiều, tất cả đều chỉ có thể chờ sau khi Cửu Điện Hạ trở về mới quyết định.
Cố Sanh vốn định phân phó cận vệ tự định đoạt, nhưng bỗng nhiên nhớ đến Cửu vương phi kiếp trước là Tây Cương công chúa, như vậy bọn họ nên làm là trưng cầu ý kiến của A Na Nhĩ, cũng không phải là do nàng định đoạt.
Cố Sanh âm thầm nhíu mày, nàng không muốn quấy rầy việc kiếp trước, nhưng lại đoán không được A Na Nhĩ sẽ có quyết định thế nào, chỉ đành gọi cận vệ lại, để cho bọn họ chờ một ngày.
Sau đó nàng tự mình xuất phủ, đến trong phủ của A Na Nhĩ để “thăm hỏi”.
Thật không ngờ Cố Sanh bị chặn ngoài phủ quận chúa.
Người trong phủ A Na Nhĩ thấy vương phi giá lâm có vẻ rất khẩn trương vội vội vàng vàng vào cửa thông báo, thϊế͙p͙ thân thị tỳ của A Na Nhĩ ra ngoài hồi bẩm nói là “Công chúa nhiễm phong hàn, không thích hợp gặp khách.”
Cố Sanh cảnh giác phát hiện thần sắc của thị tỳ rất mất tự nhiên, tựa hồ là kinh hoảng.
Cố Sanh nét mặt không thèm để ý hàn huyên vài câu, xoay người trở về phủ, sau đó lập tức sai người dò hỏi hành tung gần đây của A Na Nhĩ, cuối cùng biết được A Na Nhĩ đã hai tháng chưa từng lộ diện.
Như thế mới kỳ lạ, Tây Cương công chúa kia lại đang âm thầm giở trò gì?
Cố Sanh mang cái bụng ba tháng còn không sợ bị người nhìn thấy, A Na Nhĩ lại trốn ở trong phủ không gặp người.
Trong lòng Cố Sanh đột nhiên dâng lên một tia kinh hoảng – sai.
A Na Nhĩ tính tình như vậy làm sao có thể trốn ở trong phủ lâu như vậy? Nhất định là căn bản không ở trong phủ!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Sanh lập tức vận dụng cận vệ sai bọn họ âm thầm đi phủ quận chúa điều tra.
Quả nhiên bên trong căn bản không có công chúa!
Thϊế͙p͙ thân thị tỳ của A Na Nhĩ suốt ngày giả vờ đưa cơm, sau đó lại nguyên vẹn đổ hết đi, trọng phòng ngủ căn bản không có người.
Chuyện này không thuộc quyền hạn của Cố Sanh, chỉ có thể âm thầm để lộ tin tức, mau chóng truyền đến chỗ Hoàng Hậu.
Ngay sau đó hạ nhân của phủ quận chúa liền bị thẩm vấn, không cần đến hai ngày đã chiếm được đáp án – A Na Nhĩ âm thầm trà trộn vào đội ngũ xuất chinh, theo sau hoàng thượng nam hạ!
Cố Sanh cảm thấy bản thân thực sự là một vương phi tốt không gây phiền, mà A Na Nhĩ tính cách không quan tâm gì cả như vậy kiếp trước Cửu Điện Hạ không chừng cũng bị nàng dính đến điên rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
Chương 151
Chương 151