Năm sau đầu xuân, Giang Liên phải đi dự bị học đường ở Quốc Tử Giám, từ nay về sau mỗi ngày nàng đều phải xa cách Cố Sanh ba canh giờ, quả thực là ác mộng của người mới làm mẫu thân.
Vì giải tỏa nỗi khổ tưởng niệm mỗi ngày, Cố Sanh muốn sớm mang thai lần nữa, bất đắc dĩ hoàng thượng lại ham thích giường đệ chi hoan, không cho phép nữ quan ngừng cho nàng dùng biện pháp tránh thai.
Nhõng nhẽo cường nghạnh đều vô dụng, Hoàng hậu nương nương cầu tử sốt ruột quyết định mạo hiểm khi quân, thông đồng với nữ quan “dùng trá” Đe doạ hoàng thượng.
Sau khi nữ quan nghe được cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao Hoàng hậu nương nương cũng không phải lần đầu chán sống mà làm quân vương tức giận, dù sao thì hoàng thượng nguyện ý theo nàng ấy, nữ quan dĩ nhiên càng nguyện ý nịnh bợ bảo bối trong lòng hoàng thượng.
Cho nên, nữ quan chỉ phản đối một chút, biểu lộ lập trường trung quân của bản thân sau đó dừng lý do “Hoàng tự của Đại Hạ” làm trọng mà thuận núi dắt lừa, liên thủ cùng Hoàng Hậu, diễn một vở “tuồng”.
Mục tiêu trêu cợt, chính là Đại Hạ siêu phẩm đế vương.
Cố Sanh bị Giang Trầm Nguyệt trêu cợt hơn mười năm, lần đầu phấn khởi phản kϊƈɦ, trong lòng ngoại trừ vui mừng khi báo thâm cừu đại hận, nhiều hơn chính là khϊế͙p͙ đảm cùng thiếu lòng tin.
Dù sao đầu của đế vương thù dai quá thông minh, một chút sơ sót là có thể bị nhìn thấu quỷ kế ngay tại chỗ, nàng làm nhất quốc chi mẫu mặt mũi biết đặt vào đâu?
Để giữ sĩ diện, Cố Sanh tỉ mỉ tìm cách một tháng có thừa, mới định liệu kế hoạch.
Đồng mưu tham dự tương đối cường đại, trừ nữ quan, vì tăng thêm phần thắng quỷ kế lần này ngay cả Ngũ ca cùng thất ca của hoàng thượng đều vui vẻ gia nhập vào “âm ưu kinh thiên động địa” này.
Âm mưu lúc đầu, Cố Sanh sớm mai phục phía sau bình phong tại Đông Noãn Các của Sùng Minh Điện , cắn hạt dưa, chờ rình xem siêu phẩm quân vương uy phong lẫm lẫm mất mặt.
Lâm triều xong, lão ngũ cùng Lão Thất y theo kế hoạch, mời hoàng thượng tới Đông Noãn Các, mấy viện phán của thái y viện từ lâu đã chờ sẵn.
Kế hoạch của Cố Sanh chính là ra tay từ việc “dưỡng sinh”.
Bởi vì Cửu Điện Hạ từ nhỏ thân thể vô cùng tốt, ngay cả phong hàn cũng chưa từng nhiễm phải, cho nên đối với y thuật cực kỳ khinh thị, vấn đề dưỡng sinh có thể nói là điểm mù duy nhất của vị siêu phẩm hoàng tước này.
Cũng là chỗ đột phá duy nhất Cố Sanh có thể lừa dối qua cửa.
Kế hoạch của nàng, là khiến Ngũ ca thất ca khuyến khích Giang Trầm Nguyệt tham dự ‘ Túc hạ châm cứu’.
Các y quan châm cứu từ lâu đã thay hoàng thượng chế định một bộ 《 túc hạ liên hoàn bài độc châm 》’ Không rất đau nhức chỉ có đau nhức hơn nữa”
Bộ sách châm cứu này gần như thất truyền thật ra đối với thân thể rất có ích lợi, chỉ tiếc cảm giác đau đớn không phải người bình thường có khả năng chịu được, không ai nguyện ý chấp nhận trị liệu, cho nên mới gần như thất truyền trong dân gian, chỉ có ngự y biết rõ phương pháp.
Lúc Giang Trầm Nguyệt bước vào, cùng hai vị thân vương hoàng huynh hữu thuyết hữu tiếu, hiển nhiên không có bất luận chuẩn bị tâm lý gì.
Cố Sanh cải trang thành nữ y sớm đã an vị sau khi bình phong góc Đông Nam, đặc biệt che giấu khí tức trốn ở trong góc phòng không chớp mắt, xuyên qua sa mạn nhìn kỹ nhất cử nhất động của bệ hạ.
Một đám tiểu nữ quan ở xung quanh lúc này đã sợ đến hồn bất phụ thể, dù sao người hoàng hậu nương nương muốn trêu cợt cũng là hoàng thượng.
Bộ châm thuật kia không thể đùa giởn, các nàng trước đây đã gặp qua giám quan cùng cô cô trong cung bất hòa với nhau, ăn phải ‘thứ không sạch sẽ’ nên phải phiền đến thái y đến cứu mệnh.
Thái y đối với nô tài không có bao nhiêu kiên trì, thu bạc liền dùng phương pháp thuận tiện nhất, đa số là dùng các phương pháp bài độc phát huy công dụng tức thời, các nữ y cũng từng tại chỗ tham quan hoc tập.
Ôi chao cục diện đó, miễn bàn có bao nhiêu thảm!
Nô tài bị thi châm đau đến chết đi sống lại, tiếng hô rống cách ba đạo cung tường đều có thể nghe thấy, chấn động xà nhà, chim chóc đều kinh sợ!
Một bộ châm pháp như vậy dùng trêи long thể kim tôn ngọc quý như hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương không chừng là muốn làm hoàng hậu đầu tiên bị trút phế.
Các nữ y để lộ ra khuôn mặt như cha mẹ chết, cũng không ảnh hưởng đến sự hưng phấn của Hoàng hậu nương nương khi trêu cợt hoàng thượng, Cố Sanh bám lấy bình phong mà quan sát.
Cung nữ đang quỳ trêи mặt đất rửa chân cho hoàng thượng và thân vương, lão ngũ còn đang tận hết sức lực mà diễn xuất, nghiêng đầu nhìn Giang Trầm Nguyệt nói: “Không nói khoác, bộ châm này đâm xong, bệ hạ cứ chờ Hoàng hậu nương nương muốn ngừng mà không được đi!”
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe môi liếc hắn một cái, không mở miệng.
Cố Sanh khẩn trương đến trong lòng xuất mồ hôi, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của tiểu nhân tra thấy thế nào cũng nhạy bén hơn người, dường như đã xuyên thấu âm mưu!
Nhưng mà thẳng đến nữ y vào chỗ, mở hộp châm cứu Giang Trầm Nguyệt vẫn cúi đầu cười yếu ớt, nghe ngũ hoàng huynh thiên Nam Hải, thỉnh thoảng chen vào hai ba câu, tâm tình cũng không có gì dị thường.
Cố Sanh thở dài một hơi, xem ra là bản thân lo lắng nhiều, hoàng thượng đối với phương pháp có thể khiến Hoàng Hậu càng nhiệt tình thụ sủng không hề có nghi ngờ, lần này tất nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
Châm cứu vừa bắt đầu, ba vị nữ y đều là xuất thân từ châm cứu thế gia, vị trí hạ châm nhìn như giống nhau nhưng kì thực chỉ có một mình Giang Trầm Nguyệt trúng chiêu, hai hoàng huynh cũng không đau không nhột.
Từng bước đả thông gân mạch, hai châm hai châm xuống không có cảm giác gì, Giang Trầm Nguyệt vẫn chuyện trò vui vẻ, bắt đầu từ châm thứ ba thì giọng nói biến nặng, Cố Sanh khẩn trương đến móng tay đều bấm vào lòng bàn tay.
Nữ y xuống châm cho Giang Trầm Nguyệt hiển nhiên cũng có chút sợ hãi, đầu ngón tay run rẩy, hai nữ y bên cạnh đã xuống châm nàng vẫn chậm chạp không nhúc nhích, bị dọa ra một ót mồ hôi lạnh.
Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt nhìn về phía dưới chân của nữ y, mặt lộ vẻ nghi hoặc, vừa muốn mở miệng, chợt nghe Ngũ ca bên cạnh kêu thảm một tiếng –
” Ngao!”
Lão ngũ vô cùng chuyên nghiệp che chân, trừng mắt nhìn về phía nữ y châm kim cho mình, nổi giận nói: “Ngươi châm thế nào vậy!”
Giang Trầm Nguyệt có chút giật mình nhìn về phía Ngũ ca, chỉ thấy hắn vẻ mặt đau nhức trách mắng: “Lúc này thế nào đau như vậy!”
Nữ y lập tức quỳ rạp trêи đất, chiếu theo lời thoại trả lời: “Điện hạ trải qua lần trước an dưỡng thần dũng càng cao hơn trước, sợ là cơ thϊế͙p͙ trong phủ nhu cầu vô độ, chi bằng bảo trọng thân thể!”
Lời này ý tứ chính là chính ngươi túng ɖu͙ƈ quá độ mới có thể đau, trách được ai?
Ngũ điện hạ nhất thời tỏ vẻ bừng tỉnh, trầm ngâm lầm bầm vài tiếng liền để nữ y tiếp tục xuống châm.
Một đôi thiển đồng của Giang Trầm Nguyệt bễ nghễ liếc hắn, đuôi lông mày khẽ động chế nhạo nói: “Mong rằng Ngũ ca lượng sức mà làm, nếu tẩu tẩu biết ngươi liều mạng như vậy…”
Lời còn chưa dứt, nữ y nhân lúc hoàng thượng phân thần, cắn răng một cái, đem kim đâm vào huyệt túc hạ của Giang Trầm Nguyệt!
” Ách!” Hoàng thượng một đôi thiển đồng bỗng nhiên trợn to, đột nhiên nhíu mày quay đầu lại nhìn về phía nữ y.
Chốc lát mặt rồng tức giận, một cổ chiến đấu tin tức tố kịch liệt gần như xuyên thấu nữ quan!
Cố Sanh ở sau bình phong run rẩy che miệng, trợn to mắt hạnh chăm chú nhìn Giang Trầm Nguyệt bên ngoài bình phong.
Hiển nhiên thật sự bị châm đau nhức.
Thật ra thân thể của cao đẳng Tước Quý không mẫn cảm bằng quân quý, nói cách khác chính là tương đối thô, rất ít có thể đau đến mức chịu không nổi.
Cố Sanh đối với sắc mặt của tiểu nhân tra rõ như lòng bàn tay, lúc này, biểu tình lúc này của Giang Trầm Nguyệt là thật sự đau đến nổi giận.
Cố Sanh nhất thời mềm lòng, nghe nữ y nói, bộ châm pháp này là nhất định có thể khiến bệ hạ ăn đau, nhưng hữu ích đối với thân thể.
Nàng muốn mượn cớ lừa gạt Giang Trầm Nguyệt đồng ý có thêm hài tử, lại không nghĩ rằng sẽ đau đến mức này, lập tức đã muốn đi đi ra ngoài nhận tội, luyến tiếc nhìn hoàng thượng ăn vị đắng này.
Nhưng mà giây tiếp theo, chỉ thấy khóe mắt Giang Trầm Nguyệt co quắp vài cái, cư nhiên kiên quyết đem lửa giận nghẹn trở lại, nâng cằm, thần sắc uy nghiêm, một đôi thiển đồng nhìn chằm chằm nữ y.
Tựa hồ nghĩ đến bản thân mới vừa chế nhạo Ngũ ca, hoàng thượng không tiện kêu đau, kêu đau chứng tỏ bản thân cũng “nhu cầu quá độ”.
Một đêm một lần còn yêu cầu quá độ, nói đùa đi? Trẫm chết cũng không thể thừa nhận.
Ngũ điện hạ ở một bên mừng thầm: “Sắc mặt của bệ hạ không thích hợp a?”
Giang Trầm Nguyệt buông xuống hàng mi dài, kéo khóe môi, thấp giọng cậy mạnh trả lời: “Nếu trẫm là ngươi, trước hết đem mồ hôi trêи trán lau khô rồi mới chê cười người khác.”
Lão ngũ cố nén cười, quay đầu đi để cung nữ thay hắn lau khô mồ hôi trêи đầu.
Thật ra mồ hôi này của hắn là nghẹn cười mà ra, căn bản không phải do đau.
Lão Thất ở bên cạnh nhìn thấy cửu hoàng muội đau đến nói cũng không mạch lạc, lập tức cong thắt lưng, một tay che miệng, nghẹn cười đến mức run rẩy.
Không đợi hoàng thượng thở dốc, châm thứ tư lại đâm xuống.
Toàn tâm cảm nhận sâu sắc khó có thể ẩn dấu, hoàng thượng suýt nữa nắm gãy tay nữ y, nhưng vẫn chịu đựng không hé răng, như cũ thẳng tắp chăm chú nhìn nữ y châm cứu cho mình.
Nữ y bị ánh mắt của hoàng thượng nhìn đến cả người như lửa đốt, đôi mắt đạm kim sắc chuyên chú không gì sánh được mà nhìn chằm chằm vào nàng, cư nhiên khiến nàng có một loại lỗi giác được mỹ nhân trước mắt yêu thương.
Thật có một chút không đành lòng xuống tay!
Nữ y bị nhìn chăm chú đến đầu óc choáng váng, nhưng mà sự phó thác của Hoàng Hậu còn đang quanh quẩn trong đầu, nàng phải kiên định.
Đến châm thứ năm, hoàng thượng thần sắc ủy khuất, đã đau đến bắt đầu cắn móng tay cái, nắm tay đặt trêи chóp mũi, hàng mi dài khẽ rũ xuống, toàn tâm toàn ý chống lại đau đớn.
Cố Sanh rất quen thuộc đối với dáng vẻ đáng thương của Giang Trầm Nguyệt. Vài ngày cuối cùng Cửu Điện Hạ vỡ lòng bị xích vào thân cây không ai phản ứng, chính là dáng vẻ đáng thương ngồi xổm bên gốc cây cắn móng tay.
Châm thứ bảy châm xuống, người bình thường lúc này sớm đã ngất đi thế nhưng siêu phẩm hoàng tước thân thể quá cứng, châm này càng đâm càng tinh thần.
Giang Trầm Nguyệt đổ một ót mồ hôi, nghiêng đầu thất ca không đau không nhột, hiển nhiên đã sắp không khống chế được nữa, cười khổ thì thào: “Các ngươi không đau? Lẽ nào đều là một năm một lần sao?”
” Phốc….” Cố Sanh ở phía sau bình phong nghe rõ lời nói của tiểu nhân tra, nhất thời nghẹn cười đến mức viền mắt đều ướt.
Nữ y vốn tưởng rằng tối đa chống được đến châm thứ năm, hoàng thượng sẽ không thể nhịn được nữa mà vấn tội, không nghĩ tới kim thứ bảy đâm xuống, hoàng thượng lại chỉ ủy ủy khuất khuất oán giận một câu như vậy.
Như vậy bảo nàng làm sao dựa theo kế sách mở miệng hù người đây?
Khóe mắt liếc nhìn phía sau bình phong, Hoàng hậu nương nương vẫn yên lặng không lên tiếng, nữ y lúc này quyết định tùy cơ ứng biến, cúi người bẩm: “Bệ hạ, vi thần nhìn thấy túc hạ hai huyệt vị của ngài có tắc nghẽn, sợ là có liên quan đến phương thuốc nương nương dùng liên tiếp hai năm!”
Rốt cục, nữ y đem lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt toàn bộ mang ra, khuyên bảo hoàng thượng để Hoàng Hậu mang thai.
Giang Trầm Nguyệt từ cực hình hồi phục lại tinh thần, nghe xong một đoạn cuối cùng của nữ y, ánh mắt chợt lóe, buông xuống ánh mắt nhìn về phía nữ y, tựa hồ phát hiện cái gì, lại chậm rãi liếc mắt nhìn về phía lòng bàn chân của hai vị hoàng huynh.
Nữ y hạ thủ vô cùng tinh chuẩn, thường nhân đương nhiên là nhìn không ra huyệt vị sai biệt.
” Huyệt vị của Hai người hắn thế nào lại đâm sai?” Giang Trầm Nguyệt nhìn về phía nữ y, lạnh giọng hù dọa: “Hay là nói, là ngươi hạ châm sai cho trẫm? Cho nên đau đớn khó nhịn. Đây là y thuật của một triều đình tứ phẩm viện phán?”
Nữ y chỉ một thoáng đã sợ đến hồn bất phụ thể, ầm ầm dập đầu trả lời: “Bệ hạ minh xét! Vi thần đúng là chiếu theo phương pháp bài độc mà hạ châm! Chỉ có châm chuẩn mới có thể đau a!”
Thất bại trong gang tấc.
Lời này vừa ra, chuyện hai nữ y khác cố ý hạ châm sai là không giấu diếm được nữa.
Hai vị hoàng huynh không nghĩ tới nữ y này bị một câu hù dọa nói lộ hết sự thật, nhất thời sững sờ ở tại chỗ, ngốc hồ hồ nhìn về phía hoàng thượng, cầu khẩn đế vương thù dai không đâm thủng âm mưu.
Nhưng mà đã đến nước này, đế vương thù dai dùng ngón chân cũng nghĩ ra chân tướng.
Một đôi thiển đồng ngầm có ý tiếu ý, chăm chú nhìn nữ y khẽ cười nói: “Chủ mưu của các ngươi hôm nay tự mình đốc chiến sao? Người đâu?”
Lời này vừa ra, mấy nữ y vô thức nhìn về phía bình phong.
Cố Sanh trong lòng lộp bộp, chợt nghe đế vương thù dai ở bên ngoài phân phó: “Đem phiến bình phong đó dời đi.”
Cố Sanh: “….”
Xong.
Đêm đó, Cố Sanh bị đế vương thù dai ‘yêu cầu quá độ’ ba lần, cái giá là bảy ngày không xuống giường được.
Đáng giá vui mừng chính là hoàng thượng đối với việc hoài thai đã có chút thả lỏng, Hoàng Hậu lần này cũng không tính là uổng công, chỉ là khổ cho ‘tòng phạm’ – hai vị hoàng huynh bị cấm túc một tháng.
Trong nháy mắt mùa đông đã đến, Cố Sanh vội vàng thay Giang Liên tuyển thư đồng, người ứng tuyển phải từ năm tuổi đến mười hai tuổi, Tước Quý chưa vỡ lòng đều có thể dự tuyển.
Cái gì ngưu quỷ xà thần đều báo danh, Giang Liên là công chúa duy nhất của Đại Hạ hiện nay, hòn ngọc quý trêи tay của hoàng thượng hoàng hậu, một khi trúng tuyển, có thể chính là phò mã tương lai!
Các Tước Quý hận không thể tước nhọn đầu chui đến bên cạnh công chúa, những môn sinh thông qua văn võ khảo hạch, đều có cơ hội cùng công chúa ở chung nửa canh giờ, kiểm tra tính tình có thể không tương dung cùng công chúa hay không.
Đến ngày thứ ba, Cố Sanh đem Giang Trầm Nguyệt cũng kéo đến cùng nhau thẩm tra, thẩm đến vị thứ năm, là một tiểu công tử ca.
Tiểu ca lớn lên tuấn tú, dáng người cao gầy, nhìn thấy công chúa thì hai mắt chiếu sáng, quỳ một gối xuống, hướng béo công chúa trêи ghế ẩn tình mở miệng: “Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết… Công chúa quả thật là thiên tiên hạ phàm!”
Hai câu đầu không có nghe hiểu, một câu cuối cùng tựa hồ có thể hiểu, Giang Liên đỡ khuôn mặt béo, xấu hổ trả lời: “Ngươi là khen ta khả ái sao?”
Cách đó không xa, ánh mắt của mẫu hoàng chợt lóe, đột nhiên đầy mặt sát khí chậm rãi từ bên cạnh hoàng hậu đứng lên, nhấc chân dài đi về phía tiểu ca kia.
Dáng vẻ muốn quyết đấu.
” Ai? Ai? Bệ hạ?” Cố Sanh đang đập hạt thông, không hiểu ra sao nhìn tiểu nhân tra hùng hổ đi về phía tiểu ca đối diện Giang Liên, vội vàng đứng dậy đi theo.
Công tử ca cũng không phải một người kiến thức hạn hẹp, tuy rằng hoàng thượng là cải trang thẩm tra, nhưng chỉ là khí thế cũng có thể đoán ra thân phận của đối phương, hắn không hành đại lễ, nhưng cũng cung kính mười phần: “Tiểu sinh hữu lễ.”
Giang Trầm Nguyệt: “Ngươi là người của quốc công phủ?”
” A…Phải!” Huynh đệ đầy mặt kϊƈɦ động nhìn về phía hoàng thượng, không dám vạch trần đối phương đối phương, chỉ đành giả bộ nói: “Tiểu sinh Tạ Chí Đông, không biết các hạ….”
Không đợi hắn nói xong, Giang Trầm Nguyệt liễm đôi mắt, thấp giọng nói: “Ngươi mới mười hai tuổi?”
Cố Sanh đúng lúc này liền đi đến, nghe nói lời này, ở gần đánh giá mới phát hiện khuôn mặt của tiểu ca này trướng hồng a!
Đâu giống như dáng vẻ mười hai tuổi? Ít nhất cũng phải mười sáu bảy tuổi!
Tiểu ca nghe vậy hiển nhiên cũng luống cuống, không nghĩ tới mua chuộc được thái giám thẩm tra lại không giấu diếm được đôi mắt của hoàng thượng.
Hắn hàm hồ lên tiếng, ngẩng đầu lôi kéo làm quen cùng hoàng thượng: “Tiểu sinh xem các hạ vô cùng quen mặt, dường như quen từ kiếp trước….”
Giang Trầm Nguyệt cúi đầu khẽ cười một tiếng: “Ta xem ngươi cũng rất quen mặt, không chừng trước đây chúng ta là song sinh đây.”
Tiểu ca vừa nghe lời ấy, suýt nữa cắn đầu lưỡi!
Nghe được hoàng thượng là đang nói móc hắn quá lớn tuổi, hắn xác thực cũng không kém hoàng thượng bao nhiêu tuổi.
Lớn tuổi như vậy, vừa đến lại khen một hài tử phì nộn là thiên tiên hạ phàm, muốn thông đồng khuê nữ duy nhất của đế vương thù dai, hậu quả dĩ nhiên không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, tiểu ca kia bị khai trừ khỏi Quốc Tử Giám.
Đến tận đây, điều kiện ứng tuyển thư đồng có thêm một cái — phải là quân quý.
Tiểu ca kia bất quá chỉ khen công chúa vài câu, nếu không phải Cố Sanh ngăn cản, không chừng Giang Trầm Nguyệt thật có thể động thủ với người ta.
Nào có ai bá đạo đối với khuê nữ nhà mình như vậy? Sau này ai còn dám cưới Liên Nhi nhà nàng a?
Cố Sanh càng kiên định muốn sinh mấy hài tử nữa, để phân tán một chút lực chú ý của tiểu nhân tra.
Được nữ quan điều dưỡng, một tháng đầu xuân, Cố Sanh rốt cục lại mang thai.
——-Toàn Văn Hoàn——-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi
Chương 169: Phiên Ngoại 5
Chương 169: Phiên Ngoại 5