Editor: Nha Đam
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn tường màu vàng mờ ảo, bên ngoài treo một vầng trăng bạc, ánh sáng xuyên qua từ màn rèm bằng lụa lóng lánh.
Ôn Thành vẫn là đánh giá quá cao ý chí của anh.
Cô gái nhỏ tựa vào người anh rất chặt, khiến anh cảm nhận được rất rõ ràng dáng người mềm mại mảnh mai, thậm chí còn có nơi mà cô gần đây điên cuồng phát dục.
Ôn Thành nhắm mắt lại, dáng người thẳng tắp có chút cứng lại, cảm giác được đôi tay nhỏ bé nghịch ngợm của Cố Sanh cố ý quấy phá mình, Ôn Thành nắm lấy tay cô, thấp giọng cảnh cáo, "Nếu em lại gây chuyện thì em sẽ hối hận đấy."
Giọng của thiếu niên tuy không cao nhưng lại mang đầy vẻ uy hiếp.
Một số ký ức trong tâm trí Cố Sanh đã được đánh thức, trước đó cô và Ôn Thành đã suýt xuyên thủng phòng tuyến cuối cùng, đương nhiên cô biết Ôn Thừa trông như thế nào khi mất kiểm soát.
Vẫn còn sớm, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, đặc biệt là đêm nay thời gian dài.
Ngay khi Cố Sanh rơi vào những suy nghĩ bậy bạ, hệ thống lại gửi đến một nhiệm thiểu năng trí tuệ quen thuộc, "Ký chủ, tôi sẽ báo cáo tổng số điểm hiện tại cho cô. đã gần 900 điểm rồi. Nếu cô kiếm thêm 100 điểm nữa, cô sẽ có thể ở lại thế giới này. Bây giờ có một nhiệm vụ để kiếm điểm, chính là khiêu khích vai phản diện trong năm phút. Phần thưởng là 10 điểm. Ký chủ, cô có muốn nhận nhiệm vụ không? "
Cố Sanh: "Cậu không nói sớm, vừa nãy tôi đã trêu chọc rồi, tiếp tục trêu chọc anh ấy nữa anh ấy sẽ không chịu được."
Hệ thống: "Hừ... Ký chủ, cô thật không thành thật, cô rõ ràng muốn trêu chọc nhân vật phản diện, Bong bóng hồng cô không lừa được tôi đâu, hừ."
Cố Sanh: "Được rồi, cậu có thể lui ra đi, tôi nhận nhiệm vụ."
Hệ thống: "Meo meo, chính là như thế này, ký chủ, tôi muốn ở giám sát cô hoàn thành nhiệm vụ, cho nên tôi không thể lui xuống. Vậy đi, cô cứ coi như tôi không tồn tại, tôi đã làm hết phận sự của một hệ thống, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa. "
Cố Sanh: "..."
Bởi vì Ôn Thành bị thương ở chân, anh đang nằm ngửa, Cố Sanh nằm nghiêng một bên cạnh cánh tay của anh, mặc cho anh nắm lấy một tay nhỏ bé, cô lấy tay còn lại bắt đầu khiêu khích. "Ôn Thành, anh có cần em muộn cho anh một bộ đồ ngủ hay không? Em sẽ cởi quần dài cho anh. "
Hôm nay khi ở bệnh viện, một ống quần trên chân bị thương của Ôn Thành đã bị cắt ra, nhưng anh vẫn đang mặc quần jean, thực ra anh thích sạch sẽ, trên áo sơ mi trắng và giày thể thao không có vết bẩn.
Cố Sanh có lý do nghi ngờ rằng đêm nay Ôn Thành ăn mặc bảo thủ như vậy, rất có thể là đang đề phòng cô!
Vòng eo của thiếu niên rất mảnh mai. Cố Sanh đã ngồi dậy. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng với mái tóc dài buông xõa. Trông cô như một người đẹp yên tĩnh dưới ánh đèn mờ ảo, nhưng dưới dáng vẻ của tiểu tiên nữa đấy lại ẩn náu một trái tim "kiêu ngạo và bạo lực".
Ôn Thành thầm nghĩ không tốt, nhưng đã quá muộn, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh chân anh, hôm nay anh mới bó bột, ngoại trừ bắp chân không cử động được, đùi còn sưng, nếu Cố Sanh muốn chơi xấu, anh thực sự là không có cách nào.
Cô gái nhỏ này quá xấu xa rồi!
Mặc dù Ôn Thành chửi thầm như vậy, nhưng không biết tại sao, trong lòng vẫn có chút ngọt ngào.
Nhưng mà ... Ôn Thành cũng rất biết tính khí của Cố Sanh, chỉ cần cô muốn ăn gì thì cho dù có cọp cột vào đồ ăn, cô cũng phải cố gắng ăn cho bằng được.
Không phải Ôn Thành không muốn, mà là chưa đến lúc, huống chi thân thể lại bị hạn chế.
"Đừng có lộn xộn!" Thiếu niên lại đe dọa.
Trời đất chứng giám, Cố Sanh căn bản không định "ỷ thế bắt nạt kẻ yếu", nhưng để nhận điểm, cô đành phải cùng Ôn Thành làm điều đó.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh đỏ bừng, không biết mấy ngày nay đang xảy ra chuyện gì, càng ngày càng rạng rỡ, cả khuôn mặt cũng như rạng rỡ hẳn lên.
Bàn tay trắng nõn nhỏ bé chạm vào thắt lưng của thiếu niên.
Thắt lưng này làm bằng da, sử dụng đã lâu, đã quá cũ rồi.
Cố Sanh nhận ra chiếc thắt lưng này, cô đã tặng cho Ôn Thành vài năm trước, nhưng không ngờ anh vẫn còn dùng nó.
Tặng thắt lưng cho con trai... Nguyên nữ chủ thực sự có năng lực.
Hệ thống: "Ký chủ, đã qua một phút, bốn phút nữa ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục đi, hí hí hí!"
Cố Sanh: "Tôi rất khinh thường với hành vi của mình."
Hệ thống: "Ký chủ, đừng ngụy biện,cô rõ ràng rất thích."
Cố Sanh: "Thật sự!"
Hệ thống: "Này, tôi muốn ứng cử thành hệ thống mai mối tốt nhất của Cục Thời Không, ký chủ, cô nhất định phải giành lấy lẻ vang cho tôi, đoạt lấy anh ta, chinh phục anh ta, thu phục anh ta!"
Cố Sanh: "..." Dù đã nâng cấp bao nhiêu lần, cậu vẫn là một hệ thống thiểu năng trí tuệ → _ →
Ôn Thành cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị Cố Sanh đẩy xuống, cô căn bản không cần phải phí tâm đi trêu chọc, tế bào khắp người cô lúc này đang ầm ĩ muốn cô thu phục thiếu niên.
"Ôn Thành, sao anh lại sợ hãi như vậy? Dù sao ... Cũng không phải là anh chưa thấy qua."
Khi những lời này được nói ra, bản thân Cố Sanh cũng cảm thấy mình là một kẻ lưu manh.
Ôn Thành biết cô gái của anh rất không kiềm chế, anh không phải không thích, nhưng đùa giỡn với lửa chắc chắn sẽ có chút khó chịu.
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Thành hơi chìm xuống, một tay cố định eo nhỏ của Cố Sanh không cho cô tiếp tục hành xử như vậy, nhưng lúc này, ánh mắt anh lại quét qua một cảnh đẹp kinh diễm.
Cố Sanh ở phía trên anh, giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người, bên trong bộ đồ ngủ màu hồng của cô trống rỗng.
Vừa lúc làm Ôn Thành nhìn không sót một cái gì.
Ôn Thành lập tức quay mặt sang một bên, hầu kết khẽ nhúc nhích, vành tai cũng đỏ lên, ngây ngốc nói: "Ngoan ngoãn chút đi, đừng lộn xộn nữa, em muốn cái gì, anh đều mua cho em!"
Hệ thống: "Ký chủ, ohair trụ được, còn có ba phút!"
Cố Sanh biết mình không thể làm gì Ôn Thành, anh ấy vẫn là một người bị thương!
Cô ấy không thể quá mức cầm thú được.
Tuy nhiên, là một cô gái ăn chới trác táng có thâm niên, bá đạo và kiêu ngạo, Cố Sanh đã hoàn toàn thành thạo kỹ năng của mình.
Cô thực sự sẽ nói lời càn rỡ, nhìn dáng vẻ gầy gò và tuấn tú của thiếu niên, cô nói: "Sao lại muốn dùng tiền mua chuộc em? Em là người hời hợt như vậy sao? Em muốn gì ... Anh còn không biết sao?"
Thiếu niên rõ ràng giật mình, từ góc nhìn của Cố Sanh, có thể thấy mồ hôi mịn từ sống mũi cao của thiếu niên.
Anh nhắm mắt lại, lấy hết kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục, "Ngoan, về sau em muốn cái gì anh cũng cho em."
Anh thực sự không hiểu, cô gái nhỏ chưa đầy mười sáu tuổi sao có thể ... háo sắc như vậy?
Ôn Thành cảm thấy sau này không được để Cố Sanh đến gần nam nhân khác!
Hệ thống: "Ký chủ, còn lại hai phút cuối cùng."
Bạch Tử Thanh và Cơ Mặc đều không bị cô đối xử như thế này, Cố Sanh đột nhiên trở nên nghịch ngợm, mặc dù không thể chạm vào vết thương nhưng cô có thể tấn công anh ta về mặt tinh thần.
"Nhưng em không đợi được, Ôn Thành, anh nói cái gì cũng sẽ nghe em, không thể không giữ lời."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, từng âm điệu như có móc câu, kích thích lý trí cuối cùng của thiếu niên lúc nào không hay.
Ôn Thành vẫn để mặt nghiêng, dùng hai tay khống chế vòng eo gầy của Cố Sanh, không cho cô lại gần.
Thiếu niên nhắm mắt lại, nếu chân cậu không bị thương, và nếu cô đã trưởng thành ...
Cô vẫn còn là một cô bé, và cô không hiểu một người đàn ông đáng sợ như thế nào.
Ôn Thành và Cố Sanh lớn lên cùng nhau, từ nhỏ anh có thể hiểu hết tâm tư của cô gái nhỏ, nhưng anh không ngờ Cố Sanh lại gấp không chờ nổi như vậy.
Có phải vì áp lực quá nhiều trong thời gian gần đây?
Ôn Thành cảm thấy có lỗi với cô, lúc này vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng nhìn Cố Sanh, ánh mắt thành kính, cũng không có xem nơi không nên nhìn thấy, nhưng dư quang vẫn không nhịn được liếc nhìn vài lần, anh đối với Cố Sanh trừ bỏ niệm tưởng ở ngoài, càng có rất nhiều yêu thương cùng nuông chiều.
Anh thích cô, thích đến nỗi luyến tiếc chạm vào cô.
Khi thiếu niên nói, thanh âm trầm thấp giống như mất tiếng, "Mau xuống đi, em vẫn còn nhỏ."
Lời này có chút quen thuộc, lúc trước Cố Sanh cũng từng nói với Bạch Tử Thanh, cô đột nhiên giật mình, một cảm xúc ẩn chứa nào đó dột nhiên vô cùng phóng đại, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong tay, càn rỡ nói: " A Thành của em thật đẹp trai, sau này nếu có ai cướp đoạt của em, em sẽ đánh họ vào bệnh viện. "
Vừa nói cô vừa nghiêng người, mỉm cười với phía Ôn Thành.
Tiểu yêu tinh này!
Ôn Thành cảm thấy chính mình không thể giữ được nữa.
Trong phút chốc, Ôn Thành đột nhiên ôm lấy Cố Sanh, khiên cô không thể hôn lên, đem đầu cô sang chỗ khác.
Tuy nhiên, tiểu Ôn Thành giống như chạm vào một cái là nổ ngay.
Ở gần như vậy, Cố Sanh tự nhiên cảm nhận rõ ràng.
Lúc này, thiếu niên không đeo kính, Cố Sanh mới nhận ra đôi mắt của anh ta sâu đến mức nào, rõ ràng là thần sắc cấm dục, nhưng mọi ánh nhìn dường như đều muốn cô dụ hoặc cô mắc sai lầm.
Hệ thống: "Nhiệm vụ hoàn thành! Ký chủ, cô có thể dừng lại."
Cố Sanh: "Tôi, tôi nghĩ, tôi có thể không thể dừng lại được."
Hệ thống: "(⊙o⊙) ..."
Khi cả hai cùng sững người, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tô phu nhân đứng ở cửa phòng với vẻ mặt bàng hoàng.
Cô cảm thấy mình bị oan, thực sự bị oan.
Lúc này, Tô lão gia và Tô Chiêu Sơn đang đứng ở hành lang, chính Tô Chiêu Sơn là người đẩy cửa, cũng chính là người này đẩy bà đến của phòng.
Hai mươi phút trước, cha con nhà họ Tô xúi giục bà đến kiểm tra phòng ngủ của Cố Sanh, quả nhiên không có ai bên trong.
Như vậy, cảnh tượng trước mắt hiện ra.
Bây giờ hai cha con nhà họ Tô đang tránh ở bên cạnh, bà đã trở thành kẻ độc ác chen ngang vào đôi bạn trẻ.
Tô phu nhân đã cố gắng hết sức để duy trì sự đoan trang của mình.
Thấy Cố Sanh vẫn đang đè lên Ôn Thành, Tô phu nhân tự thuyết phục bản thân rằng ai cũng có thanh xuân, tiểu tình nhân thân thiết một chút là điều bình thường, miễn là họ giữ được phòng tuyến cuối cùng.
"A Sanh, đã muộn rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi trước đi, mợ có chuyện muốn nói với Ôn Thành."
Cố Sanh có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã trở lại thần sắc bình thường, sau khi từ trên người Ôn Thành xuống, khẽ nói bên tai anh: "Đừng sợ, em sẽ che chở cho anh."
Ôn Thành: "..."
Nhưng anh hy vọng rằng người Tô gia sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, không, anh muốn mọi người đều biết về mối quan hệ giữa Cố Sanh và anh.
Cố Sanh bước ra khỏi phòng và nói với Tô phu nhân: "Anh ấy là người què, ban đêm có thể không tiện, cho cháu mới đến đây xem."
Tô phu nhân cười trong lòng, thầm nghĩ: Không sao, đừng giải thích, người từng trải như bà hiểu rất rõ.
Lúc này, Tô lão gia cùng Tô Chiêu Sơn nhanh chóng biến mất.
Cố Sanh không nhận thấy sự kỳ lạ, tối nay, cô đã quyến rũ vai phản diện và lấy điểm một cách suôn sẻ, cô khá hài lòng.
Trong căn phòng này, Tô phu nhân liếc mắt nhìn thiếu niên quá mức trưởng thành, sau đó đột nhiên nhìn thấy bộ đồ lót màu hồng trên khăn trải giường màu trắng, mặt Tô phu nhân lập tức nóng bừng bừng. May mắn thay, Ôn thành đẹp trai, nghe nói là đứng đầu khối, không phải là một kẻ ăn không ngồi rồi hay ăn chơi trác táng gì. Hiện tại nghĩ đến sự tiến bộ vượt bậc của Cố Sanh, chắc con bé cũng có thể bị ảnh hưởng bởi cậu ta.
Tô phu nhân đứng bên giường, có chút chật vật, nhưng cũng may bà đã cùng Tô Chiêu Sơn tham gia nhiều tiệc rượu, dù là người hồn nhiên đến đâu cũng có thể đối phó với tình huống hiện tại, ngoài mặt bà rất tốt bụng mà nói. : "Mối quan hệ giữa cậu và A Sanh, chúng tôi đều biết rồi, nhưng hiện tại học tập vẫn là điều quan trọng nhất. Đời người quá dài, có lẽ sau này có thể gặp được người khác."
Tô phu nhân nói nhất uyển chuyển.
Ôn Thành không hề cảm giác được địch ý, "Mợ yên tâm, A Sanh rất ngoan, cô ấy sẽ không xằng bậy."
Mợ?!
Một chàng trai lạnh lùng như vậy nhưng miệng lại ngọt ngào như vậy.
Tô phu nhân: "..." Nhưng rõ ràng bà ấy nghe nói rằng Cố Sanh có rất nhiều bạn trai ...?!
Ngay cả khi Cố Sanh rất ngoan, kia, bạn học này, cậu có ngoan không?
Tô phu nhân nhìn thẳng vào người thiếu niên, phải nói nhãn lực của Cố Sanh thật sự rất tốt, cho dù hai đứa con trai của bà, so với Ôn Thành cũng không có vẻ gì là nổi bật.
Phụ nữ tầm tuổi Tô phu nhân đa phần đều thích tiểu thịt tươi, Ôn Thành tuy rằng không hề non nớt, nhưng sự vững vàng, kiềm chế lộ ra trong xương thật sự rất hấp dẫn, chưa kể khuôn mặt này quả thực rất đẹp trai.
Tô phu nhân bị cuốn vào trí tưởng tượng của chính mình và đang chiến đấu giữa thiên nhân.
Ôn Thành lúc này mới tiếp tục nói: "Hơn nữa, A Sanh hiện tại được mợ chăm sóc, càng sẽ không học cái xấu. Đừng lo lắng, chờ cháu hoạt động thuận tiện cháu sẽ rời Tô gia, ngài cũng biết tính tình của A Sanh, nếu cháu không thuận theo A Sanh, cô ấy sẽ nháo nữa. Vì A Sanh là người mà chúng ta quan tâm, ngài cần gì phải trách cháu? "
Tô phu nhân: "..."
Đúng là một thiếu niên tiềm tàng!
Tô phu nhân rất thích xem phim thần tượng, bà đã kịp thời ngăn chặn những suy nghĩ miên man của mình, thực ra bà không có ác ý với Ôn Thành, bà coi Cố Sanh như con gái, còn Ôn Thành thì chẳng kém gì com rể.
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Ôn Thành: "Còn có chuyện gì không?"
Tô phu nhân: "Không, không có gì, cái đó ... Quần áo của A Sanh, cô sẽ đưa cho con bé."
Ôn Thành cũng liếc nhìn đồ lót của cô trên khăn trải giường, trong lòng cũng thấy xấu hổ.
Sau khi Tô phu nhân ra khỏi phòng Ôn Thành, bà đến gặp Cố Sanh, nhưng bà không ở lại được bao lâu đã thấy Tô lão gia và Tô Chiêu Sơn trong phòng khách.
Không hiểu sao đêm nay người phụ nữ trạc tuổi bốn mươi lại mỉm cười ngọt ngào, "Thằng nhóc nhà Ôn Thành đó khá lắm."
Tô trưởng lão, "..." Vừa vào cái đã nói tốt? Điều này có được coi là bị xúi giục không?
Tô Chiêu Sơn, "..." Vợ nói tốt, mình còn có thể nói gì nữa?!
...
Sáng hôm sau, việc Tập đoàn Chương thị khấu trừ lương của công nhân và chất lượng nhà không đạt tiêu chuẩn của Tập đoàn Chương đã bị phanh phui, các phương tiện truyền thông đại chúng đã xôn xao đưa tin.
Chắc chắn, ngay khi mở cửa ngày hôm nay, thị trường chứng khoán của tập đoàn Chương đã bắt đầu xuống dốc, thậm chí tập đoàn hùng hậu đứng sau nhà họ Chương cũng không thể ổn định được tình hình.
Ông cụ họ Tô rất vui và rất quan tâm đến Ôn Thành, ông còn yêu cầu bác sĩ gia đình đến thay thuốc mỡ cho anh.
Cố Sanh xin thầy hiệu trưởng cho nghỉ thêm một ngày nữa, Tô lão gia thương cô lần này đã trải qua quá nhiều chuyện nên ông không ép cô đến trường.
Lão gia tử lấy ống nhòm nhìn từ bên ngoài, phát hiện Cố Sanh đang nằm trên bàn, có vẻ như đang làm bài tập, còn Ôn Thành thì nằm bên cạnh cô, hai người cũng không làm chuyện không gì đó không thể miêu tả được.
Chủ nhiệm giáo dục đã rất quan tâm, gọi cho Tô gia một lần nữa, Tô lão gia nói: "A Sanh đang làm bài tập."
Chủ nhiệm giáo dục cũng yên tâm, nghĩ đến Cố Sanh còn nhiều việc phải giải quyết, trặm việc bận không bằng việc học được, điều này đã rất có giá trị trong giới phú nhị đại.
Lúc này, Cố Sanh không biết rằng mọi hành tung của cô và Ôn Thành đều đang bị theo dõi, hệ thống gửi đến một nhiệm vụ, "Ký chủ, giúp vai phản diện vào WC một lần, phần thưởng nhiệm vụ là 10 điểm."
~~~~~~~~~~
Thế giới này có 24 chương, tớ đã edit đến chương 14 rồi còn 10 chương nữa tớ sẽ có gắng hoàn thành trong tuần này để thứ 2 đi học