Bóng dáng nữ nhân lõa thể nằm trong chăn mềm, khuôn mặt hồng nhuận vẫn đang mơ màng ngủ say, đôi môi anh đào hơi khép mở, ngọt lịm như khiến người mê say.
Bỗng cánh cửa từ từ mở ra, một người đang đứng ngược sáng chậm rãi đi vào, đường cong cơ thể phải nói là tuyệt mỹ, rất dễ dàng để nhận biết đó là một mỹ nữ khiến ai gặp qua cũng chót mê mẩn.
Cô ta đi tới bên giường, từ trêи cao nhìn xuống nữ nhân không một mảnh vải che thân, biểu cảm không thể kìm nén sự khinh thường.
Chỉ thấy mỹ nữ nhìn ngó sơ quát căn phòng, chân đạp giày cao gót đi tới bên bàn, tay cầm lên chai rượu vang đắt đỏ còn đầy, không chút do dự đổ thẳng vô miệng nữ nhân đang say ngủ.
Hoàng Sa bị rượu tống vô miệng không kịp nuốt nên sặc, mắt chưa kịp mở đã ngồi bật dậy, che miệng ho khụ khụ liên hồi, ho cho tới khi cả hai mắt đều ánh lên hơi nước mơ hồ, một mảnh chăn gối đều vương vãi rượu nồng.
“Đã tỉnh thì đi theo tôi.” mỹ nữ thu hết khôi hài do cô làm ra vào mắt, nhếch khóe môi cho ra nụ cười trào phúng, giọng điệu tràn ngập chán ghét.
Hoàng Sa đến giờ mới phát hiện sự tồn tại của mỹ nữ, cô nâng mắt lên nhìn cô ta, nhìn sơ quả là một mỹ nữ xinh đẹp, mặt mày diễm lệ, khóe mắt phóng ra chỉ có phong tình vạn chủng, khiến nam nhân vừa nhìn đã ɖu͙ƈ hỏa bức người.
Nhưng người xinh đẹp như vậy lại đối cô thù địch rõ ràng, Hoàng Sa khẽ buông mí mắt, nghe lời mặc chiếc váy ngủ trắng do nhân viên đem tới, hạ thân trống rỗng khiến cô cau mày khó chịu, đành nhìn về phía mỹ nữ đang mất kiên nhẫn.
“Không có qυầи ɭót?”
“Không có, mau đi theo tôi.” Mỹ nữ liếc cô một cái, thấy cô đã sửa soạn xong thì nâng chân bước ra khỏi phòng.
Hoàng Sa mặc dù hạ thân có hơi khó chịu, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo, chỉ là khi bước đi sẽ nắm váy kéo không cho váy bay lên.
Cuối cùng cô cũng được ra ngoài rồi, Hoàng Sa ở trong lòng thầm tính toán, giả bộ ngoan ngoãn đi theo sau mỹ nữ, mục đích là âm thầm quan sát bố cục của nơi này.
Mỹ nữ đi phía trước vòng qua vòng lại, đi loạn một hồi mới đưa cô tới một căn phòng khác.
Cô ta cũng không biết tính toán trong lòng Hoàng Sa chỉ là phòng hờ nguy cơ một chút, không muốn cho cô dễ dàng như vậy biết rõ đường đi trong căn cứ.
Tâm tư nhỏ bé của Hoàng Sa chết từ trong trứng, mím môi đi theo.
Bước vào phòng, cô mới biết thì ra đây là một phòng thí nghiệm lớn, bên trong ngoài máy móc ra thì không có ai cả, mỹ nữ dắt cô vô cũng không nói tiếng nào, kêu cô an phận ngồi ở đây xong thì cất bước đi ra ngoài, thậm chí còn cố ý khóa cửa.
Hoàng Sa tất nhiên sẽ không có ngoan ngoãn ngồi chờ, cô dạo quanh phòng một vòng thì phát hiện trong phòng lớn này còn một phòng nhỏ khác, xuất phát từ sự tò mò, cô khẽ vặn khóa cửa, vậy mà cửa bên trong không có khóa.
Hoàng Sa lén lút đẩy cửa ra thành một khe nhỏ để nhìn vào, vừa nhìn liền khiến cô lạnh từ đầu đến chân, bên trong có hơn mười bình thủy tinh, mà trong bình là những bào thai động vật mới sinh, nhìn qua không biết còn sống hay đã chết, chúng được ngâm trong dung dịch màu hồng nhạt kì lạ.
Nhưng mà điều khiến cô kinh sợ hơn nữa chính là hình thù của những bào thai động vật đó vô cùng quái dị, nhìn không khác gì động vật thời tiền sử, có con nhìn như mèo nhưng lại có sừng, có con nhìn như chim nhưng lại có cái đầu sư tử,….
Kinh sợ đến quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng, đợi tới khi cô phản ứng lại thì nam nhân mang mặt nạ đang ghé người sau lưng cô, dùng âm thanh trầm khàn chỉ hai người có thể nghe được.
“Sợ?”
“Nhưng đó không là gì, có những thứ còn khiến cô khó thể chịu đựng hơn.” giọng nói hắn khàn khàn đầy nam tính, hơi thở ấm nóng phả lên gáy cô, khiến cô không khỏi rùng mình, toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Bàn tay nam nhân được phủ một lớp bao tay lành lạnh, chậm rãi sờ lên lớp da thịt trắng nõn ở cổ cô, kéo dài tới trước mặt, ngón tay trượt đến bên môi, không ngừng xoa nắn hai cánh môi hồng hồng.
“Cơ thể này có phải hay không kì quái, máu thịt cô khiến đàn thú kϊƈɦ động, nhưng bọn nó lại không thương tổn cô…” Hắn dừng một chút lại trầm thấp nói: “Cô không phải con người nữa rồi, thật muốn mổ xẻ cô thành trăm mảnh, muốn xem cấu tạo của cơ thể này như thế nào…”
Hoàng Sa toàn thân cương cứng, tai nghe nam nhân nói lời dọa người, môi bị nam nhân chơi đùa qua lại, mặt cô trắng bệch, cả người khϊế͙p͙ sợ không thể tin được.
Không thể là Tịch Dạ, hắn như thế nào có thể đối xử với cô như vậy.
Tịch Dạ thiện lương của cô sẽ không điên cuồng muốn xẻ cơ thể người.
Hoàng Sa áp chế nỗi phiền lòng đang không ngừng dâng lên, môi khẽ mở, còn chưa kịp nói chuyện đã bị ngón tay nam nhân thọc vào, ở trong miệng cô câu lấy chiếc lưỡi không ngừng trốn tránh chơi đùa.
“Dừng… Dừng lại… Tôi..” Hoàng Sa muốn đẩy nam nhân trêи người ra, nhưng cơ thể yếu kém không địch lại sức mạnh của nam nhân, bị hắn khống chế chặt chẽ.
Hai mắt cô phẫn uất, há miệng định cắn xuống thì ngón tay trong miệng đã rút ra, làm cô không kịp dừng mà cắn trúng lưỡi, máu trong khoan miệng rỉ ra.
Hoàng Sa ôm miệng còn đang đau nhức, nhìn nam nhân cười như có như không, bế cô đặt lên trêи giường khám bệnh.
Hắn tay chân thành thục khóa hai chân cô lại với giường, chưa cho cô cơ phản kháng đã đem hai tay cô khóa lại.
Hoàng Sa trợn trừng mắt, miệng đau đớn chỉ có thể ư ư a a, nói không ra tiếng, vừa động liền làm cô đau tới toát mồ hôi, máu lại tràn ra thêm một ít.
“Ngu xuẩn.”
Đau đớn còn chưa tan, liền nghe nam nhân nói một câu như vậy, Hoàng Sa tức giận tới hai má đỏ lên, lại ngại nam nhân hung ác, chỉ có thể không cam lòng mà nhắm chặt hai mắt, cô sợ bản thân tức tới nội thương mất rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu
Chương 49
Chương 49