Tác giả: Lila
Cô cũng chỉ là trong lúc vô tình biết được linh lực của bản thân khá đặt biệt, không chỉ có thể xem tiền kiếp của người khác mà còn có thể cảm nhận được bên trong những khối đá thô có tồn tại những loại ngọc chứa linh khí hay không, nếu chỉ là ngọc bình thường không có tia linh khí nào thì cô cũng sẽ không cảm nhận được.
“660 vạn”
“700 vạn” Cô đã quyết phải mua bằng được khối đá thô này, 700 vạn này cô vẫn đủ khả năng trả. Kha Nguyệt bên cạnh toát mồ hôi kéo tay cô nói
“Lâm Lâm…”
Cô cười nói “Không cần lo, tớ vẫn chi nổi”
Trái ngược với Kha Nguyệt là cô đại tiểu thư Đàm Di Giai đang toét miệng cười, có vẻ như sau khi bình tĩnh lại thì Đàm Di Giai chân chính đã trở về, con gái rượu của Đàm gia thì sao có thể ngây thơ đơn giản như vẻ ngoài kia.
“Lâm đại gia, cầu bao nuôi nha.”
“Cậu nói thất điên bát đảo gì đó, muốn bao nuôi thì đi tìm Diệp Cảnh Quân của cậu đi.”
“700 lần 2” tiếng của người chủ trì buổi đấu giá vừa cất lên, cô cứ ngỡ sắp mua được khối đá thô này rồi thì Lệ Nhã Tịnh bên kia lại lên tiếng
“800 vạn”
Haha, cô ta mà có đủ số tiền đó khi đã tốn 500 vạn mua cái bình hoa và vòng tay ngọc lục bảo sao? Muốn chơi với cô, được, cái bây giờ cô không thiếu nhất chính là tiền,
“900 vạn”
Di Giai cười vui vẻ xem kịch hay, Phạn Giai Long cũng lên tiếng giúp vui
“Chị dâu nhỏ thích cược đá thô sao? Hôm nào em dẫn chị cùng Nguyệt Nguyệt nhà em đi đến hội đấu đá chơi.”
“Đến lượt em sao?” Phạn Giai Triết thờ ơ nói một câu không đầu không đuôi nhưng lại có lực sát thương khiến đứa em trai kia cụp cổ không dám lên tiếng nữa, tủi thân nhìn Kha Nguyệt cầu an ủi. Nhưng cũng lại bị cô ấy chế nhạo, không quan tâm.
Trong khi bên phía cô, người người vui cười trêu chọc nhau thì Lệ Nhã Tịnh bên kia trán đã lấp tấp mồ hôi, đang phân vân đưa ra quyết định có nên tiếp tục gọi giá nữa hay không, nhưng có lẻ thấy quyết tâm phải mua cho bằng được của cô nên mới muốn chen chân vào nâng giá khối đá thô này lên cao để hố cô. Lệ Nhã Tĩnh giơ bảng nói
“910 vạn”
Cô cười tinh quái quay sang hỏi Phạn Giai Triết
“Vị hôn phu nè, nếu trong buổi đấu giá có người ra giá tranh giành nhưng không thể trả nổi tiền ngay lúc đó thì như thế nào?”
Phạn Giai Triết biết được cô không thiếu tiền nên đoán, chắc có lẽ cô muốn chỉnh Lệ Nhã Tịnh rồi, vì thế nhìn cô đầy cưng chiều nói
“Theo luật xử trí, không được phép tham gia bất kì buổi đấu giá nào trong phạm vi của Phạn gia. Tất cả những mối làm ăn liên quan đến Phạn gia cũng cắt hết.”
Cô liếc nhìn sang Lệ Nhã Tịnh, thấy rõ được sự lo lắng cùng bất kham trong mắt cô ấy. Hà cớ gì phải làm khó cô rồi lại làm khó luôn chính bản thân mình vậy. Muốn đọ độ mạo hiểm với linh hồn phiêu dật hơn ngàn năm, đang nằm mơ sao? Cho dù giá lên tới 2000 vạn cô vẫn mua được cơ mà.
“1000 vạn”
Lệ Nhã Tịnh cứng rắng giơ bảng hô giá
“1010 vạn”
Hơ vẫn rất cứng miệng và gan dạ nha, cô mỉm cười không ngần ngại hô
“1100 vạn”
“1110 vạn”
Đúng là muốn chọc tức cô đây mà, mỗi lần lại hô chỉ đắt hơn cô 10 vạn. Thật muốn cho Lệ Nhã Tịnh biết như thế nào mới gọi là tức chết người không cần đền mạng
“2000 vạn” Sau khi cô đưa giá ra xong thì toàn trường đều quay sang nhìn cô như đứa ngốc, một tảng đá thô không chắc được bên trong có ngọc hay không mà dám đưa ra cái giá như vậy. Đúng là phá gia chi tử mà.
“2010 vạn” Bây giờ Lệ Nhã Tịnh rất vui vẻ ra giá, chắc có lẻ chị ta nghĩ cô đáng máu nóng dồn lên não, quyết bằng mọi giá phải mua cho được khối đá này nên vẫn chơi cái trò chọc tức trẻ con như vậy. Chỉ cần Lệ Lâm tức giận kêu giá lần nữa thì e là chị ta sẽ ngừng trò đùa này, nhưng…cô có ngốc vậy sao? Hơn thua nhau là ở phút chót, chứ không phải là quá trình diễn ra…
“2010 vạn lần thứ nhất”
“2010 vạn lần thứ hai” khi người chủ trì buổi đấu giá nói xong thì Lệ Nhã Tịnh nhìn sang cô chăm chăm, đang chờ cô giơ bảng, nhưng không ngờ cô lại thản nhiên nhìn chị ta rồi nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi cười đầy vui vẻ, cô muốn nhìn thử xem Lệ Nhã Tịnh lấy đâu ra 2010 vạn sau khi đã chi gần 500 vạn của mẹ cô ta. Luật ở đây là một tay giao tiền một tay giao đồ, không được phép trả sau nên đừng nói chị ta không lấy ra nổi ngay lập tức để thanh toán, kể cả có Lệ Thiệu Huy ở đây cũng không thể một lần lấy ra nhiều như vậy. Muốn chơi trò gian trá sao, Lệ Nhã Tịnh thật là còn quá non rồi.
“2010 vạn lần thứ ba, thành giao, xin chúc mừng vị đại tiểu thư này thành công mua được bảo bối.” Người chủ trì miệng cười toe toét không kép lại được nói
Di Giai không ngừng cười, tỏ vẻ xem kịch thật vui vẻ, ánh mắt nhìn cô lại thể hiện sự cảm phục sâu sắc. Còn Kha Nguyệt ngược lại, do thấy cô im lặng không lên tiếng nên nghĩ rằng tâm trạng cô không được vui nên lên tiếng an ủi
“Cậu không cần buồn, anh mình cũng có một chân trong giới đấu đá, hôm khác lại dẫn cậu đi mua một khối khác, dù gì Lệ Nhã Tịnh cũng là đại tiểu thư, được gia đình chiều chuộng, nhiều tiền hơn chúng ta cũng không có gì là lạ. 1000 vạn cậu có thể mua rất nhiều đá thô để tha hồ chơi, đừng quan tâm đến món đồ này nữa.”
Cô mỉm cười, ban đầu cứ nghĩ Kha Nguyệt là cao lãnh mỹ nữ, vừa thông minh vừa hiểu chuyện, còn Di Giai là đại tiểu thư ham chơi chưa hiểu sự đời nhiều, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ do máu thương gia của Đàm gia quá mạnh mẽ nên bề ngoài tuy Di Giai khá trẻ con, ham vui nhưng gặp chuyện lại suy nghĩ thấu đáo, xử sự khéo léo. Còn Kha Nguyệt chỉ nhìn được bề nổi của vấn đề, vẫn còn khá ngây thơ và lạc quan.
“Kha Nguyệt tuy cậu rất thông minh, lương thiện nhưng lại nhìn đời bằng con mắt quá đẹp, quá đơn thuần.” cô lắc đầu rồi nhìn sang Phạn Giai Long vẫn đang nhìn chằm chằm Kha Nguyệt từ đầu đến giờ, tỏ vẻ Nguyệt Nguyệt của anh là người lương thiện, tốt bụng nhất thế gian, là biên bảo ngọc mà anh cầm sợ vỡ, ngậm trong miệng cũng sợ tan, rồi cô chậm rãi nói
“Tớ không chỉ muốn khối đá này mà còn muốn hố Lệ Nhã Tịnh một vố đau”
Thấy Kha Nguyệt ngạc nhiên một hồi lâu cũng không lên tiếng, Phạn Giai Long an ủi nói
“Nguyệt Nguyệt, em không cần nhìn đời bằng con mắt khác, sóng to gió lớn đến cỡ nào anh vẫn đủ sức chống đỡ một vùng trời bình an cho em.” Kha Nguyệt quay sang nhìn Phạn Giai Long đầy phân vân rồi cũng không nói gì, cùng cô và mọi người xem trò hay bên phía Lệ Nhã Tịnh.
“Xin lỗi tiểu thư, thẻ này của ngài không đủ để thanh toán 2010 vạn”
Lệ Nhã Tịnh nhìn cô đầy giận dữ, rồi xấu hổ nói
“Có thể để tôi trả sau hay không?”
Lúc này người chủ trì buổi đấu giá nhíu mày khó chịu đi đến nói
“Vị tiểu thư này, cô không rõ quy tắc ở đây sao? Phàm bất kỳ buổi đấu giá nào dưới quyền và sự bảo hộ của Phạn gia thì người đến đều phải chuẩn bị đủ tiền, nếu không sẽ bị tước đi tư cách khách mời vĩnh viễn tại các buổi tiệc khác của Phạn gia. Đồng thời mọi hợp đồng có liên quan cũng sẽ hủy bỏ.”
Lệ Nhã Tịnh thấy người nọ đổi giọng, dùng giọng khinh bỉ nói với cô, nên tức giận la to
“Các người thật quá đáng, không phải tôi vừa mới mua hai món đồ kia nên mới không đủ tiền sao. Đâu phải tôi không trả nổi, chỉ là đợi đến lúc về nhà gom đủ tiền rồi đưa cho các người thôi.”
“Cô nói cũng thật dễ nghe, tôi không cần biết cô đã mua món gì lúc trước, nguyên tắc là nguyên tắc, biết rõ bản thân không đủ tiền, sao còn mạnh miệng ra giá làm ảnh hưởng đến người khác.”
Lúc này Lệ Nhã Tịnh thật sự xấu hổ khi thấy mọi người đang dần dần chỉ trỏ nói sau lưng cô nên thẹn quá thành giận quát
“Các người đừng có mà quá phận, Lệ gia tôi không lẻ lấy không ra nổi 2010 vạn sao? Bọn không có mắt nhìn như các người chắc còn chưa biết, Lệ gia và Phạn gia là quan hệ thông gia. Làm xấu mặt tôi như vậy có khác nào các người cũng muốn bôi đen cả Phạn gia.”
“Từ lúc nào một Lệ Nhã Tịnh nho nhỏ như cô lại có cái quyền thay mặt Phạn gia lên tiếng vậy?” Phạn Giai Long đầy khó chịu lên tiếng
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hữu Duyên Trà Quán
Chương 31: LẠI TRANH ĐOẠT MỘT KHỐI ĐÁ THÔ
Chương 31: LẠI TRANH ĐOẠT MỘT KHỐI ĐÁ THÔ