"Này, ngươi đi đâu vậy?" Đế Thanh Hàn vừa mua xong đồ ăn vặt quay trở lại, quai hàm còn phình phình lên, bất chợt thấy Mạc Nhất như một cơn gió chạy xẹt qua trước mắt, hắn không khỏi sửng sốt, giương giọng gọi với theo.
Nhưng cùng lúc đó là một thanh âm chói tai dồn dập vang lên, lấn át luôn cả giọng của hắn.
Bởi vậy hắn chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Mạc Nhất mất hút sau cuối con đường.
Đế Thanh Hàn hơi nhíu mày, bất chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong các viện môn của học viện Tinh Huyền đồng loạt mở tung ra, vô số đệ tử chưa kịp chỉnh chu dáng vẻ đã vội vã chạy về một hướng, bóng dáng bất an mà hoảng loạn.
Mà trên nóc của học viện, cổ chung liên hồi mà vang lên, tựa như ma âm xỏ xuyên qua trái tim, dâng lên từng trận buồn lo vô cớ.
Nhận ra phương hướng kia là nơi nào, Đế Thanh Hàn tức khắc thay đổi sắc mặt, đôi con ngươi hơi co lại.
Chuông triệu tập, chỉ có khi học viện lâm vào hoàn cảnh nguy cơ mới có khả năng vang lên!
Huống chi cứ điểm mà các đệ tử vội vã hướng về, là phía sau núi - nơi mà bọn nhỏ đang thực hiện nhiệm vụ.
Nghĩ như vậy, Đế Thanh Hàn cũng không rảnh lo Mạc Nhất rốt cuộc đi đâu, thấp thoáng từ xa thấy được bóng dáng quen thuộc, hắn vội vã tiến lên kêu gọi:
"Tỷ!"
Đế Cửu Diên căng thẳng một khuôn mặt, khí lạnh quay chung quanh thân, chân mày nhíu chặt biểu lộ sự không kiên nhẫn, thế nhưng vẫn từ tốn khuyên nhủ và trấn an vô số phụ huynh kích động khác:
"Các vị bình tĩnh một chút! Học viện chúng ta nhân số đông đảo, đã có đội hậu cần đi trước sau núi, tuyệt đối sẽ không để bọn nhỏ chịu chút thiệt hại nào!"
"Thật xin lỗi! Là do chúng ta sắp xếp không chu toàn, mới để yêu thú có cơ hội trà trộn vào ngoại vây.
Nhưng các vị yên tâm, các thí sinh nội vây đã nghe được tin tức và chạy đến viện trợ.
Hơn nữa có hậu cần đội tiếp tế, sẽ không có việc gì!"
"Cái gì? Chuông triệu tập vang lên thì biểu hiện cho nguy cơ sống còn? Không không, các vị đừng tin vào lời đồn đãi bậy bạ.
Mỗi khi có vật ngoại lai nào xâm nhập ngoại vây, thì cái chuông này đều báo trước mà vang lên, thật sự không đến nỗi đáng ngại."
"Chúng ta biết các vị lo lắng, nhưng thỉnh mọi người đừng làm khó đệ tử chúng ta.
Không dối gạt các vị, sư phụ chúng ta từ khi nghe tin thì đã đi trước sau núi.
An toàn của bọn nhỏ là trọng đại mà."
"Thật sự! Lam Vân đạo sư, Lục Nhâm đ*o sư, và cả Tử Huyền đạo sư đều đi, mọi người có thể yên tâm rồi!"
Hiển nhiên, không chỉ là Đế Thanh Hàn phát hiện khác thường, mà vô số phụ huynh khác cũng được đến tin tức, bởi vì lo lắng cho hài tử mà trở nên kích động, một bên nói nhao nhao, một bên muốn động thủ xông vào.
Đế Thanh Hàn đến gần mới phát hiện, tỷ của hắn và Dạ Tinh Tuệ dẫn đầu một đội đệ tử, chặn ngang ở cửa khẩu, một người tận tình ra sức khuyên nhủ, còn một người thì ôm kiếm ngay ngực, rất có tư thế một anh khỏe chấp mười anh khôn, chỉ cần ai kích động xông vào, thì thanh kiếm kia sẽ ra khỏi vỏ ngay lập tức.
Đế Thanh Hàn quan sát dòng người, sau đó bất động thanh sắc lẻn vào bên người Đế Cửu Diên, nhỏ giọng hỏi:
"Tỷ! Tiểu Long cùng Tiểu Hồng vẫn còn ở bên trong, tỷ không có phương tiện thì phóng đệ vào bảo hộ bọn nhỏ đi?"
Đế Cửu Diên lập tức trừng mắt, cảnh cáo nói với Đế Thanh Hàn:
"Đệ đừng cho ta thêm phiền! Đệ nghĩ ta không muốn vào trong sao? Nhưng sư phụ nói, thứ đồ trong kia không phải là cấp bậc như chúng ta có thể đối phó được."
"Vậy phải làm sao bây giờ nha! Không được, hài tử còn nhỏ như vậy, lỡ bị kinh hách thì phải làm sao?" Đế Thanh Hàn nghe vậy thì càng nôn nóng, bất tri bất giác mà hơi lớn tiếng chút, sau đó phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đế Cửu Diên đưa tay nhéo vai áo của Đế Thanh Hàn, gằn giọng nói:
"Đệ đứng im ở đây cùng ta! Đừng quên, đại ca và đại tẩu còn ở trong đó.
Bằng thực lực của bọn họ, đệ nghĩ hài tử sẽ có việc gì sao?"
Đế Thanh Hàn nghe vậy, mới thoáng bình ổn tâm tư được một chút.
Hắn có thể không tin đệ tử Tinh Huyền, không tin đạo sư Tinh Huyền, không tin cả nhị tỷ táo bạo này, nhưng đại ca có biệt danh diêm la vương nào đó, hắn còn là tin.
Huống chi, đại tẩu tương lai cũng không phải đèn cạn dầu.
Dạ Tinh Tuệ khô môi khô lưỡi, khó khăn lắm mới trấn an được sở hữu phụ huynh, thấy tất cả mọi người đều ngồi lại tại chỗ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa mắt nhìn về phía núi sâu, khe khẽ nói nhỏ:
"Cửu Diên sư muội, ta nhớ sư phụ từng nói qua, thứ đồ kia bị nhốt ở đáy vực, phía trên lại có Ngũ Hành sát trận vây khốn, như thế nào lại có thể chạy ra?"
Đế Cửu Diên lòng nóng như lửa đốt, cho nên âm giọng cũng hơi cộc cằn đáp:
"Sư huynh hỏi ta, ta lại biết hỏi ai đây? Khẳng định là tên ngốc không có mắt nào đó tình cờ đi ngang qua, thấy vật dẫn trận pháp đẹp quá cho nên trộm về nhà làm của riêng chẳng hạn.
Theo ta thấy, súc sinh nếu không nghe lời thì sớm đánh chết mới tốt, còn bày trò vây khốn để cảm hóa.
Hiện tại xem ra, cảm hóa là không thành công, ngược lại còn bị ghi hận.
Để một trái bom hẹn giờ dưới nền đất, học viện Tinh Huyền sớm muộn gì cũng bị san thành bình địa thôi!"
Dạ Tinh Tuệ: "..."
Hảo gia hỏa, bom hẹn giờ dưới nền đất ra sao thì hắn chưa thấy qua, nhưng hiện tại cô nãi nãi này ăn trúng hỏa dược sắp nổ tới nơi là hắn thấy được rõ ràng.
Đương nhiên, hắn biết lý do nàng khó chịu là cái gì.
Nếu đổi lại đây, hài tử trong tâm địa nguy hiểm kia là cháu trai cháu gái của hắn, hắn đã sớm không màng tất cả mà chạy vào trong, chứ còn kiên nhẫn đâu mà ở đây cùng sở hữu phụ huynh bẻ xả nói lý lẽ.
Đế Cửu Diên không biết nàng một ngữ đã sắp chạm đến chân tướng, bởi vì lúc này nàng thấy rõ ràng Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp cùng đi lại đây, trong tay Phong hộ pháp còn nhéo cổ một người, tay chân toàn bộ bị tá, mặt mũi bầm dập mà rũ xuống đất.
"A Phong, ngươi đây là..." Đế Cửu Diên đang trong lúc nghi hoặc, muốn hỏi người này là ai, thì Dạ Tinh Tuệ đã bật thốt lên:
"Lục sư đệ!!!"
Nghe tiếng nói quen thuộc, Lục Nghị tức khắc ngẩng đầu nhìn lên, mừng như điên nói:
"Dạ sư huynh, ngươi phải vì ta làm chủ! Bọn họ chỉ là người ngoại lai, thế nhưng vô duyên vô cớ bắt ta, còn đối với ta sử dụng hình phạt.
Sư huynh, ngươi nhất định phải trừng trị bọn họ, lấy lại danh dự cho học viện ta.
Đúng rồi, hai người này có quan hệ với Cửu Diên sư tỷ."
Lời cuối cùng, Lục Nghị còn nhìn về phía Đế Cửu Diên với ánh mắt đầy khiêu khích.
Dạ Tinh Tuệ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhíu mày nhìn về phía Phong hộ pháp, nghiêm mặt hỏi:
"Xin hỏi vị đại hiệp này cớ vì sao phải thương tổn đệ tử của học viện Tinh Huyền, nếu hắn làm điều gì sai trái, ngài có thể nói cho bổn giáo, bổn giáo sẽ trừng trị nghiêm minh."
"Dạ sư huynh!" Lục Nghị không khỏi nóng nảy, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
Dạ Tinh Tuệ vốn là đệ tử thân truyền của Xích Cước đạo sư, tương lai có khả năng sẽ là viện trưởng đời kế tiếp của Tinh Huyền học viện.
Thân là người thừa kế, Dạ Tinh Tuệ nên quan ái đồng môn, trước tiên bênh vực người mình mới đúng, chứ không phải như bây giờ, trợ trụ vi ngược, giúp đỡ người ngoài.
Phong hộ pháp không để Lục Nghị kịp nói gì thêm, đạp một phát vào khuỷu chân cho Lục Nghị quỳ xuống, sau đó hắn mới móc ra một đống đồ vật nhét vào trong tay Dạ Tinh Tuệ, nhếch miệng cười nói:
"Có lời hứa hẹn này của ngươi, ta đã an tâm rồi.
Tang chứng, vật chứng đầy đủ, ngươi nhìn xem đệ tử bổn giáo rốt cuộc đã làm ra chuyện tày đình gì? Cấu kết người ngoài nguy hại học viện, cả gan làm loạn phạm vi khảo hạch, hơn nữa còn định dùng độc đan để hại người.
Không cần ta phải nói rõ, ngươi cũng nhất định biết người mà hắn định hãm hại là ai đi? Chuyện này ta sẽ bẩm báo công tử nhà ta, ta nghĩ, học viện Tinh Huyền chắc chắn cũng sẽ cho chúng ta một câu trả lời công đạo mà, có đúng hay không?"
Dạ Tinh Tuệ lật xem phong thư, xem danh sách bản đồ, càng xem đi xuống thì sắc mặt càng khó coi.
Hắn liếc qua sắc mặt của Đế Cửu Diên, quả nhiên, đã từ đỏ đậm chuyển thành đen trắng, phẫn nộ tột đỉnh.
Hắn không cần hoài nghi, nếu học viện không xử lý ổn thỏa chuyện này, bằng tính tình táo bạo của cô nãi nãi, mồm miệng sắc bén còn bênh vực người mình của Lam Vân đại sư, thì học viện sẽ bị chỉnh phế hơn phân nửa.
Không phải những người khác vô năng, mà thầy trò Lam Vân quá cường đại.
Hắn vội vã cất đi chứng cứ quan trọng, phất tay phân phó hai người đệ tử khác:
"Kéo hắn xuống nhốt vào Hình Luật Đường, đợi các vị trưởng bối trở về sẽ tam đường hội thẩm.
Canh chừng cho kĩ, đừng để hắn chui lỗ trống rồi chạy thoát."
"Vâng!" Hai đệ tử tức khắc chấp hành, mỗi người một bên lôi kéo Lục Nghị hướng về phía nhà giam u tối.
"Dạ Tinh Tuệ! Ngươi không thể đối với ta như vậy.
Ngươi rõ ràng thiên vị cho Đế Cửu Diên, ngươi trợ trụ vi ngược.
Ta sẽ nói với các đạo sư, ngươi không xứng làm người thừa kế.
Dạ Tinh Tuệ! Ngươi mau thả ta ra, ta không có tội, là bọn họ vu oan hãm hại ta!" Sắc mặt Lục Nghị xám xịt như tro tàn, không cam lòng, phẫn hận mà uy hiếp Dạ Tinh Tuệ.
Dạ Tinh Tuệ vẫy tay, nhếch miệng khoe ra hàm răng trắng sáng, vui như trẩy hội nói:
"Ai da! Lục sư đệ, ngươi thật sự là con giun trong bụng ta, ngươi như thế nào biết ta không thích làm người thừa kế đâu.
Ngươi mau đi thuyết phục các vị trưởng bối nha, nếu bọn họ hồi tâm chuyển ý, không bắt ta làm tráng đinh, ta thật là cám ơn trời đất.
Lục sư đệ, nếu ngươi làm được điểm này, Dạ Tinh Tuệ ta chỉ nhận ngươi làm huynh đệ, cả đời làm huynh đệ ruột thịt ha!
Phốc!
Lục Nghị trợn trắng mắt, phun ra một ngụm máu tươi, tức giận đến ngất xỉu đi.
Hắn hao tổn tâm cơ đi tranh giành thứ vốn không thuộc về mình, tranh đã nhiều năm cũng chưa từng có được một chút ít hy vọng.
Nhưng Dạ Tinh Tuệ lại xuôi gió xuôi nước, tiền đồ định sẵn, thiên phú kinh người, thành tựu không thể hạn lượng, thế nhưng đối với chức vị người thừa kế hắn lại khinh thường ra mặt, thậm chí là muốn đùn đẩy cho người khác làm.
Đối lập như thế, lòng tự trọng bạo lều như Lục Nghị làm sao mà có thể chịu nổi đả kích.
Lục Nghị bị lôi đi rồi, Dạ Tinh Tuệ mới nhìn về phía Đế Cửu Diên, thành khẩn nói:
"Cửu Diên sư muội, sớm biết nhân phẩm Lục Nghị không ra sao, nhưng ta không thể nghĩ tới, hắn dám làm ra chuyện như vậy.
Muội yên tâm, sư huynh ta nhất định truy tra tới cùng, tìm ra tên trình giảo kim đứng phía sau màn dám nhúng tay hại người nhà muội."
Đế Cửu Diên lúc này mới bình phục sắc mặt, đưa tay vỗ vai hắn, lời nói thấm thía:
"Ta tin tưởng sư huynh, dù sao ngươi cũng là người thừa kế do các trưởng bối lựa chọn, lời nói nhất định có trọng lượng."
Dạ Tinh Tuệ phủi tay Đế Cửu Diên, trợn mắt phun tào:
"Nếu không phải biết sự tình chân tướng, ta còn cho rằng muội châm biếm ta đâu!"
Đế Cửu Diên lắc đầu cười mỉa:
"Ta không có! Dạ sư huynh có tiếng công bình công chính, không thiên vị, không màng tình cảm hay lòng riêng, mới được đến các vị trưởng bối tin tưởng.
Ta tưởng, tương lai không ai có thể thích hợp ngồi ở chức vị viện trưởng này hơn là sư huynh đâu.
Ta nói thật!"
Dạ Tinh Tuệ không biết cố gắng mà đỏ mặt, bị khen đến ngượng ngùng.
Mắt thấy hai người còn phải thương nghiệp mà thổi lẫn nhau một phen, Nguyệt hộ pháp không khỏi ra tiếng nói:
"Đúng rồi! Ta tra được sau khi Lục Nghị nhận được thư từ người bí ẩn, thì hắn có đến viện môn cùng Nguyệt Thanh Loan hội hợp, nửa giờ sau mới rời đi.
Ta thủ ở đó cả đêm, không thấy ai ra vào, nhưng sáng nay tìm kiếm, thì Nguyệt Thanh Loan đã sớm biến mất vô tung, các ngươi nói có kỳ quái hay không?"
Dạ Tinh Tuệ nghĩ đến cái gì, nhìn về phía núi sâu, hít một ngụm khí lạnh:
"Ngươi nói là trong chuyện này, còn có bút tích của Nguyệt Thanh Loan?"
Hắn không rảnh so đo Nguyệt hộ pháp vì sao phải theo dõi từng hành động của Nguyệt Thanh Loan, cái hắn để ý là Nguyệt Thanh Loan cấu kết người ngoài, gây hại cho học viện.
Nguyệt hộ pháp gật đầu.
Đế Cửu Diên như suy tư gì phân tích:
"Nhân duyên của Nguyệt Thanh Loan ở học viện chẳng ra sao, nàng không giống Lục Nghị biết luồn cúi, biết làm mặt ngoài xã giao.
Huống chi nàng mới bị cắt đầu lưỡi, nói năng không linh hoạt, ta suy nghĩ nàng rốt cuộc đóng vai trò gì trong âm mưu lần này?"
Đế Thanh Hàn, Nguyệt hộ pháp và Phong hộ pháp đều là người bên ngoài, không tường tận nguyên lý bên trong, cho nên không có ra tiếng.
Dạ Tinh Tuệ cũng nhíu mày suy tư, lặp đi lặp lại mà hỏi:
"Đúng vậy, Nguyệt Thanh Loan là rời đi viện môn lúc nào cũng chẳng ai hay biết, nàng lại làm cái gì trong thời gian này đâu?"
Đế Cửu Diên chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên nhảy dựng, một ý nghĩ hoang đường thoáng qua khiến nàng không khỏi biến sắc, môi nàng hơi run run, hỏi lại:
"Sư huynh, ngươi nói Nguyệt Thanh Loan có biết sự tồn tại của thứ đồ kia là không dễ chọc hay không?"
Dạ Tinh Tuệ tức khắc nhăn lại lông mày, gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
"Sao có thể không biết đâu! Mỗi một người đệ tử vừa nhập môn, đều phải học lịch sử về học viện, trong đó có một thiên ghi chép về thứ đồ kia, nghiêm khắc cảnh cáo đệ tử không được đến gần và không được xúc động vật dẫn của trận pháp.
Đợi một chút...!muội nói vậy...!là có ý tứ gì?"
Đế Cửu Diên càng nghĩ càng thấy ớn, mồ hôi lạnh ròng ròng mà nói:
"Sư huynh, thứ đồ kia đã bị trấn áp hơn một ngàn năm, mỗi khi trận pháp có buông lỏng thì các trưởng bối đều đến gia cố.
Mà hôm nay, nó lại thoát ra rồi, thoát triệt triệt để để, vậy thì chỉ có thể là người hiểu rõ luật còn cố tình phạm luật.
Nếu không trên đời này, làm gì có sự trùng hợp như vậy!"
Dạ Tinh Tuệ hơi quơ quơ thân mình, sắc mặt trắng bệch, phủ định nói:
"Nhưng sao có thể đâu! Học viện bồi dưỡng nàng nhiều năm, nàng sao có thể lòng lang dạ sói tới mức đó.
Huống chi, Nguyệt Thanh Loan chỉ cùng chúng ta vào nội vây một lần, đó là lúc tranh danh ngạch tứ quốc đại bỉ của bốn năm về trước.
Vật dẫn trận pháp vốn là bí ẩn, sao có thể bị đệ tử chúng ta biết được?"
Đế Cửu Diên cũng không muốn tưởng xa như vậy, nhưng dường như chân tướng lại hiển hiện ra trước mắt, nàng nhắm mắt lại, thở dài nói:
"Nửa năm trước, Nguyệt Thanh Loan từng vào nội vây tìm kiếm Tuyết Linh hồ, không ai biết nàng ta trải qua cái gì, nhưng lúc trở về lại giống như ném rớt ba hồn bảy phách, Tử Huyền sư thúc từ sư phụ ta nơi đó cầu đến một viên Thanh Minh đan mới giảm bớt bệnh tình, Tử Huyền sư thúc sợ Nguyệt Thanh Loan tu luyện căng thẳng sinh ra tâm ma, cho nên mới cho phép nàng ta trở về Thiên Nguyệt Quốc tĩnh dưỡng.
Chuyện này không tuyên dương, cho nên chỉ có hai phong chúng ta là biết được!"
"Học viện cũng bồi dưỡng Lục Nghị nhiều năm, nhưng sư huynh nhìn xem, hắn có thể không cần nghĩ ngợi mà cấu kết người ngoài.
Huống chi là Nguyệt Thanh Loan hôm qua mới bị đại ca ta cắt rớt đầu lưỡi, thế mà đại ca ta vẫn bình an vô sự thi đấu, không bị học viện trừng phạt.
Nguyệt Thanh Loan có thể nào không oán hận, không cam lòng.
Dưới sự nóng giận, mất đi lý trí là chuyện dễ hiểu.
Sư huynh, nhân tính dễ thay đổi, học viện tuy có ân bồi dưỡng bọn họ nhiều năm, nhưng không thể thay đổi được một sự thật tàn khốc là, học viện chúng ta ra đời hai con bạch nhãn lang thập phần hung ác."
Dạ Tinh Tuệ tức khắc trừng lớn mắt, biểu tình sụp đổ như bị trọng quyền nện xuống, sau đó nghĩ đến cái gì, hắn không khỏi nhìn về phía núi sâu, kinh hãi ra tiếng:
"Không xong, các vị trưởng bối đều không biết đây là âm mưu.
Bọn họ chỉ sợ phải có nguy hiểm!".