Trước ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của ba vị đồng môn, Tử Huyền đạo sư mặc kệ chủy thủ vẫn cắm sâu trong trái tim mình, hắn đứng phắt người lên, tay phải ngưng tụ một cổ huyền lực bỗng chốc đánh về phía đan điền của Nguyệt Thanh Loan.
Phanh!
Răng rắc!
Nguyệt Thanh Loan quỳ xuống ngay tại chỗ, vùng bụng truyền đến một tiếng vỡ nát thanh thúy.
Cặp đồng tử trống hoắc bởi vì bất thình lình đau đớn mà dần dần có tiêu cự.
Từ mê mang, mờ mịt cho đến hoảng hốt cùng sợ hãi.
Nhất là nhận ra vô số huyền lực mà nàng nhiều năm tích lũy đang lấy tốc độ chóng mặt trôi đi, Nguyệt Thanh Loan càng sợ hãi, cặp mắt trợn to, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Tử Huyền đạo sư, điên cuồng dùng môi ngữ ám chỉ:
"Sư phụ! Sư phụ! Ngài đang làm cái gì vậy! Ta là đồ đệ mà ngài yêu thương nhất, sao ngài có thể đối xử với ta như vậy!?"
Tử Huyền đạo sư biểu tình có trong chốc lát cứng đờ, sau đó thở dài một tiếng, phức tạp nhìn Nguyệt Thanh Loan một hồi, mới đưa tay giật phăng Ngũ Sắc Thạch bên hông nàng, sau đó lạnh lùng nói:
"Từ nay trở về sau, ngươi không còn là đệ tử chân truyền của Tử Huyền ta, càng không phải là đệ tử học viện Tinh Huyền.
Duyên thầy trò chúng ta đến đây chấm dứt, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Lời nói vừa dứt, Tử Huyền đạo sư quyết tuyệt xoay người, tay phải cầm chặt Ngũ Sắc Thạch, ánh mắt lạnh băng mà nhìn lên ác long.
Nguyệt Thanh Loan hoảng sợ, vô thố, tuyệt vọng, nhoài người về phía trước ôm lấy chân Tử Huyền, liên tục lắc đầu nức nở, không tiếng động cầu xin.
Nhưng Tử Huyền đã dùng chân gạt phăng nàng ra khỏi người, sau đó ngự không mà đứng, một tay luyện hóa Ngũ Sắc Thạch, tay kia tế ra một thanh trường tiên đỏ như máu, phần ngoài trang bị đầy gai nhọn.
Một cỗ lực lượng bồng bột lại tràn đầy tính hủy diệt từ Ngũ Sắc Thạch truyền vào trong người hắn, khuấy động phong vân, gương mặt Tử Huyền lúc đỏ lúc trắng, cảm nhận chúng nó tàn phá khắp tứ chi bách huyệt.
Nhưng hắn mặc kệ đau đớn, bình tĩnh vận dụng tâm pháp thiêu đốt tinh huyết đang chảy ra, làm thành mồi dẫn dẫn đường năng lượng trong Ngũ Sắc Thạch chảy về phía trường tiên.
Trường tiên uống máu xong, tức khắc hồng quang đại thịnh, nó phảng phất sống lại và có sinh mệnh dường như, trở nên hoạt bát và hiếu chiến.
Tử Huyền nhìn chằm chằm ác long, sau đó vung lên trường tiên.
Tức khắc đầy trời đều là bóng roi, nơi nơi đều là, phảng phất là một tòa lồng giam từ bầu trời phủ xuống, không có chỗ che dấu.
Truyện Việt Nam
Ngao!
Ác long liên tục né tránh, nhưng mặc kệ nó trốn chỗ nào, trường tiên đều có thể tinh chuẩn đánh trúng, quấn lấy.
Gai nhọn phía trên roi điên cuồng chui vào da thịt nó, hút lấy huyết của nó.
Ác long càng phẫn nộ suy yếu, thì trường tiên càng hút càng hưng phấn, động tác cũng càng thêm tàn nhẫn.
Nhưng, thân thể của Tử Huyền đạo sư nháy mắt trở nên co rút lại, một đầu tóc đen nháy mắt bạc trắng, làn da của hắn đã không còn có một tia huyết sắc mà trở nên khô khốc, nứt nẻ, thậm chí từ đầu ngón chân đã bắt đầu hóa thành bột phấn.
Thấy cảnh này, ba vị đạo sư Xích Cước, Lam Vân, Lục Nhâm đều đồng thời co lại ánh mắt, kinh hãi ra tiếng:
"Tử Huyền, mau dừng lại!"
"Ngươi không thể tiếp tục, ngươi sẽ chết!"
"Chúng ta không vô năng, không cần thiết ngươi hi sinh tính mạng!"
Đối mặt ánh mắt quan tâm của đồng môn, Tử Huyền đạo sư hơi mỉm cười, tươi cười xen lẫn chút bình yên và nhẹ nhõm, hắn nói:
"Mấy lão thất phu các ngươi không cần tranh giành đi tìm chết ha, vô số đệ tử còn cần các ngươi dạy dỗ, học viện còn cần các ngươi duy trì.
Mà ta cũng không phải vô tư như vậy, ta là có điều kiện.
Khi ta đi rồi, làm ơn các ngươi tiếp nhận Thất Huyền Phong, tiếp tục dốc lòng dạy dỗ các đệ tử trong đó, đừng để các đệ tử khác kỳ thị bọn họ.
Ta biết tính cách ta đáng ghét, ích kỷ, làm người ngại cẩu ghét.
Nhưng bọn họ là vô tội.
Hơn nữa, làm ơn các ngươi tha cho Nguyệt Thanh Loan một con đường sống.
Nàng gây ra tội lỗi, ta đã thế nàng trả lại.
Học viện dạy dỗ nàng nhiều năm, dưỡng ra một thân tu vi.
Nhưng ta đã tự thanh lý môn hộ, phế đi đan điền của nàng, như vậy nàng đã không còn nợ Tinh Huyền học viện chúng ta cái gì.
Các ngươi tha cho nàng một cái mạng đi!
Cuối cùng, các vị đồng môn, nhất định phải bảo trọng!"
Nói xong, Tử Huyền đạo sư luyện hóa chút lực lượng còn sót lại của Ngũ Sắc Thạch, thân thể như mũi cung rời tên nhắm ngay đôi mắt của ác long mà nhào tới.
Sau đó.
Oanh!
Cường giả Thần Huyền cảnh tự bạo kết hợp với lực lượng hủy diệt trong Ngũ Sắc Thạch, tức khắc đem thân thể ác long tạc cái nát nhừ, huyết vụ bay tứ tung, cho dù phần đầu rắn chắc như ác long cũng không ngoại lệ mà chia năm xẻ bảy.
Ác long chỉ kịp rống to một tiếng, thanh âm đã bị mai một dần dưới tiếng nổ mạnh và năng lượng dư ba càn quét.
"Tử Huyền!"
Xích Cước, Lam Vân, Lục Nhâm đ*o sư trơ mắt nhìn Tử Huyền đạo sư tự bạo, lại không thể làm gì.
Đôi mắt ba người không khỏi đỏ lên, hơi thở uể oải phảng phất là già đi mấy tuổi.
"Kết thúc! Kết thúc thật rồi!" Xích Cước đạo sư mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm nói.
Lam Vân đạo sư ngồi bệt dưới đất, thẩn thờ nói:
"Tử Huyền rốt cuộc luyện thành công tầng thứ chín của Huyễn Ảnh Thuật.
Đáng tiếc, đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng hắn dùng tới nó.
Sau này chúng ta không còn gặp lại nữa rồi."
Lục Nhâm đ*o sư giơ tay lau vết máu bên môi, cười khổ nói:
"Từ nay về sau, Tinh Huyền học viện chỉ còn lại bốn người chúng ta.
Không còn ai kiêu ngạo ương ngạnh, bá đạo càn rỡ, không còn ai là con sâu làm rầu nồi canh của học viện...!và cũng không còn ai cúc cung tận tụy, dốc lòng bồi dưỡng, bảo hộ chở che cho đệ tử như Tử Huyền..."
Nghe vậy, Xích Cước đạo sư và Lam Vân đạo sư thoáng nhìn qua Nguyệt Thanh Loan, thấy nàng lúc này tựa như cái xác không hồn ngồi ở dưới đất, biểu tình bi thống mà tuyệt vọng.
Xích Cước đạo sư quay mặt đi, thở dài nói:
"Rốt cuộc là tình thầy trò nhiều năm, nàng cho dù có lòng lang dạ sói như thế nào đi chăng nữa, hẳn là cũng tiếc thương khi Tử Huyền hi sinh."
Lục Nhâm đ*o sư gật đầu, đồng quan điểm nói:
"Hẳn là như thế, trước khi chết mà Tử Huyền vẫn còn nghĩ đến việc bảo toàn cho nàng một mạng, là con người chỉ cần có chút lương tri, nàng hẳn là nên cảm tạ Tử Huyền.
Rốt cuộc trên đời này, sư phụ vì bảo hộ đệ tử mà có thể làm đến bước đó, ta chỉ thấy mỗi Tử Huyền."
Lam Vân đạo sư lại lắc đầu, không cho là đúng nói:
"Các ngươi đều đánh giá cao nàng.
Nàng có thể vì một việc nhỏ ghi hận học viện, tâm nhãn sao có thể rộng lượng.
Không chừng lúc này đây, nàng đang oán trách Tử Huyền phế đi tu vi của nàng, trong lòng hận hắn là đằng khác."
"Nói như vậy, chúng ta cần phải quản sao?" Lục Nhâm hỏi.
Xích Cước đạo sư nghiêm mặt nói:
"Quản gì mà quản, Tử Huyền đã trục xuất nàng ra Tinh Huyền, nàng đến từ chỗ nào thì về lại chỗ ấy.
Vứt bỏ thân phận đệ tử chân truyền, nàng còn là công chúa của một nước đâu.
Chỉ cần nàng chính mình không tìm đường chết, thì vô ưu vô tư, ăn no mặc ấm quá cả đời là chuyện hiển nhiên."
Ba vị đạo sư đang nói chuyện, thì từ đằng xa vang lên rất nhiều ánh lửa, vô số tiếng bước chân đang đến gần.
"Sư phụ!"
"Sư thúc!"
"Sư bá!"
Ba vị đạo sư dừng lại cuộc nói chuyện nhìn qua, lấy Dạ Tinh Tuệ và Đế Cửu Diên đi đầu cầm dạ minh châu, dẫn dắt một đoàn mấy chục người đệ tử tìm thấy bọn họ.
Thấy được trưởng bối, vô số khuôn mặt non nớt trẻ tuổi như là tìm được người tâm phúc, cơ hồ là hỉ cực mà khóc, sôi nổi mà hỏi han:
"Thật tốt quá, các sư thúc, sư bá đều không sao!"
"Một buổi trưa chúng ta đều nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, Hàm Vân Sơn đất rung núi chuyển, chúng ta sợ quá hu hu hu!"
"Rất nhiều sư huynh, sư tỷ đều không về nữa, học viện chúng ta tổn thất thảm trọng."
"..."
Dạ Tinh Tuệ và đệ tử của phong mình đỡ Xích Cước đạo sư lên, hỏi han ân cần.
Lục Nhâm đ*o sư cũng có đệ tử đỡ lên, có người tri kỷ chải lại búi tóc cho hắn, có người đệ nước dâng lên, có người lấy khăn lau mồ hôi và bụi đất.
Lam Vân đạo sư thì có Đế Cửu Diên hộ giá hộ tống, bên cạnh còn đi theo Đế Thanh Hàn, Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp.
Chỉ có đệ tử Thất Huyền phong đứng ở nơi đó, mờ mịt lại vô thố, chỉ thấy Nguyệt Thanh Loan quỳ rạp ở một chỗ, dáng vẻ thảm thương, mà sư phụ tôn kính của bọn họ, lại không thấy bóng dáng.
"Thanh Loan sư tỷ, sao tỷ lại ngồi ở đây, sư phụ đâu?"
"Di? Đan điền vỡ vụn, là ai hại sư tỷ đến mức này?"
"Sư phụ lão nhân gia rốt cuộc ở đâu nha?"
Đối mặt với các sư đệ, sư muội dò hỏi, Nguyệt Thanh Loan không trả lời, mà chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khó dò, sâu trong đáy mắt xen lẫn căm hận cùng điên cuồng.
Xích Cước đạo sư nuốt vài viên đan dược đã bình phục lại một chút, thấy các đệ tử của Thất Huyền phong như thế, không đành lòng nhìn về một chỗ, thở dài nói:
"Sư phụ của các ngươi vì bảo hộ học viện Tinh Huyền mà đã cùng ác long đồng vu quy tận.
Các đệ tử, đều đến cho sư phụ, sư thúc của các ngươi dập đầu đi!"
Các đệ tử nghe vậy, đồng thời khiếp sợ đến sửng sờ.
Tử Huyền đạo sư là cường giả Thần Huyền cảnh, nói không có liền không có?
Đặc biệt là Thất Huyền phong, đồng thời quỳ rạp xuống đất, bi từ giữa tới, nâng đỡ nhau mà khóc rống.
Mắt thấy các đệ tử Thất Huyền phong đều rơi vào bi thương, Dạ Tinh Tuệ và Đế Cửu Diên không thể không ra tiếng nói:
"Sư phụ, sư thúc! Có chuyện này cần thiết các ngài phải trở về chủ trì đại cục."
"Chuyện gì?" Xích Cước đạo sư đè đè giữa mày, trong lòng hơi nhảy dựng.
Lam Vân đạo sư thấy Đế Cửu Diên nôn nóng bất an, biết chuyện tình nghiêm trọng, vì thế cũng nhìn qua.
Lục Nhâm đ*o sư cũng thế.
Dạ Tinh Tuệ hít sâu một hơi, căng da đầu nói:
"Lục Nghị sư đệ cấu kết người ngoài, làm loạn vị trí bản đồ thi đấu của bọn nhỏ.
Đến khi chúng ta phát hiện không đúng triệu tập bọn nhỏ trở về.
Nhưng đến nay chỉ có một nửa trở lại, còn một nửa hài tử đều vô cớ mất tích.
Đệ tử đã xin chỉ thị các trưởng lão dẫn dắt sư huynh đệ tỷ muội vào núi hiệp trợ tìm kiếm, nhưng kết quả không khả quan.
Đặc biệt là các vị phụ huynh đều nóng nảy, bọn họ đòi chúng ta cho họ một công đạo.
Sư phụ, sư thúc, các ngài xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"
"Hỗn trướng đồ vật!" Xích Cước đạo sư bóp nát bình sứ trong tay, ánh mắt lập lòe nguy hiểm quang mang.
"Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới! Rốt cuộc là ai nhằm vào học viện Tinh Huyền của chúng ta." Lam Vân đạo sư nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Nhâm đ*o sư nhíu mày, phảng phất có thể kẹp chết một con ruồi, phiền muộn nói:
"Hay là thế này đi, ta cùng Lam Vân chia làm hai đội ngũ, phân biệt tìm kiếm đệ tử và bọn nhỏ mất tích.
Xích Cước ngươi trở về trấn an người nhà của bọn nhỏ, tiện thể điều tra xem rốt cuộc là ai đang quấy rối."
"Hiện tại xem ra chỉ có thể như vậy!" Xích Cước đạo sư phất tay, gật đầu nói.
Thương lượng một phen, Xích Cước đạo sư phân phó đệ tử Thất Huyền phong trở về trước, đem Nguyệt Thanh Loan mang về đóng lại xử lý sau.
Mà hắn cùng Dạ Tinh Tuệ và một số đệ tử tinh anh đi trước đại sảnh học viện với nhiệm vụ trấn an người nhà học sinh và điều tra tin tức.
Lục Nhâm đ*o sư phụ trách tìm kiếm tung tích của bọn nhỏ.
Đế Thanh Hàn và Phong hộ pháp xin đi theo giúp đỡ.
Mà Lam Vân đạo sư lại triệu tập đệ tử tìm kiếm học sinh vào núi sâu thi đấu chẳng may gặp nạn.
Nếu có thể còn sống là tốt nhất, chẳng may bị ác long chụp nát, vậy cũng phải đem thi thể gom đủ trở về.
Trong đội ngũ này, có Đế Cửu Diên và Nguyệt hộ pháp đi theo.
Mọi người đều phân công nhau đi, cho nên không ai phát hiện, nơi mảnh phế tích mai táng ác long, có một viên hạt châu đen phủ kín bụi đất hướng triền núi lăn đi xuống...
_______________________________________________
Tác giả: Mọi người ơi, mọi người đâu hết rồi? Cho Lộ like và bình luận để biết ai còn theo dõi truyện đi nào.
Nhân vật Tử Huyền đạo sư hôm nay lãnh cơm hộp rồi nhe.
Mọi người thấy cái chết của Tử Huyền như vậy có hợp lý không?
Kỳ thực Tử Huyền đạo sư cũng không phải rất xấu xa, nên Lộ không phải tẩy trắng hắn.
Từ những biểu hiện của các chương trước cho thấy, hắn tuy rằng bá đạo càn rỡ, nhiều khi làm việc ác.
Nhưng hắn dạy dỗ, bảo hộ đệ tử của mình là thật sự.
Cho nên khi đệ tử phản bội học viện, thậm chí dùng chủy thủ đâm chính mình, hắn sẽ tức giận, hối hận, nhưng càng nhiều là áy náy về chính mình.
Và sự áy náy đó khiến hắn dùng lực lượng của bản thân đổi lấy sinh cơ cho học viện, và hắn cũng ích kỷ mưu cầu đồng môn tha cho đệ tử một con đường sống.
Cho nên thật lòng mà nói, Lộ cũng không chán ghét nhân vật này.
Mọi người có đồng quan điểm với Lộ không?.