Hồng Gia Trang: Ngọn đồi nhỏ phía sau.
La Thần: "Thanh kiếm nhật đó nó có tội tình gì đâu a."
Mỹ Nguyệt: "Kiếm Nhật.! La Thần ngươi biết tên của loại kiếm này.?"
La Thần bỗng nghe Mỹ Nguyệt gương mặt rất kinh ngạc hỏi hắn như vậy thì liền cũng không biết phải làm sao liền trong lòng nghĩ.
Ặc... Bộ ta đã lỡ lời nói sai gì rồi a... Ươm..... ươm.....
Mỹ Nguyệt phía bên kia cũng không ngoại lệ trong lòng hiện cũng rất kinh ngạc về La Thần liền trong lòng suy nghĩ.
Không thể nào đi.! Loại kiếm này luôn cả Hồng Gia cho dù đã trải qua nhiều đời truyền xuống nhưng cho tới bây giờ thì nó cũng chưa hề có một cái tên gì cả a. Còn có loại vũ khí này hầu như chỉ có duy nhất một mình Hồng Gia là sử dụng nó thôi. Nhưng... Nhưng cái tên La Thần trước mặt này sao hắn lại có thể biết về nó đây.
Trong lúc Mỹ Nguyệt vẫn còn rất nhiều mơ hồ suy nghĩ lung tung thì lúc này La Thần hắn lại lên tiếng nói.
"A.. Nô....! Mỹ Nguyệt cô bộ không phải là dùng nó trước giờ nhưng mà lại không hề biết chút gì về kiếm nhật đó đấy chứ."
Mỹ Nguyệt nghe được liền khiu mi nói. "La Thần ngươi thật đã từng biết qua loại kiếm nhật này sao.?"
"Kiếm nhật mặc dù La Thần ta chưa từng luyện tập qua nhưng để có thể xem thấy nhìn thấy thì cũng không phải chỉ là lần một lần hai không đâu."
La Thần thật thà đáp, vì bởi lẽ ở thế giới cũ chuyện có thể nghe hoặc nhìn thấy qua truyền thông cũng không có khó khăn gì để không biết gì về kiếm nhật cả.
Mỹ Nguyệt lúc này nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc nói. "La Thần ngươi đã từng thấy loại kiếm này ở đâu vậy.? Với lại kiếm nhật này nó thật có thể dùng để chiến đấu hay không.?"
La Thần liền choáng váng với câu hỏi nói. "Ặc.! Kiếm nhật không phải dùng để chiến đấu thì để làm gì ha, không lẽ Mỹ Nguyệt cô nghĩ nó chỉ có thể dùng để trang trí thôi à.!"
"À... Ta không phải nói như thế.!" Mỹ Nguyệt liền không biết vì sao có hơi lúng túng một chút xong liền lại thở dài thường thượt lập tức cố gắng lấy lại vẻ bình thường nói.
"Chỉ là khi Mỹ Nguyệt ta được đưa cho những thanh kiếm này thì đã được nghe một sự tích là..."
Ngừng lấy hơi Mỹ Nguyệt liền nói. "Vào ngàn năm trước bỗng có một người rất mạnh mẽ xuất hiện và đã dẫn dắt che trở cho một hộ gia tộc nhỏ, mà người này bên người lại có loại kiếm như thế này, và vô tình có một lần người của hộ gia tộc nhỏ đã từng hỏi về nó, và lúc đó người đó đã trả lời rằng..."
Mỹ Nguyệt bỗng nghiêm mặt lại nhìn nhìn La Thần nói. "Thanh kiếm này nó là bảo vật tốt nhất và quan trọng nhất đối với ta."
La Thần có hơi bất ngờ khi bị Mỹ Nguyệt bỗng mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn nói, xong La Thần còn chưa kịp phản ứng thì Mỹ Nguyệt đã lại tiếp tục nói.
"Và cũng chỉ vì câu nói đó của người đó mà hộ gia tộc nhỏ kia đã luôn cho rằng loại kiếm đó hình dạng đó mới là loại vũ khí tốt nhất trên đời, và cứ vậy hộ gia tộc đó đã rèn ra rất nhiều loại kiếm có hình dạng này."
Ngừng lại một chút Mỹ Nguyệt bỗng mặt hơi chán nản nói. "Nhưng khi hộ gia tộc đó không ngừng truyền xuống qua từng đời để luyện tập thì sự thật là rất phũ phàng, vì cho tới bây giờ vẫn chưa hề có một ai có thể hiểu rõ về loại vũ khí kì lạ này cả."
La Thần nghe vậy liền rất bất ngờ kinh ngạc khó có thể tin được, xong nhưng hắn lại thấy vẻ mặt chán chường không hề giống giả tạo của Mỹ Nguyệt thì cũng có chút hơi tin tưởng nói.
"Mỹ Nguyệt cô đừng vội buông xuôi a, bởi ở cái thế giới này nó có rất nhiều cao thủ cơ mà. Cho nên La Thần ta nghĩ sẽ có một ngày nào đó thì sẽ xuất hiện ra một người có thể sử dụng nó được thôi."
"Hàizzz... Mong rằng ngày đó sẽ không xa lắm." Thở dài Mỹ Nguyệt nhẹ nói.
Thấy vẻ mặt giống như xụ xuống của Mỹ Nguyệt trước mặt, La Thần hắn liền có chút chạnh lòng thở dài có chút quan tâm nói. "Àizz... Nhưng sao Mỹ Nguyệt cô lại có vẻ không vui lắm nha."
Nghe La Thần nói vậy Mỹ Nguyệt bỗng liền nhẹ lắc đầu ngán ngẩm nói. "Bởi hiện cái hộ gia tộc nhỏ năm nào đó giờ đang lâm vào đường cùng rồi. Hừ... Nếu mà lúc này vẫn chưa có thể vực dậy thì chắc sẽ không lâu đâu, cái gia tộc đó sẽ không... không còn nữa."
Ặc... Chỉ là một thanh kiếm nhật thôi mà có cần phải quan trọng quá lên như thế không ha. Thật La Thần ta cũng bó tay khó hiểu a...
Trong lòng La Thần hắn nghĩ thật bó tay khi nghe những lời của Mỹ Nguyệt nói cứ như tận thế xấp tới liên tục cứ than ngắn thở dài thì liền chỉ biết lắc đầu.
Mỹ Nguyệt bên kia lúc này vô tình cũng nhìn thấy cái lắc đầu đó của La Thần thì liền hiểu được La Thần hắn đang nghĩ gì nên liền lại nói.
"Loại kiếm này đã được tìm hiểu trải qua ngàn năm, đã từng hỏi qua không ít người và cũng bỏ ra không ít công sức để tìm ra công pháp phù hợp với nó."
"Nhưng... sự thật hầu như mọi cố gắng thì cũng vô ít, bởi khi càng tìm hiểu thì lại càng phát hiện ra một điều đó là loại vũ khí này trước giờ chưa từng tồn tại hay có ai sử dụng qua, cũng như là có công pháp gì cho nó cả."
Càng nói càng nghe thì La Thần hiện liền đã có chút bực bội với cái tính dài dòng của Mỹ Nguyệt lúc này, bởi La Thần hắn lúc này điều hắn muốn là đi khỏi đây chứ không phải cứ ở đây cùng tâm sự về chuyện của một hộ gia tộc không đâu nào đó a.
La Thần thì đã có chút bực bội rồi nhưng Mỹ Nguyệt lúc này lại chẳng hề biết hay hiểu cho cảm giác của La Thần mà lại tiếp tục cứ nói.
"Bởi Mỹ Nguyệt ta cũng là người của hộ gia tộc đó, tuy chỉ là một cận vệ nhưng cảnh giới đã phải nói là thuộc hàng trung đẳng, ấy vậy mà bởi vì không hề có thể sử dụng loại vũ khí này mà đã được xấp xếp làm người đi tuần tra không mấy quan trọng. Thật Mỹ Nguyệt ta...."
"Giật...."
La Thần đã không còn kiên nhẫn cứ ở đây nghe kể chuyện mãi được nên đúng lúc này đã liền rất bực bội vội tiến lên phía Mỹ Nguyệt lập tức đưa tay đoạt lấy một thanh kiếm ở bên hông của Mỹ Nguyệt rồi lập tức lùi lại xong nhanh nói.
"Mỹ Nguyệt cô nghe cho kĩ và nhìn cho kĩ vào, La Thần ta sẽ không làm lại một lần nữa đâu."
"Sao...?"
Mỹ Nguyệt trong lúc thất thần liền bị đoạt mất kiếm thì lập tức muốn lên tiếng hỏi La Thần vì sao, nhưng còn chưa nói xong gì thì lại nghe La Thần nói thế thì liền lại lập tức hơi khiu mi nhìn nhìn vào La Thần.
Lúc này La Thần bỗng đưa kiếm về ngang hông ở vị trí hay để kiếm, một tay cầm chắc bao kiếm giữ cố định, một tay đặt ngay chuôi kiếm luôn sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào, hai chân thì trước sau hơi chùng xuống nói.
"Người sử dụng kiếm nhật có hình ảnh của những người chiến binh dũng cảm, thiện chiến và tinh thần võ sĩ đạo độc nhất vô nhị."
"Và còn có vẻ đẹp sắc sảo cầu kì của những trang phục của họ trong mọi hoàn cảnh. Còn có cánh ăn mặc của những kiếm sĩ này luôn bật lên tinh thần võ sĩ đạo trong mọi trang phục."
Ngừng một chút lấy hơi La Thần lại nói. "Những võ sĩ này phải linh hoạt khi tấn công và hơn nữa phải thổi được vào đó cái vẻ đẹp nghệ thuật và tinh thần chiến binh."
Tiếp Ngay lúc này bỗng La Thần liền hô lớn hơn nói. "Trung Thành.! Can Đảm.! Danh Dự.! Phải giữ gìn các điều này một cánh tuyệt đối, có trách nhiệm."
"Các kiếm sĩ này không ngừng khổ luyện để có thể thấm nhuần tinh thần Thần Đạo, Võ Sĩ Đạo vào trong tư tưởng và hành động của họ."
Tiếp La Thần lại nhìn Mỹ Nguyệt gương mặt đã có chút thất kinh nói. "Nhất là tinh thần an nhiên của Thiền tông vốn chuộng sự đơn giản và tĩnh lặng đã ảnh hưởng mạnh đến phong cách chiến đấu của họ."
"Sự an nhiên tạo cho các kiếm sĩ sự bình tĩnh và bình thản trước mọi tình huống. Sự đơn giản giúp cho kiếm sĩ nhìn nhận ngay cả sự sống chết cũng là một sự đơn giản, một sự nhẹ nhàng tựa như đời sống của hoa Anh Đào."
"Mà Nguyệt cô có biết về loài hoa Anh Đào này không.?" Tiếp chỉ thấy Mỹ Nguyệt mắt chỉ mở to trân trân không buồn trả lời, La Thần liền lại tỏ ra không sao nói.
"Hoa Anh Đào là loài hoa chỉ nở khi tiết trời đã ấm lên. Khi trời trở lạnh đúng vào dịp nụ đã căng thì cũng sẽ giữ hoa lại không nở trong suốt nhiều tháng cho đến khi trời ấm lên lại thì nó mới chịu nở hoa."
"Hoa nở bung ra ít ngày, rồi một trận gió thổi qua hay một trận mưa xuân nhẹ đến, thì từng cánh anh đào mỏng manh nương theo làn gió lìa hoa, lìa cành."
La Thần lúc này lại thấy Mỹ Nguyệt hiện giống như người lạc mất hồn theo gió nên lại vẻ liền không quan tâm nói tiếp.
"Đời sống của những đóa hoa Anh Đào thật ngắn ngủi, nhưng có hai lần trở thành tuyệt đẹp. Đó là khi hoa nở rực rỡ dưới ánh nắng xuân và khi hoa bay theo làn gió lìa cành."
"Kiếm sĩ dùng kiếm nhật tự ví đời sống mình đẹp như đời sống của đóa hoa anh đào. Ở đó, sự sống và sự chết đều có nét đẹp khác nhau. Sự can đảm đã tạo dựng cho các kiếm sĩ xem cái chết như là một điều vinh dự, một cái đẹp của cánh hoa đào rơi."
"Xoẹt...." Bỗng lúc này La Thần không báo trước lập tức rút kiếm quét chém một đường chéo từ dưới lên cao xong nói.
"Có vài tư thế La Thần ta đã từng nhìn thấy kiếm sĩ họ sử dụng kiếm nhật, giờ ta sẽ cố gắng tái hiện lại những tư thế đó cho Mỹ Nguyệt cô xem, còn về việc cô có thể ngộ được hay không thì đó là do bản thân của cô đi."
Xong La Thần liền không cần Mỹ Nguyệt trả lời, tiếp lập tức đảo kiếm xoay tròn bước một chân lách qua một bên, xong tiếp lại một bước tiến lên kiếm lại một chém xéo dọc từ trên xuống dưới.
"Xoẹt...."
Tiếp La Thần lại thu người nhìn Mỹ Nguyệt, hai chân hạ xuống đứng tấn kiếm thu về dựng thẳng lưỡi kiếm lên trời, chui kiếm thì cầm bởi hai tay ở ngang tầm ngực lệch về một bên ngực phải.
"Xoẹt...."
Xong tiếp La Thần lại tung một chém xé không, rồi lại thu kiếm về trước ngực một tay cầm chui kiếm một tay thì đặt ở sóng kiếm, tạo dáng hai tay đồng cầm kiếm phòng thủ.
"Xoẹt...." Lại một chém La Thần để kiếm nằm ngang lao người về phía trước chém quét ngang một đường.
Tiếp La Thần lại thu lại kiếm để kiếm nằm ngang cao quá đầu, hai tay cùng cầm chui kiếm và đứng tấn. Xong lại liền lập tức quát lớn.
"Da...."
"Xoẹt...."
Lại một chém xé không nhìn vẻ rất dũng mãnh, nhưng chỉ hơi tiết một chút là do hiện tại La Thần đang nội thương chưa khỏi nên là không có sử dụng linh lực nếu không thì một chém này nó không chỉ đơn giản chỉ có như vậy không đâu.
Tiếp La Thần lại tiến lại gần Mỹ Nguyệt nhìn nhìn vẻ thẩn thờ của cô thì bỗng lại đưa tay lấy thêm một thanh kiếm nữa của cô.
Xong La Thần lại tiếp rút kiếm cầm liền hai tay hai kiếm một chân xoạc ngang một chân khụy gối hạ thấp người, một tay cầm kiếm nằm ngang ở trước mặt, tay còn lại thì đưa kiếm nằm ngang ở sau lưng, tạo thành hình ảnh công thủ tuyệt đối.
Nhưng lần này còn chưa tung chiêu thì bỗng dưng ngay lúc này La Thần liền thu kiếm cắm thẳng hai kiếm xuống trước mặt đứng thẳng người nhìn Mỹ Nguyệt nói.
"Hết rồi.! La Thần ta chỉ nhớ có bao nhiêu đó thôi đó."
Ngừng một chút vẫn thấy Mỹ Nguyệt thất thần thì La Thần lại nói. "Còn giờ Mỹ Nguyệt cô hãy giữ lời mà hãy đưa La Thần ta rời khỏi nơi này đi."
Mỹ Nguyệt lúc này trong đầu đang chìm đắm hoàn toàn chỉ là hình ảnh một kiếm sĩ đứng giữa vạn cánh hoa rơi nhẹ nhàng bay theo làn gió, và ở đó kiếm sĩ đó gương mặt luôn an nhiên bất động, rồi tiếp lại dũng mãnh nhanh như chớp tung kiếm chém dứt đôi từng cánh hoa nhỏ nhẹ rơi xuống xung quanh.
Hình ảnh đẹp đẽ của một kiếm sĩ luôn sẵn sàng bất ngờ tung kiếm chém dũng mãnh như hổ đó cứ luôn không ngừng chạy qua trong đầu của Mỹ Nguyệt lúc này.
Ở một nơi gần đó lúc này không ngờ hiện cũng có bốn nữ nhân khác chắc cũng là người thuộc nhóm đi tuần giống như Mỹ Nguyệt, hiện không biết đã vô tình hay cố ý, nhưng lúc này bây giờ cả bốn người họ cũng không khác mấy với Mỹ Nguyệt. Cả bốn, bốn mắt mở to trong lòng thì cũng rất chấn động không kém gì với Mỹ Nguyệt.
Qua được một lúc nữa La Thần hắn hiện vẫn thấy Mỹ Nguyệt vẫn còn rất thất kinh chưa hoàn hồn thì lại tiếp tục lên tiếng mong có thể kéo được suy nghĩ của Mỹ Nguyệt quay lại nói.
"A... Nô...!. Mỹ Nguyệt này.! Mỹ Nguyệt ơi.... Ơi.... Ui..... ơi....."
Mỹ Nguyệt đang mãi mê trong mộng thì bất chợt bị La Thần gọi lớn, thế là liền lập tức tỉnh táo lại một chút. Xong liền lại nhìn nhìn vào La Thần nói.
"La Thần huynh.! Thật chưa từng có luyện qua loại vũ khí này sao.?"
"Thật.! Những gì ta thể hiện lúc nãy chỉ toàn là diễn lại những tư thế cơ bản cũng như là thần thái của kiếm sĩ đạo mà thôi, chứ thật ta chưa từng luyện qua cái này bao giờ cả." La Thần liền thật lòng đáp.
"Cảm ơn.! Cảm ơn huynh.! La Thần." Mỹ Nguyệt lúc này bỗng rất thật lòng muốn nói lời cảm ơn này với La Thần.
La Thần hắn thì bỗng nghe thế thì liền không dám nhận nói. "Trời.! Có gì to tát đâu mà phải cảm ơn chứ, nếu là cô có thể tận mắt nhìn thấy những kiếm sĩ đó chiến đấu thì ta tin cô cũng có thể tự ngộ ra được thôi."
Mỹ Nguyệt nghe La Thần nói thế thì lại liền hỏi. "Vậy La Thần huynh có thể nói cho Mỹ Nguyệt ta biết những kiếm sĩ đó hiện có thể đi đâu mới có thể tìm được họ vậy.?"
"Ặc..." Bỗng nghe hỏi thế La Thần hắn liền có chút cứng họng lấp ba lấp bấp ấp a ấp úng nói. "À... à... thì... thì... là... thì là... thì là....."
"Huynh không thể nói sao.?" Thấy vẻ La Thần khó xử Mỹ Nguyệt liền hỏi.
Lại nghe hỏi nữa La Thần liền càng bí bách thế là liền có chút vò đầu bứt tai, được một lúc thì bỗng trong đầu La Thần liền bừng một cái đảo mắt nói.
"À... Thì là không phải không thể nói, chỉ có điều là cái đó do ta được mẫu thân ta đưa ta đi đến hồi lúc nhỏ, nhưng do lúc đó ta còn quá nhỏ nên đã cũng không biết được nơi đó là nơi nào cả."
"Còn về có thể nhớ được những hình ảnh của các kiếm sĩ thì là do chắc họ khá là đặc biệt cùng với đó là lần đầu ta được đi chơi xa nhà cho nên những hình ảnh đó nó vô tình được khắc sâu vào tâm khảm nên khó có thể mà quên đi được."
"Vậy không biết về sau huynh có thể hỏi mẫu thân của huynh đó là nơi nào và nói cho Mỹ Nguyệt ta biết được không.?" Mỹ Nguyệt vẫn chưa hết hi vọng hướng La Thần hỏi tiếp.
Nghe vậy La Thần liền đáp. "À.! Hiện tại thì ta không ở cùng với người nhà của mình, nhưng khi có dịp về thăm nhà thì La Thần ta xin hứa với trời nhất định sẽ hỏi về nơi đó giúp cho Mỹ Nguyệt cô."
"Nếu được vậy thì thật tốt." Đã nhận được lời hứa từ La Thần Mỹ Nguyệt liền cũng đã yên tâm hơn nói. "Vậy Mỹ Nguyệt ta xin cảm ơn huynh trước một tiếng."
"Ha... ha... Không cần.! Không cần đâu. ha... ha..." La Thần ngoài cười nhưng trong thì không cười nghĩ.
Ặc... La Thần ta làm gì mà có cách gì để quay về đâu chứ a....
Thoáng nghĩ lung tung trong đầu xong La Thần lại liền nói. "Vậy giờ không biết Mỹ Nguyệt cô có thể dẫn đường cho ta được chưa a."
Nghe La Thần nói thế Mỹ Nguyệt liền biết bản thân đã quá gấp gáp mà quên bẩn đi tình hình muốn nhanh về nhà gặp người thân lúc này của La Thần rồi, thế là cô liền có chút ngại ngùng nhanh nói.
"Được.! La Thần huynh theo ta." Nói xong Mỹ Nguyệt cũng liền không dây dưa lập tức đi nhanh dẫn đường.
Thế là cứ vậy La Thần lại liền tiếp tục đi theo sau lưng Mỹ Nguyệt để nhanh rời khỏi nơi có trận pháp phòng ngự của Hồng Gia Trang.
Còn về cái hệ thống thì La Thần hắn cũng đã biết trước được không thể nhờ cậy gì cả, vì bởi lẽ đúng như những gì hệ thống đã nói từ trước, khi La Thần cùng với Mỹ Nguyệt vừa rời khỏi khu đất trống có vách đá đó không bao lâu thì liền lại lập tức mất đi sự liên thông cùng với hệ thống.
Khi La Thần và Mỹ Nguyệt vừa đi khuất không xa thì bỗng lúc này bốn nữ nhân vẫn luôn trốn một bên quan sát liền lập tức cùng xuất hiện. Trong đó có một cô nương lúc này bỗng hướng ba người còn lại nói.
"Phải làm gì tiếp đây a.?"
Nghe cô nương đó nói thế thì ba cô nương còn lại liền không chút chần chờ lập tức đồng thanh đáp.
"Còn phải hỏi. Đi Theo.!"
Và cứ thế bốn cô nương đó liền không cần chờ đến sự cho phép của ai mà đã ngay lập tức đuổi theo sau La Thần và Mỹ Nguyệt ở phía trước.
- ---------!!!----------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc
Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo
Chương 80: Tinh thần Võ Sĩ Đạo