TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc
Chương 95: Rời thôn Tích Hà

Thôn Tích Hà: Quan phủ

Bên trong quan phủ lúc này chỉ còn lại Hàn Linh cùng với ba mươi Cẩm Y Vệ và năm tên trưởng quan binh đang tại. Lúc này Hàn Linh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên thống lĩnh trưởng quan binh lên tiếng nói.

"Hàn Minh!. Đệ giờ hãy nói rõ ràng cho đại tỷ biết mọi chuyện ngày hôm nay này nó là thế nào đây vậy hả?."

"Đại tỷ!. Đệ... đệ... ". Hàn Minh thấy vẻ tức giận của đại tỷ Hàn Linh thì liền sợ hãi không nói lên lời.

"Rầm... ". Hàn Linh tức giận đập mạnh bàn lớn một cái quát. "Đệ còn không nói."

"Vâng!. Đệ nói!. Đệ nói." Hàn Minh liền rất sợ hãi nhìn nhìn Hàn Linh liền lên tiếng giải thích mọi chuyện.

- ---------...----------

Bên ngoài quan phủ lúc này lão quan già ông ta cùng với mười lăm lão cung phụng Mộc gia đang hiện rất cung kính cùng tiễn nhóm người của La Thần ra bên ngoài. Khi ra đã tới cổng nha môn lão liền lập tức hướng La Thần hắn nói.

"Công tử thất lễ!. Thật thất lễ a!. Nếu như lão quan biết trước công tử là người quen của Ngự Sử Đại Nhân từ trước thì... thì sự việc sẽ không có thành ra như vậy a. Vậy nên mong công tử rộng lượng bỏ qua cho lão quan có mắt như mù như lão đây một lần này a."

Nghe vậy La Thần liền có chút thở dài đáp. "Hàizz... Thôi bỏ đi!. Dù sao thì lão cũng chỉ là một người thấp bé bẻ họng, ở vị trí của lão cũng thật khó xử nhiều điều. La Thần ta việc đó có thể hiểu được."

"Đa tạ công tử đã có thể hiểu cho thân phận nhỏ bé của lão quan, lão quan sẽ luôn khắc ghi ân tình này của công tử suốt đời không dám quên." Lão quan liền tỏ vẻ mặt nịnh hót hướng La Thần nói nói.

Lúc này bỗng một lão cung phụng của Mộc gia cũng liền bước ra lập tức hướng La Thần hắn lên tiếng nói. "Công tử!. Chúng lão cũng vì chấp hành phía bên quan phủ mà hành sự. Cho... cho nên chúng lão cũng thật mong công tử ngài sẽ không chấp nhất với chúng lão lần này a."

"Hử!". La Thần liền tỏ vẻ nghe không lọt tai quay sang nói. "Chúng lão mấy người là thuộc gia tộc nào vậy a."

"Hả!". Nghe vậy lão cung phụng liền cảm thấy hơi có mùi không ổn ngập ngừng lên tiếng hướng La Thần đáp. "Là... là... Mộc gia!".

"Ồ!. Mộc gia sao." La Thần liền vẻ đâm chiu nói tiếp. "Lão hãy về nhắn với gia chủ của lão rằng La Thần ta có lời muốn nhắn. Đó là chuyện ngày hôm nay La Thần ta xin được khắc ghi trong lòng."

"Hả!". Lão cung phụng nghe vậy càng thêm lo lắng nói. "Công tử ngài người lớn không nên chấp nhất với bọn tiểu nhân làm gì a."

"Tiểu nhân!. Ha... ha... ha... Tiểu nhân... ". La Thần liền cười khoái trá xong nói. "Ý của lão là ai mới là tiểu nhân đây a.. ha... ha... ha... ".

"Á!. Là... là... ". Lão cung phụng lập tức cứng họng không biết phải đáp như thế nào mới đúng.

Lão quan già bên cạnh thấy người gặp nạn liền lập tức giả vờ như ta không thấy quay đầu sang hướng khác chẳng muốn vướng vào với La Thần.

Bỗng dưng ngay lúc này La Thần hắn trong lúc cười lớn hướng mặt nhìn xa phía trước thì liền lại thấy một cảnh tượng tai nạn giao thông kinh hoàng.

"Ầm... ".

Bỗng một tiếng động lớn liền chấn mạnh thất thanh từ hai cỗ xe ngựa vừa mới va chạm nhau súc bánh ngã nhào tất cả những người đang ngồi trên hai xe ngựa ra đường.

Bên cạnh Tiểu Bạch cũng đã nhìn thấy được rõ ràng lập tức liền rất tò mò lên tiếng hướng La Thần nói.

"Đại ca ca!. Sau cái đó lại đâm vào nhau như vậy a?."

"Ặc... Làm sao đại ca ca biết a." La Thần liền cũng rất là bó tay với câu hỏi của Tiểu Bạch.

- ---------...----------

Xe ngựa hai chiếc lúc này sau khi súc bánh ngã nhào lăng vài vòng thì toàn bộ thành xe ngựa cũng đã tan tành không còn hình dáng. Hai con ngựa thì cũng đã lập tức bị thương nặng không thể tiếp tục đứng lên được.

Nhưng... nhưng chẳng biết là may mắn thế nào mà hiện tất cả người của hai bên xe ngựa đều không ai là có vẻ bị thương nặng cả.

Xung quanh các dân chúng hiện chưa hết bàng hoàng khi thấy cảnh tượng đích thân lão quan phải xuất thân cung kính đưa tiễn La Thần, thì liền lại bị làm cho chấn động khi phải chứng kiến tai nạn kinh hoàng của hai chiếc xe ngựa.

Lúc này bỗng hai chiếc xe ngựa những người bị văng ra khỏi xe ngựa lập tức vội vã lòm còm bò dậy đứng lên. Mà lạ thay hai nhóm người này cũng chẳng mấy xa lạ nha, bởi một bên là người của La Thần và một bên là người của Mộc gia a.

Lúc này xung quanh cũng đã không ít người đã nhận ra người của Mộc gia, thế là liền lập tức lên tiếng xôn xao bàn tán nói.

"Á!. Đó... đó là Mộc lão gia chủ đi... Á!. Xem ra nhóm người đen đuổi đụng phải Mộc gia coi như xong rồi đi. Á!. Sao Mộc gia chủ giờ hiện lại chạy đến đây làm gì nha.... x... x... o... o... ".

Sau một hồi bàn tán xôn xao của dân chúng xung quanh thì lúc này tên hạ nhân phía bên Mộc gia đã liền đứng lên chỉ thẳng mặt Xích Châu thuộc nhóm Thất Tinh Lang quát.

"Tiểu tử chết tiệt!. Ngươi biết mình vừa đụng phải ai hay không hả?."

Bỗng thấy mình bị quát tháo Xích Châu liền có chút tức giận xắn tay áo muốn đôi co với tên hạ nhân Mộc gia. Hải thúc thấy vậy liền bước lên ngăn cản hướng tên hạ nhân Mộc gia nói.

"Tiểu huynh đệ!. Đây quả thật là do xe ngựa của tiểu huynh đệ cố vượt lên mà vướng vào xe ngựa của chúng ta mới thành ra như vậy đi."

"Còn dám trả treo sao!". Tên hạ nhân Mộc gia tỏ ra rất hóng hách nói tiếp. "Lão có biết chúng ta là ai không mà còn ở đó đôi co với chúng ta nữa vậy hả?".

Ngừng một hơi hắn lại nói. "Nói cho mấy người biết mấy người hôm nay coi như xong đời rồi, dám đụng vào Mộc gia chủ, ta xem mấy người hãy nên mau mau tìm mua cho mình mỗi người một cái quan tài đi."

"Mộc... Mộc Gia... ". Trương lão và đứa cháu Đại Tử bên cạnh Hải thúc nghe vậy liền lập tức rất thất kinh mặt trắng bệch không còn miếng máu.

Lúc này bỗng Mộc gia chủ sau một hồi hoàn hồn thì cũng liền lập tức hướng Hải thúc lên tiếng nói. "Thôi đi!. Dù sao cũng không có nghiêm trọng đến tính mạng, nên Mộc lão ta thấy các người cứ đền bạc về chiếc xe ngựa của ta là được rồi."

Tên hạ nhân nghe lão gia chủ nói thế thì cũng liền không muốn khó dễ nữa làm gì, thế là hắn liền lập tức hướng Hải thúc nói. "Lão gia nhân từ đã không truy cứu, các ngươi còn không biết mà cảm tạ còn đứng ngây ra đó làm gì nữa hả?".

Hải thúc nghe vậy liền cũng lập tức rất bình tĩnh bước lên hướng Mộc lão gia chủ lên tiếng nói. "Đa tạ Mộc lão gia đã không truy cứu chúng lão nhân."

"Hừ!. Xem ra các ngươi biết điều đó." Tên hạ nhân liền vẻ mặt rất vênh váo đáp, xong liền lại nói tiếp. "Được rồi!. Vậy giờ các ngươi cứ đền một ngàn lượng cho chiếc xe ngựa của chúng ta là được."

"Í.... ". Các dân chúng xung quanh nghe vậy liền lại như hít vào một hơi khí lạnh sởn cả gai óc.

"Cái Gì... Một ngàn lượng á!". Bỗng lúc này có một giọng nói rất thất kinh lên tiếng hô, xong tiếp rồi người này lại liền chỉ thẳng mặt tên hạ nhân Mộc gia nói. "Sao tên tiểu tử ngươi không đi làm ăn cướp luôn đi hả!".

"Ngươi là kẻ nào?". Tên hạ nhân không biết trời cao đất dày liền hướng tên mới lên tiếng quát.

Hải thúc, Xích Châu, Hồng Ca lúc này cũng liền hướng mắt nhìn qua người mới lên tiếng. Ngay lập tức cả ba liền rất kích động hô.

"Thiếu Gia!".

"Hải thúc!. Vài hôm không gặp xem ra thúc vẫn rất bận bịu nha." La Thần liền cười tươi hướng Hải thúc nói.

"Thiếu gia sao... ". Tên hạ nhân nghe vậy liền có chút đâm chiu nhìn nhìn kĩ hơn về La Thần. Được một lúc bỗng hắn dường như đã nhận định La Thần cũng chỉ là người có chút tiền không có tiếng tăm gì.

Xong hắn liền hướng La Thần nói. "Ngươi là thiếu gia của bọn họ sao?".

"Đúng vậy!". La Thần mắt liền chán ghét với thái độ của tên hạ nhân Mộc gia này lên tiếng nói tiếp. "Không biết tiểu tặc huynh đây có ý kiến gì không?".

"Ngươi nói gì hả!". Tên hạ nhân Mộc gia liền lập tức rất tức giận hướng La Thần hết sức khinh thường nói. "Tiểu tử ngươi biết ta là người của ai hay không mà dám to gan nói những lời ngông cuồng như vậy a."

"Ha... ha... ha... ". La Thần liền bật cười lớn xong nói. "Vậy tiểu tặc ngươi có biết ta là ai hay không hả?".

"Ngươi... ". Tên hạ nhân Mộc gia nghe vậy càng thêm tức giận muốn xong qua đánh La Thần một trận.

Xích Châu, Hồng Ca thấy vậy liền lập tức phóng lên chắn ở trước người La Thần không cho bất kì ai bước qua.

Bỗng lúc này Mộc lão gia chủ liền thấy vẻ không xem Mộc gia ra gì của La Thần thì liền nhanh bước lên nói.

"Tiểu tử ngươi đủ cuồng nha!. Vậy lão phu hôm nay cũng thật muốn biết tiểu tử ngươi thì là ai đây a."

Bỗng phía sau La Thần lúc này có mười lăm lão cung phụng Mộc gia liền rất thất kinh vội vã chen qua đội ngũ của nhóm mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân phóng lên vội kinh hô.

"Lão Gia!. Đừng a."

Chỉ đáng tiếc mười lăm lão cung phụng Mộc gia đã ngăn hơi muộn rồi đi. La Thần thấy vẻ Mộc lão gia chủ xem ra cũng chẳng mấy tốt lành gì rồi, nên liền bỗng lên tiếng nói trống không nói.

"Ây... da...!. Quan phủ thôn Tích Hà này chết đi đâu rồi a."

"Có ngay...!". Lão quan vẫn ẩn phía sau đám người của La Thần lúc này liền vội vàng chen lên hướng La Thần hắn nói. "Không biết công tử có gì chỉ bảo a."

"Í.....". Các dân chúng lại một lần nữa khiếp sợ với cái sự bá đạo của nhân vật hắc y ở phía trước này.

"Cái Gì... ". Mộc lão gia chủ cùng với tên hạ nhân hách dịch thấy vậy liền lập tức rất kinh ngạc không nói lên lời.

Lúc này mười lăm lão cung phụng Mộc gia cũng đã liền chạy qua tới Mộc lão gia chủ nhanh nhẩu lên tiếng nói.

"Lão gia!. Người này không thể đụng vào a."

Một lão cung phụng khác cũng liền nói thêm. " Đúng vậy a. Ngay cả Cẩm Y Vệ cũng không dám bắt hắn nữa a."

"Cái Gì... ". Mộc lão gia chủ và tên hạ nhân hách dịch nghe vậy liền lại như bị sét đánh ngang tai đứng như trời tròng.

Tiếp một lão cung phụng khác lại nói. "Đúng vậy a!. Hắn có người quen cực cực đại lắm đó a. Đó... đó... chính là Ngự Sử Đại Nhân của Quốc Tử Giám đó."

"Cái... Cái... Cái... Cái Gì... ". Mộc lão gia chủ và tên hạ nhân hách dịch liền như hồn bay khỏi xác mặt mài trắng bệch.

Do tiếng nói của những lão cung phụng trong lúc gấp gáp mà đã quên luôn việc phải hạ giọng xuống, nên là ngay lập tức xung quanh dân chúng rất đông liền cũng nghe được rõ ràng.

"Í.... ". Lập tức các dân chúng liền biết được việc này quả thật không phải chuyện mà bọn họ nên biết làm gì a. Thế là vì an toàn của bản thân tất cả liền rất nhanh không ai bảo ai lập tức chạy nhanh như bị ma đuổi mất hút chẳng thấy một bóng người nào ở lại nữa.

Gần đó một quán trà nhỏ trên lầu hai bốn vị công tử cũng đã nghe được rõ ràng, thế là cả bốn liền lập tức cũng có hơi kiên kị hướng La Thần muốn nhìn kĩ thêm một chút để tránh sau này có thể đắc tội phải hắn.

Một hướng khác có một nhóm một nam ba nữ lúc này cũng rất kinh ngạc với thế lực kinh khủng của La Thần, thế là liền lập tức cả bốn không ai bảo ai liền cùng một suy nghĩ sau này không nên gặp lại La Thần hắn thì hơn.

Sau một hồi thấy xung quanh đã thoáng đãng chẳng còn bóng dân chúng nào thì La Thần hắn mới hướng lão quan nói tiếp.

"Thôn Tích Hà này xem ra tặc tử cướp đường không ít nha... Ấy vậy không biết lão quan ông có biết việc này không nha."

"Là tên mắt mù nào a." Lão quan cũng rất thông minh liền lập tức có thể cùng hợp sướng với La Thần được ngay nói. "Công tử cứ việc chỉ ra, lão quan ta sẽ ngay lập tức bắt giam dụng hình tra khảo bọn chúng ngay a."

Thấy vẻ nịnh nọt hết mức của lão quan dành cho La Thần như thế thì Mộc lão gia chủ liền giống như rơi xuống hầm băng run rẩy hướng La Thần nói.

"Công Tử...!. Lão thân có mắt như mù xin công tử bỏ qua cho lão thân a. Xin công tử thương xót lão thân tuổi già mắt mờ mà đã không nhìn rõ ràng được công tử ngài. Xin công tử ngài thương tình Mộc gia nhỏ bé nhiều miệng ăn đang trông chờ vào một mình lão thân mà bỏ qua cho lần này a. Xin công tử ngài... ".

"Thôi đi!". La Thần bỗng cắt ngang dừng lại xong nói. " Ta không có rảnh mà cứ ở đây dây dưa với lão."

Ngừng một chút La Thần liền nói. "Hiện ta đang rất gấp để trở về thành Kinh Sư nên hiện không có thời gian ở đây nghe lão giải thích. Cho nên có gì thì Mộc lão gia chủ ông ngày khác cứ đến tửu lâu Song Ngư tìm ta để tạ lỗi đi."

Nói xong bỗng La Thần hắn liền nhớ đến gì đó nói tiếp. "À!. Còn có xe ngựa của ta cũng đã bị Mộc gia các người làm thành hỏng luôn rồi, lão nói thử xem giờ ta nên làm gì để có thể đi vào thành Kinh Sư đây?."

Nghe vậy Mộc lão gia chủ liền rất thông minh hiểu được La Thần đã tạm bỏ qua rồi, và còn có biết được La Thần hắn hiện đang cần gì. Thế là lão liền rất lanh lợi nhanh chóng hướng La Thần đáp.

"Cái này công tử ngài không cần phải lo a. Cứ để lão thân lập tức gọi người chuẩn bị cho công tử ngài một chiếc xe ngựa khác xem như đền bù cho xe ngựa của công tử ngài a."

Nghe vậy La Thần bỗng lại nói. " Một cỗ thôi sao!. Hừ... lão hãy chóng mắt lên mà nhìn cho kĩ người của ta hiện có bao nhiêu người a. Nếu chỉ có một cỗ xe ngựa vậy lão thử tính xem xem có đủ để dùng hay không a."

"Á!. Công tử thứ tội. Lão thân đã hiểu, giờ lão thân sẽ lập tức đi chuẩn bị cho công tử ngay đây." Lão Mộc gia chủ liền rất ma mảnh hiểu hết những gì La Thần hắn muốn, thế là lập tức không nói hai lời gọi người chuẩn bị cho La Thần hắn ngay.

- ---------...----------

Mộc lão gia chủ quả đúng là rất sỏi đời, lão rất nhanh chỉ mất có nửa canh giờ sau thì đã liền thấy La Thần lúc này đã yên vị trên xe ngựa rời khỏi thôn trấn Tích Hà rồi.

Lúc này một đoàn xe ngựa có mười xe vẻ rất sang trọng không rẻ tiền chút nào, đang nối đuôi nhau cùng rời khỏi thôn Tích Hà, trong xe La Thần hắn thì hiện còn có Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Thúc, Hồng Ca. Bên ngoài đánh xe ngựa thì lại là Xích Châu.

Lúc này La Thần tâm trạng mới được thư giãn một chút, bỗng La Thần hắn có chút băn khoăn hướng hệ thống nói.

"Hệ thống!. Những chúng yêu ma thú có cách nào để ẩn đi hoàn toàn khí tức được hay không vậy?."

"Có!". Hệ thống liền nhanh lên tiếng đáp xong tiếp nói. "Hiện có hai cách rất thích hợp với câu hỏi của kí chủ hiện giờ đó là, một chính là những chúng yêu ma thú cứ việc ở bên trong căn cứ là được. Bởi khi ở bên trong căn cứ thì bọn họ sẽ được sự bảo hộ của căn cứ mà che giấu hoàn toàn đi khí tức."

Ngừng một hơi hệ thống lại nói. "Hai chính là chúng yêu ma thú có thể tu luyện qua một loại công pháp đặc thù nào đó để có thể tùy ý che giấu đi khí tức của bản thân."

Nghe xong một hồi La Thần liền nắm bắt được không ít, tiếp La Thần lại hỏi. "Vậy sao lúc nãy ở thôn Tích Hà không ai là có thể phát hiện ra chúng yêu ma thú vậy. Đến ngay cả cái gì Cẩm Y Vệ gì đó hình như cũng không có phát hiện ra đi."

Hệ thống như bách khoa toàn thư liền đáp. "Đó là bởi vì tất cả những người đó đều cảnh giới thấp hơn chúng yêu ma thú nha. Cho nên nếu khi vào thành Kinh Sư cao thủ có rất nhiều thì sẽ rất không tiện cho việc chúng yêu ma thú xuất hiện trên đường đâu."

Nghe vậy La Thần liền như muốn giải quyết cái vấn đề này luôn một lần nên lập tức hướng hệ thống nói. " Vậy hệ thống ngươi có thể gợi ý cho ta một chút về các công pháp có thể che giấu đi khí tức bản thân được không?".

"Không!". Hệ thống liền rất dứt khoát đáp.

"Ặc... Tiểu hệ thống gian thương ngươi lại bị gì nữa vậy a." La Thần bỗng thấy rất là lạ khi nghe tên đại gian thương hệ thống từ chối làm ăn nha.

"Không bị gì cả!". Hệ thống vẫn chẳng mấy quan tâm La Thần đáp.

"Ặc... ". La Thần càng thêm khó hiểu vô cùng nói. "Không bị gì vậy sao hệ thống ngươi lại tự nhiên không muốn buôn bán vậy hả?."

Hiểu được La Thần hiếu kì gì rồi, thế là hệ thống liền nhanh đáp. "Không phải là không muốn buôn bán a, mà chỉ là tại kí chủ hiện với số tiền ít ỏi kia quả thật chẳng mua được một công pháp hữu dụng nào từ hệ thống đâu."

"Ặc... Công pháp mắc như vậy á!." Nghe vậy La Thần liền tròn mắt không dám tin tưởng, cảm giác như bản thân hiện tầm mắt đã quá hạn hẹp rồi.

- ---------!!!----------

Tự sự: Hàizz... Mỏi mắt lắm luôn rồi!. Đầu óc cũng đã cạn kiệt nguyên liệu, cho nên là hiện mình hết suy nghĩ thêm được gì nữa rồi.

- Đúng thật là cố viết hai chương một ngày quả là mệt lắm lắm luôn á.

Thứ 3 Ngày 1 Tháng 9 Năm 2020

Thời gian viết: 13h 20" đến 18h 10"

Đọc truyện chữ Full