TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 46

Sau khi Chử Phong rời khỏi, Lâm thị mới nặng nề thở ra một hơi, Tống Ngọc Tịch nhìn bà, rồi lại đứng dậy nhìn những đồ mà Tống Dật đưa tới, chân thành nói:

"Ông ấy đưa tới nhưng thứ này cũng là muốn nương được vui đúng không?"

Lâm thị đối với những thứ vàng ngọc này không hề có hứng thú, vẫn tiếp tục uống trà, nói: "Nếu con thích, thì cầm hết đi."

Tống Ngọc Tịch quay đầu nhìn bà một cái, rồi nói:"Con mà cầm hết, thì ông ấy sẽ mất hứng đấy."

"Có cái gì mà mất hứng, đưa cho ta với tặng cho con thì có gì khác nhau sao? Chỉ cần là ta nhận, thì hắn liền cao hứng." Sau khi uống hết một chén trà, Lâm thị nói vậy. Khóe môi hiện lên một tia bất lực.

Tống Ngọc Tịch biết tâm của bà đều đặt hết lên Kỷ Châu, Kỷ Châu chết đi, cũng liền mang theo tâm của bà mà đi. Tống Dật không biết chính hắn đã mang một tảng đá về, còn trăm phương nghìn kế muốn sưởi ấm tâm của bà, nàng khe khẽ thở dài, đây thật là một đoạn nghiệt duyên mà.

Không muốn làm cho Lâm thị càng thêm sầu não, Tống Ngọc Tịch vừa cười vừa nói:"Được rồi, nếu nương đã nói như vậy, con đây cũng không khách khí, những thứ để nhìn ngắm thì con không cần, mấy đồ trang sức con lấy cũng không phù hợp để dùng, nương bảo Cam ma ma đem nhập vào kho, còn con sẽ lấy một chút đồ để may quần áo và vàng ngọc, có được không ạ?"

Lâm thị nhìn Tống Ngọc Tịch chọn tới chọn lui cả buổi, mới chọn được ít vàng ngọc và hai rương chỉ thêu kim tuyến, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, tựa hồ nàng chỉ đi một chuyến đến Ninh Thọ Viện, thì những ưu tư lo lắng ở trên người đã biến mất không ít. Tần thị là một tổ mẫu tốt, Lâm thị vẫn luôn hiểu, chỉ cần Kỷ Lan không phải đương gia chủ mẫu của Tống gia, thì cuộc sống của nữ nhi nói chung sẽ không khó khăn, huống chi, mấy công tử tiểu thư trong phủ đều do lão phu nhân một tay dạy bảo, về phương diện phẩm hạnh sẽ không quá kém, nếu nữ nhi ở cùng bọn họ, sau này cho dù nàng mất đi, thì nữ nhi cũng sẽ có một cuộc sống tương đối tốt, như vậy là đã đủ rồi.

"Được được được, ta nói cho con toàn bộ, con lại không tin, những vật này nếu rơi vào tay ta chỉ có một số phận đó là bị cất vào trong kho." Lâm thị cảm thấy mình nợ đứa nhỏ này rất nhiều, nếu là bản thân mình đã không thể cho nàng trọn vẹn tình thương của mẹ, thì nên buông tay để cho nàng tự tìm nơi ấm áp thuộc về riêng mình.

Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng qua Lâm thị, sau khi cảm tạ lần nữa, thì bảo Lục Hoàn cùng Lục Nhi dọn tất cả đồ vật nàng chọn vào phòng mình, Lâm thị nhìn dáng vẻ hơi tham tiền của nàng, bà không nhịn được nở nụ cười khổ.

Tống Ngọc Hàn là một tiểu cờ si, nhưng lại là một tay đánh cờ dở, mà nữ tiên sinh trong phủ lại không tiện nói thẳng rằng nàng không có thiên phú, chỉ có thể bảo nàng xem thêm nhiều sách dạy đánh cờ, luyện tập nhiều hơn. Nhưng bất kể có làm thế nào, kỳ nghệ của Tống Ngọc Hàn hoàn toàn không thấy có tiến triển, đã thế nàng lại còn ngày ngày lôi kéo người khác đánh cờ với mình.

Các cô nương khác đều không đáp ứng, vốn nàng là lôi kéo Tống Ngọc Thiền đánh cùng mình, nhưng giờ đây có Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Thiền vừa vặn liền có thể thoát thân. Về sau chỉ cần có mặt Tống Ngọc Tịch thì Tống Ngọc Hàn sẽ lôi kéo nàng đánh hai ván. Nhưng ngược lại tính tình của Tống Ngọc Tịch vô cùng nhẫn nại, bất luận Tống Ngọc Hàn có hạ cờ chậm đến thế nào, nàng đều thuận theo, có đôi khi tự Tống Ngọc Hàn còn cảm thấy áy náy vì mình dùng thời gian quá dài để hạ một quân cờ, nhưng Tống Ngọc Tịch lại không nói gì, vì vậy qua mấy ngày giao tình, các cô nương cũng coi như là hiểu được tính tình của Tống Ngọc Tịch, thật sự là một đứa nhỏ đủ mềm dẻo.

Tống Ngọc Thiền đến, cởi áo choàng lông cáo màu trắng tinh, đưa cho nha hoàn đang đứng một bên, nhìn hai người đang đánh cờ, nói:"Nè, đừng đánh cờ nữa, trên phố mới mở một cửa hàng trang sức, nghe nói, Phong nương tử của Ngọc Lương Duyên trước đây được cửa hàng này mời về, mà Phong nương tử là được toàn bộ người trong kinh thành công nhận là có tay nghề tốt nhất đấy. Chúng ta đi xem đi."

Tính tình Tống Ngọc Thiền khá hoạt bát hiếu động, đối với sự việc mới lạ trong kinh thành đều rất tò mò, Tống Ngọc Hàn các nàng cũng đã thấy quen, nhưng Tống Ngọc Tịch lại có chút bất ngờ, chỉ thấy Tống Ngọc Hàn vừa nghiên cứu nước cờ, vừa không đếm xỉa nói:

"Muội đã dùng phân lệ tháng này để mua kỳ phổ Hòa Kỳ Kinh, làm gì còn bạc mà để đi dạo cửa hàng trang sức chứ? Nếu muội ưng ý cái nào, thì đại tỷ người có mua cho muội không?"

Tống Ngọc Mộng từ bên ngoài tiến vào, vừa nghe được ra khỏi cửa, liền cao hứng mà tự xốc rèm lên nói:

"Tỷ ấy không đi thì muội đi. Đại tỷ, thật sự là tự tay Phong nương tử làm ra sao?"

Tống Ngọc Hàn giương mắt lườm nàng ấy một cái, bĩu bĩu môi, cuối cùng sau một lúc suy nghĩ thì hạ xuống một nước mà nàng cảm thấy không thể thua, rồi nói với Tống Ngọc Tịch:"Thất muội muội đừng nhìn, cho dù muội muốn đi thì cũng phải cùng ta đánh nốt ván cờ này, để cho các nàng ấy chờ xem đi."

Tống Ngọc Tịch đúng là muốn đi, nghe vậy không khỏi hé miệng ra cười cười, nhưng Tống Ngọc Thiền lại không vui, nói với Tống Ngọc Hàn:"Muội được lắm à nha, mỗi một nước cờ muội đều đánh gần nữa chén trà[1], đợi được các muội hạ xong, thì trời đã tối rồi, mặc kệ muội ấy, Thất muội muội chúng ta đi."

[1] một tuần trà: thời gian uống một chén trà được tính từ khi bắt đầu bưng lên, chậm rãi thưởng thức cho đến khi uống cạn sạch. Trên thực tế, còn mất một khoảng thời gian để bát trà nguội để có thể uống.

Mùa hè thì mất khoảng 15 phút còn mùa đông thì khoảng 10 phút. Cho nên thời gian một tuần trà hay một chén trà là khoảng từ 10-15 phút. Nên nửa chén trà thì khoảng từ 5-7 phút.

Nói xong liền kéo tay của Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Ngọc Hàn lại ngăn cản: "Này này này, tại sao tỷ lại còn cướp người của ta. Cho dù có thế nào, thì phải hạ xong mới được đi!"

Lập tức hai bên như nước với nước, Tống Ngọc Tịch nhỏ giọng nói với Tống Ngọc Thiền một câu: "Đại tỷ, tỷ chờ muội một lát."

Tống Ngọc Thiền thấy nàng kiên trì, lúc này mới thả tay nàng ra, thở dài, đang định đi qua uống chút trà hoa, vì cho rằng ít nhất cũng phải đợi gần nửa canh giờ nữa mới đi được, nào ngờ, nàng vừa đi được hai bước, đã thấy Tống Ngọc Tịch ở sau lưng nàng nói: "Đại tỷ, xong rồi."

Tống Ngọc Tịch đã rất lâu chưa đi dạo kinh thành, không chỉ như vậy, trong lòng nàng còn có kế hoạch khác, đang lo lắng không có cơ hội ra cửa xem xét, khó có được cơ hội như ngày hôm nay, tất nhiên Tống Ngọc Tịch không muốn bỏ lỡ.

Tống Ngọc Thiền kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lướt qua nàng nhìn hướng noãn tháp, thì chỉ thấy Tống Ngọc Hàn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, miệng mở to như sắp rớt cả quai hàm xuống bàn cờ, đôi mắt trợn trừng, trong miệng lẩm bẩm: làm sao có thể, làm sao có thể như vậy.

Rất hiển nhiên, lần này Tống Ngọc Tịch không hề nhường nàng ấy, với một bước cờ đã làm cho cục diện nàng ấy hao tâm tổn trí bố trí xuống cứ thế mà sụp đổ, không hề tạo cơ hội xoay chuyển.

Tống Ngọc Tịch nhìn dáng vẻ của Tống Ngọc Hàn, sau đó cũng vô cùng khiếp sợ mà nhìn Tống Ngọc Tịch, nàng vẫn luôn biết Thất muội muội đánh cờ rất lợi hại, chỉ là tính tình nhẫn nại nên mới bồi luyện với Nhị muội muội một tay chơi cờ tệ hại, nhưng nàng thật không nghĩ rằng, kỳ nghệ của Thất muội muội lại cao đến mức độ này, tùy tiện một chiêu cũng khiến Tống Ngọc Hàn quăng mũ cởi giáp mà thua trận, không có phần thắng.

Tống Ngọc Tịch không muốn giải thích quá nhiều, chỉ cười với Tống Ngọc Thiền, rồi nói: "Đại tỷ, chúng ta đi thôi."

Tống Ngọc Mộng rất hài lòng với tốc độ này, nhanh chóng cầm áo choàng lông cáo của Tống Ngọc Thiền lên, thúc giục nói: "Nhanh lên nhanh lên, lão Nhị cùng lão Bát không đi, thì ba người chúng ta đi, có lẽ còn có thể kịp vịt hầm bát bảo vừa mới ra lò của Ngũ Phương Trai đó."

"..."

Sau khi ba người vội vã rời khỏi, Tống Ngọc Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vẫn chưa tỉnh lại từ trong đả kích vì bị tiểu muội muội kém mình hai tuổi sát phạt trong nháy mắt, cục diện nàng tỉ mí bố trí, tại sao lại bị một chiêu áp chế đến không thể phản kích lại được đây? Cái này, đây cũng quá...

Ba vị tiểu thư xuất môn, xe ngựa đã sớm được chuẩn bị tốt đứng đợi ở ngoài cửa. Quy củ của Tống gia tương đối thoải mái, nếu muốn đi ra ngoài cô nương chỉ cần mang thêm nhiều hộ vệ, báo cho trong phủ địa điểm đến, là có thể ra khỏi cửa, cũng không cần báo cụ thể với bất cứ ai.

Kể từ khi Tống Ngọc Tịch đến kinh thành, thì đây là lần đầu tiên nàng đi ra ngoài, trong lòng tung tăng như chim sẻ. Ở kiếp trước nàng cũng đã từng đến Tấn Dương Hầu phủ, Tấn Dương Hầu phủ là căn nhà thứ hai trong ngõ Văn Liễu, các đường Chu Tước nơi có Tống gia cũng không phải là xa. Từ đường Chu Tước muốn đến phố Hải Thị, thì đi qua ngõ Văn Liễu là con đường gần nhất, chỉ cần xuyên qua ngõ Văn Liễu rồi rẽ ở ngã rẽ là đến. Tống Ngọc Tịch xuyên qua rèm cửa nhìn ra ngoài, mắt thấy sắp sửa đến gần cuối đường Chu Tước, tiếp tục đi thẳng thì chính là ngõ Văn Liễu, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Tấn Dương Hầu phủ.

Thế nhưng, khi đến giao lộ xe ngựa không tiếp tục đi thẳng mà lại rẽ trái, Tống Ngọc Tịch liền "ồ" một tiếng, Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Mộng liền nhìn về phía nàng, hỏi:

"Thất muội muội làm sao vậy?"

Tống Ngọc Tịch trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao xe ngựa lại bỏ gần cầu xa đây? Vì thế vừa cười vừa nói: "Trước đây, lúc phụ thân dẫn muội cùng di nương trở lại, đã đi qua phố Hải Thị, thế nhưng hình như cũng không phải con đường này, không phải là đi thẳng sao?"

Tống Ngọc Thiền nghĩ ngợi một lúc, rồi lập tức giải thích cho nàng: "À, đúng rồi, vốn đi thẳng là đường gần nhất, thế nhưng vào mấy ngày trước triều đình có ban bố mệnh lệnh tu sửa cống rãnh ngầm dưới lòng đất, hai ngày này vừa vặn là tu sửa đến ngõ Văn Liễu kia, đường bị chặn, phải mất một thời gian mới dỡ bỏ niêm phong."

Tống Ngọc Tịch nhíu mày khó hiểu: "Tu sửa cống rãnh ngầm dưới lòng đất? Tại sao vậy?"

Chuyện này, Tống Ngọc Mộng cũng không rõ ràng lắm nên dứt khoát không xen vào, còn Tống Ngọc Thiền thì lớn hơn một chút, nên hiểu rõ mấy chuyện này hơn mấy tiểu cô nương, cho nên giờ phút này, nàng đứng ra giải thích cho mấy muội muội, nói: "Trước đây ta có nghe phụ thân có nói vài câu, tu sửa cống rãnh ngầm dưới lòng đất là để thoát nước. Hiện giờ là do Thải Tử giám quốc, dường như đối với vấn đề này rất coi trọng, có nói nếu không tu sửa mấy cái cống rãnh này, thì đợi đến lúc có thiên tai, mưa to cả tháng, nước không thoát được, thì toàn bộ kinh thành sẽ bị ngập trong nước, cái này gọi là...Ừ, gọi là phòng ngừa tai họa từ trước khi xảy ra."

Tống Ngọc Tịch lắng nghe rất cẩn thận, chỉ sợ nghe sót điều gì, sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng khó mà bình tĩnh, ngọc Bàn Long vẫn được nàng luôn cất giấu mang theo bên mình tựa hồ có chút nóng lên, cách một lớp túi, nóng bỏng cả da thịt của nàng...

Thái tử giám quốc, nhưng hắn làm sao biết ba năm tới, kinh thành liền có trận mưa to kéo dài hàng tháng trời, khiến hệ thống thoát nước của kinh thành bị tê liệt, nước không thoát đi, khiến những nơi trũng của kinh thành đều ngập ở dưới nước. Ngoại trừ Thành Đông cùng Thành Tây, thì trên cơ bản toàn bộ Thành Nam Thành Bắc, còn có ruộng lúa xung quanh, phòng ốc của dân chúng tất cả đều không tránh được tai họa, người chết lên đến hơn nghìn người, còn số lượng dân chúng trôi dạt khắp nơi thì nhiều vô số kể.

Trong đầu tựa hồ có gì đó chợt lóe lên, Tống Ngọc Tịch thất thần trong giây lát, tuy vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng nàng có thể khẳng định, ở kiếp trước vào thời điểm này cũng là Thái Tử giám quốc, thế nhưng Thái Tử lúc đó cũng không nghĩ ra việc tu sửa lại cống rãnh đấy. Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, chuyện tình phát triển ở kiếp này tựa hồ có chút chệch khỏi quỹ đạo so với kiếp trước.

Một là chuyện của nàng, còn một chuyện còn lại chính là chuyện tình của Thái tử Tiêu Tề Dự. Giống như hắn ở kiếp trước cũng không có xuất hiện ở Uyển Bình, ít nhất là nàng chưa từng gặp hắn ở Uyển Bình. Thế nhưng kiếp này xác thực hắn đã xuất hiện, hơn nữa ở hội hoa đăng tết nguyên tiêu còn "vô tình gặp được" nàng. Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, trên đường nhiều người như vậy, nếu không phải hắn cố ý xuất hiện, nàng làm sao có thể dựa vào hai cái chân, mà đuổi kịp lại còn vượt qua một vòng vây đông đảo hộ vệ của Hoàng Thái Tử điện hạ đây?

Bởi vậy có thể suy ra được, là hắn bằng lòng gặp nàng, cho nên mới để cho nàng "đuổi kịp" hắn. Thế nhưng tại sao hắn lại muốn nàng đuổi theo hắn? Còn có hắn dừng chân ở Uyển Bình rất nhiều ngày, thậm chí còn tận mắt thấy nàng khiêng theo thi thể cáo trạng công đường, cuối cùng còn nhờ Lưu tiên sinh chuyển tặng cho nàng Mặc Ngọc Bàn Long này...

Nàng vẫn cho rằng mối liên kết của mình và Tiêu Tề Dự, chỉ có ở kiếp trước nàng đối với hắn là kinh hồng thoáng qua [2], còn có sau khi nàng chết, hắn không rõ lý do thay nàng nhặt xác, còn về những điều khác, thì nàng thực sự một chút cũng nghĩ không ra, không phải là nàng không nhớ rõ, mà là căn bản cũng không có phát sinh.

Đây tất cả đều không bình thường.

Tống Ngọc Thiền thấy Tống Ngọc Tịch sau khi nghe xong lời mình nói thì thất thần một lúc, nên không nhịn được thò tay đẩy nàng một cái, hỏi:

"Thất muội muội, muội làm sao thế? Có phải nghe không hiểu, nên không nghĩ ra à? Không có chuyện gì...Dù sao đây đều là chuyện của triều đình, cũng không có nhiều liên quan với chúng ta. Muội là lần đầu tiên đi dạo kinh thành, đợi một lát tỷ sẽ dẫn muội đi mấy chỗ tốt, đảm bảo muội sẽ rất hài lòng."

Lời của Tống Ngọc Thiền làm cho Tống Ngọc Tịch hoàn toàn tỉnh táo lại, mặc kệ tại sao Tiêu Tề Dự phải làm như vậy, nhưng trước mắt cũng không có nhiều quan hệ với nàng, trong lòng nàng có tính toán, tuy hiện nay nàng đã chính thức nhập tịch Tống gia, được coi là tiểu thư thứ xuất của Trấn Quốc công phủ, nhưng suy cho cùng, đây đều là hư danh. Trải qua hai đời đã khiến nàng rõ ràng hiểu được, nữ tử phải tự lập căn cơ cho chính mình, mà muốn có căn cơ, thì cơ bản nhất chỉ đúng một chữ "tiền". Cho nên, nàng muốn lợi dụng cơ hội được trọng sinh, lập nên sự nghiệp nho nhỏ, để thêm cho mình và Lâm thị một đường lui cùng bảo đảm.

Đọc truyện chữ Full