Dạ Trầm Nhạc cho rằng, chỉ cần hắn không để ý đến nàng, nàng sẽ không xuất hiện trước mắt hắn nữa. Bất quá hắn vẫn là xem nhẹ nàng. Thời điểm Hàn Vân Nhược đứng trong nhóm đệ tử xuất sắc nhất trong đại hội tuyển chọn, sắc mặt Dạ Trầm Nhạc cơ hồ lạnh đi mấy phần.
Mỗi ba năm một lần, Thanh Phong phái sẽ tiến hành đại hội tuyển chọn. Đại hội tuyển chọn bên trong có hai vòng, vòng thứ nhất là kiểm tra linh căn, vòng thứ hai chính là tỷ thí vòng tròn, đệ tử đứng đầu sẽ có tư cách lựa chọn một cái sư phụ mà bản thân mong muốn.
Hàn Vân Nhược nhìn nam nhân ngồi trên ghế sắc mặt lạnh lùng, đầu mày đuôi mắt không khỏi cong cong. Nàng đối với nam nhân này hiểu biết quá rõ ràng, nàng càng lấn tới, hắn càng lạnh nhạt, bất quá một khi xé bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng kia, hắn chính là người cố chấp nhất thế gian này.
Nàng chính là muốn hắn như vậy.
Trưởng môn Thanh Phong phái nhìn xuống năm cái đệ tử đứng đầu năm danh ngạch lần tỷ thí này, ánh mắt từ ái chiếu xuống, thanh âm phát ra cũng thập phần ôn hòa:
“Lần này biểu hiện của các ngươi rất tốt, đặc biệt là ngươi.” Ánh mắt trưởng môn chiếu đến trên người Hàn Vân Nhược, sắc mặt từ ái ôn hòa: “Ngươi không chỉ thiên phú xuất chúng, hơn nữa còn có năng lực chiến đấu rất khá. Được rồi, theo lệ cũ, người đứng đầu sẽ được lựa chọn sư phụ của mình. Nơi này là tất cả các trưởng lão của các phong, ngươi có thể chọn một người làm đệ tử.”
Hàn Vân Nhược nghe tới lời này, sắc mặt càng là vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn về phía Dạ Trầm Nhạc mang theo tia trêu đùa: “Nói như vậy, chỉ cần đệ tử lựa chọn, trưởng lão không thể từ chối thu nhận con?”
“Việc này là đương nhiên.” Trưởng môn lão nhân gật gật đầu, từ ái đáp.
“Đệ tử nghe nói Thanh Phong phái Dạ trưởng lão thiên tư hơn người, học vấn uyên thâm, hôm nay có thể hay không trở thành đệ tử Dạ trưởng lão của Huyền Vân phong?”
Hàn Vân Nhược lời lẽ tự nhiên mang theo sùng bái, giống như là nữ hài chưa trái mùi đời lựa chọn theo chính mình mắt thấy tai nghe khiến người ta không chút nghi ngờ.
Huyền Vân Phong là một trong bốn phong của Thanh Phong phái, mặc dù đứng ngang bằng các phong khác, bất quá dù sao Huyền Vân Phong cũng chỉ mới được mở ra, lại thêm Dạ Trầm Nhạc luôn chuyên tâm tu luyện, chưa từng thu vào đệ tử cho nên Huyền Vân phong cơ hồ không có một cái đệ tử nào, nếu có bất quá cũng chỉ có vài cái đạo đồng quét dọn cùng ba chủ tớ Dạ Trầm Nhạc.
Cũng vì không có đệ tử, cho nên Huyền Vân Phong tài nguyên cũng ít đến đáng thương, người sáng mắt đều sẽ không lựa chọn tiến vào nơi này.
Không nghĩ tới người đứng đầu như Hàn Vân Nhược lại lựa chọn tiến vào nơi này.
Trưởng môn lão nhân mặc dù có chút bất ngờ, bất quá cũng không quá lâu, ông vuốt râu cười nói:
“Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy, liền quyết định vậy đi.”
“Sư phụ…” Dạ Trầm Nhạc vẻ mặt có chút kháng cự, hắn chưa kịp nói thêm đã bị trưởng môn lão nhân ngăn lời.
Trưởng môn lão nhân từ ái nhìn hắn, giọng điệu lại không cho phép phản bác: “Trầm Nhạc, con cũng không còn nhỏ, nên thu cho mình một đệ tử quan môn đi.”
Dạ Trầm Nhạc luôn hiểu chính mình sư phụ, lúc này trưởng môn nhân đã nói như vậy, hiển hiên cũng không cho hắn cơ hội từ chối. Dạ Trầm Nhạc chỉ có thể liếc mắt nhìn người đang cười như hoa kia, thở dài không nói.
Hàn Vân Nhược đạt được mục đích, rất nhanh liền quỳ xuống trước mắt Dạ Trầm Nhạc, cúi đầu lạy xuống ba lạy. Dạ Trầm Nhạc cũng không biểu lộ gì, từ trong nạp giới lấy ra một khỏa ngọc bội, nhàn nhạt nói:
“Thứ này do sư phụ ta truyền cho ta, hiện tại ta truyền nó cho ngươi. Một khi đã trở thành đệ tử của ta, thứ cần nhất chính là chăm chỉ tu luyện.”
Hàn Vân Nhược vươn hai tay nhận lấy ngọc bội dương chi bạch ngọc, ngón tay mơ hồ lướt qua lòng bàn tay của nam nhân khiến mày kiếm nam nhân khẽ nhíu một chút. Hàn Vân Nhược cười đến phong hoa tuyệt đại, cung cung kính kính mà nói:
“Đệ tử Hàn Vân Nhược tạ sư phụ ban thưởng.”
“Tốt, ngươi đứng lên đi.”
Hàn Vân Nhược theo lời đứng lên, thời điểm nàng đứng lên, ánh mắt vô ý lướt qua hai nam tử đứng phía sau Dạ Trầm Nhạc, lập tức chạm tới ánh mắt đầy địch y của nam tử Thanh y. Hàn Vân Nhược nhanh chóng chuyển rời ánh mắt, không dấu vết cúi mi.
Xem ra, nàng đã biết ai là nội gián mà ma tộc đưa vào Thanh Phong phái.
Sau khi Hàn Vân Nhược lựa chọn sư phụ, những người khác cũng lần lượt được các trưởng lão của các phong khác nhận lấy. Hàn Vân Nhược nhàm chán đứng bên cạnh Dạ Trầm Nhạc, tay không nhịn được khẽ chạm vào góc áo hắn, nhẹ nhàng giật hai cái.
Sắc mặt Dạ Trầm Nhạc hơi đen lại.
‘Nàng ngoan ngoãn chút đi.’ Dạ Trầm Nhạc âm thầm đối với nàng truyền âm.
Hàn Vân Nhược khẽ cười một tiếng, cũng truyền âm lại: ‘Ta ngoan ngoãn sẽ được thưởng cái gì?’
‘Tùy nàng.’
‘Được, nói lời liền giữ lời.’ Hàn Vân Nhược khẽ cong môi, mắt phượng híp lại thành một đường thẳng, tựa như hồ ly vừa trộm được trứng chim.
Hai người âm thầm làm ra vài cái động tác, mặc dù không quá rõ ràng, bất quá rơi vào mắt một người lại giống như cái đinh nhức nhối.
Người nọ không nhịn được lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Vân Nhược, trong mặt ngập tràn ngoan độc.
*****
Ánh mắt Hàn Vân Nhược chăm chú nhìn tới trước mắt một màn, trong mắt mơ hồ mang theo một tia mê võng.
Chỉ thấy nam nhân bạch y phiêu phiêu, trường kiếm trên tay mạnh mẽ hữu lực lại không mất đi nhu hòa, mỗi một chiêu kiếm đều là tinh mỹ tuyệt luân, người cùng kiếm giống như từ trong tranh khắc họa.
Dạ Trầm Nhạc diễn một lần môn phái kiếm pháp xong, quay đầu bắt gặp ánh mắt ngốc ngốc của thiếu nữ không tránh khỏi có chút buồn cười.
Nàng trước mắt hắn luôn là bộ dáng giống như hồ ly, có khi nào có bộ dáng ngốc lăng như vậy.
“Khụ…”
“A? Đã xong?” Hàn Vân Nhược bị tiếng ho khan của hắn đánh thức, khẽ chớp chớp đôi mắt, ngây ngô hỏi một câu. Dáng vẻ ngây ngốc của nàng khiến nam nhân khóe miệng khẽ cong, bất quá sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Tự mình luyện tập một lần.”
“Ách, ta…” Hàn Vân Nhược có chút xấu hổ xoa xoa cái mũi, còn chưa nói xong, một thanh kiếm gỗ đã hướng nàng lao tới. Hàn Vân Nhược vội vàng tiếp lấy, cứng ngắc đứng tại chỗ.
“Còn không diễn luyện?” Dạ Trầm Nhạc không vui nhíu mày, bất quá nếu tinh tế nhìn kỹ liền có thể thấy ý cười trong mắt hắn.
Hàn Vân Nhược khi nãy căn bản không có lưu tâm đến, lúc này cũng chỉ có thể mơ hồ nhớ được một ít chiêu thức của bộ kiếm pháp kia. Hơn nữa ngày thường nàng dùng đều là trường tiên, hiện tại cầm kiếm tay chân thực không thuận, khi ra chiêu luống cuống luống cuống, một bộ giống như trẻ nhỏ mới tập đi.
Dạ Trầm Nhạc thấp giọng cười nhạo.
“Khuỷu tay phải thẳng, bả vai buông lỏng một chút.” Dạ Trầm Nhạc đứng ở phía sau nàng, vươn tay sửa lại cho nàng tư thế của Hàn Vân Nhược: “Cảm nhận linh khí truyền từ cánh tay đến thân kiếm, xem kiếm như một phần thân thể…”
Hơi thở có chút lạnh của nam nhân phảng phất thổi đến trên cổ trắng nõn của nàng, Hàn Vân Nhược hơi rụt cổ lại, cảm nhận ngón tay thon dài hữu lực của hắn cầm lấy tay nàng, thân thể nàng thoáng chốc theo hắn chỉ dẫn mà buông lỏng, đón ý hùa theo nam nhân điều khiển.
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy được xương hàm cương nghị của hắn. Ánh mắt nàng khẽ lóe lên một tia sáng, đầu khẽ nghiêng sang, đặt một nụ hôn đến góc mặt tuấn tú kia.
Động tác tay của nam nhân liền cứng đờ, lúc này hắn mới ý thức được thân thể hai người dán sát, cơ hồ không có bao nhiêu kẽ hở.
Dạ Trầm Nhạc lập tức dịch ra thân thể, cơ hồ giống như đang tránh hồng thủy mãnh thú. Hàn Vân Nhược trộm hương thành công lập tức cười hì hì ra tiếng, không biết xấu hổ mà trêu đùa: “Sao mặt sư phụ lại đỏ như vậy? Có phải hay không nhiễm phong hàn?”
Tu chân giả có khi nào nhiễm phong hàn? Đây rõ ràng là trắng trợn trêu chọc.
Dạ Trầm Nhạc trừng mắt nhìn nàng, mà nàng cũng không sợ hắn hung dữ, ý cười trên môi càng nồng đậm, cơ hồ đem đầu mày đuôi mắt đều cong, nàng cười nói:
“Sư phụ cần gì thẹn thùng như vậy? Dù sao không sớm thì muộn, ta cùng người cũng cùng nhau song tu.”
“Hồ nháo.” Dạ Trầm Nhạc cơ hồ là thẹn quá hóa giận, thanh âm không kiềm chế được mà đề cao: “Ngươi có biết lời này có bao nhiêu đại nghịch bất đạo, ta chính là sư phụ của ngươi.”
“Sư phụ thì thế nào?” Hàn Vân Nhược không thèm để ý.
“Sư phụ giống như cha, ngươi làm sao có thể có suy nghĩ kia với chính thân phụ?”
“Thân phụ?” Hàn Vân Nhược bắt lấy hai từ này, ung dung nhàn nhã nói: “Sư phụ vốn không phải thân phụ ta, còn có, ta từ nhỏ lớn lên tại ma tộc, cái gì sư phụ như cha, ta chưa từng nghe qua.”
Dạ Trầm Nhạc đối với nàng cũng hết cách: “Nàng… hiện tại nàng nghe được!”
Hàn Vân Nhược nhìn thần sắc nam nhân thập phần bất đắc dĩ, cười như không cười: “Nghe được.” Nàng ngừng lại một chút, từng bước tiến về phía nam nhân: “Bất quá hiện tại biết cũng đã muộn.”
Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng càng lúc càng áp sát, theo bản năng lui lại nửa bước, bất quá hắn rất nhanh nhận thức được, hành vi của hắn giống như không quá thích hợp.
Ngọc diện thoáng chốc buông xuống lãnh ý, Dạ Trầm Nhạc lần nữa đem lạnh lẽo khí thế tỏa ra, cơ hồ muốn đem Hàn Vân Nhược đông cứng.
Hàn Vân Nhược nhìn nam nhân dáng vẻ xa cách ngàn dặm, mặc dù có chút tiếc nuối, bất quá nàng hiểu được đạo lý dưa hái xanh không ngọt. Hàn Vân Nhược ngừng lại bước chân, ngón tay chậm rãi vuốt ve kiếm gỗ trong tay, như là vô tình mà nói:
“Sư phụ có nhớ từng đồng ý cho ta một cái phần thưởng?”
Dạ Trầm Nhạc liếc mắt nhìn nàng, trong mắt ẩn ẩn cảnh giác: “Nàng muốn thứ gì?”
“Bất cứ thứ gì sư phụ cũng sẽ cho ta?” Hàn Vân Nhược dáng vẻ nghiền ngẫm. Dạ Trầm Nhạc thấy nàng như vậy, mí mắt khẽ giật giật, cảm giác giống như hắn sắp bị nàng kéo vào hố lửa.
Bất quá hắn đã đáp ứng qua, nhất định không nuốt lời: “Chỉ cần không phải việc đại nghịch bất đạo, ta đều có thể đáp ứng.”
“Ân.” Hàn Vân Nhược gật gật cái đầu, khuôn mặt tinh tế khẽ nâng, đúng lý hợp tình mà nói: “Việc của ta muốn không phải phóng hỏa giết người, cũng sẽ không muốn sư phụ quá mức vất vả. Chỉ cần… Người bồi ta ngủ một đêm.”
“Nàng!” Sắc mặt Dạ Trầm Nhạc lúc xanh lúc đỏ, hoàn toàn không tưởng tượng nổi nàng sẽ đưa ra đề nghị này.
Hàn Vân Nhược ngược lại không thèm để ý: “Sư phụ ngài muốn nuốt lời?”
“Việc này chính là đại nghịch bất đạo, ta là sư phụ ngươi.”
“Sư phụ vì sao lại dài dòng như vậy? Không phải ta dã nói qua, ta vốn không thèm để ý việc kia, cho nên cũng không thể tính là đại nghịch bất đạo.” Hàn Vân Nhược không kiên nhẫn xoay xoay cổ tay, đem kiếm gỗ trong tay vũ động vài cái: “Lại nói, ta chẳng qua chỉ muốn cùng sư phụ ở cùng một phòng, cũng không yêu cầu sư phụ làm cái gì. Sư phụ… Không phải người đang nghĩ đến thứ gì đó đại nghịch bất đạo?”
Này lời nói của thiếu nữ khiến hắn không cách nào phản bác. So về miệng lưỡi, Dạ Trầm Nhạc hoàn toàn không thể so sánh với nha đầu này, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế.
Nhìn thiếu nữ ánh mắt trong suốt nhìn về phía mình, Dạ Trầm Nhạc thật sự có cảm giác là hắn nghĩ nhiều rồi.
Hai người bên này vui vẻ giao lưu, ở tại một địa phương nào đó khuất tầm mắt, một ánh mắt ngập tràn lửa giận nhìn chằm chằm về phía hai người, cơ hồ giống như muốn đem thiếu nữ mỹ lệ bên kia hoàn toàn xóa sạch.
PS: Cảm thấy sư phụ như thiếu nữ nhà lành bị lưu manh đùa giỡn ing~~ Chương sau có H nhẹ, thỉnh chờ mong
~
Gần đây Hạ đang nghĩ ý tưởng viết thế giới thứ tư, chỉ là bị bí ý tưởng, cho nên đăng chương cũng sẽ chậm hơn một chút...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Chủ Nữ Phụ Văn
Chương 28: TG3: Vì nàng trầm luân(5)
Chương 28: TG3: Vì nàng trầm luân(5)