Lăng Nhược Tịch cúi đầu tìm kiếm trong túi xách,
Cung Thụy Thần ở sau cô, nóng vội hối cô: “Quà gì, nhanh lấy ra cho anh
xem đi.”
“Được rồi, được rồi, anh đừng hối em, chỉ là em tìm chưa ra mà.” Bơi vì chuẩn bị nhiều quà, ba mẹ chồng, ba mẹ ruột còn chị gái, anh rể, em trai, anh trai, Lăng Nhược Tịch có chút không nhớ
rỏ rằng mình có để quà của anh vào không, lòng bàn tay liền đổ mồ hôi
rồi.
A, cái này, chắc là cái này rồi. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô xoay người sang chỗ khác, nắm lấy ta người ở sau
lưng, liền ra vẻ bí mật ra lệnh cho anh: “Nhắm mắt lại đi.”
“Thần bí như vậy, cuối cùng là cái gì?” Tuy miệng oán giận như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Teng~~Teng~~Teng, được rồi, anh mở mắt ra đi.”
Lăng Nhược Tịch đưa ra một chiếc khăn trắng thêu một đóa hoa ngay góc khăn, giống như đnag dâng bảo vật cho Cung Thụy Thần.
“Đây lài cái gì?” Cung Thụy Thần có chút ghét bỏ nhìn khăn tay hoa hòe lòe
loẹt đó, cô ấy tặng mình? Khăn tay? Đây là đồ phái nữ hay dùng? Thân là
đàn ông thì dùng làm cái gì?
“Sao vậy? Anh không thích
hả, hoa này là tự tay em thêu” Cô có chút mếu máo thất vọng, giả vờ muốn lấy lại” Không thích thì thôi.”
“Không phải, đương
nhiên là không phải, anh làm sao có thể không thích, thích, đồ mà vợ cho anh đều thích.” Anh không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô, bèn chưng ra mặt tươi cười an ủi cô, nén lòng nhận lấy.
Mắt đen lóe sáng một cái, đem khăn ném lên giường, sau đó ôm cô đè xuống giường.
Nhận ra anh lại muốn làm chuyện xấu, cô vừa thẹn vừa giận, cấu bả vai anh “Anh làm gì đó, anh đứng lên, ba...Ôi”
Ngại cô lộn xộn, anh liền cuối đầu hôn sâu lấy cái miệng bé bé đang lải nhải của cô. Tất cả lời từ chối của cô cũng bị anh nuốt mất, anh hôn cô
cuồng nhiệt, đem lưỡi mình tiến miệng cô khuấy đảo mọi ngõ ngách, cô bị
anh hôn đến choáng váng hoa mắt, liền quên cả giãy dụa, trong lỗ mũi
phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, nghe giống như tiếng mèo kêu khi vào độ
xuân tình.
Nhân cơ hội anh liền lột sạch quần áo cô, làm cho cô không một mảnh vải nằm trên giường, sau đó lại cởi bỏ quần áo
chính mình, vừa thưởng thức dáng vẻ làm người đắm say của cô, mảnh khăn
lụa trắng kia vừa hay lại nằm dưới đôi mông trắng noãn của cô, nhìn vừa
thuần khiết vừa quyến rủ. Kích thích thân dưới của anh càng lúc càng to
lớn, ngẩng cao đầu thẳng đứng dậy.
Lăng Nhược Tịch nằm
xụi lơ trên giường hai mắt đầy say đắm mờ mịt do thở gấp, cảm giác mát
mẻ trên người làm cho cô lấy lại tinh thần chút ít, giãy nãy muốn đứng
lên, lơ đãng nhìn đến cái cường tráng đang giương cao đầu bên dưới của
anh, làm mặt khổi khỏi nóng lên, biết anh cung tên đã lắp, không có khả
năng bỏ qua cho mình, có chút bất đác dĩ hối thúc anh “Sắp đến giờ rồi
anh.” Ba mẹ chồng còn ở dưới lầu, cô muốn nhân dịp hai người tâm trạng
đang vui, muốn biểu hiện thật tốt, làm cho họ có cách nhìn mới về mình.
Cung Thụy Thần bị thái độ có lệ đó của cô không khỏi giận, thấy cô sắp chuồn mất, không biết nghĩ gì, Cung Thụy Thần giận đến cắn răng, bèn tách hai chân co ra, cúi đầu xuống.
“A... Thụy Thần...” Lăng
Nhược Tịch sợ hãi kêu ra, không tự chủ được run rẩy, toàn thân trắng
noãn liền nhuộm một màu hồng, cả người cô cong lên như con tôm bị nấu
chín.
Cảm nhận được cô đang rung động, tất cả tinh thần
của cô đều để ở chỗ anh, điều này làm cho anh có cảm giác thành công,
càng ra sức liếm mút, đem trân châu nho nhỏ mập mạp mút đến căng cứng đỏ thẩm, một lượng ái dịch ngọt ngào cũng không ngừng chảy ra từ miệng nhỏ đang run rẩy.
Bên dưới rất mẫn cảm, nơi yếu ớt nhất bị
đầu lưỡi anh nhiệt tình hôn liếm, Lăng Nhược Tịch hận không thể đem toàn cơ thể lui ra, nhưng mà cảm giác khoái cảm phóng túng đánh ập đến não
bộ, cô không thể nào nhịn được muốn rên rỉ thành tiếng.
Rất sung sướng, nhưng cũng trống rỗng, thân thể mong muốn cái gì đó khác
hơn. Nơi được liếm mút kia càng lúc càng ngứa ngáy, cô bắt đầu càng lo
lắng, bàn tay năm ngón xinh xắn muốn đẩy anh ra, muốn rời khỏi anh,
nhưng cuối cùng chỉ nắm được tóc ngắn của anh, run run, tiếng sau cao
hơn tiếng trước rên rĩ ngâm nga “Huhuhu... Xin anh đó...A”
Cô lắc đầu lung tung, bên dưới có chút khổ sở, cũng thật khó chịu! Lăng
Nhược Tịch muốn khóc rồi, khoái cảm cực hạn liền cắn nuốt lấy cô, nhưng
ngay tại thời điểm quan trọng anh lại đột ngột ngẩng đầu buông động nhỏ
của cô ra.
Lăng Nhược Tịch căng cứng người, có chút
không tin, mong chờ nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng đầy nước, hiện ra mộ
chút mê mang, càng có nhiều ham muốn, cô dã hoàn toàn bị dục vọng cơ thể chiếm lấy rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 122: Anh Không Thích?
Chương 122: Anh Không Thích?