Thấy cô đồng ý, Cung Thụy Thần lại cúi đầu hôn
lấy môi cô, rồi mới chịu đứng dậy nói “Em ngủ trước đi, anh đến phòng
làm việc làm chút chuyện.” Muốn xử lý mọi chuyện càng sớm càng tốt, ngay từ đầu người nọ đã trốn ở nơi bí mật gần đó, tạo sóng gió vây quanh bọn họ. Nếu như người nọ không ngu ngốc động tay đến Lăng Nhược Tịch, có lẽ anh còn có chút nhẫn nại chơi đùa cùng hắn. Chỉ là bây giờ hắn đã chạm
đến giới hạn của anh, nên anh bắt đầu phản đòn.
“Không
cần, em muốn đi cùng anh. Em hứa, em sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy anh
làm việc đâu.” Cô nắm chặt góc áo của anh, đáng thương nhìn anh làm
nũng, trông cô cứ như bé ngốc.
Cung Thụy Thần bại dưới
sự đáng thương vô tội của cô, nhìn ánh mắt cô như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, đành nói: “Em nói đó nha, em phải ngoan ngoãn không quấy rầy anh đó.”
“Ừm, em hứa mà.” Cô nghịch ngợm làm cái chào quân đội với anh sau đó ôm lấy tay anh làm nũng: “Ông xã, cõng em đi.”
“Em đó, bướng quá.” Cung Thụy Thần lấy tay xoa xoa xái mũi cô, sau đó xoay lưng để cho cô trèo lên, cõng cô đến phòng làm việc.
Lăng Nhược Tịch quả nhiên giữ lời, ngoan noãn ngồi trong lòng anh không quấy phá, nhìn anh đem hình ảnh giấy kết hôn của hai người đăng lên trang
chủ của trường học và công ty ‘Trang phục Hoàn Vũ”. Đồng thời cũng nói
công khai nói rõ: Cung Thụy Thần rất yêu Lăng Nhược Tịch, cũng cảnh
cáo những người tùy ý phát tán tin đồn vô căn cứ, muốn họ công khai xin
lỗi bọn họ, nếu không Cung thị sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật đến
cùng.
Lăng Nhược Tịch cảm động không thôi, quay đầu tặng cho anh một cái hôn nồng nhiệt.
Tuy rằng anh rất hưởng thụ, nhưng nếu cô cứ nhiệt tình như vậy, anh sợ
chính mình không giữ được, cho nên nhẹ đẩy cô ra một chút, cười trêu cô: “Vợ ơi, em mà cứ đốt lửa như vậy, anh cũng không nhịn lâu được đâu.”
Lăng Nhược Tịch bị anh nói cho mặt đỏ bừng, nhìn anh cười ngọt ngào, dụ dỗ: “Không sao cả, chồng ơi, em có thể giúp anh dập lửa mà.”
Dưới thân Cung Thụy Thần nhanh căng thẳng, yêu chiều mắng cô: “Tiểu yêu tinh, không phải em đã nói là không quấy phá anh sao”
Lăng Nhược Tịch liền tỏ vẻ vô tội nói: “Người ta không có quấy phá anh, người ta chỉ chuẩn bị thưởng cho anh mà”
“Được, vậy anh sẽ nhận thưởng trước rồi lại làm việc sau.” Anh nói xong nâng
mông nhỏ của cô lên, để cho hai tay cô vòng qua ôm chặt lấy cổ mình, hai chân cô quấn lấy hông anh, cứ như vậy anh ôm cô, vừa hôn cái miệng bé
xinh vừa đi về phòng ngủ.
Lăng Nhược Tịch vô cùng hưởng thụ cách anh yêu thương như vậy, cười khanh khách để mặc anh ôm về phòng.
Hôm nay Cung Thụy Thần phá lệ dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hôn lên mặt cô, cái mũi, cái môi anh đào, xương quai xanh, không buông tha một
cái nào, lần lượt hôn lấy toàn thân cô. Tay to cao thấp vuốt ve lưng mịn màng của cô, cuối cùng lại ôm lấy cái mông căng tròn xinh đẹp, đem cô
kéo ghì chặt vào thân mình, lửa nóng to lớn kia nhất quyết để ở nơi ẩm
ướt mơn mỡn của cô không ngừng cọ xát.
Lăng Nhược Tịch
không ngăn được run rẩy, khao khát anh đi vào, nhưng anh lại cố tình
không chịu, bàn tay tà ác chơi đùa đóa hoa mềm mại của cô, mãi cho đến
khi cô chịu hết nổi, một lần lại một lần xin anh đi vào, như vậy anh mới chịu thẳng lưng xuyên xỏ vào cô, chậm rãi ra vào ….
Anh biết cô hôm nay chịu nhiều kích thích, biết cô sợ anh lo lắng cho nên
bề ngoài coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng chắc chắn
rất dằn vặt, nên cũng không đành lòng ép buộc cô. Cho nên anh chỉ thỏa
mãn cô, làm cho cô cao trào rồi ra vào thêm vài lần cũng buông tha, lại ôm cô từ phía sau, dỗ dành cô đi vào giấc ngủ.
Đợi cô
ngủ say, anh liền nhẹ tay nhẹ chân rời giường, tùy tiện lấy một bộ quần
áo ta khỏi phòng, cầm điện thoại gọi cho Trần Minh Hiên, điện thoại liền thông, anh liền đi thẳng cào vấn đề: “Lão Tứ, chuyện anh nhờ em tra thế nào rồi.”
Điện thoại liền vang lên giọng nói của Trần
Minh Hiên “Anh hai, em tìm người nghe lén trong nhà Vu Thiến, nhưng
không tra được chuyện lạ kì nào, có điều bên hàng không đã nhắn đến cô
ta, thông báo chuyến bay về Mỹ lúc chín giờ sáng thứ sáu tuần sau, mặt
khác, tài khoản ngân hàng của cô ta trong ba tháng gần đây, hàng tháng
đều gởi đến cho cô ta hai mươi vạn, tuy không cùng một tài khoản nhưng
tất cả đều thuộc về một công ty.”
“Công ty nào?” Cung
Thụy Thần có cảm giác, chủ nhân tài khoản này khẳng định là người anh
quen biết, nếu không lão tứ cũng không do dự không chịu nói.
“Kiến trúc Lâm thị, anh hai, em nghĩ trong này có hiểu lầm rồi.” Trần Minh
Hiên chơi từ nhỏ đến lớn với Cung Thụy Thần, cho nên cũng biết Lâm Lộ,
trong ấn tượng của anh, Lâm Lộ là một cô bé thích làm nũng, anh khôngtin được cô có thể làm ra những chuyện như thế này.
“Ừ anh
biết rồi, cậu tìm người theo dõi Vu Thiến với Lâm Lộ trước, anh sẽ đi
xác nhận lại.” Cung Thụy Thần nói xong, tâm tình có chút nặng nề, tắt
điện thoại.
nh hi vọng những chuyện này không liên quan
đến Lâm Lộ, dù sao anh cũng tin tưởng cô em gái mình nhìn lớn lên từ
nhỏ, anh không cách nào tin được cô lại thay đổi nhiều đến như vậy. Lần
trước chuyện cô hạ thuốc với anh, anh đã thả ra một con đường, cũng
không so đo, không ngờ cô lại không chịu hối cải, lại làm ra những
chuyện như thế này, lần này anh tuyệt đối không nhẹ tay nữa.
Cung Thụy Thần nghĩ nghĩ rồi gọi vài cuộc điện thoại ra ngoài, để cho người
điều tra chuyện ở trường Lăng Nhược Tịch, anh phải biết được hôm nay đã
xảy ra chuyện gì. Mặt khác, cũng phải cho người điều tra những bức ảnh
đó từ đâu ra, như vậy cũng khiến cho kẻ đang ẩn trong tối có cảm giác
khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhược Tịch bị chuông
báo thức gọi tỉnh giấc, lúc xuống dưới ăn sáng phát hiện trong nhà có
nhiều hơn hai người, chính xác mà nói thì là ‘Đại ca’ mặc toàn đồ đen,
vẻ mặt lạnh như băng, một trái một phải đang đứng ngay cửa nhà họ.
Cô ngồi cạnh Cung Thụy Thần, lôi kéo tay anh hỏi nhỏ: “Chồng ơi, hai người đó là sao vậy?”
Cung Thụy Thần cầm miếng bánh mì giúp cô quét mứt hoa quả, sau đó đưa cho cô: “Em thấy giống đang làm gì?”
Nhìn thấy Cung Thụy Thần giống như không liên quan, cô liền bình tĩnh lại
thuận miệng đoán mò: “Em thấy giống như đi đòi nợ, chồng ơi, anh thiếu
nợ người ta hả?’’
“Ừ, em đoán đúng rồi đó, chồng em
thiếu người ta rất nhiều tiền, cho nên tính đem em đi gán nợ.” Cung Thụy Thần ăn xong liền khều khều cái mũi nhỏ của cô, hùa theo lời cô nói
đùa.
“Chồng yêu ơi, xin hỏi là em đáng giá bao nhiêu tiền vậy?” Lăng Nhược Tịch nháy mắt dính sát vào anh hỏi.
“Ừm để anh tính thử, hai ngàn, một ngàn, năm trăm, không đúng, hình như là
...” Anh vừa nói vừa đưa tay đếm và giống như đang thật sự tính toán...
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, giống như đang thật sự định giá, nhưng lại
nói cô như được lợi, Lăng Nhược Tịch nhịn không được, đưa tay nhéo anh,
ra vẻ tức giận trừng mắt, gọi thẳng tên anh cảnh cáo: “Cung Thụy Thần.”
Cung Thụy Thần thấy cô bạnh gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tự cho là đang rất
hung ác trừng anh, dáng vẻ đáng yêu kia làm anh nhịn kiềm được hôn lên
môi cô một cái thật kêu, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô: “Ai da, vợ yêu
đừng tức giận, em là bảo vật vô giá, đưa bao nhiêu tiều anh cũng không
bán.”
Lăng Nhược Tịch nghĩ đến trong nha còn hai vị ‘đại ca’ đang nhìn, liền xấu hổ đỏ mặt, đẩy anh ra, giọng đanh đá: “Không
được làm loạn, ăn cơm đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 138: Báu Vật Vô Giá
Chương 138: Báu Vật Vô Giá