Edit: Lệ Diệp
Âm thanh hai cây đàn ghi-ta đan xen, tuy rằng là lần đầu tiên Hạ Duy hát bài hát này, nhưng tựa như theo như lời của Nhan Niệm Niệm, bài hát này rất thích hợp với anh ta.
Âm thanh Hạ Duy trầm thấp, Nhan Niệm Niệm hòa thanh mềm nhẹ, đan chéo ở bên nhau, vậy mà hài hòa ngoài ý muốn.
Một khúc hát xong, không riêng gì hòa thanh, dàn nhạc ở đây, ngay cả Mạc Thừa Hi cùng Cố Lẫm đều sợ ngây người.
Mỗi ngày Cố Lẫm nghe Nhan Niệm Niệm đánh đàn, lại không biết cô phổ nhạc cũng lợi hại như vậy, trách không được tiểu nha đầu nói muốn thi chuyên ngành soạn nhạc đây mà.
Mạc Thừa Hi âm thầm cân nhắc lần thứ hai nhắc tới việc để Nhan Niệm Niệm ký hợp đồng với Tinh Viêm có thể có bao nhiêu tỷ lệ thành công, này quả thật là một trân bảo bị mai một a, nếu có thể đem cô tiến vào Tinh Viêm, cho cô tài nguyên tốt nhất, cô tuyệt đối có thể trở thành ngôi sao mới lóe sáng nhất của đĩa nhạc Tinh Viêm.
Hạ Duy mười phần kích động, "Nhan Niệm Niệm, ca khúc này anh nguyện ý mua."
Vốn dĩ Nhan Niệm Niệm nói muốn tặng cho anh ta, cũng là vì cảm ơn âm nhạc của anh ta đã mang cô thoát khỏi từ trong đau xót, nhưng mà vừa nghĩ lại, đưa ra ca khúc này mà không ký hợp đồng, Hạ Duy dùng cũng sẽ không an tâm, rốt cuộc cũng đề cập đến vấn đề bản quyền.
"Ừm, bán cho anh nha," Nhan Niệm Niệm dựng thẳng lên một đầu ngón tay, "Một trăm."
Hạ Duy hoảng sợ, "Một trăm vạn?" Anh ta nghiêm túc mà suy xét một chút, trong tay anh ta không có nhiều tiền như vậy, tuy rằng anh ta rất thích bài hát này, nhưng nếu là mười vạn thì anh ta còn mua nổi.
Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà lắc đầu, "Một trăm khối. Chính thức ký cái hợp đồng đi."
"Không được không được," Hạ Duy liên tục lắc đầu, "Anh không thể khi dễ em, Nhan Niệm Niệm em còn nhỏ không hiểu chuyện, ca khúc này nếu là em không vội mà bán, chậm rãi tìm một người có duyên, có thể bán được mấy chục vạn đó."
Mạc Thừa Hi suy nghĩ một chút, ngược lại cậu có thể mua tới, rồi cho Hạ Duy hát cũng không tồi.
Nhan Niệm Niệm cười nói: "Anh chính là người có duyên, đến đây đi, đưa tiền, hợp đồng để bên anh chuẩn bị tốt em tùy thời có thể ký."
Cô đem điện thoại mở ra đưa tới trước mặt Hạ Duy.
Hạ Duy khó xử mà nhìn nhìn Mạc Thừa Hi, quả thật anh ta thích ca khúc này, nhưng một trăm khối mua tới cũng rất có lỗi với tiểu nha đầu.
Mạc Thừa Hi gật đầu, "Mua đi." Cậu đã nhìn ra, thật ra Nhan Niệm Niệm chính là muốn đưa mà thôi, muốn lấy một trăm đồng tiền là vì đem hợp đồng ký để về sau Hạ Duy dùng đến không có nỗi lo.
Hạ Duy chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn lấy di động ra chuyển cho Nhan Niệm Niệm một trăm khối.
Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm thu khoản, đem điện thoại giơ lên, "Được rồi, tớ kiếm tiền nha, mời ăn khuya nga."
Mạc Thừa Hi vội vàng báo danh: "Tớ muốn đi."
Cố Lẫm liếc mắt nhìn cậu một cái, nhưng mà nhìn tiểu nha đầu cao hứng, anh cũng chưa nói cái gì, dù sao Mạc Thừa Hi da mặt dày, cũng không biết ở chỗ dì Tiết cọ bao nhiêu lần cơm, lần này cậu cũng không kém.
Hạ Duy không quá muốn đi, "Tôi, tôi còn muốn nhìn lại ca khúc này."
"Được, tạm biệt." Nhan Niệm Niệm biết anh ta hướng nội, cũng không miễn cưỡng, vẫy vẫy tay cùng Cố Lẫm Mạc Thừa Hi cùng nhau rời đi.
Hạ Duy ngồi trên xe của tiểu trợ lý về nhà, trong đầu còn ở hồi tưởng ca khúc vừa mới đến tay kia, cảm giác tình cảm sáng tác mãnh liệt đã lâu chưa thấy đã trở lại.
Tiểu trợ lý thấy anh ta không nói một lời, cẩn thận mà nói: "Anh Duy, bó hoa màu trắng kia là chị Triệu đưa." Triệu Lộ Lộ là bạn gái Hạ Duy, chỉ là gần đây hai người tựa hồ không quá thích hợp, Hạ Duy tổ chức buổi biểu diễn là chuyện quan trọng như vậy, cũng không có mời Triệu Lộ Lộ làm khách quý, mà Triệu Lộ Lộ cũng không xuất hiện ở hiện trường, chỉ là để cửa hàng bán hoa tặng mộ bó hoa tới đây, ngay cả điện thoại đều không có.
Hạ Duy bị đánh gãy, anh ta sửng sốt trong chốc lát.
Tình cảm của anh ta cùng Triệu Lộ Lộ đã muốn chạy tới cuối cùng, anh ta cũng thử giữ lại, nhưng Triệu Lộ Lộ sớm đã ngoại tình sau lưng anh ta, trái tim cô ta đã không ở chỗ anh ta, anh ta vẫn luôn làm bộ không biết, chỉ là đưa ra cho cô ta một cơ hội chia tay hòa bình thôi.
Đoán chừng sẽ không lâu lắm.
Di động đột nhiên vang lên, Hạ Duy tiếp lên vừa thấy, Triệu Lộ Lộ.
Âm thanh Triệu Lộ Lộ rít gào từ trong ống nghe truyền tới, âm thanh lớn đến mức ngay cả tiểu trợ lý lái xe phía trước cũng có thể nghe rõ: "Hạ Duy anh có phải ngốc hay không?! Tiểu Mạc tổng kêu anh đi ăn cơm anh cũng không chịu đi! Anh cho rằng anh là ai?!"
Hạ Duy thở dài, "Tiểu Mạc tổng mới hai người bạn học của cậu ấy đi ăn cơm, người ta ba người đều là học sinh cấp ba ——"
"Học sinh cấp ba thì làm sao vậy?! Xem anh coi mình thanh cao thế nào kìa, cho dù tiểu Mạc tổng là học sinh cấp ba, gia thế của cậu ấy cũng là thứ cả đời anh cũng không đuổi kịp! Cùng tiểu Mạc tổng ăn cơm là cơ hội mà bao nhiêu người trong công ty mong đều mong không tới, anh vậy mà liền bỏ lỡ như vậy?! Anh làm sao mà vĩnh viễn cũng không biết tiến tới như vậy? Hạ Duy, tôi thật sự chịu đủ anh rồi, chia tay đi!"
Tay tiểu trợ lý run lên, tay lái thiếu chút nữa lệch mất.
Hạ Duy quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, ngón tay cầm di động buộc chặt, trầm giọng: "Được."
"Được? Anh vậy mà chỉ nói một chữ "được"? Được rồi, chia tay phát từ Weibo của tôi!"
Bọn họ đều là nghệ sĩ của Tinh Viêm, cho dù là chuyện chia tay cũng phải sắp xếp tốt phương diện truyền thông, Hạ Duy gật gật đầu,"Được. Tôi sẽ phối hợp với cô."
......
Rốt cuộc đem được ca khúc kia đưa cho Hạ Duy, tâm trạng Nhan Niệm Niệm rất tốt.
Đáng tiếc, chút tâm trạng tốt này chỉ duy trì một ngày.
Tiến vào phòng học, Nhan Niệm Niệm liền nhận thấy được không khí không đúng, cô cẩn thận mà nhìn nhìn ngăn bàn của mình, sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Cô đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, sách vở bày ở trên bàn, quan sát trái phải một chút, phát hiện ánh mắt của các bạn học không ngừng đảo quanh ở trên người Điền Vũ.
Điền Vũ chỉ ngồi ở bên phải phía trước cách cô không xa, Nhan Niệm Niệm nhìn nửa ngày, cũng không phát hiện có cái dị thường gì.
Mạnh Hiểu Viên tới so với Nhan Niệm Niệm muộn hơn, "Đây là làm sao vậy, làm sao tớ lại cảm thấy giống như có cái gì không thích hợp?"
Nhan Niệm Niệm cau mày, không phải cô cảm thấy không thích hợp, là quả thật có chỗ không thích hợp, dù sao, cô phải cẩn thận chút.
Đang nghĩ ngợi tới đây, Điền Vũ đứng lên, cầm quyển sách luyện tập đi đến trước mặt Nhan Niệm Niệm, hơi hơi mỉm cười, "Nhan Niệm Niệm, tớ có thể thỉnh giáo một vấn đề không?"
"Ngọa tào!" Bị Kim Nhai ảnh hưởng, Mạnh Hiểu Viên buột miệng thốt ra.
Cánh moi no đủ hồng nhuận của Nhan Niệm Niệm nhấp lên, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại phồng lên, trong con ngươi xinh đẹp trong suốt màu hổ phách tràn ngập không cao hứng.
Trên má phải của Điền Vũ, vẽ một đóa hoa.
Nhan Niệm Niệm không có tâm tình đi phân biệt đó là cái hoa gì, đoán chừng là dùng nét bút bi, đường cong màu nâu phác hoạ trên da, đột nhiên nhìn qua, rất dễ dàng khiến người ta nhớ tới vết thương trên mặt Cố Lẫm.
Điền Vũ đắc ý mà nhướng mày một chút.
Vết sẹo trên cẳng chân xem như cái sẹo tình nhân gì?! Hiện tại cái trên mặt cô ta này, cùng Cố Lẫm mới xem như sẹo tình nhân chân chính!
Cô ta cố ý dùng bút bi màu nâu, như vậy vẽ lên tuy rằng không xinh đẹp, nhưng cùng vết thương trên mặt Cố Lẫm lại rất gần, tin tưởng mọi người nhìn thấy cái này, trước tiên liền sẽ liên tưởng đến Cố Lẫm.
Nếu Cố Lẫm biết đến, khẳng định anh sẽ cảm động.
Điền Vũ rất chờ mong nghi thức kéo cờ lát nữa, cô ta muốn cho mọi người toàn trường đều biết, vì Cố Lẫm, cô ta nguyện ý vẽ loại xấu xí này lên mặt.
Càng muốn cho Cố Lẫm tận mắt nhìn thấy, cô ta vì anh, có thể từ bỏ mỹ mạo, có thể thừa nhận mọi người thảo luận, cô ta không để bụng vết thương trên mặt anh, không để bụng mọi người gọi anh "Nửa mặt thần ma".
Cô ta mới là thích con người của anh chân chính, chẳng sợ vì anh, bị mọi người gọi là "Nửa mặt tiên nữ" "Nửa mặt nữ thần" cũng không sao cả!
Cô ta đắc ý mà nhìn bộ dáng Nhan Niệm Niệm tức giận, thế nào, tôi có thể vì anh ấy mà làm tới loại tình trạng này, mà cô khẳng định không được.
Nhận thua đi!
"Cậu, cậu có bệnh đi?!" Mạnh Hiểu Viên phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Điền Vũ.
Điền Vũ đem đuôi mày nhếch lên một cái góc độ đẹp, nhéo sợi tóc bên cạnh gương mặt, nhét vào sau tai, đem má phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà lộ ra, cười nói: "Nhan Niệm Niệm, có thể chứ? Tớ thỉnh giáo cậu một vấn đề đó."
Cô ta đem sách luyện tập trong tay đưa tới trước mặt Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm một phen vặn ở cánh tay cô ta, kéo cô ta liền hướng bên ngoài phòng học đi ra.
"A ——" Điền Vũ đau hô một tiếng, cô ta muốn tránh ra, chính là ngón tay của Nhan Niệm Niệm tuy rằng tinh tế, lại đặc biệt hữu lực.
Đôi tay kia hàng năm luyện đàn, còn cố ý luyện tập lực độ ngón tay, chộp vào trên cánh tay Điền Vũ, giống như một cái kìm nhỏ, như thế nào cũng tránh không thoát.
Điền Vũ thất tha thất thểu mà bị Nhan Niệm Niệm lôi tới buồng vệ sinh.
Các nữ sinh sợ xảy ra chuyện, đều theo qua đó, nam sinh lại đứng ở cửa buồng vệ sinh ngó vào, có người nhanh như chớp mà lao xuống tầng, tìm Cố Lẫm báo tin đi.
"Lão đại!" Nam sinh đứng ở ngoài cửa sau ban năm, hướng tới thẳng Cố Lẫm phất tay.
Cố Lẫm nhíu mày quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, không quen biết, không tính toán để ý tới.
Miêu Thú quay đầu nhìn chằm chằm nam sinh kia, "Anh Lẫm, em cảm thấy cậu ta là học sinh ở lớp em gái Nhan."
Cố Lẫm chân dài vài bước ra phòng học, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Nam sinh báo tin lắp bắp mà đem chuyện Điền Vũ vẽ hoa nửa mặt nói một lần, "Nhan Niệm Niệm đem Điền Vũ kéo đến buồng vệ sinh rồi, nhìn dáng vẻ bọn họ như kiểu muốn đánh một trận!"
Ngón tay Miêu Thú "Rắc ——" một tiếng.
Kim Nhai kêu lên: "Ngọa tào! Mụ Điền Vũ này là có bệnh đi?!"
(Ship bánh trôi nhỏ và răng vàng lớn:vv)
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm gắt gao mà nhéo, môi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, ánh mắt đen kịt, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng quanh thân anh đều bao phủ hơi thở băng hàn, nam sinh báo tin liên tiếp lui vài bước, chà xát cái cánh tay, như thế nào lại cảm giác giống như mùa đông lập tức liền đến chứ.
Cố Lẫm xoay người liền đi.
Nghênh diện vừa vặn gặp phải Mạc Thừa Hi mới vừa tiến lên tầng.
Bước chân Mạc Thừa Hi dừng lại, hô một tiếng: "Cố Lẫm ——"
Cố Lẫm không nói gì, anh rũ mắt, tựa hồ ngăn cách tất cả bên ngoài, hai cái đùi máy móc mà hướng tới trên lầu mà đi.
Trong lòng Mạc Thừa Hi có loại cảm giác không ổn, thấy Kim Nhai cùng Miêu Thú theo sát ở phía sau Cố Lẫm, mà một nam sinh ở lớp học của mình cũng đang vài bước đi theo phía xa, vội vẫy tay, "Xảy ra chuyện gì?"
"Lớp trưởng! Cậu đã tới!" Nam sinh lập tức tìm được người tâm phúc rồi, đem sự việc trải qua nhanh chóng mà nói một lần, "Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy sắp xảy ra chuyện."
Mạc Thừa Hi cất bước liền đuổi theo.
Cậu giữ chặt cánh tay Cố Lẫm, "Cố Lẫm, cậu phải bình tĩnh một chút." Điền Vũ là nữ sinh như vậy cũng chịu không nổi một quyền của Cố Lẫm, Đỗ Cai hiện tại còn ở bệnh viện dưỡng thương, nếu là lại đem Điền Vũ cũng đánh trọng thương, Cố Lẫm khẳng định phải cõng xử phạt.
"Cố Lẫm, Nhan Niệm Niệm khẳng định không hy vọng cậu ra tay." Mạc Thừa Hi xoa cổ tay của mình bị Cố Lẫm ném ra.
Nghe được tên Nhan Niệm Niệm, đôi mắt Cố Lẫm chớp một chút.
Cảm giác Cố Lẫm giống như thoát ra từ cái loại trạng thái bạo ngược cùng không quan tâm gì, Mạc Thừa Hi cùng anh sóng vai hướng tới buồng vệ sinh đi đến, "Chúng ta nhìn xem tình huống trước."
Một đống người vây quanh ở cửa buồng vệ sinh, thấy hai người lại đây, "Rầm ——" lập tức tránh ra.
Trước ánh vào mi mắt chính là Mạnh Hiểu Viên, cô ấy đang giang hai cánh tay, ngăn cản không cho người khác tới gần, thấy Cố Lẫm tới, lúc này mới buông cánh tay, tránh khỏi vị trí.
Ở phía sau cô ấy, là bồn rửa tay.
Nhan Niệm Niệm đem đầu Điền Vũ ấn ở bồn rửa tay, vòi nước "Ào ào" mà chảy nước, Nhan Niệm Niệm dùng sức xoa nắn gương mặt Điền Vũ, bút bi kia hẳn là không thấm nước, toán bộ má phải của Điền Vũ bị cô xoa đến đỏ lên, đóa hoa kia đã mờ đến thấy không rõ đường cong, chỉ còn lại một đoàn màu nâu.
Bọt nước văng khắp nơi, quần áo trên người Nhan Niệm Niệm đã sớm ướt đẫm, đầu tóc bên lỗ tai một sợi một sợi, ướt ngượng ngùng mà dính vào trên mặt cô.
Điền Vũ còn đang giãy giụa, đầu cô ta bị ấn ở bồn rửa tay cái gì cũng không nhìn thấy, ngón tay lại còn đang vồ loạn khắp nơi, trên tay cùng trên cổ Nhan Niệm Niệm có hai đạo vết máu, hiển nhiên là bị móng tay cô ta cào ra.
Nhan Niệm Niệm căn bản là không có chú ý tới, hoặc là nói cho dù cô biết bản thân bị cào cũng không để bụng, cô chỉ một lòng muốn đem dấu vết trên mặt Điền Vũ rửa sạch sẽ.
Tay Điền Vũ hướng tới mặt Nhan Niệm Niệm mà đi, mắt thấy móng tay kia sắp dừng ở gương mặt trắng nhỏ mềm mại của cô, cổ tay lại đột nhiên bị người ta nắm, chỉ nghe thấy "Rắc ——" một tiếng âm thanh khiến người ta ê răng, Điền Vũ "A ——" hét thảm một tiếng.
Nhan Niệm Niệm sửng sốt, giây tiếp theo, thân mình cô từ bên cạnh bồn rửa tay rời đi, được ôm vào một cái ôm ấm áp.
Khóe miệng Mạc Thừa Hi giật giật, cậu muốn đề phòng Cố Lẫm ra tay, đáng tiếc Cố Lẫm quá nhanh, cậu còn chưa phản ứng lại, cổ tay Điền Vũ đã bị bẻ gãy.
Rất sợ Cố Lẫm làm ra hành vi càng quá kích, một tay Mạc Thừa Hi đem Điền Vũ kéo đến một bên, "Cố Lẫm, quần áo của Nhan Niệm Niệm đều ướt, phải nhanh chóng đưa cô ấy đi thay"
Cố Lẫm rũ mắt, nhìn Nhan Niệm Niệm trong lồng ngực.
Tiểu nha đầu tựa như giống với ngày đó dẫm đoạn cầu tàu lọt vào trong nước, cả người đều ướt đẫm.
Thời tiết đã rất lạnh, thân mình tiểu nha đầu lạnh băng, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch, ngay cả cánh môi hồng nhuận cũng mất nhan sắc, hiển nhiên là sắp bị đông lạnh.
Cố Lẫm cũng không thèm liếc mắt nhìn Điền Vũ một cái, trong mắt anh chỉ có mỗi Nhan Niệm Niệm cả người ướt đẫm, anh thậm chí cũng không chú ý tới xung quanh có rất nhiều người vây xem.
Anh không nói một lời, khom lưng bế Nhan Niệm Niệm lên, tựa như giống với ngày đó từ trong nước đem cô ôm ra.
"Oanh ——" Trong đầu Nhan Niệm Niệm nổ tung hoa, này cùng ở nhà không giống nhau, đây chính là ở trường học! Xung quanh đều là bạn học của cô!
Cô dùng sức giãy giụa hai cái, nhưng chút sức lực này của cô đối với Cố Lẫm mà nói chẳng qua chỉ là cào ngứa, không những không tránh thoát khỏi, ngược lại đổi lấy Cố Lẫm càng giam cầm chặt chẽ.
Anh cúi đầu nhìn cô, mắt đen sâu thẳm khó dò, nhìn không ra cảm xúc.
Chính là Nhan Niệm Niệm cũng đã nhận ra anh khác thường.
Hoa trên mặt Điền Vũ tuy rằng mờ thành một đoàn, nhưng dấu vết bút bi còn ở đó, khẳng định anh thấy được.
Cũng nhất định nghĩ tới vết thương trên mặt của mình.
Nhan Niệm Niệm đầu quả tim như là bị kim đâm một chút, đau đớn, lại có chút tê mỏi.
Trong lòng cô yên lặng thở dài, không hề giãy giụa, đầu nhỏ dựa vào đầu vai anh.
Cố Lẫm ôm cô, đi nhanh xuống lầu, thẳng hướng tới cổng trường mà đi.
Điền Vũ còn đang thét chói tai, Trương Trung Hoà vội vàng chạy tới, "Xảy ra chuyện gì?"
Điền Vũ kêu lên: "Là Nhan Niệm Niệm!"
Mạc Thừa Hi mặt không chút thay đổi, "Thầy, trên mặt Điền Vũ vẽ một đóa hoa, Nhan Niệm Niệm muốn giúp cô ấy tẩy đi, Điền Vũ không muốn tẩy, hai người lôi đi kéo lại, em tới đây muốn đem bọn họ kéo ra, không cẩn thận vặn tới cổ tay Điền Vũ rồi."
Mạnh Hiểu Viên sửng sốt một chút, bởi vì lúc ấy cô ấy cùng Cố Lẫm Mạc Thừa Hi ba người chặn tầm mắt người khác, cho nên, đoán chừng các bạn học khác cũng không nhìn thấy là Cố Lẫm bẻ gãy cổ tay Điền Vũ, nhưng cô ấy lại thấy rất rõ ràng, căn bản Mạc Thừa Hi không làm chuyện gì.
"Là như thế này sao?" Trương Trung Hoà trầm khuôn mặt hỏi Điền Vũ.
Điền Vũ chần chờ.
Thật ra cô ta cũng không biết là ai bẻ gãy cổ tay của mình, lúc ấy đầu cô ta bị Nhan Niệm Niệm ấn ở bồn rửa tay, dòng nước trực tiếp tưới ở trên mặt, đôi mắt cô ta không mở ra được.
Nhưng là hai tay của Nhan Niệm Niệm đều đang ấn nàng, cho nên cổ tay khẳng định không phải Nhan Niệm Niệm bẻ gãy.
Điền Vũ không tin Cố Lẫm sẽ tổn thương cô ta, trang điểm trên mặt cô ta hoàn toàn là vì anh mà vẽ, anh chỉ biết cảm động, mới sẽ không bẻ gãy cổ tay cô ta.
Vậy chỉ có thể là Mạc Thừa Hi.
Điền Vũ gật gật đầu.
Trương Trung Hoà nhíu mày, "Như thế nào lại không cẩn thận như vậy? Nhanh lên đi phòng y tế nhìn xem, nếu là phòng y tế xử lý không được liền đi bệnh viện."
Mạc Thừa Hi: "Thật xin lỗi, lúc ấy em quá sốt ruột, không nắm giữ tốt lực đạo. Cả người Nhan Niệm Niệm đều ướt đẫm, cậu ấy về nhà đi thay quần áo, em đưa Điền Vũ đi phòng y tế, có cái vấn đề gì em hoàn toàn phụ trách, trừ bỏ tiền thuốc men, em sẽ bồi thường thêm vào cho Điền Vũ một chi phí."
Trương Trung Hoà thật sâu mà nhìn cậu một cái, tuy rằng biết sự việc không phải đơn giản như vậy, nhưng cái lớp trưởng này trong lòng đều có lòng dạ, chưa bao giờ cần ông ta nhọc lòng, "Đi thôi."
......
Cố Lẫm ôm Nhan Niệm Niệm, dọc theo đường đi đưa tới vô số ánh mắt, anh làm như không thấy, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước, hai tay vững vàng mà đem cô ôm vào trong ngực.
Tuy Nhan Niệm Niệm là người thường xuyên lên sân khấu biểu diễn không luống cuống chút nào, cũng chịu không nổi trận thế này, cô xấu hổ đến không chịu được, đầu nhỏ rúc ở trong vai anh, không chịu ngẩng đầu nhìn bạn học bốn phía.
Thẳng đến khi bị Cố Lẫm bỏ vào trong xe, cô nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện một đường được anh ôm từ trong ánh mắt của các bạn học đi ra, phía sau lưng vậy mà ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Lẫm nhanh chóng lái xe, đảo mắt liền đến biệt thự nhỏ.
Nhan Niệm Niệm mới từ trên ghế phụ xuống dưới, đã bị anh chặn ngang ôm lên.
"Cố Lẫm, em là quần áo ướt, không phải chân bị thương." Nhan Niệm Niệm không biết nói gì mà nhìn hắn.
Cố Lẫm tựa như không nghe thấy, ôm cô hướng trong đi, dì Tiết kinh ngạc mà đi lên, "Làm sao vậy, Niệm Niệm bị thương!"
Cố Lẫm trực tiếp ôm Nhan Niệm Niệm đi lên lầu, Tiết dì vội vàng chuẩn bị xong hòm thuốc, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lúc bọn anh tới chỗ này, trên cổ Nhan Niệm Niệm còn mang theo dấu vết bị cào qua, hiển nhiên là cùng người nổi lên xung đột.
Dì Tiết đau lòng đến không được, rõ ràng là đứa trẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu mà, làm sao suốt ngày bị thương chứ?
Cố Lẫm đem Nhan Niệm Niệm đặt ở trên giường cô, ánh mắt đen kịt dừng ở vết thương trên cổ cùng mu bàn tay của cô, vết cào trên mu bàn tay kia lộ ra tơ máu, còn lại trên cổ trực tiếp trầy da.
Lúc này Nhan Niệm Niệm mới cảm thấy trên cổ có chút nóng rát, cô duỗi tay đi sờ, bị Cố Lẫm một phen nắm lấy cổ tay.
Nàng hoảng sợ, nhớ tới tình hình vừa rồi Cố Lẫm sạch sẽ lưu loát mà bẻ gãy cổ tay Điền Vũ.
"Đừng chạm vào." Âm thanh Cố Lẫm trầm thấp, "Trước đem quần áo thay đi, anh bôi thuốc cho em."
Cũng may bên này cái gì cũng có, Cố Lẫm từ tủ quần áo cầm ra bộ quần áo cho cô.
Nhan Niệm Niệm ôm quần áo, ngẩng mặt nhìn anh, thấy anh bất động nửa ngày, nói: "Cố Lẫm, anh, anh trước...... Đi ra ngoài nha."
Cố Lẫm thấp thấp mà "Ừm" một tiếng, ra phòng ngủ còn đóng tốt cửa cho cô.
Nhan Niệm Niệm đến buồng vệ sinh nhìn nhìn, vết máu trên cổ kia còn rất dọa người, bị Điền Vũ cào phá một tầng da.
Cô buồn rầu mà nhăn mày nhỏ, Điền Vũ làm việc này thật sự khiến cô ghê tởm, quả thực là đang hướng trong lòng Cố Lẫm trát dao nhỏ, ai nguyện ý bị người khác nhắc nhở gương mặt bị hủy dung của mình?
Ngược lại cô cũng không hối hận khi cùng Điền Vũ nổi lên xung đột, chính là tiếc nuối Cố Lẫm ra tay làm thương Điền Vũ, đoán chừng cái này khiến Cố Lẫm lại phải nhận thêm một cái xử phạt.
Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ mà đem nước trên đầu lau khô, thay đổi quần áo, mở cửa phòng ra, Cố Lẫm căn bản là không có rời đi, anh xách theo hòm thuốc, lẳng lặng mà đứng ở ngoài cửa, rũ mắt, lông mi dày đặc ở trên gương mặt trắng trẻo lạnh lẽo của anh rũ xuống một mảnh bóng ma nhỏ.
Rõ ràng là ở nhà hoàn cảnh quen thuộc, Nhan Niệm Niệm lại có loại cảm giác anh đứng ở cánh đồng bát ngát.
Cô độc, tịch liêu.
"Cố Lẫm." Nhan Niệm Niệm chủ động cầm tay anh.
Cố Lẫm kéo cô trở lại phòng ngủ, để cô ngồi ở trên sô pha nhỏ, anh cầm bông y tế nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương cho cô.
Nhan Niệm Niệm có rất nhiều lời muốn nói.
Cô muốn nói về sau không cần xúc động như vậy, bị người khác làm thương ngược lại không có gì, mấu chốt còn phải gạch bỏ xử phạt cho anh.
Chính là, cô cũng không xúc động như thế sao, đầy đầu óc đều là đem đóa hoa đáng chết được vẽ trên mặt Điền Vũ kia lau đi.
Cô muốn nói không cần để ý ánh mắt người khác, cho dù mặt anh bị huỷ hoại, cô cũng thích anh như cũ.
Chính là, gia hỏa này không nói một lời, chưa từng nói qua là rất để ý về khuôn mặt của mình.
Ngoài mặt anh chưa bao giờ thể hiện ra, tựa hồ không thèm để ý ánh mắt của người khác, cũng không thèm để ý cái biệt danh "Nửa mặt thần ma" gì, chính là, Nhan Niệm Niệm biết, thật ra anh rất tự ti.
Bằng không, kiếp trước làm sao anh có thể chưa từng biểu đạt tâm ý?
Rõ ràng cũng thích cô như vậy, vì báo thù cho cô, ngay cả bản thân anh cũng không quan tâm, lại trước nay chưa từng nói thích, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho đi.
Trong lòng Nhan Niệm Niệm có điểm chua xót.
Người này a.
Anh cúi đầu, đôi môi hơi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, bàn tay to khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mà chà lau miệng vết thương cho cô, tựa hồ đó là chuyện quan trọng nhất trên thế giới.
"Cố Lẫm."
Nhan Niệm Niệm nhẹ giọng gọi anh.
Cố Lẫm "Ừm" một tiếng, như cũ không có ngẩng đầu nhìn cô, hủy đi một cây tăm bông Povidone-iodine, đem vết thương trên mu bàn tay cô tinh tế mà cọ qua trước. Lại đổi một cây tăm bông, chà lau vết thương trên cổ cô.
Povidone-iodine sát ở trên miệng vết thương, có đau đớn rất nhỏ.
"Tê ——" Nhan Niệm Niệm nhíu mày.
Tay Cố Lẫm dừng lại một chút, mắt đen rốt cuộc nâng lên, "Niệm Niệm, nhẫn nại một chút, miệng vết thương phải tiêu độc."
Thật ra không đau nhiều, Nhan Niệm Niệm chính là cố ý dẫn anh nói chuyện mà thôi.
"Không cần." Cô dùng sức lắc lắc đầu nhỏ, con ngươi xinh đẹp trong suốt màu hổ phách nhìn Cố Lẫm, "Đau đâu, muốn anh trai ôm ấp hôn hít một chút mới hết đau cơ."
...... Hôn hôn
...... Ôm một cái
Tay Cố Lẫm run lên, tăm bông Povidone-iodine dừng ở trên thảm.
Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, âm thanh yếu ớt mà gọi anh: "Anh trai ~"
Cố Lẫm bàn tay to gắt gao mà nhéo lên.
Nhan Niệm Niệm không ngừng cố gắng: "Anh trai không chịu hôn hôn sao?"
Gân xanh trên đầu Cố Lẫm nhảy dựng.
Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi chớp chớp, khuôn mặt nhỏ hướng đến trước mặt anh tới gần, "Em đây hôn hôn anh trai, có thể chứ?"
Lỗ tay Cố Lẫm đỏ lên.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, cánh tay mảnh khảnh vòng lấy cổ anh, cánh môi no đủ mềm mại dán lên môi mỏng của anh..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Chương 36
Chương 36